Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 2

  1. Home
  2. Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân
  3. Chương 2 - Đêm đau thương
Prev
Next

Căn phòng nhỏ của Lâm chìm trong bóng tối, chỉ có một tia trăng le lói lọt qua khe cửa sổ. Anh nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn không thể nào yên. Những lời đe dọa của ông Hải và ánh mắt sắc lạnh của cậu Minh cứ ám ảnh anh, khiến giấc ngủ không thể tới. Đôi mắt nhắm nghiền, Lâm cố gắng thư giãn, nhưng mỗi khi chợt tỉnh, anh lại cảm thấy một sự bất an kỳ lạ.

Cạch. Tiếng cánh cửa mở nhẹ nhưng đủ để Lâm giật mình. Anh nằm im, tim đập thình thịch, cố gắng lắng nghe. Bước chân nhẹ nhàng, gần như không hề có âm thanh, tiến vào phòng. Lâm cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua da thịt, khiến anh rùng mình. Ai đó đang ở đây, anh nghĩ, nhưng không dám mở mắt.

Mùi hương nồng nặc của rượu và mồ hôi xộc vào mũi Lâm. Ông Hải. Anh nhận ra ngay tiếng của chiếc dép làm từ da quý của ông. Trái tim Lâm đập nhanh hơn, tay nắm chặt chăn. Ông Hải đến gần, hơi thở nặng nề phả vào mặt Lâm. Không, đừng lại gần… Anh cầu xin trong lòng, nhưng ông ta không nghe thấy.

“Sao lại ngủ sớm thế, Lâm?” giọng ông Hải khàn đục, đầy vẻ thèm khát. Bàn tay lớn sần sùi của ông ta đặt lên vai Lâm, anh vẫn nằm im bất động. Làm ơn, đừng… Lâm vẫn cố nằm im, hy vọng ông ta sẽ nghĩ mình đang ngủ.

Đôi mắt ông ta sáng lên một cách đầy thèm khát khi quan sát cơ thể cường tráng của Lâm dưới ánh trăng mờ ảo. Bàn tay thô ráp của ông ta bắt đầu khám phá, trượt xuống từ vai rộng như một chiến binh, cảm nhận từng đường cơ săn chắc, đầy sức mạnh. Những ngón tay ông ta lướt qua cánh tay lực lưỡng, nơi từng bắp thịt căng phồng, gân xanh nổi lên như những đường lằn quyền lực. Ngực nở nang của Lâm nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở gấp gáp, khiến ông Hải không thể kìm lòng.

Đôi bàn tay già nua tiếp tục di chuyển xuống thấp hơn, chạm vào bụng săn chắc với những múi cơ rõ rệt như được đẽo gọt từ đá hoa cương. Mỗi cơ bắp trên cơ thể Lâm đều toát lên một vẻ đẹp nam tính, mạnh mẽ nhưng lại gợi dục một cách kỳ lạ. “Cơ thể của cậu thật hoàn hảo,” ông Hải thì thầm, giọng khàn đục đầy vẻ thèm muốn. “Giống như một tác phẩm điêu khắc sống động.”

Ông ta tiếp tục khám phá, những ngón tay di chuyển chậm rãi, như thể đang thưởng thức từng đường nét trên cơ thể Lâm. Từ bờ vai rộng đến cánh tay rắn chắc, từ ngực căng đầy đến bụng với những múi cơ săn chắc, mỗi phần đều khiến ông Hải không thể rời mắt. Cơ thể Lâm giống như một tác phẩm nghệ thuật, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, khiến ông ta không thể cưỡng lại được sự thèm khát đang trào dâng trong lòng.

Lâm cảm thấy bàn tay đó bắt đầu xoa nắn, từng ngón tay thô ráp chạm vào da thịt anh, khiến từng thớ cơ bên trong anh co rúm lại vừa ghê tởm vừa sợ hãi. Hơi thở nồng nặc của rượu từ ông Hải phả vào mặt Lâm, hòa lẫn với mùi mồ hôi nồng nặc, khiến anh cảm thấy buồn nôn. Không thể để ông ta làm thế này, Lâm nghĩ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng mỗi lần ông Hải đụng chạm vào người, anh lại cảm thấy một sự ghê tởm tột cùng.

Bàn tay ông Hải tiếp tục khám phá cơ thể Lâm, từ bắp tay săn chắc xuống đến ngực rộng của anh. Những ngón tay thô ráp của ông ta dừng lại ở hai đầu núm, khiến Lâm giật mình vì cảm giác lạ lẫm và kinh hãi. “Đừng…” Lâm lẩm bẩm, giọng nhỏ dần như một lời cầu xin. Nhưng ông Hải không hề để ý, đôi mắt đen kịt của ông ta ánh lên sự thèm khát, như thể Lâm chỉ là một món đồ chơi trong tay mình.

“Cậu xứng đáng được sở hữu bởi một người như tôi,” ông ta nói, giọng đầy vẻ sở hữu. Mỗi lời nói của ông Hải như một nhát dao cứa vào tâm hồn Lâm, khiến anh cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.

Lâm cố gắng kìm nén sự tức giận và ghê tởm của mình, nhưng cảm giác bàn tay thô ráp của ông Hải vẫn không ngừng làm anh phát điên. Anh nhớ đến lời hứa của ông ta về món nợ, về việc anh nếu nghe lời thì anh ta sẽ được xóa đi số nợ sớm và được giải thoát. Nhưng không thể để ông ta làm thế này, Lâm nghĩ, nhưng cơ thể anh không thể phản kháng. Nó như rằng xé trong anh, khiến anh không biết làm gì. Ông Hải quá mạnh, quá áp đảo.

Bàn tay ông Hải tiếp tục trượt xuống hông của Lâm, khiến anh thót bụng vì sợ hãi. “Đừng cố chống lại, Lâm. Cậu biết rằng cậu nợ tôi rồi mà,” ông ta nói, giọng đầy vẻ đe dọa. Những ngón tay thô ráp của ông ta xiết chặt hơn, khiến Lâm cảm thấy một nỗi đau tê dại lan khắp cơ thể. Không thể để ông ta làm thế này, anh nghĩ, nhưng mọi thứ dường như đã vượt quá tầm kiểm soát.

Lâm không thể chịu đựng thêm nữa. Anh mở mắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn thẳng vào khuôn mặt ám ảnh của ông Hải. “Ông… ông đang làm gì vậy?” giọng Lâm run rẩy, đầy vẻ sợ hãi pha chút tức giận.

Ông Hải cười khẽ, đôi mắt đen kịt như vực sâu nhìn chằm chằm vào Lâm. “Tôi đang kiểm tra xem cơ thể cậu có đủ điều kiện để làm việc hay không.” Bàn tay ông ta tiếp tục di chuyển, trượt xuống vùng dưới hông của Lâm.

Lâm cảm thấy một sự sợ hãi tột độ dâng lên. Anh vùng dậy, cố gắng thoát khỏi tay ông Hải, nhưng ông ta nắm chặt bắp tay Lâm, ông Hải dùng cả người đè về phía Lâm đến mức khiến anh không thể nhúc nhích. “Đừng cố chống lại, Lâm. Cậu biết rằng cậu nợ tôi rồi mà.”

“Xin ông, đừng làm thế. Con sẽ trả nợ bằng cách khác,” Lâm van xin, giọng đứt quãng vì sợ hãi. Ông Hải chỉ cười lớn, đôi mắt đầy vẻ thỏa mãn.

“Không, cậu sẽ trả nợ bằng cách này. Chỉ một đêm thôi, tôi sẽ xóa bớt số nợ của cậu” Bàn tay ông ta mạnh bạo hơn, cố gắng đè Lâm xuống giường. Hơi thở nồng nặc của rượu phả vào mặt anh, hắn cố gắng hôn anh, khiến Lâm cảm thấy buồn nôn. Không thể để ông ta làm thế này… Anh nghĩ, cố gắng lấy lại sức.

Lâm đẩy mạnh, cố gắng thoát khỏi vòng tay ông Hải. Nhưng ông ta như một bức tường, không hề suy chuyển. “Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi sao?” ông Hải cười khẽ, đôi mắt đầy vẻ đe dọa. “Cậu là của tôi rồi, Lâm. Cậu thuộc về tôi.”

“Không, tôi không thuộc về ông!” Lâm hét lên, giọng đầy vẻ phản kháng. Anh vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi tay ông Hải, nhưng ông ta quá mạnh.

“Cậu nghĩ cậu có lựa chọn sao?” ông Hải cười khẽ, giọng đầy vẻ thỏa mãn. “Cậu nợ tôi, Lâm. Và cậu sẽ trả nợ bằng cách này.”

Lâm cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ dâng lên. Anh nhắm mắt lại, hy vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng bàn tay thô ráp của ông Hải vẫn tiếp tục xâm chiếm cơ thể anh, khiến Lâm cảm thấy một sự bất lực tột cùng.

Không thể để ông ta làm thế này… Anh nghĩ, cố gắng lấy lại sức. Lâm đẩy mạnh, cố gắng thoát khỏi vòng tay ông Hải. Nhưng ông ta như một bức tường, không hề suy chuyển.

Lâm không thể cam lòng chịu đựng thêm nữa. Từ sâu trong lòng, một nguồn sức mạnh bất ngờ trỗi dậy, thúc giục anh hành động. Anh dùng hết sức đẩy mạnh, cảm giác bàn tay thô ráp của ông Hải lỏng dần.

Ông ta ngã ra đằng sau, đầu đập xuống nền đất với một tiếng cộp vang lên trong đêm. Lâm đứng dậy, ngực phập phồng vì mệt, nhưng ánh mắt hoảng hốt nhìn xuống thân hình bất động của ông Hải.

“Ông… ông làm sao vậy?” giọng Lâm run rẩy, đầy sợ hãi và hối hận. Anh tiến lại gần, hai tay run rẩy kiểm tra. Nhưng khi đặt tay lên cổ ông Hải, anh không cảm nhận được nhịp đập nào.

Một sự thật kinh hoàng ập đến.

Ông Hải đã tắc thở.

Lâm lùi lại, tay run rẩy che miệng, ám ảnh bởi những gì vừa xảy ra. “Không… không phải như thế này…” anh lẩm bẩm, giọng đứt quãng.

Đêm tối bỗng trở nên ngột ngạt và đe dọa hơn bao giờ hết. Lâm nhìn xuống thân hình bất động của ông Hải, cảm giác tội lỗi và sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.

“Tôi không cố ý… tôi chỉ muốn thoát khỏi ông ta thôi…” Lâm thì thầm, như một lời thanh minh yếu ớt với chính mình.

Nhưng sự thật không thể thay đổi. Ông Hải đã chết, và Lâm là người duy nhất biết chuyện này.

Anh đứng đó, bất động trong đêm tối, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Những suy nghĩ mâu thuẫn nhau ập đến, khiến anh không biết phải làm gì tiếp theo.

“Phải làm sao đây…” Lâm lẩm bẩm, giọng đứt quãng, đầy hoang mang.

Bỗng nhiên, tiếng chân chạy rầm rập vang lên từ phía ngoài hành lang, cắt ngang không khí căng thẳng trong phòng. Cánh cửa bật mở, ánh sáng từ đèn lồng tràn vào, chiếu rõ cảnh tượng hỗn loạn. Một người làm công, khuôn mặt đầy kinh hoàng, đứng chết lặng ngay ngưỡng cửa. Mắt anh ta mở to, nhìn chằm chằm vào thân hình bất động của ông Hải nằm trên nền nhà, và Lâm đang đứng đó, tay run rẩy, đầy sợ hãi.

“Ông chủ!” người làm công hét lên, giọng đầy kinh hãi. Anh ta vội vã quay lại, hét lớn: “Mọi người ơi, vào đây ngay! Ông chủ đã chết rồi! Lâm đã giết ông chủ!”

Tiếng hét vang vọng khắp trang viên, như một tiếng sét giữa đêm tối. Những người làm công khác từ các phòng bên cạnh ùa ra, lao về phía phòng Lâm. Ánh mắt của họ đều dồn về phía anh, đầy nghi ngờ và sợ hãi. Một người đàn bà, mặt mày tái mét, chỉ tay về phía Lâm, hét lên: “Bắt hắn lại! Hắn đã giết ông chủ!”

Lâm đứng đó, như một con thú bị dồn vào chân tường, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía đám đông đang tiến lại gần. “Không… tôi không cố ý… tôi chỉ muốn thoát khỏi ông ta thôi…” anh lẩm bẩm, giọng đứt quãng, nhưng không ai lắng nghe. Những tiếng la hét, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi, tạo thành một bức tường áp lực đè nặng lên tâm trí anh.

Một người đàn ông to lớn bước lên, nắm chặt tay Lâm, kéo anh ra khỏi phòng. “Cậu sẽ phải trả giá cho việc này,” người đó nói, giọng đầy căm phẫn. Lâm không còn sức để kháng cự, cơ thể anh như bị tê liệt bởi sự sợ hãi và tội lỗi. Anh chỉ biết để mặc cho đám đông lôi kéo mình đi, trong khi tiếng hét và tiếng bàn tán vẫn không ngừng vang lên xung quanh.

Lâm bị trói chặt, dây thừng cắt sâu vào da thịt anh, trong khi những tiếng la hét và cáo buộc vẫn không ngừng vang lên xung quanh. “Đưa hắn lên quan! Hắn đã giết ông chủ!” một người hét lên, giọng đầy phẫn nộ. Đám đông gật đầu đồng ý, ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía Lâm, đầy nghi ngờ và căm phẫn.

Nhưng ngay lúc đó, từ trong phòng cậu chủ, một bóng người gầy gò bước ra. Cậu Minh, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng quyết liệt. “Dừng lại!” cậu hét lên, giọng yếu ớt nhưng đầy uy quyền.

Đám đông im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Cậu Minh hơi thở chậm, từng bước chậm rãi tiến về phía Lâm. “Cậu ấy không phải là kẻ giết người đúng không?” cậu hỏi, giọng đầy kiên quyết. “Tôi không muốn chuyện của nhà mình chưa tỏ mà ngõ đã thông, nên đừng đưa cậu ấy lên quan vội. Tôi muốn thẩm vấn cậu ta trước.”

Những người làm công nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Nhưng cậu chủ, ông chủ đã chết, và Lâm ở ngay đó!” một người phản đối.

Cậu Minh đưa tay lên, ra hiệu im lặng. “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện sau. Nhưng bây giờ, hãy cởi trói cho Lâm.”

Đám đông do dự, nhưng không ai dám phản đối lệnh của cậu chủ. Dây trói của Lâm được cởi bỏ, anh đứng đó, mắt nhìn cậu Minh đầy cảm kích và ngạc nhiên. Cậu Minh gật đầu nhẹ, ánh mắt như truyền tải một thông điệp bí ẩn. “Cậu an toàn rồi. Nhưng cần phải để tôi hỏi một chút.”

Lâm được cởi trói, cơ thể anh vẫn run rẩy từ sự căng thẳng vừa trải qua. Cậu Minh ra hiệu cho anh đi theo, ánh mắt đầy sự nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên một chút đồng cảm. Hai người bước vào căn phòng nhỏ của cậu Minh, cánh cửa đóng lại, tạo ra một không gian tĩnh lặng tách biệt với sự hỗn loạn bên ngoài.

Lâm đứng đó, đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào cậu Minh. Anh cảm thấy một sự sợ hãi và hối hận dâng lên trong lòng. “Tôi… tôi không cố ý,” Lâm bắt đầu, giọng nói nhỏ dần như một lời thú nhận. “Ông Hải… ông ấy định làm hại tôi. Tôi chỉ cố gắng thoát ra thôi.”

Cậu Minh ngồi xuống chiếc ghế gỗ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Hãy kể cho tôi nghe tất cả,” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

Lâm gật đầu, từ từ kể lại từng chi tiết của sự việc. Anh kể về sự xâm phạm của ông Hải, về nỗi sợ hãi và sự bất lực khi cố gắng thoát khỏi tay ông ta. “Tôi không muốn ông ấy chết,” Lâm thốt lên, giọng đứt quãng, đầy ăn năn. “Tôi chỉ muốn thoát ra thôi. Tôi không cố ý.”

Cậu Minh lắng nghe, không ngắt lời, ánh mắt đầy suy tư. Khi Lâm kết thúc, cậu nhẹ nhàng gật đầu. “Tôi hiểu rồi,” cậu nói. “Nhưng cậu phải biết rằng việc này sẽ không dễ dàng kết thúc.”

Lâm quỳ xuống dưới chân cậu Minh, ánh mắt đầy cầu xin. “Xin cậu, đừng đưa tôi lên quan,” anh van xin, giọng đầy sự tuyệt vọng. “Tôi không muốn đi tù. Tôi không muốn bị kết án vì việc này.”

Cậu Minh nhìn anh một lúc lâu, như thể đang cân nhắc từng lời nói của Lâm. Cuối cùng, cậu thở dài nhẹ. “Tôi sẽ không đưa cậu lên quan,” cậu nói. “Nhưng cậu phải hiểu rằng việc này sẽ không thể che giấu mãi được mãi. Nhưng tôi có cách để anh không bị đi tù, nhưng anh phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi”

Lâm gật đầu, cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ trước lời hứa của cậu Minh. “Cảm ơn cậu,” anh thì thầm, giọng đầy lòng biết ơn. “Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này.”

Cậu Minh bước ra khỏi phòng cùng Lâm, ánh mắt đầy quyết đoán. Đám đông người làm công xì xào bàn tán, kẻ tò mò, kẻ hiếu kỳ, kẻ vui sướng vì cái chết của ông chủ. Trước tiên, cậu Minh ra lệnh chia làm hai nhóm: một nhóm lo chuyện hậu sự cho ông Hải, nhóm còn lại gồm cậu Minh, Lâm, người làm chứng kiến cảnh ông Hải chết, và người quản gia lão thành của gia đình.

Họ cùng nhau vào phòng khách, không khí căng thẳng bao trùm. Lâm, vẫn run rẩy, kể lại câu chuyện: “Ông chủ đêm qua đến phòng tôi, dặn dò tôi về việc chăm sóc cậu Minh ngày mai như thế nào cho tốt. Lúc ông ấy quay ra, do nền nhà trơn, ông trượt chân ngã đập đầu xuống đất. Tôi quá bất ngờ, không kịp kéo ông ấy lên. Nên mới có cơ sự như ngày hôm nay. Đó là toàn bộ sự thật.”

Cậu Minh quay sang hỏi người làm đã thấy sự việc, mong anh ta hãy kể lại trung thực những gì anh ta đã thấy. Người làm công chứng kiến cảnh tượng cũng xác nhận: ” Do trời qua tối, lúc tôi đến, tôi chỉ thấy Lâm đứng đó, ông chủ nằm dưới đất. Tôi không thấy tận mắt Lâm làm gì ông chủ cả.” Cậu Minh chầm ngâm, quay sang hỏi ý kiến người quản gia già, người đã nuôi nấng gia đình này từ lâu. Quản gia trầm ngâm và khẽ gật đầu: “Theo lời kể của Lâm và sự chứng kiến của người làm, đây không phải là vụ giết người. Có lẽ ông chủ đã uống say và chuyện này là do bất cẩn mà thôi.”

Cậu Minh thở dài, ánh mắt nhìn Lâm đầy thấu hiểu. “Tôi tin cậu, Lâm. Cậu không phải là kẻ giết người.” Lâm cúi đầu, lòng đầy cảm kích nhưng vẫn chất chứa nỗi lo lắng về tương lai mờ mịt phía trước.

Sau khi kết thúc buổi thẩm tra, cậu Minh bước ra khỏi phòng khách, khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nhưng đôi mắt ánh lên sự quyết đoán. Lão quản gia bước lên phía trước, giọng nói trầm ổn vang lên trước đám đông người làm công đang náo động.

“Mọi người hãy lắng nghe,” lão quản gia bắt đầu, giọng nói đầy uy tín khiến không khí lập tức lắng xuống. “Đây chỉ là một tai nạn thương tâm. Ông chủ đã ra đi do sự cố bất ngờ trượt chân té ngã đập đầu, không có kẻ giết người nào ở đây cả. Chuyện của chúng ta bây giờ là tập trung lo hậu sự cho ông chủ với tất cả sự tôn kính và chu toàn nhất.”

Lão dừng lại một chút, ánh mắt quét qua đám đông, đầy vẻ cảnh cáo. “Nếu ai đó còn dám thêu dệt nên những câu chuyện không đúng sự thật, hãy chuẩn bị nhận hậu quả. Người đó sẽ bị đuổi đi ngay lập tức, không một chút khoan nhượng.”

Mọi người đứng im, ánh mắt của họ dồn về phía lão quản gia và cậu Minh, đầy sự tôn trọng và sợ hãi. “Rõ!” tiếng đồng thanh vang lên như một lời hứa cam kết. Ngay sau đó, đám đông tản dần, mỗi người quay về công việc của mình với sự nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết.

Lâm đứng yên một chút, lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng vẫn còn đó nỗi lo lắng về tương lai. Anh chợt nghe thấy tiếng cậu Minh gọi nhẹ: “Lâm, anh về đi. Mọi chuyện đã ổn rồi.” Anh gật đầu, cúi chào cậu chủ một cách kính cẩn rồi bước đi, để lại phía sau sự hỗn loạn và đau thương của một đêm dài không thể nào quên.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 46 2 ngày ago
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025

Comments for chapter "Chương 2"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,