CA SĨ...LANG THANG - Chương 2
”Trên chuyến xe năm nào
xuôi về miền tây…
Tôi quen một người em gái
Mái tóc buông bờ vai…
Ánh mắt …say hồn ai
lòng tôi vẫn chưa…mờ phai…
Đường về miền tây…
qua bao nhiêu phà bắc
Tình cờ ngồi bên nhau…
trao dăm câu chuyện vãn…
Tuy mới quen nhau
tôi lại thấy lòng
đầy bao xuyến xao
như đã quen nhau…từ lâu…
Xe lướt nhanh trên đường
Xa mờ ruộng nương
cây xanh rợp che…muôn hướng
Ai đã qua…miền tây
dẫu chỉ… đôi lần thôi
mà không…luyến lưu…đầy vơi…
Mình chuyện trò bên nhau
nghe thời gian vội lướt
Đường dài mà…không xa
Ôi chao…sao lạ quá
Tôi hỏi quê em
Em cười đáp lời…
Lòng vui xiết bao
khi biết quê em…Cần Thơ…”
(Chuyến xe miền Tây – Đình Văn)
Khỏi nói cũng biết là Thông mừng rỡ sung sướng tới mức độ nào khi nhìn thấy Tùng xuất hiện…Chàng kéo cậu ngồi xuống băng ghế đá rồi thắc mắc liền :
-Lúc nãy em có ca trên du thuyền nè ! Đúng không ?
Ngờ đâu câu trả lời của Tùng khiến chàng chưng hửng :
-Em đâu có quen ai trên đó mà được lên hát hả anh ?
Nhưng cậu liền vội vã chuyển sang chuyện khác :
-Mai anh dọn đến nhà em nha ? Sáng sớm là ba mẹ em đi rồi á…
Thông giả bộ từ chối :
-Rồi ai nấu cơm ? Ai đi chợ ? Ở có tính tiền không ?
Cậu nở nụ cười đẹp như trăng rằm :
-Em làm cho…và em cũng hổng có lấy tiền đâu…
Thông cười rạng rỡ :
-Thiệt há ?
Cậu lại cười :
-Thiệt mà…nhưng anh phải đàn cho em ca à nha ?
Thông lại cầm lấy cây đàn…Chàng dạo nhạc rồi nháy mắt với Tùng :
-Cái gì chứ đàn cho em ca…suốt đời anh cũng chịu mà ! Em hát đi…
Cậu tằng hắng lấy hơi rồi bắt đầu hát…
Giọng của Tùng lúc này nghe buồn da diết…
”Đêm dài…nghe tiếng vọng cổ buồn
Nức nở vầng trăng khuya…cung đàn buông tiếng khóc
Tiếng gõ nhịp song lan…ai oán khúc tơ lòng
Như tiếng lòng chim quyên…đang đón gió thu về…
Anh giờ…xa xứ…bỏ quê nhà
Bỏ lại tình em…bên chiếc cầu tre…cuối xóm
Bỏ lại dòng sông xưa…hai đứa vẫn hẹn hò…
Bỏ lại vầng trăng non…em thức đón…anh về…
Hò ơi…chín nhánh sông phù sa
Mù u…con bướm đặng quay về…
Về đâu…con nước lớn…nước ròng…
Đìu hiu…như khúc hát…tình em
Hò ơi…cóng cóng…xê xàng xê…
Mình ên…em đứng đợi anh về…
Còn thương…còn nhớ bóng con đò
Về nghe…câu hát…lý chờ mong…
Ai đã cùng em thề câu nguyện ước…
Trầu cau mâm quả đưa sang,đàng trai đón dâu về…
Chim quyên có bạn có bầy,nỡ sao anh để bẽ bàng lòng em ?
Có thương…có nhớ quê nhà
Về mà nghe vọng cổ…nhớ hoài…tình em…”
(Vọng cổ buồn – Như Quỳnh)
Đêm nay,chỉ mới hát có một bài thì Tùng vội từ giã :
-Em phải về…
Cậu còn căn dặn :
-Mai anh lại nha ? Nhớ đường rồi chứ gì ?
Thông gật đầu…Chàng tỏ ý muốn đưa cậu về như hôm trước nhưng Tùng ngoe nguẩy xua tay :
-Tưởng sao,mắc công anh đi taxi về đây cũng như không !
Nghe vậy,Thông bật cười.Chàng lên tiếng :
-Anh quên mất ! Vậy anh kêu taxi chở em về há ?
Cậu không chịu viện cớ là vừa đi vừa tập thể dục coi như rèn luyện thân thể luôn.
Đợi cho bóng Tùng khuất hẳn,Thông mới trở vào khách sạn…và làm một giấc ngon lành cho tới sáng…
Sáng hôm sau…
Vì là ngày chủ nhật nên khi dùng điểm tâm trong khách sạn xong,Thông chầm chậm thả bộ đi tới nhà Tùng…
Quái lạ ! suốt buổi sáng ấy Thông cứ đi hoài nhưng chẳng tới đâu là đâu hết…
Bực mình chàng đứng lại ngẫm nghĩ : Mình nhớ là hôm ấy rõ ràng Tùng dẫn mình đi chưa được mười phút là tới đầu hẻm nhà cậu ấy mà ? Bây giờ lại tìm không ra là sao ?
Thấy có chiếc honda ôm gần đó,Thông đưa tay ngoắc…
Nghe chàng tả xong,anh xe ôm bật cười :
-Ở đó thuộc khu ngoại ô anh ơi…làm sao mà gần được ? Anh lên đi,tui chở cho…lấy anh mười ngàn hữu nghị thôi…
Tới bãi đất trống chưa quy hoạch,anh ta ghé lại rồi chỉ cho Thông :
-Anh xuống đi…Bước theo con lộ nhỏ này …vào trong ấy hỏi tiếp nghen ?
Chàng móc tiền trả cho người lái xe ôm ,nói lời cảm ơn rồi mới từ từ đi vào nơi đó…
Chỉ toàn là lau sậy mọc um tùm,chẳng có ngôi nhà nào hết….
Thông nản quá định quay ra thì bất ngờ chàng phát hiện được một ngôi nhà khuất sau những hàng cây từ phía xa xa…nên mừng rỡ đi tới…
Được thêm một đoạn nữa,thấy có một bà lão đang lom khom cắt rau muống dưới ao,chàng bèn hỏi :
-Bà ơi,bà có biết chủ nhân của ngôi nhà kia không hả bà ?
Bà lão ngẩng mặt lên nhìn chàng rồi đáp :
-Làm gì còn ai ở đó nữa mà hỏi ?
Bà đứng thẳng người lên rồi nhìn Thông tò mò :
-Ủa mà cậu hỏi chi vậy ?
Thông nói khác đi :
-Có người nói ở đây họ kêu cho mướn nhà …Cháu thích chỗ yên tĩnh nên…
Bà lắc đầu :
-Đến chơi thì được chứ ở lại…hơi khó à !
Thông thắc mắc :
-Sao vậy bà ?
Bà lão đưa tay quẹt trán rồi từ tốn trả lời :
-Nhà đó xây lên đâu từ thời Pháp nhen cậu ! Mà thay đổi chủ cũng nhiều lắm … Khoảng năm rồi có người ở đâu miệt Phụng Hiệp đến mua …nhưng mà chẳng được bao lâu hổng biết vì sao mà họ lại lặng lẽ bỏ đi…Chẳng kêu bán mà cũng hổng cho mướn…
Thông chép miệng than :
-Thời buổi này nhiều người không tìm ra nổi một căn nhà để ở thì chổ này lại bỏ không…thiệt là phí !
Bà lão vác bó rau muống lên vai rồi lắc đầu bỏ đi…Được vài bước bà bỗng quay đầu lại nói với chàng :
-Tốt hơn hết là cậu…đừng nên vào đó !