Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 11
– Để tác phẩm này được hoàn thiện hơn và mang đến những trải nghiệm đọc tốt nhất, tôi rất mong nhận được những ý kiến chân thành và sâu sắc từ bạn. Sự đóng góp của bạn là vô cùng quý giá và sẽ giúp tôi rất nhiều trên hành trình sáng tạo. Hãy comment cho mình biết cảm nhận của các bạn nhé, mỗi comment của các bạn sẽ là động lực cho mình viết tiếp! –
Sáng hôm sau, Lâm tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào mặt anh. Anh ngồi dậy, đưa tay lên vuốt mặt, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đọng lại trong người. Lâm quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy cậu Minh đâu. Cậu Minh đã đi rồi? Anh tự hỏi, lòng bỗng dâng lên một nỗi lo âu khó tả.
Lâm đứng dậy, đi ra ngoài tìm quản gia. Ông đang đứng ở sân, tay cầm một xấp giấy tờ, mặt đăm chiêu. Lâm tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng: “Thưa ông, cậu Minh có ở đây không ạ?”
Ông quản gia ngẩng lên, ánh mắt đầy quan ngại: “Cậu Minh đã lên kinh từ sáng sớm rồi, chừng vài ngày mới về. Còn cậu, từ hôm nay sẽ được chuyển sang làm đồng cùng những người khác.”
Lâm gật đầu, lòng bỗng thấy trống rỗng. Anh quay về phòng, thay quần áo rồi ra đi làm. Trên đường, anh đi qua những cánh đồng xanh mướt, nhưng lòng anh chẳng để ý đến cảnh vật xung quanh. Cậu Minh đã đi rồi. Anh chỉ còn lại một mình.
Giữa trưa, Lâm ngồi ăn cùng những người ở đợ khác. Họ nhìn anh với ánh mắt tò mò, nhưng không ai dám lên tiếng. Một lúc sau, một người trong nhóm cất giọng hỏi: “Này, cậu làm việc ở nhà chủ lâu chưa?”
Lâm nhìn lại, giọng nhẹ nhàng: “Cũng được vài tháng rồi.”
Người đó nhìn anh, ánh mắt đầy suy đoán: “Cậu có biết cậu Minh không? Nghe nói cậu ấy là con trai duy nhất của ông chủ, đúng không?”
Lâm gật đầu, lòng bỗng thấy khó chịu: “Đúng vậy.”
Người đó tiếp tục, giọng đầy tò mò và ngập ngừng: “Cậu ấy thế nào? Nghe nói cậu ấy khá lạnh lùng, nhưng lại rất đẹp trai. Cậu có quan hệ gì với cậu ấy không?”
Lâm cảm thấy hơi bối rối trước câu hỏi thẳng thừng. Anh nhìn người đối diện, giọng nhẹ nhàng: “Tôi chỉ là người làm thôi, không có gì đặc biệt.” Nhưng trong lòng, anh lại nhớ đến những khoảnh khắc bên cậu Minh, từ ánh mắt sâu thẳm đến nụ cười hiếm hoi.
Người đó không buông tha, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Thật sao? Nghe nói cậu ấy thường xuyên gọi cậu vào phòng đấy. Có chuyện gì giữa hai người không?” Giọng điệu của họ vừa tò mò vừa xen lẫn một chút ghen tị.
Lâm cảm thấy mặt mình nóng bừng. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim như đập loạn nhịp. “Tôi chỉ làm những việc được giao thôi, không có gì hơn.” Anh cố gắng trả lời một cách trung lập nhất.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. “Nghe nói cậu ấy rất kén chọn người, mà lại để cậu thường xuyên vào phòng, chắc có gì đặc biệt lắm.” Một người khác thêm vào, giọng đầy suy đoán.
Lâm đứng dậy, giọng cứng rắn: “Tôi xin phép đi trước.” Anh bước đi nhanh chóng, lòng đầy bức bối. Chuyện của mình và cậu Minh đã lan ra rồi sao? Anh tự hỏi, cảm giác lo lắng dâng trào. Lâm không biết phải làm sao, chỉ biết rằng lòng mình đang rối bời.
Lâm cảm thấy lòng mình đập nhanh hơn. Anh cười nhạt, giọng đầy bối rối: “Tôi chỉ là người làm như mọi người thôi, không có gì đặc biệt.”
Anh rời khỏi chỗ đó, lòng đầy bức bối. Chuyện của mình và cậu Minh đã lan ra rồi sao? Lâm không biết phải làm sao, chỉ biết rằng lòng mình đang rối bời.
Chiều hôm đó, Lâm tình cờ gặp ông quản gia. Ông đang ngồi ở chiếc ghế gỗ trước nhà, tay cầm một tách trà, mặt đăm chiêu nhìn xa xăm. Lâm tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng: “Thưa ông, tôi có thể ngồi đây được không?”
Ông quản gia gật đầu, giọng đầy cảm thông: “Ngồi xuống đi, cậu Lâm.”
Lâm ngồi xuống, lòng đầy băn khoăn. Anh nhìn ông, giọng nhỏ nhẹ: “Ông có thể kể cho tôi nghe về cậu Minh được không? Cậu ấy là người như thế nào?”
Ông quản gia nhìn Lâm, ánh mắt đầy xót xa, như thể đang nhìn lại những năm tháng dài đằng đẵng của cậu Minh. “Cậu Minh là một đứa trẻ đáng thương,” ông bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng pha lẫn một nỗi buồn sâu thẳm. “Mẹ cậu ấy mất sớm, khi cậu còn chưa đầy năm tuổi. Kể từ đó, cậu lớn lên trong sự cô đơn và lạnh lùng. Ông chủ, cha của cậu ấy, chỉ coi cậu như một công cụ, một món đồ để khoe khoang và sắp đặt tương lai. Tôi đã chứng kiến những năm tháng đó, và lòng tôi luôn day dứt vì không thể làm gì để xoa dịu nỗi đau của cậu ấy.”
Ông nhấp một ngụm trà, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm như thể đang nhớ lại những ký ức xa xưa. “Cậu ấy lớn lên trong những căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, những bữa ăn đầy đủ nhưng thiếu đi hơi ấm gia đình. Cậu ấy học giỏi, ngoan ngoãn, nhưng dường như luôn có một bức tường vô hình ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. Tôi biết, trong lòng cậu ấy là một trái tim ấm áp và nhân hậu, nhưng cậu ấy chẳng bao giờ dám mở lòng ra, sợ rằng sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.”
“Cậu ấy cần một người thật sự hiểu và yêu thương cậu ấy,” ông quản gia nói, giọng đầy trìu mến. “Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi chỉ là một người làm công. Tôi không thể thay thế được tình yêu của một người thân, một người đồng hành thực sự.” Ông nhìn Lâm, ánh mắt đầy hy vọng. “Cậu có thể nhìn thấy điều đó, phải không? Cậu có thể cảm nhận được những gì đang ẩn sâu trong lòng cậu ấy.” Ông quản gia mỉm cười, giọng đầy trìu mến: “Cậu Minh thật sự cần một người bên cạnh, để đồng hành và yêu thương cậu ấy. Tôi đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Cậu có thể làm điều đó thay tôi được không?”
Lâm gật đầu, lòng tràn đầy xúc động. Anh biết rằng, dù cậu Minh luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách, nhưng đâu đó trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, anh đã từng nhìn thấy nỗi cô đơn và khát khao được yêu thương. “Tôi sẽ cố gắng,” anh nói, giọng chắc nịch. “Tôi sẽ không để cậu ấy phải sống trong cô đơn nữa.”
Ông quản gia mỉm cười, giọng đầy an ủi. “Cậu Minh may mắn vì gặp được cậu. Tôi tin rằng, với sự chăm sóc và sự chân thành của cậu, cậu ấy sẽ mở lòng và tìm lại được hạnh phúc đã mất.” Ông đặt tay lên vai Lâm, như thể truyền thêm sức mạnh. “Hãy kiên nhẫn, và đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.”
Đêm đó, Lâm nằm trên giường, lòng đầy suy tư. Hình ảnh cậu Minh lại hiện lên trong tâm trí anh. Cái chạm tay ấm áp, mùi hương thoang thoảng, dáng hình kiêu sa. Anh nhớ tất cả, nhớ đến mức không thể ngủ được.
Đêm đó, Lâm nằm trên giường, lòng đầy suy tư. Căn phòng im lặng, chỉ văng vẳng tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ. Anh nhắm mắt lại, nhưng tâm trí vẫn không thể ngừng nghĩ về cậu Minh. Hình ảnh cậu Minh lại hiện lên rõ nét trong tâm trí anh, như một bức tranh sống động. Cái chạm tay ấm áp của cậu khiến trái tim Lâm rung động, mùi hương thoang thoảng của cậu vẫn như còn vương vấn trong không khí, khiến anh không thể nào quên được.
Lâm lật người, cố gắng nhắm mắt nhưng không thể. Anh nhớ đến dáng hình của cậu Minh, từ dáng đi khoan thai đến cách cậu ngồi trên ghế, đôi mắt sâu thẳm luôn nhìn xa xăm như chứa đựng cả một thế giới bí ẩn. Anh nhớ đến nụ cười hiếm hoi của cậu, nụ cười mà mỗi lần xuất hiện đều khiến Lâm cảm thấy lòng mình như tan chảy. “Cậu ấy thật khác biệt,” anh tự nhủ, lòng đầy xúc động. “Không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”
Trong đêm tĩnh lặng, Lâm cảm nhận rõ hơn bao giờ hết nỗi nhớ nhung đang dâng trào trong lòng anh. Anh nhớ đến những lúc bên cậu Minh, từ những khoảnh khắc nhỏ bé như ánh mắt cậu nhìn anh, đến những lời nói dịu dàng mà cậu dành cho anh. “Tại sao tôi lại nhớ cậu ấy đến vậy?” Anh tự hỏi, lòng bỗng thấy bối rối. “Chẳng lẽ tôi đã yêu cậu ấy rồi sao?”
Lâm thở dài, cảm giác lòng mình như đang bị kéo giãn giữa hai thế giới. Một bên là nỗi sợ hãi, sợ rằng tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, sợ rằng mình sẽ làm tổn thương cậu Minh. Một bên là khát khao được gần cậu hơn, được yêu thương và che chở cho cậu. “Tình yêu thật phức tạp,” anh tự nhủ, lòng đầy xúc động. “Nhưng tôi không thể giả vờ như mình không cảm nhận được nó.”
Lâm thiếp đi trong sự mệt mỏi, và trong giấc mơ, anh thấy mẹ mình. Bà đứng đó, mỉm cười nhìn anh, giọng đầy yêu thương: “Con yêu, con đang lo lắng điều gì vậy?”
Lâm nhìn mẹ, lòng đầy xúc động: “Mẹ ơi, con đang không biết phải làm sao. Con có cảm giác lạ với cậu Minh, nhưng con sợ mình không thể đối mặt với tình cảm này.”
Mẹ anh mỉm cười, giọng đầy trìu mến: “Con yêu, tình yêu không bao giờ là sai. Chuyện của mẹ và bố con cũng vậy. Mẹ đã yêu bố con ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù tất cả mọi người đều can ngăn. Nhưng mẹ đã mạnh mẽ, để yêu và được yêu.”
Bà nhìn Lâm, ánh mắt đầy thương cảm và hiểu biết. “Con biết không, khi mẹ gặp bố con lần đầu, cả làng đều nói rằng hai người không xứng đôi. Họ bảo bố con là người xa lạ, không cùng quê hương, không cùng giai cấp. Nhưng mẹ đã không nghe. Mẹ đã nghe theo trái tim mình, và đó là quyết định đúng đắn nhất trong đời mẹ.”
Lâm lắng nghe, lòng đầy xúc động. Anh nhìn mẹ, giọng nhỏ nhẹ: “Nhưng mẹ không sợ sao? Không sợ rằng mình sẽ bị tổn thương, sẽ bị người đời chê cười?”
Mẹ anh mỉm cười, giọng đầy an ủi: “Con yêu, tình yêu là can đảm. Là dám đối mặt với mọi thử thách, dám vượt qua mọi rào cản để được ở bên người mình yêu. Mẹ đã không sợ, và mẹ cũng không hối hận. Vì trong những năm tháng bên bố con, mẹ đã sống trọn vẹn nhất, hạnh phúc nhất.”
Bà nhìn Lâm, ánh mắt đầy hy vọng. “Giờ đây, con cũng đang đứng trước một quyết định quan trọng. Con có cảm giác lạ với cậu Minh, và con sợ. Nhưng con yêu, đừng để nỗi sợ chi phối. Hãy nghe theo trái tim mình, vì chỉ có nó mới biết điều gì là tốt nhất cho con.”
Lâm cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Anh nhìn mẹ, giọng đầy biết ơn: “Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng. Con sẽ không để bản thân hối tiếc vì những gì không dám làm.”
Mẹ anh mỉm cười, giọng đầy yêu thương: “Con yêu, hãy nhớ rằng, cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Hãy sống hạnh phúc từng phút giây, trước khi ngọn nến của con vụt tắt trước bão táp cuộc đời. Đừng để những cơ hội quý giá vuột qua tay mình.”
Lâm choàng tỉnh dậy, lòng đầy quyết tâm. Anh biết mình phải làm gì rồi. Cậu Minh, xin hãy đợi tôi.