Cái tên muốn gọi... - Chương 2
Part 2:
Buổi sáng đến với những giọt sương trong vắt nhẹ nhàng trượt khỏi phiến lá xanh mướt. Sau khi đánh thức hoàng thượng, tể tướng không đến nơi làm việc như mọi khi mà rẽ sang hướng điện Tây.
“Tể tướng…”
Chàng ra giơ tay ra hiệu cho tên lính canh im lặng, rồi cứ thế bước thẳng vào phủ nhỏ trong hoàng cung.
“Lâu không thấy ngài đến, hôm nay có chuyện gì sao?” – cô gái bỏ quyển sách xuống, gương mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào cho biết nàng đang vui hay buồn.
“Tôi chỉ đến xem công chúa thế nào thôi.” – chàng ngồi xuống đối diện công chúa, không cần đợi được mời – “Không phiền khi tôi ngồi chứ?”
“Ngài có quyền lực hơn ta. Và đừng có gọi là “công chúa”, hay ngài đang cố tình mỉa mai ta?”
“Tôi có mỉa mai không công chúa sẽ biết ngay mà.”
“Một công chúa mất nước vẫn có thể được gọi là công chúa ư?”
“Chúng ta không nói đến chuyện này nữa nhé?”
“Tể tướng đang rất vui thì phải? Vì từ hôm qua, hoàng thượng có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận mọi quyền lực à?”
“Đúng. Hoàng thượng đã thực sự trưởng thành rồi.”
“Ngài vui mừng thế có quá sớm không? Chỉ mới đi được một nửa đoạn đường.”
“Được một nửa cũng đáng để vui mừng chứ?”
“Ta không biết là ngài lại lạc quan thế đấy. Hay ngài quên mất là mình đang bị trừng phạt?”
“Công chúa có vẻ không vui khi tôi đến đây?”
“Nếu ngài đến để giết ta thì ta sẽ rất vui.”
“Công chúa vẫn chưa thôi được chuyện này đi à?”
“Vậy còn ngài? Giờ đây nếu ai đó xuyên một thanh gươm qua tim ngài, hẳn ngài cũng sẽ rất biết ơn người đó?”
“Hình như những cuộc trò chuyện của chúng ta đều kết thúc bằng cùng một cách nhỉ?”
“Vì ngoài chuyện này ra, chúng ta chẳng còn gì để nói cả.”
“Tôi không làm phiền công chúa nghỉ ngơi nữa.” – chàng đứng dậy – “Có gì cần cứ bảo người đến tìm tôi.”
Công chúa không nói gì nữa, im lặng nhìn chàng bước đi.
“Tể tướng này!” – nàng đột ngột gọi khi chàng đi được khoảng mười bước – “Có bao giờ ngài thử nghĩ, nếu lúc đầu chúng ta không từ bỏ món quà mà Thượng đế ban cho, mọi việc sẽ ra sao không?”
“Công chúa hối hận rồi à?” – chàng quay đầu lại.
“Hơn ai hết ngài phải biết câu trả lời chứ?”
“Vậy thì công chúa cũng đã biết câu trả lời rồi.”
Lần này công chúa không gọi chàng nữa, chàng cũng cứ thế bước đi. Mặt trời dần lên cao, nhưng những tia sáng ấm áp ấy không thể nào soi rọi hết tất cả mọi sinh linh.
Chuyện kể rằng có ba kẻ đã từ bỏ món quà mà Thượng đế ban cho, tự nguyện chịu trừng phạt cho đến giây phút cuối của cuộc đời.
==============
Hai năm sau…
“Hoàng thượng, các lão quan đang hối người lập hậu đấy.”
“Trẫm mới có hai mươi thôi mà!”
“Cả Usak đang trông chờ một người kế vị, đâu phải ngài không biết chứ?”
“Bộ trẫm có nói sẽ không lấy vợ sinh con à? Vấn đề là thời gian.” – một ý nghĩ thoáng qua, ngài cười khẩy – “Hay bọn họ sợ trẫm chết mà chưa có người kế vị như hoàng huynh?”
Một thoáng cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong đôi mắt tể tướng. Rồi chàng lắc đầu.
“Cũng có thể. Nhưng tiên đế còn có người…”
“Al này”
“Vâng?”
“Ngài có đọc hết sách pháp thuật chưa? Cả những cuốn cổ thật cổ nữa?”
Chàng ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn hoàng thượng. Một mảnh ký ức xa xôi nào đó vừa khứa vào tim, đau nhói.
“Để làm gì ạ?” – chàng hỏi, nét buồn còn đọng trong đáy mắt. Chàng không hề biết biểu cảm đó của chàng đã khiến hoàng thượng đau như thế nào. Thoáng nhíu mày, nhưng rồi nét mặt ngài giãn ra ngay thành vẻ giễu cợt, ngài hỏi.
“Có cái nào chỉ cách chuyển đổi giới tính không?”
“Đừng nói người muốn biến thành nữ để khỏi lấy vợ nha, vậy thì người sẽ phải lấy chồng đấy!” – chàng phì cười.
“Không, trẫm sẽ biến ngài thành một tiểu thư, thế thì chiếc ghế hoàng hậu hết trống rồi.”
“Hân hạnh cho thần quá.” – chàng cười.
Hoàng thượng không nói gì, ngài cầm tách trà, siết chặt đến tưởng như nó sẽ vỡ ra ngay tức thì. Rồi ngài uống một hơi thứ chất lỏng màu cam sậm, như đang cố nuốt nhanh một thứ gì khó chịu vào lòng.
“Ah, thần quên mất có chuyện phải gặp tướng quân Harset. Thần xin phép ạ.”
Chàng đứng dậy bắt chéo một tay trước ngực, cúi đầu chào.
“Al…Wind!” – hoàng thượng gọi khi chàng đi được vài bước. Chàng hơi giật mình, đứng sững vài giây rồi quay người lại, mang lên môi một nụ cười, chờ đợi.
“Trẫm không nói đùa.” – ngài nói, nhìn thẳng vào mắt chàng.
“Gọi thần là tể tướng, hoặc Al nếu người muốn.”
Chàng nói, cúi đầu chào rồi quay lưng. Tiếng bước chân vang khẽ trên nền đá, đều đều, xa dần, xa dần.
Ta biết, đó là cái tên cấm, cái tên mà ta không được quyền gọi.
Cũng không ai khác được quyền gọi.
Ngài kéo sợi dây chuyền đang đeo ra, hôn lên mặt dây rồi để trở lại vào sau những lớp áo.
==============================
Al ơi, đừng khóc. Ta biết Al đang khóc.
Al không để rơi nước mắt, nhưng ta biết Al đang khóc.
Đừng khóc nữa mà. Al còn có ta. Ta sẽ luôn luôn ở bên Al mà.
Thái tử bước đến, ôm chặt Al vào lòng.
“Thái tử?”
“Đừng nói gì hết, hãy để như thế này một chút nhé?”
Al vòng tay ôm lại thái tử, rồi không hiểu sao chàng lại để những giọt nước mắt tuôn rơi.
Khóc một lần này thôi Al nhé? Hãy vì ta mà đừng khóc nữa.
Quên hết mọi chuyện đau buồn đi. Hãy chỉ nhớ mỗi mình ta thôi.
Vì Al, ta sẵn sàng làm tất cả.
Ta sẽ bảo vệ Al, cho đến giây phút cuối của cuộc đời.
Al đột nhiên đẩy thái tử ra, ngước nhìn ngài, lệ vẫn còn đọng nơi khóe mắt.
“Thái tử, hãy nhớ kỹ điều này, từ hôm nay ngài đã là chủ nhân của thiên hạ. Ngài chỉ có thể chết vì thiên hạ, vì bảo vệ đất nước, tuyệt đối không được vì một cá nhân riêng rẽ nào mà hy sinh, cho dù…”
Al ngập ngừng một chút.
“Cho dù đó có là người ngài yêu!”
Hoàng thượng mở mắt, nhìn vô định vào trần nhà. Phải mất một lúc sau ngài mới xác định được mình đang tỉnh hay mơ.
“Hoàng huynh, tại sao…?” – ngài úp mặt vào hai tay, nhắm nghiền mắt.
Tại sao hoàng huynh luôn có được những gì đệ không có?
Tại sao hoàng huynh lại là người để kính trọng nhất trên cõi đời này?
Tại sao hoàng huynh lại gạt đệ?
Hoàng huynh đã nói sẽ cho đệ tất cả những gì thuộc về hoàng huynh.
Nhưng đệ không cần ngai vàng, không cần Usak.
Không cần quyền lực, không cần thiên hạ.
Tại sao hoàng huynh lại cướp đi trái tim của người mà đệ yêu nhất trên cõi đời này?
Và tại sao, đệ lại không hận được hoàng huynh?
“Hoàng thượng, người không khỏe à?”
“Không có gì, trẫm chỉ đang suy nghĩ một vài việc thôi.”
“Hay để thần bảo tì nữ pha cho người một tách trà bạc hà nhé?”
“Phiền tể tướng vậy.”
Ngài cười. Chàng ra ngoài bảo người pha trà rồi trở vào thư phòng của hoàng thượng.
“Người có chắc là người không sao đấy chứ? Hay chúng ta nghỉ một chút …”
“Không sao đâu, tiếp tục đi.”
Ta biết Al không để ý, nhưng Al à, mỗi hành động và lời nói của Al đều khiến ta rất đau.
Rõ ràng Al đang đứng đây, ngay bên cạnh ta, nhưng lại không thể với tay chạm vào.
Đôi khi ta tự hỏi, trái tim Al có còn ở lại chốn nhân thế này hay không? Al trước mắt ta là thật hay chỉ là ảo ảnh? Như con diều trong một ngày lộng gió, ta luôn cố giữ chặt, ghì chặt, nhưng con diều cứ muốn thoát đi.
Ta biết, chỉ cần một chút bất cẩn, Al sẽ vụt khỏi tầm tay ta như cánh diều.
Al à, có bao giờ trong đôi mắt đẹp đến buồn đó, chỉ một lần thôi, Al nhìn thấy ta?
Ta chỉ muốn được một lần Al gọi tên ta.
Ta không biết vì sao Al lại không bao giờ gọi tên hoàng huynh.
Nhưng ta biết vì sao Al không gọi tên ta.
Đơn giản vì trong trái tim Al
Chưa bao giờ có một chỗ giành cho ta.
============================
“Công chúa à, trong một sáng đẹp trời thế này thì không nên mặt chau mày ủ thế đâu.”
“Trời đẹp thật, nhưng ta không thấy lý do gì để vui cả.”
Tể tướng chỉ mỉm cười. Hôm nay đột nhiên chàng muốn đi dạo, hiếm lắm mới có một ngày rảnh rỗi thế này. Và đối tượng để cùng chàng tận hưởng đương nhiên phải là người hiểu chàng nhất – người đồng cảnh ngộ. Thật ra còn một người nữa, nhưng hôm nay người ấy bận.
Đôi khi, tự thưởng cho mình một chút lạc quan cũng đâu phải là sai trái?
“Nhìn bầu trời đẹp thế này, đột nhiên tôi thấy biết ơn vì đã được sinh ra trên cõi đời.”
“Cho dù bầu trời ấy mãi mãi không đoái hoài đến ngài?”
“Có hay không thì chúng ta cũng đang đứng đây và tận hưởng nó thôi.”
“Ngài lúc nào cũng lạc quan cả.”
“Vì lạc quan hay không thì chúng ta vẫn phải sống.”
“Ta thật khâm phục ngài.”
“Công chúa cũng rất lạc quan, nếu không đã không cùng tôi ra ngoài dạo thế này. Chẳng qua công chúa không cho phép mình được nhắc đến hai chữ ấy thôi.”
“Ngài nói cứ như rất hiểu ta vậy.”
“Sự thật là như thế.” – chàng cúi xuống hái một đóa hoa đưa cho nàng – “Tự cho phép mình lạc quan không phải là một cái tội đâu công chúa. Chuyện ngày hôm ấy là định mệnh, chúng ta chỉ là những con cờ thí của số phận thôi.”
“Không cần an ủi ta, tể tướng. Nếu ngài có thể tự tha thứ cho mình, thì không đợi đến hôm nay ngài mới phát hiện bầu trời rất đẹp. Thật ra bầu trời mùa xuân từ trước đến nay vẫn thế thôi.” – công chúa đón lấy đóa hoa, hôn nhẹ lên cánh.
“Đúng, tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình, nhưng tôi vẫn phải sống. Cả ba chúng ta vẫn phải sống, dù muốn hay không.”
“Có lẽ ta nên bắt chước tể tướng, lạc quan một chút.”
“Lạc quan là quyền duy nhất chúng ta có được mà không phụ thuộc vào số phận, định mệnh hay Thượng đế.”
“Uh” – công chúa tán đồng – “Chẳng biết sự tồn tại của chúng ta trên cõi đời này là thành công hay thất bại nữa?”
“Cả hai chăng?”
Hai người nhìn nhau rồi cùng cười. Dưới bầu trời xanh ngắt, bên cạnh những đóa hoa thơm ngát, họ nhắm nghiền đôi mắt, thưởng cho mình một lần biết ơn vì đã tồn tại. Với những kẻ luôn hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời, một lần tìm ra cái cớ để chấp nhận niềm vui được sống cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Tể tướng, ngài còn nhớ không, hôm đó bầu trời cũng rất trong…”
*Soạt*
Chợt có tiếng động lạ. Chàng vội đứng chắn trước công chúa, đưa ngang một tay, tay kia cầm chặt chui kiếm, cảnh giác.
Rồi đột ngột, hàng chục mũi tên từ các hướng đồng loạt bay tới. Chàng rút kiếm gạt phăng chúng đi. Các mũi tên cứ nhắm hướng hai người mà đổ dồn tới tắp, chỉ một mình chàng không thể nào chống đỡ hết được. Bất ngờ, một mũi tên vượt ngoài tầm kiểm soát, bay thẳng vào bên trái của chàng.
*Phập*