Câu chuyện đầu tiên - Chương 11
11.
Về đến cổng chung cư Nam Dương, Tuấn nhíu mày khi thấy chiếc SH màu đỏ đang đứng đợi.
“Chà…hai người thân mật quá hen, chở nhau về nữa.”
“Anh làm gì ở đây? Anh đi về cho tôi nhờ.”
“Em không tội nghiệp công anh đứng chờ nãy giờ sao? Làm gì nóng dữ vậy? Sợ anh biết chuyện đóng kịch của em à?”
“Anh nói gì tôi không hiểu?”
“Haha! Anh đã điều tra rồi, em làm gì có bạn trai chứ. Hắn ta vốn dĩ mới lên thành phố, chỉ là ở cùng chung cư với em thôi.”
“Việc đó đâu liên quan gì tới anh.”
“Sao không chứ cưng” Hắn nắm lấy vai Tuấn. “Điều đó có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội chứ…”
“Đủ rồi đó” Hiệp từ nãy vẫn im lặng, bỗng chen vào giữa hai người. “Cậu ấy đã bảo anh về, anh làm ơn về cho.”
“Mày…”
Hiệp gỡ tay hắn ra khỏi vai Tuấn. Anh nhìn thẳng vào mắt hắn. Phải, anh chưa từng đánh nhau với ai, một phần vì anh không hề gây sự, một phần khác, đơn giản vì chưa ai có can đảm đối đầu với anh sau khi nhìn vào đôi mắt ấy.
Tự dưng ý chí của hắn biến đâu mất tiêu. Hiệp nhắc lại.
“Mời anh về cho.”
Trước sự ngạc nhiên của Tuấn, hắn lặng lẽ rút lui. Cậu ngạc nhiên tới nỗi, ngay cả khi anh đã dắt xe đi gửi, cậu vẫn còn đứng một chỗ nhìn theo.
Chỉ trong một ngày, cậu đã nhìn được hai con người khác của Hiệp, hóa ra anh không hề giản đơn như vẻ bề ngoài.
Hiệp quay trở ra. Anh đưa chìa khóa và thẻ xe cho cậu.
“Lên nhà đi. Đứng đây mãi làm gì vậy?”
Suốt chặng đường đi lên, hai người không nói một lời. Mãi đến lúc thang máy dừng ở tầng 9, Tuấn mới mở miệng hỏi Hiệp.
“Anh Hiệp. Anh..không ghét tôi chứ?”
Anh mỉm cười, nụ cười lâu nay cậu không hề để ý, thì ra nó đẹp đến vậy.
“Chính cậu mới là người ghét tôi mà. Cậu không nhớ sao?”
Cửa thang máy hạnh phúc nhẹ nhàng đóng lại.