Catch You - Chương 3
–o0o–
– Hehe, buổi sáng thì mình sẽ làm vầy há! Phải làm sao để họ ở chung một chỗ! – Tâm vừa cười vừa chìa bộ mặt gian tà vào mắt Đăng. Nhỏ này cũng toe miệng cười đáp lại:
– Ờ, vậy đi. Dù sao quyền sinh sát cũng nằm trong tay mình. Chồng nhớ nhắc chị Quyên mang máy theo quay phim nhá!
– Ưm, tất nhiên, phải quay lại để làm tư liệu cho đời sau chứ!
– Há há há!!!
Đó là giờ ra chơi, và ở góc lớp của lớp 11A6 có hai cô bạn thân đang tụm đầu bàn chuyện một cách nghiêm túc như mọi bí thư và phó bí thư trên đời này phải như thế. Thỉnh thoảng hai đứa lại nhìn nhau cười khúc khích – một dáng vẻ thường thấy ở những cô nữ sinh lớp 11 trong sáng đầy mơ mộng.
Thế nhưng, những người bạn đồng môn của Đăng – vốn cũng đã hiển nhiên xem Tâm như một thành viên của lớp thì lại có một cách nhìn hoàn toàn khác. Hãy nghe những lời họ nói với nhau, thẳng thắn và chân thành:
– Tại sao hôm nay trời có nắng mà tao thấy trong lớp lạnh quá?!
– Còn tao thì cảm thấy khi hai bạn đấy mà ngồi lại với nhau là cầm chắc sấm sét sắp trút xuống đầu một hoặc một số người nào đó!
– Tội nghiệp, không biết kẻ nào xấu số! Chẹp ~~
– Tốt nhất mày nên cầu nguyện đó không phải là mày đi!
– Á á á, đừng hù tao!!! ~~
Trong khi đó, mặc kệ những lời thị phi, từ góc lớp, luồng khí tà ác vẫn toát ra và đè áp lực khủng khiếp lên những thần dân khốn khổ hiện diện trong phòng. Vậy mà hai gương mặt ấy vẫn nở nụ cười tươi như hoa mà với mức độ xinh xắn của hai đứa, đủ sức đánh gục bất kỳ trái tim nhẹ dạ nào.
Bởi vậy, thật là một cặp trời sinh.
Cuối cùng thì
Bão đã đến. (^^)/
Buổi họp Ban chấp hành Đoàn trường kết thúc, bản kế hoạch hoạt động ngoại khóa cho lớp 12 mang cái tên rất kêu là “Đèn dẫn đường” của hai bạn bí thư và phó bí thư đã được thông qua, ngoại trừ cái tên. (^^!) . Hất mái tóc ra sau, Tâm quay qua nhìn Trường – nhóc ủy viên có gương mặt vô cùng vô cùng dễ thương thường bị trêu là Princess của văn phòng Đoàn trường:
– Em photo bản kế hoạch để gửi cho thầy hiệu trưởng nhé! Thầy vừa nhắc bọn chị đấy.
– Em biết rồi.
– Ái chà, hôm nay Princess của tụi mình ngoan ghê ha! – Tâm cười gian, liếc nhìn Đăng. Hiểu ý chồng, nhỏ nhanh chóng bồi thêm:
– Không biết “ai kia” có nói gì không nữa mà hôm nay Princess hiền ơi là hiền luôn!
– Nè nè, mấy bà chị có ý gì? – Lâm -thủ quỹ- nhướng mắt tỏ vẻ không hài lòng. Hai nhỏ tiểu yêu quái phá ra cười.
– Ha ha, có tật giật mình. Đã ai đụng chạm gì tới nhóc Lâm này đâu, Huyền nhỉ? – Cả hai vừa cười vừa long lanh mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp với mong muốn tìm đồng minh. Và chẳng bao giờ Huyền chịu để cho hai nhỏ bạn hí hửng được lâu:
– Vâng, hai cô thì trong sáng lắm, suốt ngày chỉ bày trò bắt nạt đàn em thôi.
– Ai bắt nạt ai đâu, tụi này chỉ nói ra một sự thật hiển nhiên, khách quan! – Tâm cãi.
– Và sự thật đó là bé Princess của chúng ta thực sự rất rất rất đáng yêu! – Đăng tiếp lời.
– Đã nói bao nhiêu lần là không được gọi em là Princess mà! – Trường xị mặt bực tức. Lâm đứng gần đó đưa tay chọt chọt vào gò má phụng phịu của Trường và bị thằng nhóc đá cho một cú vào chân.
– Ui! Đau tao! Mày làm gì thế hả? – Lâm la oai oái.
– Ai bảo mày chọt tao?
– Ai bảo mày xị mặt ra, Princess??? – Lâm dài giọng chọc ghẹo Trường, cố tình nhấn mạnh chữ Princess. Hai bậc đàn chị đáng kính Tâm và Đăng được một dịp cười đau bụng. Bị trêu mãi, Trường nổi sùng xách cặp đùng đùng bỏ đi.
– Em về!!!
Lâm vội chạy theo:
– Khoan, chờ tao lấy xe chở mày về!
– Không cần mày! – Trường quát làm Lâm tiu nghỉu. Đăng vỗ vai Tâm cười cười:
– Còn phải học hỏi tiền bối nhiều há chồng!
Buổi họp Ban chấp hành rốt cục kết thúc suôn sẻ trong cái lắc đầu bó tay của bạn Huyền thư ký và câu dặn dò nhau của “cặp vợ chồng” ác ma Tâm – Đăng.
– Phải nhớ nói chị Hạ có chết cũng lôi hai anh ấy đến!!!
Hì, nãy giờ quên nói, Tâm là em gái của bạn Minh đấy ạ. (Thảo nào mà bạn Minh dễ dàng nhận ra tình cảm của Vĩ Lạc đến thế, hí hí ~(^^)~)
Còn Quyên thì năm ngoái cũng nằm trong ban chấp hành Đoàn trường, đương nhiên thân thiết với Tâm và Đăng. Người cùng một giuộc nên dễ hiểu nhau mà.
Và bây giờ thì bậc tiền bối đó đang trong sự phấn khích cực độ sau khi nghe Tâm phổ biến cái kế hoạch ngoại khóa hết sức hoành tráng.
– Này, hai đứa giỏi thiệt! – Mặt Quyên ửng lên khoái chí – Ôi thích quá đi mất!
– Chị cố kéo anh Kha lớp chị tham gia được không?
– Em hứng thú với nó à?
– Em hứng thú với những ai em cảm thấy ấn tượng hoặc có tiềm năng, hì! – Tâm cười hiền.
– Đã vậy thì đặc cách cho nhóc em chị tham gia luôn nhé?
– Hửm? Nhóc Linh ấy à? Em tưởng chị bảo nhóc đó không thích mấy trò như vầy mà? – Tâm ngạc nhiên. Mặc dù chưa bao giờ gặp nhưng qua lời Quyên kể nó có thể hình dung nhóc Linh là người thế nào.
– Không thích cũng phải đi! Nó không đi thì còn gì là vui chứ?
– Là sao? – Tâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết.
– À, chứ em không muốn xem phim giữa Kha với nó à?
– Hả? Thiệt hả? – Chúa ơi, bây giờ trông Tâm còn phấn khích hơn Quyên lúc nãy. Quyên phì cười:
– Coi cái mặt em kìa! In rõ hai chữ “ham hố”!
– Hehe, ui trời, hạnh phúc quá! Em phải báo cho vợ yêu biết mới được.
– Ừm, vậy có gì cứ gọi nhé, chị sẽ giúp!
– Yup, thanh you, tiền bối!
Chà chà, nói sao nhỉ… Cơn bão kỳ này có hơi nhiều nạn nhân. Hô hô hô!!! ~~
Học bài nhức đầu quá, Phong Nghi đứng dậy đi xuống nhà. Đi ngang qua phòng anh Tân với anh Hải, hắn lại nghe tiếng cãi cọ:
– Anh… anh tránh ra cho tôi! – Giọng anh Hải ấm ức.
– Anh đã nói chuyến công tác này là bắt buộc mà. Huy nó kiệt sức với chuyện công ty rồi, anh muốn giúp nó. Em giận cái gì chứ? – Anh Tân có vẻ như đang cố thanh minh. Nhưng Phong Nghi thừa hiểu sự bướng bỉnh của ông anh mình. Quả nhiên, anh Hải vẫn lạnh lùng:
– Tôi không giận chuyện đó. Nhưng tại sao anh quyết định xong hết rồi mới báo cho tôi?
– Thì tại chuyện gấp quá nên… Anh xin lỗi rồi còn gì!
– Đừng có mà xưng hô anh em với tôi!… Nè, làm gì vậy? Ưhm… uh…
– Hì, em la nữa là tụi Phong Nghi, Vĩ Lạc nghe thấy hết đấy! Keke!!!
– Anh… anh…
– Anh sao chứ? Sẽ không gặp nguyên tuần luôn đó, giờ em tính sao đây?
Hắn chỉ nghe đến đó là mặt đã đỏ lên như gấc, vội vàng đi xuống lầu. Càng sốc hơn nữa khi thấy Vĩ Lạc đang ngồi ăn bánh và xem ti vi.
– Cậu… cậu chưa về sao? – Hắn nhướng mắt. Vĩ Lạc trông phật ý thấy rõ.
– Sao lúc nào mày cũng có vẻ như muốn đuổi tao về thế hả? Vậy ngày mai tao về Anh cho mày vừa lòng nhé?
– Tôi không có ý đó!
Phong Nghi tức giận. Hắn cảm thấy có chút bị tổn thương. Làm sao tên đó có thể nói với hắn cái kiểu đấy? Bỏ đi 3 năm không một chút tin tức, đột nhiên quay về không báo trước, làm đảo lộn hết cuộc sống lẫn tình cảm của hắn,… Vậy mà bây giờ lại còn bảo sẽ về Anh cho hắn vừa lòng! Nói thế mà nghe được??? Có biết hắn đã đau đến thế nào không?
Khi Vĩ Lạc nhìn vào mắt Phong Nghi, nó lập tức biết mình đã sai.
– Xin lỗi, tao không cố ý nói thế. Tao làm mày buồn đúng không?
– …
– Trời mưa nên tao lười đi về. Với lại… – Vĩ Lạc xoay hẳn người lại nhìn Phong Nghi – … tao muốn ở cạnh mày nhiều hơn, khờ ạ. Giải thích vậy chịu chưa?
Nó cười nham nhở làm Phong Nghi thoáng đỏ mặt.
– Hehe, coi mày kìa. Lại đây ngồi đi, đứng đó làm gì?
Một cách miễn cưỡng (ngoài mặt thôi chứ trong lòng thì ai biết đâu há!?!), Phong Nghi đến ngồi cạnh Vĩ Lạc. Nói là ngồi cạnh chứ cũng còn xa cả thước. Đương nhiên là Vĩ Lạc thấy không vui vì việc này. Từ hôm nó về đây đã gần một tuần rồi, nhưng Phong Nghi, trừ lần chủ động hôn nó hôm đầu tiên ra, đến giờ nó vẫn chưa hề chạm vào hắn. Đơn giản là vì hắn không bao giờ ở trong bán kính mà tay nó chạm tới được. Nó không biết vì hồi ba năm trước nó đã cư xử không tốt làm hắn sợ, hay là hắn chưa quen với mối quan hệ giữa hai đứa hiện giờ nên thấy ngại, nhưng mà kiểu cư xử này của hắn làm nó chẳng có cảm giác đang được yêu chút nào hết. Khó chịu chết được.
Cả hai im lặng xem ti vi. Hay nói đúng ra là Phong Nghi thì xem ti vi còn Vĩ Lạc thì chăm chú dán mắt vào… mặt Phong Nghi. Ba năm với nó là một khoảng thời gian dài kinh khủng, nên giờ nó cảm thấy có nhìn Phong Nghi bao nhiêu cũng không thỏa nỗi nhớ của nó. Những buổi sáng dài lê thê nó đứng trên lầu nhìn xuống khoảng sân ẩm ướt trong màn sương mù, lóe lên lác đác đốm đỏ của một vài chậu hoa hồng, chợt lòng nhớ quay quắt cái hôn lén trong ngập tràn hoa phượng năm nào. Những đêm rả rích mưa nó ngồi thu lu trong tấm chăn dày, xòe tay ra trước mặt mà nhớ hơi ấm bàn tay “ai kia” . Nhớ mái tóc đượm mùi nắng. Nhớ ánh mắt sâu và xa thẳm. Nhớ cái mím môi mỗi khi tức giận. Nhớ cả nụ cười rạng rỡ như mặt trời. Ba năm trôi qua, ông cụ non đang ngồi trước mặt nó bây giờ chẳng thay đổi gì mấy, ngoại trừ trên mặt mọc thêm hai con mắt, và gầy đi một chút. Nhìn hắn, nó khó khăn kiềm nén ý nghĩ muốn ôm hắn vào lòng. Vì nó không muốn mình phạm lại sai lầm của ba năm trước.
Cơn mưa từ chiều giờ chẳng những không chịu tạnh đi mà còn có dấu hiệu nặng hạt hơn. Gió xô những cành lá ngoài vườn đập vào cửa kính rào rào. Phong Nghi rùng mình đứng lên, nói với Vĩ Lạc:
– Tôi đi lấy áo khoác. Cậu lạnh không tôi lấy luôn thể.
Vĩ Lạc không trả lời. Phong Nghi nhún vai rồi bỏ đi. Đến chân cầu thang, chợt Vĩ Lạc lên tiếng:
– Này.
– Hả? – Hắn quay lại. Nhưng Vĩ Lạc đang ngồi quay lưng về phía hắn. Giọng nói ngập ngừng vang lên:
– Khỏi lấy. Lại đây nè.
– Là sao? – Phong Nghi nhíu mày vẻ không hiểu.
– Ai bảo mày ngồi xa tao quá chi, lạnh là phải! – Nghe như Vĩ Lạc đang ấm ức lắm. Phong Nghi lúng túng. Thật sự là hắn không biết làm thế nào. Là người yêu rồi thì tất nhiên cách cư xử cũng phải khác đi, nhưng khác ra làm sao thì hắn chịu. Cho nên hắn cứ cố giữ khoảng cách.
– Tôi…
– Bộ vòng tay tao không đủ cho mày sao? Không cho tao ôm thì làm sao biết ấm hay không chứ?
Vĩ Lạc quay lại nhìn hắn. Mặt cậu ta đỏ hết lên. Mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng theo, và hắn cứ đứng yên như vậy. Lý trí hắn đấu tranh dữ dội, vì “Đến đó hay không đến đó, đó là vấn đề!”
– Chuyện hồi đó mày còn giận tao hả? – Mặt Vĩ Lạc vẽ ra hai chữ “Biết lỗi” to tướng. Phong Nghi mím môi rồi khẽ lắc đầu:
– Không có.
– Vậy sao mày luôn né tránh tao?
– Tại… ưm… – Nhìn Phong Nghi cố diễn đạt ý mình thật tội nghiệp – Tôi… tôi không quen…
– Không quen cái gì?
Phong Nghi không trả lời. Hắn khẽ mím môi lần nữa, rồi chầm chậm đi tới trước mặt Vĩ Lạc. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Vĩ Lạc đưa tay về phía hắn. Hắn thoáng giật mình nhưng vẫn để yên cho Vĩ Lạc kéo hắn lại gần và ôm chặt lấy. Tóc Vĩ Lạc quệt vào cổ hắn, thoảng mùi dầu gội cay cay, cái mùi mà hắn cứ giữ khư khư trong một góc ký ức suốt ba năm trời. Tay Vĩ Lạc vẫn choàng quanh người hắn, như thể cậu ta sợ bỏ ra là hắn sẽ chạy mất ấy. Ấm thật. Giống hơi ấm cái hôm ở Vũng Tàu Vĩ Lạc vô tình ôm hắn. Hơi ấm mà hắn tìm hoài không thấy, cuối cùng cũng ở đây rồi. Thích thì thích thiệt, nhưng hắn quả thật không quen với sự thân thiết giữa hai đứa hiện giờ, cũng không quen với tình cảm của chính mình. Và thế là mặt hắn lại đỏ lựng lên. Lỡ anh Hải hay anh Tân nhìn thấy thì chỉ có nước độn thổ.
– Làm gì mà tim mày đập mạnh dữ vậy? – Vĩ Lạc chợt hỏi – Tao ôm làm mày sợ à?
Nhìn hai tai Phong Nghi đỏ lừng lên, nó thấy tội quá nên nới lỏng tay ra một chút. Phong Nghi quay lại ngó nó, và nó có thể thấy mặt “ông cụ non” đã hoàn toàn biến thành một trái gấc.
– Đỏ mặt dễ thương nhỉ!
Nó nhận xét và định hôn Phong Nghi. Nó đọc thấy trong đôi mắt nâu một thoáng ngỡ ngàng lo sợ trước khi nhắm nghiền lại, và con người trong vòng tay nó kia hình như đang run rẩy. Vậy nên, khi chỉ còn 1mm nữa là chạm môi hắn thì nó dừng lại. Hắn mở mắt nhìn nó ngạc nhiên:
– Sao cậu…
– Thắc mắc gì, mày sợ vậy thì tao làm sao có thể… – Nó thở dài – Tao không muốn ép buộc mày. Khi nào mày sẵn sàng và cảm thấy thoải mái rồi thì bảo tao, nhé?
– Ưh… ừm!… – Phong Nghi gật nhẹ đầu. Nhìn Vĩ Lạc buồn hắn cũng thấy áy náy – Xin lỗi.
– Lỗi gì mà xin? À mà nhỏ Hạ bảo bên trường cấp 3 mời tụi mình về dự giao lưu gì đấy, mày đi không?
– Cậu đi hả?
– Ừ. Tuần sau nữa là tao về lại Anh để đi học cho nên muốn tham gia cho vui, sẵn gặp lại bạn bè cũ nữa.
– Cậu về Anh à? – Phong Nghi hụt hẫng. Mới gặp lại thôi mà. Hắn cảm thấy sợ. Sợ sẽ một lần nữa để mất con người mà khó khăn lắm mới trở lại bên hắn.
– Coi mày kìa, làm gì căng thẳng ghê thế? – Vĩ Lạc tựa nhẹ cằm lên vai Phong Nghi – Tao sẽ gọi điện cho mày thường xuyên, sẽ cho mày địa chỉ nhà tao ở bển, muốn viết thư thì viết.
– Nhưng mà… – Hắn ngập ngừng. Nói sao cũng vẫn thấy bất an.
– Chẳng có ai ngoài mày chạm được tới trái tim tao đâu.
– Nói vớ vẩn! – Phong Nghi thờ ơ. Vĩ Lạc cười:
– Ừ, vớ vẩn vậy chứ có người khoái nghe lắm đó! – Nó được dịp cười lớn khi Phong Nghi trừng mắt tức tối. Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời là vậy.
Tối hôm đó, tuy Phong Nghi không phản đối việc ngủ cùng phòng nhưng Vĩ Lạc vẫn một mực đòi ngủ ở phòng dành cho khách. Nó nham nhở cười:
– Mất công tao không kiềm chế được thì mệt. Vợ yêu ngủ ngon!
Nó chạm ngón tay trỏ vào môi mình rồi ấn nhẹ tay lên môi Phong Nghi thay cho nụ hôn trước khi đi lên lầu. Ngoài sau nó, ông cụ non bối rối nhìn theo.
– Em đã nói rồi, em không đi đâu! – Linh tức đến mức nói mà gần như gào lên trước gương mặt ngây thơ cụ siêu gian tà của bà chị.
– Đưa lý do ra đây! – Quyên chớp chớp mắt ra vẻ mình vô tội. Linh nói nhanh:
– Hiển nhiên quá mà! Giao lưu của trường chị liên quan gì em?
– Mày là em tao. Thế là đủ liên quan rồi! – Quyên tỉnh queo phán một câu làm Linh chưng hửng. Nó không hiểu là em trai của một bà chị đại ác ma và giao lưu cựu học sinh thì có mắc mớ gì tới nhau.
Thấy đôi mắt ngơ ngác của Linh, Quyên chép miệng:
– Chán mày ghê, nghe nè. Mang tiếng là hoạt động dành cho khối 12 nhưng chương trình buổi sáng sẽ có cả khối 10 và 11 nữa, đại khái là giống như hội chợ ẩm thực ấy mà, còn giao lưu thì tới chiều lận.
– Ờ rồi sao?
– Thì đó, cái chương trình buổi sáng đó đâu có cấm dẫn theo bạn bè người quen đâu. Mày đến được thì giúp mấy đứa hậu đậu lớp tao, nghe đâu tụi nó làm cơm cuộn, khổ thiệt!
– Tự bày ra tự chịu, em không biết! – Linh lạnh lùng đứng dậy, nhưng chưa chi đã bị Quyên túm cổ áo ấn trở lại xuống ghế.
– Khoan, ngoài chuyện đó tao còn có việc cần mày. – Quyên cười gian. Linh nhăn nhó vẻ bực bội:
– Chị còn nghĩ ra cái gì nữa vậy?
– Không có gì. Chỉ muốn nói là mày đi để trông chừng thằng Kha hộ tao. Những dịp vui chơi tập thể thế này hay được các bà các cô tận dụng để tấn công bày tỏ tình cảm lắm. Thằng Kha ngu khờ dễ lọt bẫy, tao không yên tâm.
– Không yên tâm thì chị tự đi mà canh! – Linh tỏ ra bướng bỉnh hơn bất cứ lúc nào. Nhưng Quyên thì tu luyện đắc đạo rồi, đâu dễ đầu hàng chứ. Nhỏ xòe cây quạt vẫn cầm trên tay nãy giờ, phẩy phẩy mấy cái rồi che ngang mặt để giấu nụ cười gian hết sức khoái trá:
– Hờ hờ, tao canh nó rồi ai canh chàng của tao hử? Hehehe, thằng Kha mà bị câu mất coi ai tiếc biết liền hà!
Quyên kết thúc câu chuyện bằng một cái cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy lấy đồ đi tắm trong khi Linh đang ngồi nghệch ra trông hết sức đáng thương.