BUỔI CHIỀU BÊN HÒN PHỤ TỬ - Chương 3
Mãi tới trưa,Thịnh mới thức dậy nổi…
Mở mắt thấy mình đang nằm trong nhà trọ ,chàng ngẫm nghĩ :
-Mình về đây từ lúc nào ?
Chàng bước ra ngoài…Bà chủ nhà trọ vừa thấy Thịnh liền tỏ vẻ mừng rỡ :
-Chúa ơi,cậu uống rượu làm sao mà hết biết đường về vậy ?
Thịnh ngơ ngác :
-Là sao hả dì ?
Bà ta tuôn một hơi :
-Có người thấy cậu nằm ở bãi cát nhìn ra Hòn Phụ Tử á…mà cứ nói huyên thuyên một mình …nhưng mà …nhưng mà hình như cậu đang nói chuyện với ai đó…Họ sợ quá nên bỏ chạy mà miệng cứ la hét om sòm …Tui nghi nghi định chạy ra đó thì có một người thanh niên ẵm cậu về…Sau đó…sau đó…
Thịnh nắm lấy tay của bà chủ nhà trọ rồi giục :
-Sau đó thì như thế nào ? Dì nói lẹ đi…
Người đàn bà ngập ngừng :
-Tui mới vừa chỉ phòng của cậu cho anh ta…Nhưng mà…nhưng mà khi anh ta đưa cậu vào trong đó rồi sao chẳng thấy ra đây …
…Lâu thiệt lâu tui tò mò quá nên xô cửa bước vào…Thú thiệt là tui sợ người ta lợi dụng cậu say xỉn để móc túi này nọ … mà nói vậy cũng hổng phải ,vì nếu người xấu thì họ đâu có thèm đưa cậu về đây mần chi ? Nói chung là tui hổng biết phải nghĩ sao nữa…Chỉ thấy lo lo thôi…
…Chúa ơi,cậu có biết không ? Lúc tui bật đèn lên thì chỉ thấy có mỗi mình cậu nằm trên giường thôi à…
…Tui định la lên nhưng lại nghĩ : Nếu vậy thiên hạ sẽ đồn rùm lên nhà trọ có ma…như thế ai sẽ dám đến đây nữa ? Thành ra tui im luôn…
Sáng giờ tui cũng vào thăm cậu mấy lần á…Thấy cậu vẫn còn thở đều thì tui hơi yên bụng…
Thịnh nghe vậy liền bước lại vô phòng…
Số tiền mà chàng đưa cho anh Thà hiện đang nằm ngay ngắn trên bàn…Kèm theo đó là tờ giấy có ghi hàng chữ :
Chiều nay có rảnh ra Hòn Phụ Tử chơi nha ?
Một trưa hè…trôi êm…trôi êm
Trên bãi biển…ngày nao chung bước
Biển xanh xanh…trời xanh màu ngọc bích
Cuối tầm nhìn…trời nước gặp nhau
Sóng rời bãi…con dã tràng xe cát…
Sóng vỗ bờ…con chim nhạn vờn bay
Sáng tinh mơ…dấu chân người in cát
Nắng chói chang về…rát bỏng bàn chân
Có phải chăng…cát giận…cát hờn
Chẳng muốn nhận dấu chân em…làm kỷ niệm ?
Để cát bay…cát tạo thành hình…cuộc sống
Để ven bờ…cát…mãi…đùa…vui…”
(Chiều hè trên bãi biển – Cẩm Ly)
Ra đón Thịnh vẫn là ông lão tóc bạc phơ hôm trước…
Chàng thăm dò :
-Ông ơi,hôm nay con ông có ở đây không ?
Ông lão nở nụ cười hiền lành :
-Cậu quen với con lão à ? Có…có…Để lão gọi nó ra nghe…
Quay vào phía cái bàn nước ông kêu :
-Thiệt à Thiệt…có người hỏi thăm nè !
Thịnh nhủ thầm : Ủa mình quen anh Thà mà ? Sao ông lão gọi ai là Thiệt ?
Người đàn ông trung niên bước ra nhìn Thịnh không chớp mắt :
-Cậu kiếm tui hả ?
Thịnh ấp úng :
-Dạ không…em …em…tưởng…
Mới nghe tới đó,ông lão bèn đưa tay quẹt nước mắt,chân bước đi mà miệng cứ lẩm bẩm :
-Nó lại chọc phá người ta nữa rồi…
Thịnh ngơ ngác chẳng hiểu ông nói vậy là có ý gì…
Người đàn ông trung niên có cái tên là Thiệt lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Thịnh rồi lên tiếng :
-Thật ra…thằng Thà mà cậu tìm…chính là em út của tui…Nhưng nó chết từ lâu rồi cậu à…
Thịnh nghe mà choáng váng…
Tiếng của Thiệt nghe như u uất,nghẹn ngào :
-Hồi đó,những khi đi biển làm công cho người ta về…nó thường hay ra đây bán tiếp ba tui cậu à…Rồi một hôm nó quen với một chàng trai nào đó ở Sài Gòn xuống đây du lịch…Không hiểu những ngày ở đây,anh ta đã nói gì với nó…mà khi người thanh niên ấy về thành phố rồi mà nó cứ ngẩn ngơ như người mất hồn vậy…
Một thời gian sau,nó cứ nằng nặc đòi lên trên đó…Ba với tui cấm cản hổng được nên đành cho nó đi…
Vậy mà cậu ơi…chỉ có mấy ngày sau thì tui bỗng thấy nó quay về mà gương mặt rất là buồn bã…Ngay cả ba tui lên tiếng hỏi mà nó cũng hổng buồn trả lời…
Cứ mỗi buổi chiều tà như thế này…nó lại ra bãi cát ngồi,đưa mắt nhìn Hòn Phụ Tử rồi lẩm bẩm như vầy :
-Tại sao anh gạt em…? Anh chỉ xem em như là một trò đùa …như là một món đồ chơi trong những ngày ở Hà Tiên này thôi phải không ?
-Nhưng mà…nhưng mà…em không làm sao quên được anh…anh ơi…
Cho đến một buổi sáng kia…
Người ta đã vớt xác nó lên cũng tại bãi biển này…Ai cũng bất ngờ vì Thà là một chàng trai xứ biển thì làm sao mà chết đuối chứ ? Họ mới đồn rằng nó thất tình nên tự tử…
Từ đó…những chàng trai trẻ nào khi đến đây du lịch mà đi một mình thì thường hay gặp nó…để rồi mấy ngày sau,người ta lại thấy xác của họ nổi lềnh bềnh nơi đây…
Vừa lúc ấy,từ xa bỗng có tiếng kêu thất thanh :
-Có người chết đuối…có người chết đuối…
Thiệt nghe vậy bèn xô ghế đứng lên,chạy nhanh về hướng đó…
Thịnh cũng vội vàng chạy theo sau …
Chàng vừa tới mép biển thì bất ngờ những làn sóng bắt đầu xô tới tấp vào bờ…cuốn theo người bị nạn và cuối cùng thì đẩy anh ta đến sát dưới chân Thịnh…
Mới nhìn thấy mặt người thanh niên,chàng rú lên :
-Anh Trung…anh Trung…
Rồi té xỉu…
…
Lúc Thịnh mở mắt thì thấy mình đang nằm trong chòi của ông lão…
Thiệt nở nụ cười :
-Cậu tỉnh rồi à ?
Chàng lắp bắp :
-Anh Trung…
Người thanh niên đứng sau lưng Thiệt,giờ mới bước ra…nhoẻn miệng cười với chàng :
-Anh đây…
Thịnh ngơ ngáo :
-Sao anh có mặt ở nơi này ? Lại suýt chết giữa biển nữa…
Ngồi xuống bên Thịnh,Trung nắm lấy bàn tay chàng rồi bắt đầu kể :
-Anh đi tìm em…Nghe ngoại nói hình như em đi Hà Tiên thì anh ngạc nhiên.Rồi khi ngoại bảo là em bỏ điện thoại di dộng ở nhà là anh biết có chuyện rồi…nên vội vã xuống đây tìm…
Lúc sáng sớm,anh vừa mới lang thang ra đây định ngắm Hòn Phụ Tử một lúc rồi sẽ đi lòng vòng hỏi thăm về em…nhưng bất ngờ gặp một người thanh niên tự xưng tên là Thà…Anh ta nói biết chỗ em ở và hứa sẽ chỉ cho anh với điều kiện là cùng nhảy xuống biển tắm với anh ta một hồi…
Anh còn đang phân vân thì bị anh ta nắm tay lôi xềnh xệch …
Chưa kịp định thần,người đó bỗng hét vào tai anh :
-Mày đang ở giữa biển…Mày sẽ chết…vì mày là đồ phản bội…
Mở mắt,anh run rẩy vì nhận ra mình đang nổi bềnh bồng giữa biển…Nhìn ba bên bốn hướng chẳng thấy đâu là bờ…nên hét to :
-Tôi không phản bội ai hết…Anh là ai mà dám nói như thế ?
Anh ta cười sằng sặc :
-Tao là ai mày không cần biết…Nhưng có phải mày tên Trung…và đang quen với một cô gái khác…Bởi vì mày có ý định cưới vợ nên muốn bỏ rơi một người con trai tên Thịnh,đúng không ? Trả lời mau…Đồ cái quân lừa gạt ái tình…
Anh buồn bã lắc đầu,giải thích :
…Thịnh đã hiểu lầm rồi anh à…Cô ấy là em họ của tôi,mới từ Pháp về…Tánh của nó thì lanh chanh lóc chóc lắm nên suốt ngày cứ bắt tôi phải chở đi đây đi đó lung tung…Nhiều lần thấy tôi định gọi cho ai là cô bé lẹ làng giựt cái điện thoại …Sau đó thì giấu biệt…Mãi cho tới hôm qua,lúc ra sân bay rồi thì cô nàng mới chịu trả lại rồi buông một câu khiến tôi như chết điếng :
-Có một người tên Thịnh gọi cho anh…Em bắt máy và xưng là vợ chưa cưới của anh…Em giả bộ nghiêm giọng đề nghị anh ta đừng quấy rối nữa…khiến anh ta đột ngột tắt máy hà…Hihihi…
Người thanh niên tên Thà nghe xong có vẻ nghĩ ngợi…Lát sau,anh ta mới nói :
-Ư hừm…thấy anh có vẻ thành thật nên tôi tạm thời tha cho…
Bỗng anh ta la to :
-Thịnh ra rồi kìa…
Từ lúc ấy,anh thấy mình như lơ lững bồng bềnh trên sóng …
Trung vừa dứt lời,Thịnh liền bật dậy… Bất ngờ ,chàng chạy ra mé biển,đưa hai tay lên miệng rồi hét :
-Anh Thà ơi….em cảm ơn anh…em cảm ơn anh nhiều lắm…
Trung chạy theo… chàng vật Thịnh té xuống bãi cát rồi vừa chọc lét cậu vừa nói :
-Mai mốt không được ghen ẩu ghen tả nữa nghe chưa ?
Họ ôm nhau xoay vòng trên bãi cát …với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi….
Nắng chiều đã tắt từ lâu …Trên bãi biển giờ này chỉ còn có hai người …
Ồ không ! Từ một bóng cây nơi góc tối…hình như có một người đang lấp ló thì phải ?
Anh ta say sưa nhìn cảnh Trung và Thịnh đùa giỡn với nhau mà không hề chớp mắt…
Nhoẻn một nụ cười mãn nguyện,anh chàng nói nhỏ như để cho chính mình nghe :
-Ganh tị quá à !