Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 14
– Để tác phẩm này được hoàn thiện hơn và mang đến những trải nghiệm đọc tốt nhất, tôi rất mong nhận được những ý kiến chân thành và sâu sắc từ bạn. Sự đóng góp của bạn là vô cùng quý giá và sẽ giúp tôi rất nhiều trên hành trình sáng tạo. Hãy comment cho mình biết cảm nhận của các bạn nhé, mỗi comment của các bạn sẽ là động lực cho mình viết tiếp! –
Lâm tỉnh dậy, mắt mở từ từ, ánh sáng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào căn phòng lạnh lẽo. Căn phòng của mình. Anh ngồi dậy, đầu còn nặng trĩu, cảm giác bồi hồi như vừa bước ra từ một cơn mơ. Bên ngoài, tiếng kèn trống vang lên rộn rã, át đi cả tiếng gió thổi qua khe cửa. Ngày vui của đôi trẻ. Lâm thở dài, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh thẳm và những chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng. Cảnh náo nhiệt, vui tươi, còn anh thì sao? Một nỗi cô đơn sâu thẳm len lỏi vào tim, khiến anh cảm thấy mình như lạc lõng giữa chốn này.
Tiếng nhạc rộn ràng vang lên, như nhắc nhở Lâm về một sự thật mà anh không muốn đối mặt. Đám cưới của cậu Minh và mợ cả. Những ký ức về cậu Minh, về những ngày tháng họ từng bên nhau, ùa về trong tâm trí anh. Cậu Minh, người mà anh yêu thương nhất, giờ đây đang chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới, mà không phải với anh. Lòng anh quặn thắt, nhưng không thể làm gì hơn. Anh chỉ là một kẻ ngoài cuộc, một kẻ không còn chỗ đứng trong cuộc sống của cậu Minh.
Lâm đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, nhìn ra sân. Những người làm đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Chỉ có anh là đứng đây, với trái tim tan nát. Tại sao cuộc đời lại bất công với anh như vậy? Tại sao cậu Minh lại không thể thuộc về anh? Những câu hỏi không lời đáp cứ quẩn quanh trong đầu anh, khiến anh cảm thấy như đang chìm dần vào vực thẳm của tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, một người làm bước vào, khuôn mặt vội vã. “Lâm, cậu ra sân đi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi!” Lâm khẽ gật đầu, đứng dậy, cảm giác chân tay như nặng trịch. Anh bước ra khỏi phòng, theo chân người làm xuống sân. Mỗi bước đi như một lần đẩy anh vào sự thật phũ phàng mà anh phải đối mặt.
Bên ngoài, cảnh tượng khiến Lâm choáng ngợp. Trang viên như bừng sáng lên dưới ánh nắng ban mai. Những chiếc đèn lồng đỏ treo khắp nơi, tạo nên không khí lễ hội rộn ràng. Những bàn tiệc được bày biện lộng lẫy, đĩa bánh kẹo, hoa quả tươi ngon xếp chồng lên nhau. Không khí vui tươi lan tỏa, tiếng cười nói râm ran khắp sân. Lâm đứng đó, cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc. Không gian này không phải dành cho anh. Anh chỉ là một người đi qua, một kẻ không thuộc về nơi này.
Bỗng nhiên, tiếng trống vang lên dồn dập , mọi người đổ dồn về phía cổng chính. Lâm cũng theo dòng người, tim đập thình thịch. Cậu Minh. Chiếc xe ngựa kiêu sa từ từ tiến vào, cánh cửa mở ra, và cậu Minh bước xuống. Bộ quần áo tân lang màu đỏ thắm, điểm xuyết vàng óng ánh, làm nổi bật vẻ đẹp của cậu. Khuôn mặt cậu Minh lúc này trông rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười tươi như ánh mặt trời. Lâm nhìn chằm chằm, không thể rời mắt. Cậu Minh đẹp quá. Nhưng rồi, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má anh, những giọt nước mắt của sự tủi thân, đau khổ.
Bỗng nhiên, tiếng trống vang lên dồn dập, mọi người đổ dồn về phía cổng chính. Lâm cũng theo dòng người, tim đập thình thịch. Cậu Minh. Chiếc xe ngựa kiêu sa từ từ tiến vào, cánh cửa mở ra, và cậu Minh bước xuống. Bộ quần áo tân lang màu đỏ thắm, điểm xuyết vàng óng ánh, làm nổi bật vẻ đẹp của cậu. Khuôn mặt cậu Minh lúc này trông rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Ngay sau đó, mợ cả cũng từ từ bước xuống xe. Áo dài màu đỏ thêu hoa văn vàng lộng lẫy, tôn lên dáng người thanh tú của mợ. Mái tóc đen mượt được búi cao, lấp lánh dưới ánh nắng. Đôi môi đỏ thắm, nụ cười dịu dàng, toát lên vẻ đài các của một tiểu thư khuê các. Mợ cả đứng bên cậu Minh, tạo nên một cặp đôi lộng lẫy, khiến ai cũng phải ngắm nhìn với sự ngưỡng mộ.
Lâm nhìn chằm chằm, không thể rời mắt. Cậu Minh đẹp quá, và cả mợ cả cũng thế. Nhưng rồi, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má anh, những giọt nước mắt của sự tủi thân, đau khổ. Trái tim anh như bị xé toạc, khi chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc của cậu Minh bên người khác. Anh chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ nhìn từ xa, với trái tim tan nát.
Trong khoảnh khắc đó, cậu Minh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cậu về phía Lâm. Ánh mắt Lâm, đẫm nước mắt, như xuyên thấu vào tâm hồn cậu, khiến cậu không thể nào quên. Tại sao cậu lại đau khổ như vậy? Cậu Minh thầm hỏi, nhưng câu hỏi đó không có lời đáp. Mợ cả, với sự nhạy cảm của một người phụ nữ, đã kịp thời nhận ra sự dao động trong lòng cậu chồng. Cô khẽ nắm tay cậu, như truyền cho cậu một sức mạnh im lặng.
“Cậu Minh, đây là ngày vui của chúng ta,” mợ cả thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh kéo cậu về hiện tại. Cậu Minh khẽ gật đầu, cố gắng gạt đi những cảm xúc phức tạp trong lòng. Cậu biết mình không thể để những điều này ảnh hưởng đến ngày trọng đại này. Nhưng trong lòng cậu, một nỗi buồn mơ hồ vẫn đong đầy.
Lâm đứng đó, nhìn cậu Minh rời xa, tim anh như vỡ vụn. Cậu Minh, tại sao cậu không thể hiểu được tình cảm của tôi? Anh thầm hỏi, nhưng không ai trả lời. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào không khí vui tươi của đám cưới. Anh biết mình không còn chỗ đứng trong cuộc sống của cậu Minh, nhưng trái tim anh vẫn không thể nào quên được người mà anh yêu thương nhất.
Lâm đứng đó, nhìn tất cả xảy ra, tim anh như vỡ vụn. Mợ cả, tại sao lại là cô? Anh cảm thấy một nỗi hận dâng lên trong lòng, nhưng không thể làm gì. Đám cưới diễn ra vui vẻ, mọi người ăn uống, chúc phúc cho cặp đôi. Lâm chỉ đứng ở góc sân, lặng lẽ nhìn, lòng đầy xót xa.
Khi bữa tiệc tan, mọi người bắt đầu tất bật dọn dẹp. Lâm cũng tham gia, nhưng lòng anh nặng trĩu, như có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực. Mỗi động tác của anh đều chậm chạp, như thể cơ thể anh đang chống lại ý muốn của chính mình. Anh nhìn những chiếc đàn đứt dây, những chiếc đĩa sứ trắng tinh khôi đã mẻ, và cả các mẩu bánh mứt còn sót lại, cảm giác như chính cuộc đời mình cũng đang tan vỡ như thế.
Những người làm xung quanh thầm thì khen ngợi mợ cả. “Cậu Minh có phước lắm mới cưới được mợ, vừa trẻ, vừa xinh, lại giỏi đối nhân sử thế.” Những lời khen ngợi ấy cứ văng vẳng bên tai Lâm, như một lưỡi dao cứa vào trái tim anh. Anh cảm thấy một nỗi tức giận dâng lên, tại sao cậu có thể dễ dàng quên đi những gì anh đã từng có với cậu Minh? Lòng anh như muốn hét lên, nhưng chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Đột nhiên, Lâm cầm lấy một chiếc đĩa, đập mạnh xuống bàn. Tiếng loảng xoảng vang lên, khiến mọi người giật mình quay lại nhìn. Chiếc đĩa vỡ tan tành, những mảnh vụn văng khắp nơi. Lâm đứng đó, tay run rẩy, mắt đỏ ngầu. Mọi người nhìn anh kỳ lạ, nhưng không ai dám nói gì. Họ chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lâm cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh nhìn xuống những mảnh vỡ trên sàn, như nhìn thấy chính mình trong đó. Mình cũng chỉ là một mảnh vỡ, một mảnh vỡ không còn chỗ đứng trong cuộc sống này. Anh cúi xuống, cố gắng nhặt những mảnh vỡ, nhưng bàn tay anh run rẩy đến nỗi không thể cầm nổi.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má anh, rơi xuống những mảnh vỡ. Lâm cảm thấy mình thật yếu đuối, thật bất lực. Tại sao mình lại phải chịu đựng tất cả những điều này? Anh thầm hỏi, nhưng không ai trả lời. Lòng anh như vỡ vụn, nhưng anh chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ chịu đựng.
Cuối cùng, Lâm đứng dậy, quay người bước đi. Anh không còn sức lực để tiếp tục dọn dẹp, cũng như không còn sức lực để tiếp tục chịu đựng. Anh bước đi, để lại sau lưng những mảnh vỡ, và cả những mảnh vỡ của trái tim mình.
Những chuyện này đã bị mợ cả nhìn thấy từ phòng của cậu Minh. Mợ đứng ở cửa sổ, nhìn xuống, khuôn mặt đượm buồn. Cô không nói gì, chỉ khẽ đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, cậu Minh triệu tập tất cả mọi người trong trang viên để giới thiệu mợ cả. “Từ nay, mợ cả sẽ thay tôi quản lý chuyện nhà cửa.” Cậu Minh nói, giọng đầy tự hào. Mợ cả nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, ánh mắt dịu dàng, nụ cười tươi. “Như đã hứa, mọi người sẽ được nghỉ một ngày vào ngày rằm 15 tháng này.” Mọi người vui mừng, reo hò cảm ơn mợ.
Cậu Minh còn có việc, nên cậu đi trước, nhường lại sự quản lý cho mợ. Mợ mỉm cười, tiếp tục phân công công việc. Khi đến lượt Lâm, mợ hướng ánh mắt dịu dàng về phía anh. “Tôi cần một người phụ giúp quán xuyến mọi chuyện nhà. Quản gia đã già yếu, ông có tiến cử cậu, nên tôi đề nghị cậu sẽ giúp tôi.” Lâm ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Anh lưỡng lự, định từ chối, nhưng quản gia đã đỡ lời đồng ý cho anh.
Mọi người giải tán, chỉ còn Lâm và mợ cả ở lại. “Cậu đi theo tôi, tôi cần hỏi han một số chuyện.” Mợ nói, giọng nhẹ nhàng. Lâm không thích, nhưng vẫn phải đi theo. Mợ hỏi anh từng li từng tí về trang viên, từ những chuyện nhỏ nhặt đến việc quản lý ruộng đất. Lâm cố gắng trả lời, nhưng lòng anh đầy khó chịu.
Sau vài ngày, Lâm nhận ra mợ cả không chỉ dịu dàng bên ngoài mà còn rất mạnh mẽ trong quản lý. Trang viên trở nên ngăn nắp, tinh tươm hẳn. Mọi công việc từ lớn đến nhỏ đều được mợ sắp xếp một cách hợp lý, khiến ai nấy đều phải nể phục. Những người làm trong trang viên bắt đầu xem mợ cả như một người lãnh đạo thực sự, thay vì chỉ là vợ mới của cậu chủ. Lâm, dù không muốn, cũng phải thừa nhận rằng mợ có một tài năng đặc biệt trong việc quản lý và điều hành.
Tuy nhiên, sự kính nể đó chỉ dừng lại ở bề ngoài. Trong lòng Lâm, cảm giác thù hận vẫn cháy âm ỉ. Mỗi lần nhìn thấy mợ cả, anh lại không thể ngăn mình nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc bên cậu Minh. Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại xuất hiện và cướp đi tất cả những gì anh yêu quý? Lâm thường tự hỏi mình như vậy, nhưng câu trả lời vẫn mãi là một bí ẩn. Anh càng cố gạt đi những suy nghĩ đó, chúng lại càng quay trở lại với cường độ mạnh mẽ hơn.
Một buổi chiều, khi Lâm đang dọn dẹp trong phòng khách, anh bất chợt nghe thấy tiếng mợ cả nói chuyện với quản gia. Giọng nói của mợ vẫn nhẹ nhàng, nhưng đầy uy quyền. “Chúng ta cần phải cải thiện lại khu vườn phía sau. Nó quá lộn xộn và không phù hợp với hình ảnh của trang viên.” Quản gia gật đầu đồng ý, tỏ ra rất hài lòng với những đề xuất của mợ. Lâm đứng đó, lặng lẽ lắng nghe, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không thể phủ nhận rằng mợ đang làm rất tốt công việc của mình, nhưng điều đó càng khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Những ngày tiếp theo, Lâm cố gắng tập trung vào công việc, hy vọng rằng sự bận rộn sẽ giúp anh quên đi nỗi đau trong lòng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy mợ cả và cậu Minh bên nhau, trái tim anh lại quặn thắt. Anh biết mình không thể mãi sống trong hận thù, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho mợ. Cuộc chiến tâm lý trong lòng Lâm ngày càng trở nên ác liệt, khiến anh cảm thấy mình như đang bị kéo giữa hai thế giới: một bên là sự kính nể và nể phục, một bên là nỗi đau và thù hận.
Cuối cùng, Lâm nhận ra rằng mình không thể cứ mãi sống trong bóng tối của quá khứ. Anh biết mình cần phải tìm cách để vượt qua, để bước tiếp. Nhưng làm thế nào? Câu hỏi đó vẫn ám ảnh anh, như một vết thương chưa bao giờ lành. Lâm chỉ có thể hy vọng rằng, một ngày nào đó, anh sẽ tìm được câu trả lời, và có thể sống một cuộc sống không còn đau khổ.