Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 5
Sáng nào cũng vậy, cậu Minh đều thức dậy sớm, bước vào phòng Lâm với ánh mắt đầy thích thú. Cậu chủ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để kiểm soát Lâm, từng cử chỉ, từng hơi thở của anh đều nằm trong tay Minh. Cậu chủ thích nhất là khi thấy Lâm run rẩy, mất kiểm soát, chỉ vì một cái chạm nhẹ của cậu. “Anh sẽ không thể nào thoát khỏi em đâu,” Minh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự thống trị. Lâm chỉ có thể rên rỉ, cơ thể anh như không còn thuộc về chính mình nữa.
Mỗi lần như vậy, Lâm đều cảm thấy mình như đang sa vào một cái bẫy không lối thoát. “Tôi không muốn… nhưng tại sao tôi lại không thể chống cự?” Anh tự hỏi, nhưng mỗi khi cậu Minh chạm vào, mọi suy nghĩ của anh đều tan biến, chỉ còn lại khoái cảm đang bùng cháy. Minh luôn biết cách khiến Lâm điên cuồng, khiến anh phải cầu xin để được thỏa mãn. Và cậu chủ chỉ cười nhẹ, không bao giờ cho anh được toại nguyện ngay lập tức.
Rồi một ngày, Minh phải đi lên tỉnh để bàn chuyện làm ăn. Cậu chủ dặn dò mọi người trong nhà, đặc biệt là ông quản gia già, phải chăm chỉ làm việc. “Anh sẽ nhớ em lắm đấy,” Minh nói với Lâm, ánh mắt đầy sự hài lòng. Lâm chỉ có thể gật đầu, trong lòng anh có chút buồn khi nghĩ đến việc cậu chủ sẽ vắng nhà mấy ngày. “Tôi không nên cảm thấy như vậy… nhưng tại sao tôi lại thấy trống trải?” Anh tự hỏi, nhưng không thể nào tìm được câu trả lời thỏa đáng.
Sau khi Minh đi, Lâm được giao nhiệm vụ phát quang một mảnh đất ở cuối làng. Đó là một công việc nặng nhọc, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Sáng sớm, Lâm cầm lấy cái cuốc, bước ra khỏi nhà với tâm trạng nặng nề. Mảnh đất cách xa làng, không có ai lui tới, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua những ngọn cây cỏ dại. “Tôi phải làm thôi,” Lâm tự nhủ, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Anh bắt đầu lao động, từng nhát cuốc đều dồn hết sức lực. Mồ hôi đổ ra thấm đẫm áo, thân thể anh như bốc lửa dưới cái nắng gắt. Lâm cởi áo ra, để lộ cơ thể săn chắc, những giọt mồ hôi lăn dài trên làn da nâu sạm. “Cậu chủ sẽ thích nhìn thấy tôi như thế này,” anh chợt nghĩ, rồi lập tức giật mình vì ý nghĩ đó. “Tại sao tôi lại nghĩ đến cậu Minh lúc này?” Lâm tự trách mình, nhưng không thể nào ngăn được những ký ức ùa về.
Anh tiếp tục cuốc đất, mỗi nhát cuốc đều vang lên âm thanh đều đặn trong không gian yên tĩnh. Bắp tay anh căng thẳng, từng đường gân nổi lên rõ ràng dưới ánh nắng. Lâm cảm thấy cơ thể mình như đang chảy ra từng giọt, nhưng anh không ngừng lại. “Cứ tiếp tục thôi,” anh tự nhủ, cố gắng tập trung vào công việc mà quên đi những suy nghĩ lạc lối.
Nhưng càng làm, ký ức về cậu Minh lại càng hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh. Lâm nhớ đến những lần cậu chủ đứng nhìn anh làm việc, ánh mắt đầy sự hài lòng khi thấy cơ bắp của anh vận động. “Cậu chủ thích nhìn tôi như thế này,” anh nghĩ, và cảm thấy một luồng nóng lan tỏa khắp người. Anh cố gắng lắc đầu để xua đuổi ý nghĩ đó, nhưng nó cứ bám lấy anh như một cơn ám ảnh.
Lâm dừng lại một chút, lau mồ hôi trên trán và nhìn xuống cơ thể mình. Anh thấy những giọt mồ hôi lăn xuống ngực, xuống bụng, và cảm giác hơi run rẩy khi nghĩ đến cậu Minh có thể nhìn thấy anh lúc này. “Nếu cậu ấy ở đây, có lẽ cậu ấy sẽ chạm vào tôi,” anh nghĩ, và đột nhiên cảm thấy một sự thèm muốn khó tả. Lâm cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Cuối cùng, anh quyết định tiếp tục làm việc, dồn hết sức lực vào từng nhát cuốc. “Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa,” anh tự nhủ, nhưng không thể nào ngăn được trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến cậu Minh. Lâm biết rằng mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó mà anh không thể kiểm soát, nhưng anh cũng không muốn thoát ra khỏi nó. “Tôi không nên cảm thấy như vậy… nhưng tại sao tôi lại không thể ngừng nghĩ về cậu Minh?” Lâm tự hỏi, nhưng không thể nào tìm được câu trả lời thỏa đáng.
Anh tiếp tục lao động, cơ bắp căng thẳng dưới ánh nắng gắt. Mỗi nhát cuốc đều như một cách để anh quên đi những suy nghĩ lạc lối, nhưng chúng cứ bám lấy anh như một cơn ám ảnh. Lâm biết rằng mình không thể trốn thoát khỏi những cảm xúc này, và anh cũng không muốn. “Dù sao thì cậu chủ cũng sẽ trở về,” anh nghĩ, và cảm thấy một chút an ủi trong sự cô đơn của mình.
Đến trưa, Lâm mệt nhoài, anh đến ngồi dưới gốc cây gần đó để nghỉ ngơi. Không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió vi vu lướt qua những tán lá. Lâm nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi và cô đơn tràn ngập trong lòng. “Cậu Minh… cậu đang ở đâu?” Anh thầm nghĩ, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ đến cậu chủ như vậy.
Nhưng cơ thể anh không nghe lời, những ký ức về những lần được Minh chạm vào lại hiện lên rõ ràng. Lâm cảm thấy lòng mình nổi lên một ham muốn khó tả, anh không thể nào ngăn được bản thân. “Tôi không nên làm thế này… nhưng tôi không thể chống cự nổi,” anh thì thầm, tay anh bắt đầu cởi quần, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lâm tự xờ xoạn, từng ngón tay khẽ vuốt ve cơ thể mình như thể chính cậu Minh đang chạm vào. Một tay anh khẽ kích thích những điểm nhạy cảm, còn tay kia nắm lấy cặc, bắt đầu xục một cách chậm rãi như để kéo dài khoái cảm. “Cậu Minh… cậu chủ…” Lâm rên rỉ, mọi suy nghĩ của anh đều xoay quanh cậu Minh. Anh nhớ đến những lần cậu chủ đã khiến anh điên cuồng, những cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy sự thống trị khiến anh không thể nào chống cự được. Lâm cảm thấy mình như đang bị đẩy đến giới hạn, cơn cực khoái dâng lên cao, nhưng anh không thể nào ngừng lại được.
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu Minh đang ở bên cạnh, đang dùng những ngón tay mảnh khảnh của cậu chủ để khám phá cơ thể mình. “Cậu chủ… xin hãy chạm vào tôi…” Lâm lẩm bẩm, giọng nói đầy sự đau khổ nhưng cũng đầy ham muốn. Anh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, từng sợi thần kinh như đang rung lên vì khoái cảm. Tay anh di chuyển nhanh hơn, từng cú xục đều dồn dập, khiến anh cảm thấy như đang chìm đắm trong một cơn say không lối thoát.
Lâm càng nghĩ đến cậu Minh, càng cảm thấy mình bị cuốn sâu hơn vào những ham muốn của bản thân. Anh tưởng tượng cậu chủ đang dùng miệng để khám phá cơ thể mình, những nụ hôn nóng bỏng đặt lên ngực, xuống bụng. “Cậu Minh… tôi không thể chịu nổi… xin hãy làm tôi điên cuồng…” Lâm rên rỉ, cơ thể anh run rẩy, mỗi cử động đều khiến anh cảm thấy như đang bị đẩy vào một thế giới mới mà anh không hề mong muốn. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng mình không thể thoát khỏi những cảm xúc này, không muốn thoát khỏi nó.
Cuối cùng, Lâm cũng đạt được cực khoái, cơ thể anh co quắp, tinh dịch phun ra như một cơn sóng dữ dội. Anh thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi và xấu hổ tràn ngập trong lòng. “Tôi đã làm gì vậy? Tôi không nên làm thế này…” Lâm tự trách mình, nhưng anh cũng không thể nào phủ nhận được rằng mình đã cảm thấy thỏa mãn. Anh nằm đó, cảm giác khoái cảm vẫn còn đọng lại trong cơ thể, khiến anh không thể nào quên được những ký ức về cậu Minh, về những lần cậu chủ đã khiến anh điên cuồng, đã khiến anh phải cầu xin.
Lâm nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể mình đang dần trở về trạng thái bình thường. Anh biết rằng mình không thể nào thoát khỏi những cảm xúc này, và anh cũng không muốn. Dù sao thì cậu Minh cũng sẽ trở về, và Lâm chắc chắn rằng cậu chủ sẽ lại khiến anh phải điên cuồng như vậy. “Cậu chủ… khi nào cậu mới trở về?” Anh thầm nghĩ, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ đến cậu chủ như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm cũng không thể phủ nhận rằng anh đang mong chờ sự trở lại của cậu Minh, mong chờ những khoảnh khắc được cậu chủ khiến anh điên cuồng một lần nữa.
Sau khi xong xuôi, Lâm thiếp đi một lát, cảm giác mệt mỏi và cô đơn tràn ngập trong lòng. Khi tỉnh lại, anh cảm thấy mình như vừa thức dậy từ một cơn mơ, và anh không biết mình nên cảm thấy thế nào về hành động vừa rồi. “Tôi phải trở lại công việc thôi,” Lâm tự nhủ, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Anh đứng dậy, mặc lại quần áo, rồi cầm lấy cái cuốc, bắt đầu lao động trở lại. Mỗi nhát cuốc đều dồn hết sức lực, nhưng trong lòng Lâm vẫn không ngừng nghĩ về cậu Minh. “Cậu chủ… khi nào cậu mới trở về?” Anh thầm nghĩ, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ đến cậu chủ như vậy.
Lâm tiếp tục làm việc, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Nhưng dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể nào quên được những ký ức về cậu Minh, về những lần cậu chủ đã khiến anh điên cuồng, đã khiến anh phải cầu xin. “Tôi không nên cảm thấy như vậy… nhưng tại sao tôi lại không thể ngừng nghĩ về cậu Minh?” Lâm tự hỏi, nhưng không thể nào tìm được câu trả lời thỏa đáng.