Catch You - Chương 5
–o0o–
Hôm sau khi hắn lên trường thì mới biết được nghỉ giờ chính trị. Chiều nay hắn cũng không có tiết. Chán ghê thế sao không thông báo trước để hắn khỏi phải lết xác lên. Lười về nhà quá, hắn chép miệng lôi điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Hạ. Hình như hôm qua nhỏ có nói sáng nay nhỏ được nghỉ vì trường có hội nghị giáo viên hay gì gì đó. Lâu quá không qua nhà nhỏ Hạ rồi, ghé qua chơi một lúc vậy.
Vẫn là hàng rào dày đặc dây leo quen thuộc. Hắn bấm chuông, nghe tiếng chân chạy huỳnh huỵch như khủng long là biết ngay con bạn hắn rồi. Thiệt tình con nhỏ này sinh ra để làm mang tiếng con gái hay sao ấy. Con mắt thẩm mỹ của thằng Minh lạ lùng thật.
– Hi mày! – Hạ cười tươi rói – Vĩ Lạc đâu mà để người yêu một mình lang thang đây?
Con nhỏ nói xong thì cười hí hí vẻ khoái trá lắm. Hắn hơi lúng túng trước cái kiểu cười đó:
– Lúc tao đi học thì nó đang ngủ.
– Chung phòng mày à?
– Không. Phòng dành cho khách. – Mặt hắn nóng bừng. Hạ cười cười:
– Ừ. Thôi dắt xe vô đi. Hôm nay anh Huy cũng ở nhà, mày qua chắc ảnh vui lắm.
Hắn dắt xe vào sân, nghe Hạ nói thế thì ngạc nhiên hỏi lại:
– Ủa ảnh không đi công tác chung với anh Tân sao? Tao tưởng…
– Ảnh đòi đi đó chứ nhưng anh Tân không cho. Tuần trước ảnh bị sốt cao rồi ngất xỉu trong văn phòng, bác sĩ nói ảnh làm việc quá sức nên anh Tân bắt ảnh ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hắn chỉ biết thở dài. Thảo nào gần đây trông anh Huy có vẻ mệt mỏi. Anh từng nói với hắn chọn kinh doanh là anh đã đi ngược chiều rồi. Làm một việc mà mình không thích đâu có vui vẻ gì chứ. Nhưng anh vẫn cứ gồng mình cố gắng như thế, là vì trong anh tình yêu còn cao hơn cả niềm vui riêng tư. Anh bảo anh hạnh phúc với lựa chọn này. Nhưng có thật vậy không?
Bước vô nhà, hắn thấy anh Huy đang nằm dài trên ghế salon xem phim hoạt hình. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện, trêu chọc:
– Ái chà, là giám đốc mà giờ này còn nằm ườn ra coi Tom and Jerry là không được đâu nha!
– Người yêu vừa về nước mà bỏ người yêu đi chỗ khác cũng không được đâu nha! – Anh Huy phản pháo và cười khì khi thấy vẻ mặt của hắn – Vĩ Lạc không chở em hả?
– Cậu ta còn ngủ. Sáng em dậy sớm đi học mà.
Nhỏ Hạ đem nước ra rồi cũng ngồi xuống cạnh hắn. Rất tự nhiên, nhỏ ôm tay hắn nũng nịu:
– Ôi rốt cuộc cái tội lỗi chia cắt hai đứa mày của tao cũng đã được giải trừ! Tao thương mày nhất!
– Thôi thôi cho tao xin! – Hắn nhăn mặt cố gỡ tay nhỏ ra – Tao còn yêu đời, chưa muốn bị thằng Minh xé xác!
Anh Huy cũng cười, ngồi dậy nhìn hắn:
– Hồi sáng này Hải nhắn tin cho anh. Nó bảo tối qua em hỏi nó vài câu hỏi rất thú vị.
Nhỏ Hạ nghe vậy thì máu tò mò nổi lên một mực đòi anh Huy phải kể cho nhỏ nghe, và nghe xong thì nhỏ lăn ra ghế mà cười:
– Á trời ơi là trời!!! Hahaha!!! Mày đi hỏi ông anh mày mấy câu đó thiệt hả? Ổng với ông Tân mặn nồng như thế chắc sẽ trả lời mày rất… trôi chảy há! Á hahahaha!!!!
– Có trả lời gì đâu! – Hắn thở dài. Hắn không dám nói thêm là hai ông ấy chỉ dùng hành động cho hắn thị phạm thôi. Vì hắn sợ làm anh Huy buồn.
– Sao em lại hỏi vậy? Em với Vĩ Lạc trục trặc hả? – Anh Huy hỏi, ánh mắt quan tâm làm hắn tự nhiên thấy thật dễ chịu. Hắn cười bối rối:
– Không phải, chỉ tại… cứ gần Vĩ Lạc là em run, với lại… em cũng không biết nếu là người yêu thì phải cư xử thế nào… nên mới hỏi anh hai…
– Mày… siêu dễ thương! – Hạ la lên rồi ôm lấy hắn như ôm gấu bông trong khi vẫn cười toe toét. Còn anh Huy thì nhìn ra sân, trong mắt có một thoáng buồn không che giấu:
– Là người yêu thì tất nhiên sẽ khác với là bạn rồi. Có lẽ vì em với Vĩ Lạc xa nhau lâu nên bây giờ gặp lại, dù biết là yêu nhau đấy nhưng cũng ngại đúng không?
– Ừm. – Hắn gật đầu – Và khi cậu ta định… hôn em, tự nhiên em sợ.
– Là vì chuyện ba năm trước – Anh Huy cười thật hiền – Anh nghĩ hồi đó em bị tổn thương nhiều nên không quên được, nhưng mà không sao đâu. Chỉ cần tình cảm của hai đứa đủ chân thành, rồi sẽ xóa bỏ được cảm giác đó thôi. Nên nhớ xảy ra chuyện đó đâu phải một mình em đau, cậu ta còn đau hơn em ngàn lần. Ai mà muốn nhìn thấy người mình yêu thương nhất khóc chứ?
Khi nói những lời này, giọng anh nghe xa xăm khiến hắn và nhỏ Hạ cùng im lặng. Tụi nó đủ hiểu anh để biết anh không đơn giản đang nói về chuyện của Phong Nghi và Vĩ Lạc. Anh còn nói về bản thân anh nữa.
– Không cần gượng ép làm gì – Anh lại nhìn hắn, và thoáng xa xăm trong mắt anh như đang lan ra – Một lúc nào đó khi đứng trước người đó, tự nhiên em sẽ biết trong tim em là gì, và em sẽ biết mình phải làm gì. Không có gì đáng sợ hay đáng lo đâu ^^ Vì em và cậu ta yêu nhau mà.
Cả ba lặng yên. Hắn nhìn anh hồi lâu, tự hỏi yêu đơn phương lâu như vậy, mệt mỏi như vậy mà sao triết lý tình yêu của anh vẫn trong trẻo và lạc quan đến thế?
Hắn từng hỏi anh Huy sao không nói cho anh Hải biết, và anh trả lời hắn là anh chỉ muốn giữ riêng cho mình tình cảm này. Không hải tình yêu nào cũng cần được nói ra. Nhưng hắn vẫn buồn. Biết là mình không tốt, nhưng trong một thoáng, hắn muốn anh hai hắn hãy đáp lại tình cảm này của anh Huy, dù chỉ một lần thôi.