Câu chuyện đầu tiên - Chương 10
10.
Sớm Sài Gòn rất đẹp.
Còn gì đẹp hơn một buổi sáng cuối tháng 9, với cơn gió thổi nhè nhẹ nhưng không đủ làm ta lạnh, bởi những tia nắng sớm đã vội bò lên vai.
Với những kẻ vừa thoát khỏi 12 năm không dám đứng ngắm ánh mặt trời, chỉ biết lầm lũi vác cặp đi về dưới câu lệnh “phải đậu Đại học” đã được lập trình từ nhỏ, buổi sớm ấy không phải càng đẹp hơn sao? Đó! Những cô cậu tân sinh viên đó! Họ đang vui lắm. Họ háo hức. Họ hào hứng. Họ mải mê ngắm nhìn tất cả mọi người xung quanh. Và họ trố mắt lên nhìn hai kẻ kỳ dị đang song hành với họ đến giảng đường.
Hai kẻ quái dị đó như thế này: Cùng ngồi trên một chiếc xe [ AirBlade nha bà con, tác giả dốt xe lắm>.<], nhưng người phía trước thì ngồi sát tay lái, còn người ngồi sau lại càng xích sát ra đằng sau, trông như thể họ là 2 thỏi nam châm cùng dấu vậy. Hiệp nhiều lần lo lắng nhìn về phía sau, Tuấn cứ cố ngồi xa như vậy, hai tay cậu vịn chặt yên xe. Anh ái ngại: “Cậu ngồi vậy coi chừng té đó…” “Kệ..kệ tôi, anh cứ lo lái đi.” Hiệp im lặng. Tuấn bất giác đưa mắt nhìn anh, cậu dừng lại thật lâu trước tấm lưng rộng của anh, chiếc áo trắng anh mặc ánh hồng lên dưới nắng. “Cảm giác được dựa vào đó chắc sẽ an toàn và ấm áp lắm.” Tuấn vô thức…xích vào một tí rồi lại xích ra ngay, cậu kiềm chế lắm với không ngả đầu vào lưng anh. Hiệp dừng xe trước cổng trường. Gửi xe xong, anh quay ra đưa chìa khóa và thẻ xe cho Tuấn. “Nếu cậu không thích, cậu có thể nhờ người khác chở về. Xin lỗi đã làm phiền cậu.” Lần đầu tiên Tuấn nhìn thẳng vào mắt anh, cậu sững sờ nhận ra một nỗi buồn mênh mang ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Nỗi buồn dường như anh luôn cố dùng nụ cười để che dấu. Nỗi buồn dường như cậu đã góp phần khoét sâu thêm… Cả ngày học đầu tiên, Hiệp không thấy Tuấn đâu cả. Mặc dù Tuấn học lớp 7, Hiệp học lớp 9 [note: ở Kinh tế cứ 3 lớp gần nhau là học chung^^].Cả giờ giải lao anh cũng không thấy cậu. “Cậu ta tránh mặt mình” Anh tự nhủ “Vậy cũng tốt. Chắc cậu ấy sẽ dễ chịu hơn khi không thấy mặt mình” Những tiết học đầu tiên dần chiếm lấy tâm trí Hiệp, anh không suy nghĩ nhiều đến Tuấn nữa. 4h chiều, tiết học cuối cùng kết thúc, Hiệp định sẽ bắt xe bus về nhà. Anh ngạc nhiên thấy Tuấn trước cổng. “Cậu đợi bạn à?” Anh đoán vậy, vì buổi sáng Tuấn vừa vào trường đã có rất nhiều người đến chào hỏi, cậu có vẻ nổi tiếng ở cả ngôi trường cậu mới vừa đặt chân tới. “Tôi…đợi anh đó.” Lần đầu tiên anh nghe giọng nói của Tuấn thật dịu dàng, nếu không phải cậu đang đứng ngay trước mắt anh, có lẽ anh đã không tin đó là giọng của cậu. “Cậu có chuyện gì muốn nói sao?” “Tôi…anh…chở tôi về có được không?” “Cậu thật sự muốn vậy à?” Tuấn gật đầu. “Vậy thì ngồi chắc một chút, tôi không muốn cậu bị tại nạn.” Chiều Sài Gòn thật đẹp. Gió mát phả vào người, cây lá hát khe khẽ. Buổi chiều đó càng đẹp hơn với những con người đang háo hức về nhà sau buổi học đầu tiên. Những con người buổi sáng còn ngồi xa, thật xa, bây giờ đã chịu ngồi gần hơn một chút, đầu nhẹ nhàng ngả vào lưng ai kia.