CA SĨ...LANG THANG - Chương 1
Suốt mấy ngày liền vẫn không tìm được chỗ trọ vừa ý cho chuyến công tác lần này nên Thông đành tạm nghỉ tại khách sạn Q…nhìn ra bến Ninh Kiều.
Thành phố Cần Thơ thật đẹp,thật hiền hòa nhưng…buồn quá .
Bởi thế sau khi xuống du thuyền ăn tối rồi xem đờn ca tài tử xong thì chàng chỉ còn cách chui vào phòng trong khách sạn nằm đọc sách cho qua hết một đêm dài đăng đẳng…
Tối nay cũng thế…
Nửa đêm,Thông định tắt đèn đi ngủ bỗng nghe có tiếng hát nho nhỏ phát ra gần bên mình…
”Về phương nam…lắng nghe cung đàn
Thổn thức vọng…dưới trăng mơ màng
Rồi theo sóng Cửu Long…nhớ nhung dâng tràn
Chợt thương con sáo bay xa bầy…
Sương khói buồn…để lạnh lòng ai ?
Con sáo…sang sông
Sáo đã…xổ lồng
bay về Bạc Liêu…
con sáo bay theo phương buồn…
Bay về Trà Vinh…
con sáo bay…qua đời …tôi…
Câu hát…ngân nga…
tiếng tơ…giao hòa
Cháy lên trong dạ
muôn ngàn tâm sự…
Hát lên một lần…
để một đời…
xa…nhau…sáo…ơi…”
(Điệu buồn phương Nam – Hương Lan)
Giọng ca lúc trầm lúc bỗng nghe ngọt ngào quá đỗi khiến Thông tò mò.Chàng bật dậy mở cửa phòng bước ra…
Hành lang khách sạn Q…hoàn toàn vắng vẻ…
Thông nhìn đồng hồ rồi chép miệng :
-Đã mười hai giờ đêm…Giờ này ở Cần Thơ chắc những cuộc vui cũng đã hạ màn từ lâu…
Đang ngẫm nghĩ,tiếng hát ấy lại cất lên dìu dặt bên tai chàng …
”Đàn thiên thu..
đứt dây tơ rồi
theo sóng vàng
cát lở…sông bồi
Còn chi nữa…
biển dâu đã bao…đổi dời
Về phương nam…
ngắm sông…ngậm ngùi…
Thương những đời…như lục bình…trôi…”
Thông lắng nghe rồi chẳng hiểu sao chàng từ từ đi xuống cầu thang…
Người nhân viên ở quầy tiếp tân đang gục lên gục xuống trông thật tội nghiệp…
Tiếng hát lúc này hình như lại vang vọng ở phía bên ngoài khách sạn thì phải ?
Thông chặc lưỡi rồi ung dung tiến thẳng ra bến Ninh Kiều…
Từ nơi băng ghế đá nơi công viên,một chàng trai trẻ ngồi đó …tay ôm đàn , mắt thì nhắm mà miệng lại hát một cách say sưa…
Thông mỉm cười,chàng bước đến gần quan sát…
Gương mặt của chàng trai thật thanh tú và có nét lãng mạn của nghệ sĩ ghê…Cậu hãy còn rất trẻ ,đâu độ khoảng 22 tuổi là cùng…
Nhóc vừa dứt lời,Thông bèn vỗ tay rồi lên tiếng :
-Hay quá ! Em ca không thua gì những ca sĩ hát nhạc quê hương nổi tiếng của TP.HCM à nha ?
Cậu tỏ vẻ mắc cỡ,cúi đầu chào Thông rồi lên tiếng :
-Em mà ca sĩ gì anh ơi…CA SĨ LANG THANG thì có !
Ngồi nói chuyện một hồi chàng mới biết nhóc tên Tùng ,nhà ở ngoại ô thành phố Cần Thơ…Cậu tâm sự :
-Ba mẹ em ghét nhứt là nghề ”xướng ca vô loại” nên đâu có cho em đi học nhạc…Thành ra,lâu lâu em giả bộ xin phép nói là đến nhà bạn học thêm buổi tối sau đó sẽ ngủ lại…là để ra đây ca cho sướng miệng đó anh !
Cậu bỗng cúi mặt ,nói nhỏ :
-Nhưng mà em mắc cỡ lắm nên chỉ đợi đến khuya, đường phố vắng vẻ , mọi người đi ngủ hết thì mới dám vừa đàn vừa ca thui à…
Thông cười :
-Nếu em muốn làm ca sĩ thì phải tập tự tin lên…Ca hát phải có người thưởng thức thì mình mới sung chứ ? Anh đề nghị như vầy nha …
Tùng xoe đôi mắt nai ngơ ngác :
-Đề nghị gì vậy anh ?
Thông nói :
– Bắt đầu từ ngày mai cứ mỗi buổi chiều , khi công viên có đông người qua lại thì em ra đây ngồi vừa đàn vừa hát …Chắc chắn sẽ có người khen kẻ chê nhưng như vậy thì em mới tiến bộ lên …Anh nói thế có đúng không ?
Cậu lí lắc :
-Ủa trong lúc em vừa đàn vừa ca như vậy thì có cần để cái thau phía trước hông anh ?
Thông bật cười :
-Chúa ơi, em cũng đâu phải thuộc dạng hiền ? Hahaha…
Nói qua giỡn lại một hồi hai người bỗng trở nên thân thiết như đã quen nhau từ kiếp nào vậy …
Cầm lấy cây đàn trên tay Tùng,Thông đề nghị :
-Anh đàn cho em hát nha ?
Nhóc mỉm cười gật đầu …
”Ngày xưa khi ta lớn lên
đã nghe câu hát…”Lý chim quyên”
Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Chiều nay…trên sông Cửu Long
lại nghe câu hát…lý chim quyên…
Chim quyên ăn trái nhãn lồng…
Chim quyên…chim ăn trái nhãn lồng
Lia thia quen chậu…vợ chồng quen hơi…
Mà…đôi…ta…
không là tình nhân…không phải vợ chồng…
Chưa hề bén tiếng…chưa hề quen hơi…
Như chim quyên…chưa ăn trái nhãn lồng
như lia thia…chưa quen với chậu vàng…
Nên dầu biệt ly…
cũng chẳng đau buồn chi…
chẳng ngậm ngùi đâu
dù phải nghe câu hát…lý chim quyên…”
(Đau xót lý chim quyên – Bích Phượng)
Kẻ đàn người hát một lúc thì chắc có lẽ vì mệt nên Tùng dựa đầu vào vai Thông để ngủ…
Chàng thấy nhóc tội quá nên ngồi im chẳng dám nhúc nhích vì sợ phá giấc nồng của cậu…
Mãi cho đến gần sáng,Tùng choàng tỉnh…
Cậu đưa tay dụi mắt rồi thỏ thẻ :
-Em ngủ lâu chưa anh ?
Thông gật đầu :
-Cũng hơi…lâu lâu !
Tùng ngượng ngùng :
-Tội anh quá ! Bắt anh ngồi hứng sương nãy giờ…
Chàng mỉm cười :
-Đâu có gì…Anh vui lắm mà !
Nhìn đồng hồ,Tùng kêu lên :
-Chết cha ! Em phải về thôi…
Thông cũng đứng lên,chàng vác cây đàn lên vai rồi lên tiếng :
-Anh đưa em về nha ?
Trên đường đi,nghe Thông nói đang cần một chỗ để thuê vì kỳ này chàng ở Cần Thơ khá lâu nếu cứ ở khách sạn mãi thì chịu không nổi nên Tùng chợt lên tiếng :
-Hay là… anh ráng vài ngày nữa rồi đến nhà em ở đi…Vì ba mẹ em sắp đi Mỹ du lịch cả tháng lận á !
Còn gì sung sướng cho bằng trước lời đề nghị đó ? Thông vui vẻ gật đầu…
Đưa nhóc vào nhà xong,chàng ngoắc một chiếc taxi quay về khách sạn…
…
Như thường lệ,tối nay Thông lại xuống du thuyền dùng bữa và thưởng thức đờn ca tài tử …
Đang thơ thẩn ngắm nhìn những đám lục bình trôi lững lờ trên dòng sông Hậu ,chàng bỗng giật mình khi nghe một giọng hát quen thuộc cất lên…
Quay mặt lại sân khấu,Thông sững sờ…
Tùng đứng đó …Tiếng hát của cậu vẫn êm đềm , vẫn ngọt ngào sâu lắng như bản chất hiền hòa của người miền tây sông nước…
”Hai mươi năm qua…
tình mùa chôm chôm vẫn đẹp
Cô gái Vĩnh Long vẫn đẹp
như màu xanh nước Cửu Long…
Đẹp như…em ca câu vọng cổ
thắm nồng…duyên thủy chung
ngọt ngào như…trái chôm chôm…
Em ơi…em ơi…
Một mùa chôm chôm nhớ đời…
Em đứng dưới xe mỉm cười
mà lòng anh đã đổi ngôi…
Tình ta…
Hai mươi năm từ đấy…
chẳng rời nhau phút giây…
cùng chôm chôm…thắm tươi hoài…”
(Hai mươi năm tình đẹp mùa chôm chôm – Trường Vũ)
Chàng say sưa dõi mắt nhìn…
Quả thật,Tùng hát những bài có âm hưởng dân ca thật xuất sắc và gương mặt rất sáng đèn sân khấu…
Thông mỉm cười,thầm nhủ :
-Tương lai của nhóc sẽ còn đi xa hơn nữa chứ không quanh quẩn ở mảnh đất Tây Đô này đâu…Mình tin chắc chắn như thế !
Lúc du thuyền cập bến,kết thúc chương trình ,Thông liền đi đến phía sau hỏi nhỏ người phụ trách âm nhạc ở đó :
-Dạ,xin lỗi cho tôi hỏi thăm…Cái anh chàng ca sĩ tên Tùng lúc nãy hát bài ”Hai mươi năm tình đẹp mùa chôm chôm” ca ở đây lâu chưa ?
Anh ta lắc đầu ngơ ngáo :
-Ca sĩ trên du thuyền đâu có ai tên Tùng ? Buổi tối hôm nay cũng chẳng có ai hát bài ấy hết anh à …
Thông thấy lạ,muốn hỏi tiếp nhưng nhìn anh ta lộ vẻ mệt mỏi nên không dám quấy rầy nữa
Chàng buồn rầu lê bước rời khỏi du thuyền…
Thông đi lang thang khu công viên bến Ninh Kiều một lúc rồi lặng lẽ ngồi xuống băng ghế đá…
Bỗng một tiếng hát cất lên từ phía sau lưng chàng …