Cậu Chủ Nhỏ Và Anh Nông Dân - Chương 1
Cánh đồng lúa vàng óng một thời giờ đã trở nên khô cằn, nứt nẻ dưới cái nắng như thiêu như đốt của mùa hạ. Mặt đất nứt ra từng đường, như những vết thương hở trên da thịt. Lâm đứng giữa cánh đồng, tay cầm chiếc cuốc, mồ hôi rơi từ trán xuống đất, nhưng anh chẳng còn sức để lau. Một năm này, hạn hán kéo dài, ruộng vườn không có một giọt nước, cây lúa chết khô, gia súc cũng chết dần. Những ngày tháng cùng mẹ già sống trong căn nhà nhỏ dột nát giờ đây càng trở nên khốn khó.
“Lâm ơi…” giọng mẹ yếu ớt vang lên từ trong căn nhà. Anh vội vàng bỏ cuốc, chạy vào. Mẹ nằm trên chiếc giường cũ kỹ, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền. “Mẹ không ổn rồi con ơi…” bà thều thào.
Lâm quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. “Mẹ đừng lo, con sẽ kiếm tiền thuốc cho mẹ. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi.”
Nhưng kiếm tiền ở đâu? Trong cái làng này, ai cũng biết Lâm là con lai, là đứa con không cha. Họ khinh thường anh, xa lánh anh, dè bỉu anh từ khi còn nhỏ. Đi khắp nơi xin việc làm, nhưng chẳng ai thèm nhận. “Con lai như mày thì biết làm gì? Đi đi, đừng làm phiền!” Tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi.
Lâm lang thang trên con đường làng, chân trần bước trên đất nóng bỏng. Bụng đói cồn cào, nhưng anh chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện ăn uống. Mẹ ốm nặng, tiền thuốc không có, anh phải làm sao đây? Đột nhiên, một bóng người cao lớn hiện ra trước mặt.
“Tránh ra cho tao đi?” giọng ông Hải vang lên đầy quyền uy, phá vỡ sự yên tĩnh của con đường làng. Ông là địa chủ giàu có nhất vùng, người nắm giữ hầu hết ruộng đất trong làng. Dáng người lùn tịt và xồ xề, mặt vuông chữ điền, ông Hải luôn mang vẻ uy nghiêm khiến người khác phải e dè. Lâm đứng đó, chân trần trên đất nóng bỏng, ánh mắt đầy tuyệt vọng khi nhìn lên vị địa chủ quyền thế.
Ông Hải bước tới gần, chiếc áo dài màu nâu sẫm phủ lấy thân hình tròn như chiếc lu của mình. Đôi mắt sắc lạnh của ông nhìn chằm chằm vào Lâm, như thể đang đánh giá một món hàng. “Mày là thằng con lai phải không, mày đi lang thang khắp nơi để làm gì? Không có việc làm sao?” giọng ông Hải vang lên, đầy vẻ mỉa mai.
Lâm cúi đầu, lòng đầy lo lắng. “Thưa ông Hải… tôi đang đi xin việc làm. Mẹ tôi ốm nặng, cần tiền thuốc thang…” giọng anh run rẩy, như sợ rằng mình sẽ bị đuổi đi như những lần trước.
Ông Hải nhíu mày, dường như đang suy nghĩ. “Mẹ mày ốm à? Sao không chữa sớm?” ông hỏi, giọng không còn lạnh lùng như trước. “Tôi… tôi không có tiền, thưa ông. Họ không cho tôi làm việc, vì tôi là con lai…” Lâm nói, giọng đầy xót xa.
Ông Hải đứng im một lúc, ánh mắt sắc lạnh vẫn dán chặt vào Lâm, như thể đang cân nhắc điều gì đó sâu xa hơn. Những suy nghĩ ẩn chứa trong ánh mắt đó khiến Lâm không khỏi lo lắng, nhưng anh không dám cúi đầu. Ông Hải chậm rãi mở lời, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn đầy quyền uy: “Con lai sao? Nhưng mày có sức khỏe, lại chân chất. Tao thấy mày có thể làm được việc.”
Ông bước tới gần hơn, tay chạm nhẹ vào vai Lâm, cảm giác từ bàn tay đó khiến Lâm hơi rùng mình. Ông Hải tiếp tục, giọng vừa mềm mỏng vừa đầy thách thức: “Nếu mày cần tiền, tao có thể cho mày vay. Nhưng mày phải làm việc để trả lại. Đồng ý không?” Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoang mang. Ông Hải thấy vậy, liền nở một nụ cười nhạt, như thể đang an ủi: “Mày đừng lo, tao không phải kẻ tàn bạo. Tao chỉ muốn giúp mày, nhưng cũng phải có đi có lại. Mày hiểu chứ?”
Lâm cúi đầu, lòng đầy xáo trộn. Anh biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu mẹ, nhưng cũng ý thức được rằng mình đang bước vào một giao kèo không dễ dàng. Ông Hải nhìn anh, ánh mắt như thể đang chờ đợi một câu trả lời. “Thưa ông Hải… tôi đồng ý. Nhưng xin ông, tôi chỉ cần đủ tiền để mua thuốc cho mẹ tôi thôi.” giọng Lâm run rẩy, đầy sự khẩn thiết.
Ông Hải gật đầu, nụ cười trên môi dần nở rộng hơn. “Tốt. Tao không thích những kẻ ngập ngừng. Mày có quyết định rồi, vậy thì hãy làm theo những gì tao nói.” Ông chậm rãi rút từ trong túi một túi tiền nhỏ, đưa cho Lâm. “Đây là số tiền mày cần. Nhưng nhớ, mỗi ngày mày phải trả lãi. Nếu không, mày phải đến nhà tao làm việc. Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời. Người của tao sẽ đưa giấy nợ về nhà mày, mày mau cầm lấy số tiền này mà về cứu mẹ mày đi”
Lâm cầm lấy túi tiền, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Anh biết rằng mình đang bước vào một thế giới mới, nơi mà sự tự do của anh có thể bị đánh đổi. Nhưng nghĩ đến mẹ nằm trên giường bệnh, anh không còn lựa chọn nào khác. “Tôi hiểu, thưa ông Hải. Tôi sẽ làm theo những gì ông yêu cầu.” Lâm nói, giọng đầy quyết tâm.
Ông Hải nhìn anh một lúc, ánh mắt như thể đang đánh giá lại quyết định của mình. Rồi ông quay đi, để lại anh đứng đó với túi tiền trong tay và trái tim đầy bất an. Lâm nhìn theo bóng lưng của ông Hải, lòng tự nhủ rằng mình phải cố gắng vượt qua mọi chuyện, dù có khó khăn đến đâu đi nữa.
Những ngày sau đó, Lâm làm việc quần quật, từ sáng sớm đến tối mịt. Anh cặm cụi trên cánh đồng khô cằn, tay cầm cuốc, lưng còng xuống dưới cái nắng gắt như thiêu đốt. Mồ hôi rơi từ trán xuống đất, nhưng anh chẳng còn sức để lau. Mỗi ngày, anh mang về nhà vài đồng bạc lẻ, nhưng không đủ để trả lãi cho ông Hải. Hạn hán kéo dài, cánh đồng lúa chết khô, dịch trâu chấu kéo đến, phá hoại những gì còn sót lại. Lâm cảm thấy mình như đang chống chọi với cả thiên nhiên và số phận.
Buổi tối, anh về nhà, chân tay rã rời, lòng nặng trĩu lo âu. Mẹ vẫn nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt, thở yếu ớt. Lâm quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. “Mẹ ơi, con đã cố gắng hết sức rồi…” giọng anh nghẹn ngào. Nhưng mẹ chỉ khẽ nhìn anh, ánh mắt đầy thương xót. “Con đừng lo cho mẹ nữa… mẹ mệt rồi…” bà thều thào, rồi nhắm mắt lại. Lâm cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh biết, mẹ đang dần rời xa anh, và anh không thể làm gì để ngăn lại.
Sáng hôm sau, mẹ anh qua đời. Lâm đứng bên giường, lặng người như tượng đá. Trái tim anh như vỡ vụn, nỗi đau mất mẹ chưa kịp nguôi ngoai thì ông Hải đã xuất hiện trước cửa nhà. Vị địa chủ giàu có bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống xác mẹ Lâm, rồi quay sang anh. “Lâm, đến hạn nộp lãi rồi, mày đã có chưa. Còn chưa thì mày không còn lựa chọn nào khác đâu.” giọng ông đầy quyền uy. “Bán mình cho tao, làm việc tại trang viên của gia đình tao. Đó là cách duy nhất để mày trả nợ.”
Lâm nhìn ông Hải, lòng đầy đắng cay. Anh biết, mình đã không còn đường lui. Trong lòng anh, nỗi đau mất mẹ và sự tuyệt vọng hòa lẫn thành một mối, khiến anh không còn sức để kháng cự. “Tôi… tôi đồng ý.” anh nói, giọng khẽ như một tiếng thở dài. Ông Hải gật đầu, nụ cười nở trên môi. “Tốt lắm, thằng con lai. Lo hậu sự cho mẹ mày xong đi rồi đến trang viên của tao, bắt đầu cuộc đời mới.”
Đêm đó, Lâm ngồi bên giường, nhìn xác mẹ lần cuối. Trong căn nhà nhỏ, bóng tối phủ kín mọi ngóc ngách. Anh cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, nơi ánh sáng hy vọng đã tắt lịm từ lâu. Mấy hôm sau, anh sẽ bước vào một cuộc đời mới, nhưng không phải là cuộc đời anh từng mơ ước. Lâm nhắm mắt, cố gắng kìm nén nỗi đau. Anh biết, từ giờ phút này, mình sẽ phải sống trong cái trang viên của ông Hải, dù có phải hy sinh gì đi nữa.
Trang viên của ông Hải hiện ra trước mắt Lâm như một thế giới khác, xa lạ và đầy uy quyền. Những bức tường gạch cao ngất, mái ngói đỏ tươi nổi bật dưới ánh nắng chói chang, và những hàng cây xanh mướt bao quanh khuôn viên tạo nên một khung cảnh vừa sang trọng vừa đầy áp lực. Lâm bước qua cánh cổng lớn sừng sững, lòng nặng trĩu nhưng cũng đầy cảm giác bất lực. Anh biết, từ giây phút này, cuộc đời mình đã không còn thuộc về mình nữa.
Phòng ngủ của Lâm nằm trong một khu nhà phụ, nơi những người làm công dưới quyền ông Hải sinh hoạt. Căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm với chiếc giường gỗ cũ kỹ và những mảng tường bong tróc. Chiếc cửa sổ nhỏ hé mở, để lộ ánh sáng yếu ớt lọt vào. Lâm đặt gói hành lý ít ỏi xuống giường, lòng chợt dâng lên nỗi nhớ nhà. Căn nhà nhỏ bé với mẹ già giờ đã xa rồi, anh nghĩ, cảm giác cô đơn tràn ngập. Nhưng anh không có thời gian để suy ngẫm, vì sáng hôm sau, công việc đã đợi chờ.
Mặt trời vừa ló dạng, Lâm đã bị đưa ra cánh đồng rộng lớn phía sau trang viên. Cánh đồng vàng óng một thời nay đã khô cằn, nứt nẻ dưới cái nắng như thiêu như đốt. Ông Hải đứng đó, tay cầm chiếc roi da, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng động tác của Lâm. “Mày phải làm cho xong hết mới được nghỉ,” ông ra lệnh, giọng đầy quyền uy. Lâm cúi đầu, tay cầm chiếc cuốc, bắt đầu làm việc. Mồ hôi rơi từ trán xuống đất, lưng anh đau nhức, nhưng anh không dám than vãn. Biết đâu, nỗ lực này sẽ giúp anh trả nợ, anh tự nhủ, dù lòng đầy nghi ngờ.
Ngày dài trôi qua trong sự mệt mỏi và đau đớn. Lâm làm việc quên mình, từ sáng sớm đến khi mặt trời khuất bóng. Khi cuối ngày, anh trở về phòng, cơ thể anh mỏi nhừ, chân tê rần vì mỏi mệt. Chiếc giường lạnh lẽo trở thành nơi an ủi duy nhất, nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Lâm nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà tối tăm, lòng đầy những câu hỏi không lời đáp. Liệu cuộc sống này có bao giờ khá lên? anh tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Đêm khuya, tiếng gió thổi qua khe cửa như tiếng thở dài của đất trời. Lâm nhớ đến mẹ, đến những lời khuyên nhủ dịu dàng bà từng dành cho anh. Phải sống mạnh mẽ, con ơi, giọng nói của mẹ vang lên trong tâm trí anh, như một nguồn động viên nhỏ nhoi. Dù đầy đau khổ, Lâm biết mình phải tiếp tục. Trang viên này có thể là nơi giam cầm anh, nhưng anh sẽ không để nó khuất phục mình. Nhắm mắt lại, anh thầm hứa với lòng: Mình sẽ vượt qua
Sau nhiều ngày làm việc quần quật dưới cái nắng gắt như thiêu đốt, Lâm được thông báo rằng cậu chủ của nhà ông Hải sẽ trở về vào ngày mai. Tin này như một luồng gió mát thổi qua cuộc sống tăm tối của anh. Từ ngày mai, Lâm sẽ không còn phải ra đồng làm những công việc nặng nhọc, mà sẽ ở lại trong nhà để chăm sóc cậu chủ.
Anh đứng giữa sân trang viên, ánh mắt ngước nhìn lên những bức tường gạch nguy nga, lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa lo lắng. Chăm sóc cậu chủ có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải đối mặt với những thử thách mới. Lâm thở dài, cơ thể mỏi mệt nhưng tâm trí đã bắt đầu chuẩn bị cho những ngày sắp tới.
“Cậu chủ về rồi!” Tiếng gọi vang lên từ cổng trang viên, khiến mọi người đều giật mình. Không chỉ Lâm mà cả những người hầu khác cũng vội vàng xếp hàng, đứng nghiêm chỉnh chờ đón cậu chủ. Ông Hải bước ra từ phía trong, dáng đi nhanh nhẹn, ánh mắt đầy mong chờ. “Cùng tao ra đón cậu chủ,” ông ra lệnh, giọng đầy quyền uy nhưng pha chút xúc động.
Lâm đứng cuối hàng, lòng đầy lo lắng. Anh chưa từng gặp cậu chủ trước đây, nhưng nghe đồn rằng cậu ta vừa đi chữa bệnh ở xa. Tiếng xe ngựa vang lên từ xa, rồi dần dần hiện ra trước mắt mọi người. Một chiếc xe sang trọng, bánh xe lăn nhẹ nhàng trên con đường đất. Khi xe dừng lại, ông Hải bước tới, mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ. “Con trai, về rồi à?” giọng ông đầy dịu dàng, khác hẳn với cái vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cánh cửa xe mở ra, và cậu chủ bước xuống. Lâm đứng đó, chăm chú nhìn từng cử động. Cậu chủ khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, nhưng gầy gò, yếu ớt. Da cậu ta trắng bệch, như thể nhiều ngày không được ánh nắng mặt trời chạm tới. Mắt cậu sâu thẳm, đầy u buồn, khóe môi hơi mím lại, như đang cố che giấu nỗi đau. Mái tóc đen dài, hơi rối bù, buông xõa xuống vai. Cậu mặc một chiếc áo dài màu xám nhạt, vải mỏng manh, phủ lên thân hình gầy guộc.
“Cha…” cậu chủ khẽ gọi, giọng yếu ớt, như sợ làm phiền ai. Ông Hải bước tới, ôm lấy con trai. “Về rồi là tốt rồi. Cha đã chuẩn bị mọi thứ cho con.”
Lâm đứng đó, lòng đầy xúc động. Anh không ngờ cậu chủ lại trông yếu ớt đến vậy. Cậu ta giống như một bóng ma, một cái bóng mờ nhạt của cuộc sống. Ông Hải quay lại, ánh mắt dừng lại ở Lâm. “Lâm, vào phòng chuẩn bị sẵn sàng. Cậu chủ cần nghỉ ngơi.”
Lâm gật đầu, quay vào phòng trước. Anh biết, từ giờ phút này, cuộc sống của mình sẽ thay đổi. Chăm sóc cậu chủ không chỉ là công việc, mà còn là một thử thách mới mà anh chưa từng nghĩ tới.
Cậu chủ được đưa vào phòng, dáng điệu yếu ớt như một cành liễu trước gió. Ông Hải bước theo sát bên, ánh mắt đầy lo lắng và hy vọng. “Con trai, thầy thuốc có nói gì không? Có tiến triển gì không?” Ông hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn vương vấn nỗi bồn chồn.
Cậu chủ lắc đầu nhẹ, đôi mắt sâu thẳm cúi xuống, tránh ánh nhìn của cha. “Thưa cha… thầy thuốc nói… bệnh của con… vẫn chưa có cách chữa.” Giọng cậu yếu ớt, như sợ làm phiền đến ai.
Ông Hải đứng đó, mặt tái đi. “Cái gì?!” Ông gầm lên, giọng đầy tức giận. “Mấy thằng thầy thuốc, sao không thể chữa được? Thấy thằng già lừa đảo đó?!” Ông quay lại nhìn xung quanh, mặt đỏ bừng, như muốn tìm ai đó để trút giận. Nhưng rồi, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ông bước lại gần con trai, đặt tay lên vai cậu. “Không sao đâu con… cha sẽ tìm cách. Cha sẽ không để con phải chịu đựng thêm nữa.”
Ông Hải quay lại, ánh mắt đanh lại. “Lâm, đây là cậu chủ của mày. Từ nay, mày sẽ chăm sóc cậu ấy. Mày hiểu không?” Giọng ông vẫn đầy quyền uy, nhưng pha chút giận dữ.
Cậu chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở Lâm. Trong con mắt ấy, Lâm hiện lên như một bức tranh sống động của sự chân chất và mộc mạc. Vóc dáng anh vạm vỡ, cơ bắp săn chắc từ những ngày làm việc nặng nhọc dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt góc cạnh với làn da rám nắng, nhuốm màu của gió sương và bụi đồng. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, ẩn chứa sự lo lắng nhưng cũng toát lên vẻ chân thành, không giả dối. Mái tóc đen hơi rối bù, dính chút bụi bặm của ruộng đồng, nhưng lại mang một vẻ mộc mạc, tự nhiên. Quần áo cũ kỹ, lấm lem bùn đất, nhưng tất cả những điều đó lại khiến Lâm trở nên thật hơn bao giờ hết.
Cậu chủ không thể rời mắt khỏi Lâm. Anh ta cảm nhận được sự mạnh mẽ, kiên cường của người đàn ông trước mặt. Lâm không phải là một người xa lạ với cậu, mà là một người lao động chân chất, một người đã trải qua bao khó khăn để sống sót. Đôi môi Lâm khẽ mím lại, như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cậu chủ thấy được sự đấu tranh nội tâm của Lâm, thấy được sự căng thẳng trong từng đường nét trên khuôn mặt anh.
“Lâm…” cậu chủ khẽ gọi, giọng yếu ớt nhưng đầy sự tò mò. “Cậu… cậu đã từng làm gì trước khi đến đây?” Khuôn mặt cậu chủ dường như đang cố gắng hiểu hơn về người đàn ông đứng trước mình. Lâm nhìn xuống, ánh mắt đầy bối rối. “Thưa cậu chủ… tôi là người làm ruộng. Tôi đã từng sống với mẹ tôi trong một ngôi nhà nhỏ…” giọng anh nhỏ dần, như thể đang nhớ về những ký ức đau thương.
Cậu chủ chăm chú lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm như đang cố gắng thấu hiểu. “Tại sao cậu lại đến đây?” cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Lâm thở dài, lòng đầy đắng cay. “Tôi… tôi không còn lựa chọn nào khác. Mẹ tôi qua đời, tôi không có tiền trả nợ cho ông Hải…” giọng anh nghẹn lại, như thể đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang muốn trào ra.
Cậu chủ nhìn Lâm, lòng đầy xúc động. Anh ta thấy được sự đau khổ, sự bất lực trong con người đó. “Cậu… cậu có thể chăm sóc tôi không?” cậu hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng. Lâm gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Thưa cậu chủ… tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cậu chủ mỉm cười nhẹ, như thể đã tìm thấy chút bình yên trong sự chân chất của Lâm. Anh ta cảm nhận được rằng, người đàn ông này không chỉ là một người hầu, mà còn là một người bạn, một người có thể chia sẻ những nỗi đau mà cậu đang mang trong lòng. Lâm đứng đó, lòng đầy xúc động, nhưng cũng thấy được sự đồng cảm trong ánh mắt của cậu chủ.
Căn phòng rộng lớn của cậu chủ tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng treo trên tường. Lâm đứng im lặng ở góc phòng, hai tay nắm chặt nép vào thân người, ánh mắt dò xét xung quanh. Ông Hải vừa mới ra lệnh cho tất cả người hầu rời khỏi phòng, chỉ để lại Lâm và cậu chủ. Cánh cửa đóng lại với tiếng kẽo kẹt nhẹ, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của hai người.
Cậu chủ, một chàng trai trẻ có vẻ ngoài thanh tú, ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành lớn. Đôi mắt anh ta nhìn Lâm với sự tò mò xen lẫn một chút hài lòng. Cậu từ từ đứng dậy, bước nhẹ nhàng về phía Lâm, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cảm ơn bố vì đã sắp xếp anh chăm sóc em,” cậu chủ nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. “Em rất hài lòng.”
Lâm cúi đầu, lòng đầy lo lắng. Anh không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng anh biết rằng mình không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ cậu chủ. Cậu chủ bước lại gần hơn, đứng ngay trước mặt Lâm, ánh mắt dõi theo từng cử động nhỏ của anh.
“Anh tên là Lâm, đúng không?” cậu chủ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh.
Lâm gật đầu, giọng nói khẽ khàng: “Dạ, thưa cậu chủ.”
Cậu chủ mỉm cười, tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Em tên là Minh. Anh có thể gọi em là Minh.”
Lâm cảm thấy hơi thở của Minh phả vào mặt mình, mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa khiến anh cảm thấy lâng lâng. Anh nhìn vào đôi mắt của Minh, thấy được sự tò mò và thích thú trong đó.
Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm. “Đừng căng thẳng,” cậu nói, nụ cười vẫn không thay đổi. “Tôi chỉ muốn biết thêm về anh thôi. Anh đến từ đâu? Tại sao lại ở đây?”
Lâm cảm thấy lòng mình đập mạnh. Anh không biết phải làm gì, chỉ biết đứng im, để cho Minh tiếp tục động chạm. Tay Minh di chuyển xuống vai Lâm, rồi xuống ngực, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh. “Tôi đến từ làng bên kia,” anh bắt đầu, giọng đầy vẻ e dè. “Vì mẹ tôi bệnh nặng, nên tôi phải vay tiền của ông Hải. Bây giờ, tôi ở đây để trả nợ.”
Minh gật đầu, đôi mắt sáng lên một chút. “Đó là một câu chuyện đáng thương,” cậu nói, giọng đầy vẻ đồng cảm nhưng lại có một sự lạnh lùng kỳ lạ. “Nhưng anh đã quen với công việc ở đây chưa? Có khó khăn gì không?”
Lâm lắc đầu nhẹ. “Dạ, tôi đang cố gắng làm quen,” anh nói, giọng đầy vẻ cam chịu. “Nhưng mọi thứ đều mới mẻ với tôi. Nên trong lúc chăm sóc có điều gì không phải mong cậu bỏ qua”
Minh đột nhiên cười khẽ, bàn tay vẫn đặt trên ngực Lâm, hơi ấm từ bàn tay cậu truyền sang khiến anh không khỏi rùng mình. “Anh không cần phải lo lắng,” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ chủ ý. “Em sẽ giúp anh làm quen. Ở đây, mọi thứ đều có thể trở thành… dễ dàng, nếu anh biết cách nghe lời.”
Lâm cúi đầu, cảm giác bất an dâng lên. “Dạ, tôi đã hiểu, cảm ơn cậu,” anh nói, giọng nhỏ bé.
Minh nhìn chằm chằm vào Lâm, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc của anh. “Anh biết không,” cậu nói, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Em thích những người như anh. Những người có thể hiền lành, chất phát, và biết cách nghe lời.”
Minh từ từ bước về phía chiếc ghế bành sang trọng, ngồi xuống với vẻ tự nhiên. Cậu nhìn Lâm, ánh mắt vừa thân thiện vừa toát lên sự uy quyền. “Hãy ngồi xuống đi, anh Lâm. Anh đã mỏi rồi.” Minh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thể chối từ.
Lâm do dự một chút rồi kéo chiếc ghế nhỏ gần đó, ngồi xuống với tư thế cẩn thận, hai tay đặt lên đùi, lưng thẳng tắp. “Vâng, thưa cậu,” anh nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sự tôn kính.
Minh mỉm cười, đôi mắt sáng lên một chút. “Tốt lắm,” cậu bắt đầu, giọng điệu trầm ấm. “Em tên là Minh, con trai duy nhất của ông Hải. Từ nhỏ, em đã được học tập và rèn luyện để tiếp quản công việc của cha. Ngoài công việc kinh doanh, em cũng đam mê nghệ thuật và âm nhạc. Em thích sự hoàn hảo trong mọi thứ, ngăn nắp và sạch sẽ.”
Lâm lắng nghe chăm chú, từng lời nói của Minh đều được anh ghi nhớ kỹ lưỡng. Anh hiểu rằng việc nắm bắt thông tin này có thể giúp mình tồn tại tốt hơn trong ngôi nhà này.
“Ở đây,” Minh tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, “em đánh giá cao sự trung thành, vâng lời và tận tâm. Nếu anh biết cách nghe lời và cố gắng, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. em tin rằng anh sẽ nhanh chóng thích nghi được.”
Lâm gật đầu nhẹ, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên định. “Dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm cậu thất vọng.”
Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn so với vẻ sắc lạnh ban nãy. “Anh không cần khách khí với em như vậy,” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý. “Em nhỏ hơn anh mà. Anh cứ gọi em như một đứa em trong nhà cũng được.”
“Giờ anh có thể ra ngoài nghỉ ngơi được rồi. Em mệt rồi,” Minh nói, giọng đầy vẻ quan tâm. “Em cũng cần chút thời gian nghỉ ngơi. Ngày mai, anh hãy quay lại để chăm sóc em nhé.”
Lâm gật đầu nhẹ, cảm giác bất an vẫn còn đọng lại trong lòng, nhưng anh không dám phản đối. “Anh hiểu rồi,” anh nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ cẩn trọng. “Mai anh sẽ đến.”
Minh mỉm cười, đôi mắt ánh lên một niềm vui kín đáo. “Tốt lắm, anh Lâm. Em tin rằng chúng ta sẽ hiểu nhau hơn theo thời gian.” Cậu nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho Lâm rời khỏi phòng, trong khi bản thân từ từ ngồi xuống chiếc ghế bành, ánh mắt vẫn dõi theo bước chân của anh.