Cái tên muốn gọi... - Chương 5
Story 3: Cái tên muốn gọi.
Khi một đứa bé được số phận chọn là Nhà tiên tri, năng lực ấy sẽ bị chôn vùi đến khi đứa bé đủ sáu tuổi. Đến lúc ấy, đứa bé sẽ tiếp nhận những hiểu biết cơ bản, những điều sấm truyền, những thứ mà chỉ riêng các Nhà tiên tri mới biết, không được ghi chép trong bất cứ sử sách nào. Và, đứa bé cũng bắt đầu có những tiên đoán đầu tiên trong đời mình. Đến một lúc nào đó, đứa bé sẽ được lựa chọn: hoặc trở thành Nhà tiên tri; hoặc từ bỏ món quà mà Thượng đế ban cho, tự nguyện chịu trừng phạt cho đến giây phút cuối của cuộc đời.
Và theo sấm truyền thì cứ chín thế hệ sẽ có một thế hệ ba nhà tiên tri xuất hiện cùng lúc, nhưng họ đều từ bỏ món quà mà Thượng đế ban cho, tự nguyện chịu trừng phạt cho đến giây phút cuối của cuộc đời.
.
.
.
Năm đó tôi được cùng hoàng tử và tể tướng Sarmur sang Rasak và Hisak. Trên đường về, chúng tôi ghé qua tư dinh của dòng họ Eshiel ở miền Bắc Usak. Chủ nhân của họ Eshiel hiện tại là bạn của tể tướng.
“Hoàng tử và Hor có thể đi dạo thoải mái trong vườn. Từ đây đi thẳng đến mỏm núi là đất của Eshiel, rất an toàn. Nhưng nhớ đừng lại gần mỏm núi quá, lỡ trượt chân là nguy to.”
Tể tướng còn dặn dò đủ thứ nữa rồi mới chịu “tha” cho tôi với hoàng tử. Chúng tôi rượt đuổi nhau chán rồi bắt đầu tản bộ thưởng cảnh xung quanh. Nói là “vườn” vậy chứ nơi đây không nhỏ tí nào. Trước hết là vườn rau, rồi đến vườn cây ăn quả, vườn trúc. Chẳng biết còn “vườn” nào nữa không, vì chúng tôi đã đi bộ cũng đã hơi lâu mà vẫn còn thấy toàn trúc là trúc. Gọi là rừng chắc cũng còn được.
“Hoàng tử mệt chưa? Hay chúng ta quay lại?”
“Sao lại quay lại? Còn sớm mà, đâu phải lúc nào cũng có một chuyến đi thế này. Chúng ta đi đến mỏm núi mà tể tướng nói thử xem. Đứng ở đó nhìn xung quanh chắc đẹp lắm.”
“Vâng.”
Thế là chúng tôi đi tiếp, được một khoảng nữa thì trúc thưa thớt hơn, và cuối cùng cũng ra khỏi được rừng trúc. Giữa rừng trúc và mỏm núi là một khoảng đất trống. Chúng tôi hít thở không khí chốn núi rừng và bắt đầu quan sát xung quanh.
“Hor, nhìn kìa!”
Hoàng tử kéo tay tôi, chỉ về bên trái, nói nhỏ như sợ bị ai đó nghe thấy. Tôi nhìn theo, bên đó còn một mỏm đá vươn xa hơn, và có một cậu bé đứng ở đó. Chắc cậu bé cỡ chừng bảy, tám tuổi. Cậu bé hơi ngẩng mặt nhìn trời, tấm áo choàng trắng bay phất phơ trong gió trông cứ như một thiên thần.
“Hoàng tử?”
Đột ngột hoàng tử chạy vòng vào rừng trúc để sang mỏm đá bên kia, tôi cũng chạy theo mà không biết để làm gì. Khi hoàng tử chỉ còn cách khoảng mười bước chạy nữa thì cậu bé nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, giật mình quay lại. Nói thật, cũng chưa chắc tôi và cậu bé đó ai đã giật mình hơn ai, bởi hoàng tử đột ngột kéo cậu ta lại, ôm chặt vào lòng.
“Ơ…xin lỗi.” – sau một hồi, hoàng tử buông tay, lúng túng, mặt đỏ cả lên.
“Không sao đâu, hoàng tử. Nhưng có lẽ chúng ta nên về, trời sắp mưa rồi.”
“Ơ, sao cậu biết ta là hoàng tử?”
“Đi thôi.”
Cậu bé chỉ mỉm cười rồi bước trước dẫn đường. Lúc đi ngang tôi, cậu bé có gật nhẹ đầu chào.
“Cậu là ai?” – hoàng tử hỏi khi cả ba chúng tôi ra khỏi vườn trúc và đến vườn trái cây.
“Thần là Albert. Albert Eshiel. Cha của thần là chủ nhân ở đây.”
“À…uhm… Ta gọi cậu là Wind được không?”
“Wind?”
“Uh. Vì… ơ…uhm…” – hoàng tử cứ ậm ờ mãi mà không tìm ra được lý do, lần đầu tiên tôi thấy hoàng tử lúng túng đến thế.
“Đa tạ hoàng tử. Thần thích tên đó lắm.” – Albert mỉm cười, giải vây cho hoàng tử.
“Nè, đừng ăn nói kiểu cách thế, ở đây chỉ có ba chúng ta thôi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, từ đây ba chúng ta là bạn, biết không?”
Albert hơi đắn đó một chút rồi gật đầu, cười tươi. Từ đó hoàng tử gọi Albert là Wind, tôi gọi Albert là Al, Albert thì gọi tôi là Hor. Sau này khi hỏi tại sao lại là “Wind”, hoàng tử nói vì lúc đó trông Al cứ như sắp hòa cùng gió mà bay mất. Đó cũng là lý do có cái “ôm” cho màn chào hỏi đầu tiên. Hoàng tử đã bị tôi và Al cười cho một trận to, ngài giận lẫy và nói từ nay sẽ không kể gì cho tôi và Al nghe nữa. Nhưng như đã nói, đó chỉ là “giận lẫy” thôi, vài giờ trôi qua là đâu lại vào đấy.
Al là cháu gọi đại nhân Aste bằng cậu. Lúc đó chúng tôi ở lại dinh thự Eshiel hai ngày thì khởi hành về kinh thành. Al cũng đi cùng chúng tôi. Tể tướng nói đó là tâm nguyện cuối cùng của Đại nhân Aste.
Sau khi về kinh thành, cả ba chúng tôi được học chung hầu như tất cả các môn, trừ những thứ dành riêng cho hoàng tử. Al có vẻ quan tâm đến chính trị nhiều hơn, tôi thì say mê kiếm thuật, bày binh bố trận. Hai chúng tôi đã hứa sẽ trở thành hai cánh tay đắt lực cho hoàng tử khi ngài đăng cơ. Và cuối cùng thì, như tiểu thư thấy đó, chúng tôi đã làm được.
Tiểu thư Ella ngập ngừng nhìn tướng quân một chốc rồi hỏi.
“Thế còn sợi dây mà anh trai luôn đeo bên mình?”
“Rất tiếc, nhưng chuyện đó là vấn đề riêng tư. Tôi nghĩ tốt nhất mình không nên nói.”
“Cũng phải. Cám ơn tướng quân đã kể cho Ella nghe. Ella luôn thắc mắc về cái tên “Wind” và lý do anh trai theo tể tướng Sarmur đến kinh thành lúc chỉ mới bảy tuổi. Ngài cũng biết đó, tuy rất thương Ella nhưng anh trai không bao giờ nói với Ella những chuyện ấy.”
“Tôi hiểu mà.” – Hor cười – “Nếu tiểu thư không còn gì hỏi nữa, tôi xin phép.”
“À…tướng quân…”
“Sao ạ?”
“Chuyện này… tướng quân không cần trả lời cũng không sao. Tướng quân đã từng nói là đang tìm một người rất quan trọng với ngài?”
“Đúng.”
“Vậy ngài… ngài tìm được người đó chưa?”
Sao ngài lại ngồi đây một mình?Ngài buồn à?
Tướng quân không đáp, chỉ mỉm cười đứng dậy, hơi cúi người chào rồi quay đi. Tiểu thư Ella cũng chào tương tự.
Hor bước ra khỏi phủ Eshiel, ngước nhìn bầu trời. Chói thật, tướng quân đưa tay che mắt, rồi lắc đầu. Phố phường đông đúc, nhưng không một ai sánh vai bước đi cùng chàng. Ba người bạn thân, chỉ còn một mình chàng. Ba kẻ bị Thượng đế trừng phạt, cũng chỉ còn mỗi mình chàng.
“Al, tại sao cậu lại từ bỏ năng lực tiên tri chứ?”
“Đó là số phận.”
“Số phận, số phận! Thôi cái từ ấy đi và cho tôi một lý do rõ ràng hơn!”
“Hor, cho dù cậu có phủ nhận, có không tin thì số phận vẫn tồn tại. Không như những người khác, từ lúc cất tiếng khóc chào đời chúng ta đã bị số phận trói buộc. ‘Lựa chọn’ chẳng qua chỉ là một từ hoa mỹ Thượng đế dùng để an ủi chúng ta thôi!”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể ‘lựa chọn’.”
“Quá muộn rồi Hor, tôi đã từ bỏ rồi. Và cho dù được lựa chọn lại bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ từ bỏ. Nếu cậu không chấp nhận lý do số phận, thì đây…” – Al kéo sợi dây chuyền đang đeo ra khỏi lớp áo – “ Cái này chắc làm cậu hài lòng?”
“Al…?”
“Đúng. Những gì cậu nghi ngờ bấy lâu nay nhưng không nói ra đều là đúng.” – Al nắm chặt mặt dây chuyền trong tay – “Tôi yêu ngài ấy, vì ngài ấy tôi sẵn sàng làm tất cả, cho dù ngài ấy có biết đến hay không!”
Al à, cậu đúng là ngốc quá. Công chúa cũng vậy, tôi cũng vậy. Tất cả chúng ta đều là những gã ngốc bị số phận đùa cợt.
=========================
“Đại nhân Aste, cháu sẽ không từ bỏ năng lực tiên tri đâu.” – Hor đã khẳng định chắc nịch như thế khi còn là cậu bé sáu tuổi. Bởi lúc đó chàng chẳng thấy lý do gì để từ bỏ năng lực để rồi chịu trừng phạt cả.
“Số phận là không thể chống lại, Hor à.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa thử, làm sao có thể nói trước được?”
Đại nhân Aste xoa đầu chàng, con trai người bạn thân đã qua đời của ông, rồi mỉm cười.
“Hứa với ta Hor, sau này cháu sẽ giúp ta bảo vệ một người nhé?”
“Là ai ạ?”
“Cháu là nhà tiên tri, đến một lúc nào đó cháu sẽ biết thôi. Cuộc đời nó sẽ là một chuỗi ngày đầy sóng gió, hãy ở bên cạnh giúp đỡ nó nhé? Xem như là vì ta, có được không?”
“Được ạ.” – Hor cười tuơi mà không hề biết rằng, đó chính là lúc số phận của chàng bắt đầu.
.
.
.
“Đại nhân Aste… Hoàng tử..hoàng tử đã…”
Hor ôm chặt hoàng tử, cũng là người bạn thân từ bé của mình, hốt hoảng nhìn Aste. Đại nhân Aste xoa đầu trấn an Hor, mỉm cười nói.
“Hor à, đó là số phận.”
Au voifs reuhbae yeasim nafen
Đại nhân Aste ngã xuống trước mặt Hor. Cậu bé nghiến chặt răng, cố ngăn bớt dòng lệ đang tuôn trào.
Đại nhân Aste, nếu số phận không tự thay đổi, thì cháu sẽ bắt nó phải thay đổi!
Hai năm sau, Hor và hoàng tử gặp công chúa, và sau đó thì gặp Al lần đầu tiên. Vẫn chưa ai trong số họ từ bỏ năng lực tiên tri.
.
.
.
“Công chúa Rasak từ bỏ năng lực tiên tri rồi.”
“Ừ.” – Hor hờ hững đáp lại.
“Chẳng lẽ đó là số phận, rồi cũng sẽ đến lúc chúng ta từ bỏ và chấp nhận trừng phạt?”
“Tôi sẽ không từ bỏ đâu! Nếu đã nói được ‘lựa chọn’ thì đó là quyền của chúng ta, tại sao cứ phải làm theo số phận? Tôi không tin là số phận không thể thay đổi.”
“Mong là như thế.”
Al thở dài. Al tin vào sự tuyệt đối của số mệnh nhiều hơn Hor. Cuối cùng, trừng phạt với họ là điều không tránh khỏi?
.
.
.
“Không được, Wind không được ra chiến trường!”
“Tại sao? Hoàng tử và Hor đều đi, chẳng lẽ tôi ở lại?”
“Wind mới mười ba tuổi, và cũng không giỏi cung kiếm, chiến trường là nơi rất nguy hiểm.”
“Các quân sư thậm chí còn không biết tí võ công nào đấy thôi. Hoàng tử, tôi cũng muốn góp một phần sức lực cho đất nước, và tôi tin vào bộ óc của mình! Tể tướng cũng đã thuyết phục được hoàng thượng rồi.”
“Ta sẽ đi nói lại với phụ hoàng!”
“Hoàng tử, chẳng lẽ ngài không tin vào khả năng của tôi?”
“Ta tin. Cả triều đình này ai cũng đã chứng kiến tài năng của cậu. Nhưng chuyện này vẫn là quá nguy hiểm!”
“Hoàng tử. Đây là chiến tranh.” – Hor lên tiếng, nãy giờ chàng vẫn im lặng lắng nghe cuộc tranh cãi – “Vẫn có rất nhiều đứa con của Usak mười ba, mười bốn tuổi cầm gươm chiến đấu ngoài kia. Và Al còn có chúng ta.”
“Nhưng…”
“Al sẽ được an toàn. Chúng ta phải tin Al, và tin vào chính chúng ta.”
Hoàng tử lưỡng lự một lúc rồi cũng gật đầu. Ngài tháo sợi dây chuyền vẫn luôn đeo ra, đeo vào cho Al.
“Phải luôn giữ nó bên mình đấy.”
“Vâng.”
Al cười tươi, còn Hor thì chỉ biết lắc đầu. Hoàng tử hơi có xu hướng bảo vệ Al quá mức. Hor thì không, đơn giản vì chàng biết rằng AL sẽ không chết sớm đến thế.
========================
“Tham kiến hoàng thượng.” – tướng quân lễ phép cúi đầu.
“Miễn lễ.” – hoàng thượng cười buồn, đưa tay chỉ vào ghế đối diện – “Tướng quân ngồi đi, trẫm có chút chuyện cần đến ý kiến của tướng quân.”
“Vâng ạ.”
Chàng ngồi vào cái ghế ấy. Đợi người cung nữ rót trà xong, hoàng thượng ra hiệu cho mọi người lui ra xa khỏi tiểu đình cả hai đang ngồi.
“Tướng quân đã từng nói, một người không thể trở về từ cõi chết đến hai lần?”
“Vâng.” – Hor gật đầu.
“Có lẽ trẫm nên lập hậu?”
“Chẳng hay tiểu thư nào đã may mắn tìm đến được với trái tim của ngài?” – chàng hỏi, dù đã biết trước câu trả lời.
“Không ai cả.”
“…”
“Trẫm không tìm được người mình yêu, nhưng tìm được người thích hợp nhất để làm hoàng hậu.” – ánh mắt hoàng thượng thoáng xa xăm.
“Là ai ạ?”
Kể từ ngày ấy, tôi đã chấp nhận số phận
Ngày mà tôi gặp người tôi phải bảo vệ
Người tôi muốn bảo vệ.
“Tiểu thư Ella Eshiel.”
Al à, chúng ta bị cấm gọi tên người mình yêu, rồi đến một lúc nào đó, cho dù có được phép chúng ta cũng không muốn gọi. Đó là sự tài hoa của Thượng đế.
“Tướng quân thấy thế nào?”
“Sao ạ?”
“Giờ đây chỉ còn tướng quân là người duy nhất trẫm có thể tin tưởng. Trẫm muốn nghe ý kiến của tướng quân.”
“Hor này, rồi Ella sẽ là hoàng hậu.”
“Hoàng thượng nói thế à?”
“Không, là thái tử. Thái tử sẽ chọn Ella , vào một ngày nào đó.”
“Hoàng thượng đã có một quyết định đúng đắn.”
“Tướng quân, ngài có biết người trẫm yêu là ai không?”
Hoàng thượng đột ngột hỏi. Hor im lặng một lúc rồi nói.
“Không chỉ có Al, thần cũng là thầy dạy của hoàng thượng.”
“Và tướng quân vẫn cho tiểu thư Eshiel là một lựa chọn sáng suốt?”
“Vâng.”
Hoàng thượng ngã người ra sau ghế, nhắm mắt, tay níu chặt sợi dây chuyền đeo trên cổ.
“Tướng quân có thể lui.”
“Thần xin phép.”
Hor bước ra ngoài, khép cửa lại. Lúc đi ngang hoa viên, chàng dừng lại trước một đóa hồng nhung vừa nở. Khẽ rứt một cánh hoa, chàng đưa lên môi hôn.
“Chỉ vì một sợi dây chuyền, có cần tự làm khổ mình đến thế không?”
Buông rơi cánh hoa, chàng chờ cho nó chạm đất rồi mới quay bước. Cho dù cánh hoa có yêu nhụy, có cố níu kéo đến thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn phải từ bỏ. Và cho dù nhụy có yêu lại cánh hoa hay không, sẽ có một ngày cánh hoa phải rời đi.
.
.
.
“Sao ngài lại ngồi đây một mình? Ngài buồn à?”
“Cũng gần như thế.”
“Vì sao?”
“Tôi đang tìm một người, nhưng tìm mãi vẫn chưa ra.”
“Người đó tên gì?”
“Không biết.”
“Vậy sao ngài phải tìm?”
Hứa với ta Hor,
sau này cháu sẽ giúp ta bảo vệ một người nhé?
“Vì người đó rất quan trọng.”
“Tại sao người đó lại quan trọng trong khi ngài không biết người đó là ai?”
“…”
“Tặng ngài nè.”
“Ơ…?”
“Yên tâm đi, chỉ cần tôi nói với phụ thân đã đánh rơi là được. Ngài giữ lấy và đừng buồn nữa nhé! Một ngày nào đó ngài sẽ tìm được người ngài đang cần thôi.”
Hor níu chặt ngực áo, nơi lúc nào cũng hiện diện sợi dây chuyền với mặt dây là một chiếc hoa tai nhỏ. Rồi chàng buông tay, lắc đầu.
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà!”
==================
“Thưa tiểu thư, hoàng thượng đến!”
“Sao? Ngươi không đùa chứ?”
“Nô tì không dám to gan đến thế. Hoàng thượng đang chờ tiểu thư ở phòng khách.”
Ella vội chỉnh trang lại y phục, đầu tóc rồi bước nhanh ra phòng khách.
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ, tiểu thư không cần quá khách khí.”
“Sao ngài không cho người gọi Ella vào cung mà lại…?”
“Vì chuyện này nếu trẫm không đích thân đến nói mà gọi tiểu thư vào thì không hợp tình cho lắm.”
Hoàng thượng ra hiệu cho cận vệ ra ngoài hết, Ella cũng bảo bọn nô tì ra ngoài.
“Chẳng hay có chuyện gì ạ?”
“Ta muốn nhờ tiểu thư làm hoàng hậu của Usak.”
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt. Nhưng rồi Ella lấy lại ngay vẻ trầm tĩnh vốn có. Phải chăng “trầm tĩnh” chính là nét chung của dòng họ Eshiel?
“Hoàng thượng rất thẳng thắng. Hoàng hậu của Usak chứ không phải của ngài.”
“Có gì khác nhau ư?”
“Chẳng phải hoàng thượng đã biết rất rõ sự khác nhau đó rồi sao?”
“Tiểu thư đúng là không hổ danh em gái của Al.”
“Vì sao ngài lại chọn Ella?”
“Trẫm không cần một hoàng hậu chỉ biết sinh ra người kế vị. Cái ghế bên cạnh trẫm cần một người xứng đáng với nó. Và chắc chắn em gái của Al sẽ không làm trẫm thất vọng.”
“Vì sao ngài tin chắc Ella xứng đáng với cái ghế đó? Một ông quan thanh liêm chưa hẳn sẽ có cô em gái không tham của.”
“Trẫm biết tiểu thư sẽ không làm những chuyện khiến Al phải thất vọng.”
“Hình như ngài đã đặt niềm tin quá mức vào đại ca, đến nỗi tin luôn cô em gái này?”
“Có thể nói là như vậy.”
“Ella sẽ là hoàng hậu của Usak.”
“Cám ơn tiểu thư.”
“Hoàng thượng có biết người Ella yêu là ai không?”
“Không. Nhưng chắc chắn không phải trẫm.”
“Ngài không có chút áy náy gì cả khi chính tay phá nát một mối tình?”
“Không. Vì trẫm biết tiểu thư cũng như trẫm.”
“Vậy Ella xin hỏi ngài một câu cuối, vì sao ngài dám chắc Ella sẽ không từ chối?”
“Như đã nói, trẫm và tiểu thư giống nhau, chúng ta đồng cảnh ngộ.”
“Hoàng thượng không những tin vào đại ca, mà còn rất tin vào bản thân mình.”
“Tiểu thư có biết người trẫm yêu là ai không?”
“Không. Nhưng chắc chắn không phải Ella.”
“Trẫm sẽ cho người đến báo với tiểu thư mọi chuyện liên quan đến hôn lễ. Tiểu thư có thể thay đổi bất cứ thứ gì nếu muốn, chỉ cần báo cho trẫm biết một tiếng là được.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Ella trở về phòng. Nàng ngồi bên bàn trang điểm một lúc khá lâu, nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Rồi nàng mở một hộp ngọc, lấy ra sợi dây chuyền. Mặt dây là một chiếc hoa tai nàng đã đeo lúc nhỏ. Nàng đã xỏ nó vào dây để khỏi làm mất.
Lưỡng lự một hồi, nàng đeo nó vào cổ. Nhìn ngắm sợi dây trong gương thêm chút nữa, nàng đứng dậy lấy áo choàng.
“Bảo người chuẩn bị xe ngựa, ta có việc cần vào cung.”
Hôm nay sẽ là lần cuối cùng nàng đeo sợi dây này.
.
.
.
“Tướng quân Harset.”
“Tiểu thư Eshiel? Tiểu thư vào cung có việc gì à?”
“Ella có chút chuyện cần gặp hoàng thượng.”
“Vậy tôi không làm phiền tiểu thư. Hoàng thượng đang ở ngự hoa viên.”
“Tướng quân, chắc ngài đã biết việc hôn lễ?”
Hor gật đầu.
“Tướng quân nghĩ gì về việc này?”
Nếu số phận không thể tự thay đổi
Thì ta sẽ bắt nó phải thay đổi
“Sẽ không một ai xứng đáng hơn tiểu thư.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.”
“Ella muốn hỏi tướng quân câu nữa.”
“Tiểu thư cứ hỏi.”
“Tướng quân đã tìm được ‘người quan trọng’ đó chưa?”
“…”
“Lần này Ella mong tướng quân hãy trả lời, chứ đừng im lặng như những lần trước.”
“Vì sao tiểu thư muốn biết việc này?”
“Tướng quân đừng trả lời Ella bằng một câu hỏi.”
“Tìm được rồi.”
Đôi mắt nàng mở to nhìn chàng, hụt hẫng.
“Tướng quân, Ella có một thỉnh cầu, hơi vô lý, nhưng mong tướng quân hãy gọi Ella bằng tên. Một lần thôi, hãy quên ‘tiểu thư Eshiel’ đi, và gọi người con gái đang đứng trước mặt ngài bằng tên thật của cô ta.”
“Xin lỗi, tiểu thư Eshiel, làm thế là không phải phép cho lắm.”
Nỗi thất vọng tràn đầy nơi khóe mắt. Nhưng như đã nói, “trầm tĩnh” vốn là đặc trưng của họ Eshiel. Chẳng khó mấy để Ella có thể đem nỗi buồn giấu vào tim.
“Cám ơn tướng quân, Ella đã hiểu rồi.”
Nàng quay lưng bước đi, tay níu chặt sợi dây chuyền trên ngực.
Khi Ella đã đi xa, Hor tháo sợi dây chuyền đeo ở cổ ra, đứng yên nhìn chiếc hoa tai nhỏ trong lòng bàn tay mình. Được một lúc, chàng để sợi dây vào ngực áo. Từ hôm nay, chàng sẽ không đeo sợi dây nữa.
Al à, ông đang cười tôi phải không? “Bắt số phận phải thay đổi” cũng là tôi nói, đi theo con đường số phận vạch ra cũng là tôi. Chẳng lẽ sự tồn tại của chúng ta đơn giản chỉ là trở thành con cờ của Thượng đế, không còn gì khác nữa ư?
Sống đến tận giờ phút này, làm được biết bao nhiêu chuyện khiến người khác ngưỡng mộ, thật ra tôi có được những gì? Cả ông, tôi, và công chúa, chúng ta đã thành công hay thất bại?
=================
Tể tướng rút cây phi tiêu ra, nhẹ nhàng đặt thi thể hoàng thượng xuống đất. Chàng vén tóc ngài sang một bên, sờ nhẹ lên gương mặt ngài.
Đây là lần cuối cùng tôi có thể đánh thức người.
“Hor.” – Al thôi không kiểu cách nghi lễ nữa – “Nếu ông dùng mạng sống của ông để cứu tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, còn nếu để cứu hoàng thượng, tôi sẽ dùng mạng sống của tôi để cứu ông.”
“Ông tàn nhẫn lắm, Al, cả ông và công chúa nữa. Cho đến cuối cùng, chỉ còn mỗi mình tôi trên đời này để chịu sự trừng phạt.”
“Xin lỗi, ông bạn.” – chàng cười.
“Giờ ông có thể gọi tên ngài ấy được rồi đấy.”
“Hm?”
“Được rồi, ông bạn! Chẳng lẽ ông không muốn một lần trong đời gọi tên người mình yêu thương ư? Cơ hội cuối cùng cho ông đấy. Giờ đây ông không còn bị ràng buộc gì với Thượng Đế và lời hứa nữa cả”
Chàng gật đầu. Chàng cũng đã quên mất đây là lúc duy nhất chàng được phép gọi tên người mình yêu. Cái tên chàng đã giấu kín trong lòng từ lần đầu gặp gỡ.
Chàng hít một hơi dài, định hét lên thật to. Nhưng rồi không hiểu sao, chàng chỉ nói nhỏ, vừa đủ mình nghe. Tuy nhiên, điều quan trọng là, cuối cùng, chàng cũng có thể để cái tên ấy thoát ra thành tiếng.
Nhìn Harset lần cuối, chàng quay sang hoàng thượng – Kail Hester, gương mặt ngài đã trở nên trắng bệt. Tay giữ chặt mặt dây chuyền đeo trên cổ, chàng nở một nụ cười thanh thản
Au voifs reuhbae yeasim nafen.
.
.
.
Kain – đó là cái tên cuối cùng mà tể tướng gọi.
Kain, chứ không phải là Kail.
Và Kain cũng là cái tên cuối cùng công chúa gọi.
Còn tôi, đến bao giờ tôi mới được gọi cái tên mình yêu thương?
End story 3.