CA SĨ...LANG THANG - Chương 3
Trở về khách sạn nằm lăn qua lăn lại suốt mà Thông vẫn không làm sao xua đi được hình ảnh của Tùng ra khỏi đầu mình…
Tức tối,chàng ngồi dậy lẩm bẩm :
-Hay là tại mình mê nhạc quê hương quá nên sảng chăng ? Chứ trên đời này làm gì có ma ?
Nhưng chàng lại nghĩ thêm :
-Mà không phải …Mình đã gặp và trò chuyện với Tùng mấy đêm liền thì làm sao gọi là sảng chứ ?
Một hồi Thông lại nghĩ khác nữa :
-Chắc là cậu vô tình thấy mình từ nơi khác xuống nên muốn chọc chơi thôi mà…Coi bộ điều này hợp lý nhất rồi…
Nhìn đồng hồ,thấy tới giờ ăn tối…Thông bèn thay đồ đi xuống khách sạn…
Quá ngán với thức ăn dưới du thuyền nên chàng khều người lái honda ôm đậu trước đó nhờ anh ta chở tới bất cứ quán ăn nào cũng được…
Số phận dun rủi như thế nào mà người honda ôm lại đưa chàng đến quán ăn uống có phục vụ ca hát hằng đêm…
Tuy vậy,Thông cũng bước vào vì chàng có rành đường sá gì ở đây đâu mà chọn với lựa ?
Đang cắm cúi ăn,một lần nữa Thông lại giật mình…ngóng tai nghe :
”Gió lay…cành cây nhãn lồng
Hát câu…ầu ơ…nhớ nhau
Chim chiều lẻ bạn…ngoài sông
Anh còn mong đợi…người dưng
Tháng năm…tiếng chim buồn nhớ nhau
Ánh trăng…còn soi mái đầu
Nhớ ai…buồng cau héo khô
Sông dài…cá lội biệt tăm
Như bèo mây dạt…về đâu…
Trái tim…mong chờ…người dưng…”
(Thương nhớ người dưng – Lâm Minh)
Thông đưa mắt nhìn lên sân khấu…để rồi miệng chàng cứ há hốc…
Lại là…Tùng đang đứng cầm micro say sưa thả hồn vào bài hát…
Lần này,Thông không thể chịu đựng được nữa nên nhào lên sân khấu,nắm lấy tay cậu rồi hét lớn :
-Em là người hay …ma ?
Những vị khách ngồi gần đó tưởng đâu sắp có đánh lộn nên cuống cuồng chạy tán loạn…
Ba bốn người vệ sĩ nhảy lên lôi tay Thông ra…
Anh chàng ca sĩ nọ nhìn Thông trân trối :
-Anh là ai ? Tôi đâu có quen biết anh ?
Thông nhìn lại…Chàng hết hồn vì trước mắt mình là một người lạ hoắc…nên lắp bắp :
-Tôi…tôi xin lỗi ! Tôi nhìn lầm người…
Đưa Thông ra bên ngoài,đẩy chàng té chúi nhủi xuống mặt đường , mấy tên vệ sĩ còn hăm dọa :
-Đi chỗ khác quậy mày ! Mày mà còn chàng ràng ở đây thì coi chừng tụi tao đó…
Toàn thân đau ê ẩm,Thông nhăn nhó :
-Tôi đã nói xin lỗi rồi mà ? Ui da…
Tụi vệ sĩ cười khinh khỉnh rồi bỏ vào trong…
Thông gượng dậy, định kêu xe ôm đưa về thì bỗng nghe có tiếng thỏ thẻ bên tai :
-Anh có sao không ?
Chàng quay lại,nhìn thấy Tùng bèn quay mặt đi chỗ khác…
Cậu mỉm cười :
-Anh sao vậy ? Giận em hả ?
Thông lắc đầu :
-Em đi đi…Tôi không muốn quen với người lừa đảo !
Tùng chợt hiểu ra vấn đề nên nắm lấy tay chàng :
-Thật ra em có đứng đón anh suốt cả ngày hôm nay luôn á…Có lẽ tại anh quên đường còn bày đặt trách em nữa…Đúng không ?
Thông nghĩ ngợi : Không lẽ mình …già đến nỗi mất trí nhớ rồi sao ?
Chàng bèn quay lại :
-Vậy sao em biết anh ở đây chứ ?
Cậu nở nụ cười hiền lành :
-Em đến khách sạn…Ông honda ôm nói chở anh ra đây á…Em liền chạy ra để rước anh về nhà em luôn…Anh chịu không ?
Thông vẫn thắc mắc :
-Lúc nãy rõ ràng anh thấy em đứng hát trong đó mà ? Nhưng khi chạy lên thì không phải…Khó hiểu quá !
Tùng lại cười :
-Em làm sao mà đủ tiêu chuẩn hát ở đây hả anh ? Người ta là CA SĨ LANG THANG thui à…
Thông nghe vậy liền bật cười…Hình như mọi đau đớn của thể xác lẫn tâm hồn của chàng nãy giờ đều tan biến…
Việc Thông vào ở hẳn trong ngôi nhà ấy chỉ duy nhất có bà lão hái rau biết.Bà cứ tưởng rằng sau lời cảnh báo của mình ắt chàng sẽ rời xa nơi này nhưng mà…
Có điều…nếu ai để ý kỹ thì sẽ thấy sắc diện của Thông càng lúc càng xanh xao và trông giống người ở cõi âm không khác một chút nào…
Cứ đêm đêm…mấy người đi soi nhái gần đó lại nghe có tiếng đàn hát tình tang phát ra từ ngôi nhà xưa ấy…mà toàn là những bài nhạc quê hương mang hơi hướm dân ca không mới lạ chứ ?
Thí dụ như đêm nay cũng thế…
”Nghe tiếng đàn…ai rao sáu câu
như sống lại …hồn Cao văn Lầu
Về Bạc Liêu…danh tiếng
ôn lại giấc ngủ…vàng son
một thời để nhớ
ngày đó…xa rồi…
Bên nước mặn…biển cho muối nhiều
Bên nước ngọt…phù sa vun bồi
Bạc Liêu đưa ta tới
thăm đồng lúa trải ngàn khơi
cò bay thẳng cánh…nhìn mỏi mắt người…
Bạc Liêu…giấc mơ tình yêu
Dân gian ca rằng :
Bạc Liêu là xứ cơ cầu
Dưới sông cá chốt…trên bờ Triều Châu
Nghe danh ”công tử Bạc Liêu”
đốt tiền…nấu trứng…tỏ ra mình giàu…”
(Hoài Cổ – Ngọc Sơn)
…
Bà lão hái rau có ý đón đường Thông để kể cho chàng nghe một câu chuyện rằng :
”Chàng con trai trong gia đình ấy vì cha mẹ cấm không cho theo nghề ca hát nên trong một đêm khuya đã uống thuốc tự vận…Sau ngày cậu chết,cả hai ông bà hối hận khôn nguôi và vì chịu không nỗi dư luận đàm tiếu của thiên hạ nên đã bỏ trở về Phụng Hiệp …”
Tiếc thay,bà lại phát bệnh nặng và chỉ mấy ngày sau thì qua đời…mang theo sự bí ẩn của ngôi nhà về bên kia thế giới…