Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 12
– Để tác phẩm này được hoàn thiện hơn và mang đến những trải nghiệm đọc tốt nhất, tôi rất mong nhận được những ý kiến chân thành và sâu sắc từ bạn. Sự đóng góp của bạn là vô cùng quý giá và sẽ giúp tôi rất nhiều trên hành trình sáng tạo. Hãy comment cho mình biết cảm nhận của các bạn nhé, mỗi comment của các bạn sẽ là động lực cho mình viết tiếp! –
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng Lâm cũng thấy cậu Minh trở về. Chiếc xe ngựa dừng lại trước sân, và cậu Minh bước xuống với vẻ uy nghi, quý phái như một vị công tử. Lâm không thể kìm lòng được nữa. Anh lao đến, ôm chầm lấy cậu Minh trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
“Cậu Minh!” Lâm gọi, giọng đầy xúc động. Anh hít hà mùi hương quen thuộc của cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu truyền sang. Lâm to lớn hơn cậu Minh, nên khi ôm, cậu Minh gần như chìm vào lòng anh. Anh ôm thật chặt, như muốn mãi mãi không buông.
Cậu Minh đứng im, mắt mở to đầy ngạc nhiên. “Lâm” Cậu lúng túng, vỗ nhẹ lên vai Lâm. “Thôi nào, tôi đây rồi.”
Lâm vẫn không buông. Anh muốn giữ mãi khoảnh khắc này, muốn cậu Minh biết rằng anh đã nhớ cậu đến nhường nào. Nhưng cuối cùng, cậu Minh đẩy nhẹ, và Lâm buông ra, mặt đỏ bừng vì hành động của mình.
“Chào mừng cậu về nhà,” Lâm nói, giọng đầy hạnh phúc nhưng cũng xen lẫn chút xấu hổ.
Cậu Minh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự hài hước. “Cậu thật tình cảm và chân thành.” Cậu quay lại, nhìn về phía xe ngựa. “Mợ cả, xin mời xuống xe.”
Từ trong xe, một người phụ nữ bước ra, mỗi bước chân đều toát lên vẻ uyển chuyển và thanh thoát. Mợ cả như một bông hoa sen giữa bùn, nhẹ nhàng, xinh đẹp, toát lên vẻ thanh lịch của một người con gái chuẩn Việt Nam. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt hơi hạnh, làn da trắng mịn như sương sớm, và nụ cười dịu dàng như tỏa hương thơm ngát. Chiếc áo dài màu ngọc lam nhạt ôm sáng thân hình thon thả, điểm xuyết những họa tiết hoa sen tinh tế.
Lâm sững sờ, chết lặng khi nghe cậu Minh giới thiệu. Anh không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp lộng lẫy của mợ cả, nhưng đó là một vẻ đẹp khiến lòng anh se thắt. Mợ cả không chỉ có ngoại hình quyến rũ, mà còn toát lên khí chất của một người phụ nữ đoan trang, khiến ai cũng phải nể phục. Cách cô nhìn mọi người bằng ánh mắt ấm áp, cùng nụ cười nhẹ nhàng như muốn xoa dịu mọi lo âu, khiến không gian xung quanh dường như cũng trở nên bình yên hơn.
Lâm cảm thấy như có gì đó vỡ tan trong lòng. Anh nhìn cậu Minh, ánh mắt đầy khó hiểu và đau đớn. “Vợ sắp cưới?” Anh lặp lại, giọng nghẹn lại. Câu hỏi ấy như một lưỡi dao cứa vào trái tim anh, khiến anh không thể thở nổi. Cậu Minh không để ý đến sự bất thường của Lâm, tiếp tục giới thiệu mợ cả với mọi người. “Từ nay, mợ cả sẽ quán xuyến mọi việc trong nhà. Mong mọi người giúp đỡ.”
Mọi người vội vàng chúc mừng, tiếng cười nói rộn rã. Chỉ có Lâm đứng đó, lòng nặng trĩu. Anh cảm thấy như mình đang chìm trong một cơn ác mộng. Khi mọi người đang đưa mợ cả vào nhà, Lâm đột nhiên nắm chặt tay cậu Minh. “Cậu Minh, cậu phải đi với tôi.” Anh nói, giọng đầy tức giận. Cậu Minh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. “Lâm, cậu đang làm gì vậy?”
Lâm không để cậu nói thêm, kéo cậu Minh ra phía gian nhà sau. Cậu Minh cố gắng kháng cự, nhưng Lâm quá mạnh mẽ. Đến nơi, Lâm đè cậu Minh vào tường, mắt ánh lên ngọn lửa đam mê và đau đớn. “Cậu Minh,” anh thì thầm, rồi khấu chặt môi cậu. Cậu Minh giật mình, cố gắng đẩy Lâm ra. “Lâm, cậu điên rồi à?” Nhưng Lâm không buông. Anh lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, rồi dẫn xuống, đưa vào quần. Cậu Minh cảm nhận được sức nóng từ con cặc của Lâm, và cảm thấy hoảng loạn. “Lâm!” Cậu hét lên, nhưng Lâm vẫn không dừng lại.
Lâm càng lúc càng mãnh liệt, hôn cậu Minh như muốn nuốt trọn cậu. Tay anh lục lọi, cố gắng khám phá từng ngóc ngách cơ thể cậu. Cậu Minh cảm thấy mình đang bị cuốn vào vòng xoáy của Lâm, không thể thoát ra. “Cậu không thể làm thế này với tôi!” Cậu Minh thều thào giữa những nụ hôn nồng cháy của Lâm. Nhưng Lâm không nghe. Anh muốn cậu Minh cảm nhận được tất cả sự khao khát và đam mê trong lòng mình.
Bỗng nhiên, cậu Minh dùng đầu đập mạnh vào đầu Lâm. “Đủ rồi!” Cậu hét lên.
Lâm choáng váng, lùi lại và thả cậu ra. Cậu Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Lâm không nói gì, lại xông vào định hôn cậu lần nữa. Nhưng cậu Minh không để cậu ta làm thế. Một cú đấm mạnh mẽ vang lên, và Lâm ngã nhào xuống đất.
“Cậu là thằng điên à?” Cậu Minh quát, giọng đầy tức giận. “Cậu không thể làm thế với tôi!”
Lâm nằm dưới đất, mắt đẫm lệ. “Tôi đúng là điên thật,” anh nức nở. “Điên vì nhớ cậu, vì yêu cậu. Nhưng sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu nói yêu tôi mà. Sao cậu lại cưới mợ cả về? Cậu không thấy tôi đau khổ sao?”
Cậu Minh thấy khó xử, ánh mắt dịu lại. Cậu ngồi xuống bên cạnh Lâm, đưa cho anh chiếc khăn tay. “Lâm, tôi hiểu. Nhưng hiện tại, tôi đang bận chút việc. Cậu phải chờ tôi thêm một thời gian nữa.”
Lâm không nói gì, chỉ biết nằm đó, khóc trong sự tủi nhục và đau đớn. Anh cảm thấy mình đã bị phản bội, bị tổn thương. Cậu Minh đứng dậy, quay lại nhìn Lâm lần cuối, rồi bước đi, để lại anh một mình trong bóng tối.
Lâm nằm đó, lòng đầy hối hận và đau khổ. Anh không biết mình nên làm gì tiếp theo. Nhưng một điều anh biết chắc: tình cảm của anh dành cho cậu Minh không bao giờ thay đổi.
Cậu Minh nhanh chóng chỉnh lại trang phục bị xộc xệch, lau khô mồ hôi trên trán, rồi bước lên nhà trên với vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt cậu rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm vui sâu thẳm. “Mọi người ơi,” cậu nói, giọng tràn đầy phấn khởi, “xin mời mọi người cùng lắng nghe một thông báo quan trọng.”
Cả nhà im lặng, ánh mắt tò mò hướng về phía cậu Minh. Bên cạnh cậu, mợ cả đứng với nụ cười dịu dàng, đôi má hồng lên vì ngượng ngùng. “Sau nhiều ngày bàn bạc,” cậu Minh tiếp tục, “tôi và mợ cả đã chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ cưới. Mong mọi người sẽ cùng chung vui với chúng tôi trong ngày trọng đại này.”
Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, tiếng cười nói chúc mừng vây quanh đôi uyên ương. “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!” “Mong đôi uyên ương sớm có tin vui!” “Thật là một cặp đôi hoàn hảo!” Mọi người xúm lại, trao những lời chúc tốt đẹp đến cậu Minh và mợ cả, không khí tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng ở gian nhà sâu, Lâm đứng lặng trong bóng tối, tâm trí như bị xé nát. Anh nhìn về phía nhà trên, ánh mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng. “Tại sao lại là hôm nay?” Anh tự hỏi, tay siết chặt thành bàn. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, từng nhịp đập đều mang theo nỗi đau thắt lòng. Lâm muốn hét lên, muốn chạy đến kéo cậu Minh ra khỏi đám đông, nhưng chân anh như bị trói chặt tại chỗ. Anh cảm thấy mình đang chìm trong vực thẳm của tuyệt vọng, nơi không một tia sáng nào có thể lọt vào.
“Làm sao tôi có thể chứng kiến điều này?” Lâm lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền lại, như muốn xóa đi hình ảnh cậu Minh và mợ cả đang tươi cười hạnh phúc. Nhưng dù có nhắm mắt thế nào, tiếng cười nói vui mừng vẫn vọng đến tai anh, từng âm thanh như một lưỡi dao cứa vào trái tim đang thổn thức. Lâm muốn chết, muốn biến mất khỏi nơi này, nhưng anh biết mình không thể. Anh đã mất cậu Minh, mất đi tình yêu duy nhất trong đời, và giờ đây, anh chỉ còn lại nỗi đau tột cùng.