Catch You - Chương 2
– Tôi nói KHÔNG là KHÔNG!!!
Phong Nghi la chói lói và giơ chân định đạp Vĩ Lạc nhưng tên đó đã nhanh chân tránh được. Và cái mặt nó đang diễn tả một điều là nó sẽ không bỏ cuộc.
– Sao lại không?
– Tôi không thích! Nói nãy giờ không hiểu à? – Phong Nghi đẩy đẩy gọng kính. Mặt hắn đỏ bừng hết lên, phần vì giận, phần vì ngượng trước cái ý tưởng kinh dị của Vĩ Lạc.
– Nhưng… nhưng mới nãy mày hôn tao, có cả anh Huy và nhỏ Hạ ở đó mà. Không phải là mày… ý tao là… mày không thích tao sao?
– Thì… thì vậy! – Phong Nghi lúng túng gãi đầu và lại phát ho lên. Hắn vẫn còn sốt – Nhưng mà việc đó là một khía cạnh khác…
– Có gì mà khác! Bình thường thôi, có sao đâu! – Vĩ Lạc trưng ra trên gương mặt mình một vẻ ngây thơ thành thật. Phong Nghi đỏ mặt tía tai:
– Tôi không thích! Dẹp, không bàn cãi gì hết! Mệt, nhức đầu, tôi đi ngủ! Mặc kệ cậu!
Hắn nói xong là đùng đùng đi lên lầu. Vĩ Lạc ấm ức nói với theo:
– Ê, đồ máu lạnh! Người ta đi 3 năm mới trở về mà vừa nói chuyện có 15 phút đã đòi đi ngủ nghĩa là sao hả???
– Ồn ào! – Phong Nghi quay lại nạt. Vĩ Lạc mặt mày tiu nghỉu:
– Mày không đồng ý tức là mày không yêu tao… hic hic…
– Vớ vẩn! – Mặt Phong Nghi đỏ bừng, còn ánh mắt hắn như muốn chứng tỏ là hắn sẽ xuống bóp chết Vĩ Lạc ngay tức khắc – Yêu cậu và chuyện đó thì có dính dáng gì đến nhau đâu?
– Sao lại không? – Vĩ Lạc kiên trì – Không thấy anh Hải với anh Tân cũng làm thế à?
– Làm… làm gì? – Phong Nghi lắp bắp, và trong khi Vĩ Lạc còn đang nhíu mày tự hỏi thái độ này của Phong Nghi nghĩa là sao thì một chiếc dép đã được ném về phía hắn. Phong Nghi, đỏ lựng tới tận chân tóc, gầm gừ – Cậu đi chết đi! Đồ pervert!!! >”< - Ớ, sao chửi tao? Nhỏ Hạ từ nhà sau bước lên, và chẳng cần hỏi han gì nhiều, bay tới đạp cho Vĩ Lạc một phát: - Sao mày lại làm thế chứ? - Tao làm sao? Sao tự nhiên mày nổi khùng với tao vậy? - Tao không ngờ mày... Mặc dù tao không phản đối chuyện mày với Phong Nghi, nhưng vừa mới gặp lại mà dám đề nghị Phong Nghi “chuyện đó”.... Mày... - Ừ thì tao đề nghị. Tụi tao yêu nhau mà, vậy có gì không đúng? Anh Hải với anh Tân có thể, sao tụi tao thì không? - Nhưng... ý tao là... mày không được nói ra trắng trợn như vậy. Đó là chuyện tế nhị... - Mặt nhỏ Hạ tự dưng đỏ bừng, và có vẻ như nhỏ sẽ chảy cả thau máu mũi chứ chẳng chơi. Vĩ Lạc ngơ ngác: - Ở chung thì có gì mà tế nhị? - HẢ??? - Phong Nghi và Hạ đồng thanh, làm Vĩ Lạc cằng không thể hiểu nổi rốt cuộc cái việc ở chung mà nó đề nghị thì có gì mà gây ra những phản ứng mạnh đến thế. - Vậy ra nãy giờ cậu nói là chuyện sống chung hả??? Không phải... chuyện... chuyện kia hả? - Chuyện kia?!? - Vĩ Lạc ngớ ra. Mấy giây sau, nó chợt hiểu và lập tức nở một nụ cười mà cáo cũng phải gọi là sư phụ - Haha, tao quên mất là sau 3 năm thì hiểu biết của mày sẽ khác đi. Không ngờ đấy! ^0^ - Cậu... Tôi... - Phong Nghi ngượng chín người, và vì ngượng quá không biết làm gì, hắn ném luôn một chiếc dép nữa về phía Vĩ Lạc.