BUỔI CHIỀU BÊN HÒN PHỤ TỬ - Chương 2
Mọi người chạy đến bên chàng…Bà chủ nhà trọ nắm lấy tay Thinh,lo lắng :
-Cậu có sao hông ? Từ sáu giờ chiều không thấy cậu về ăn cơm thì tui đã lo rồi…Ông xã tui lại bảo là con trai đi chơi khuya một chút đâu nhằm nhò gì nên tui hơi yên tâm…Nhưng mà đợi hoài đợi mãi cũng hổng thấy bóng dáng cậu đâu hết…
Thịnh chậm rãi kể lại chuyện mình thuê ghế bố ở đây,ngồi uống cafe sau đó ngủ quên luôn thì họ đều đồng thanh nói :
-Thứ hai làm gì có ai bán buôn ở đây chứ ?
Có một người bỗng vỗ trán kêu lên :
-Tui nhớ rồi…Hồi đó có một thằng con trai…hình như là tên Thà hoặc Trà gì đó chết đuối hay tự vận ở đây nè…
Bà chủ nhà liền nắm lấy tay Thịnh,nói khẽ :
-Cậu gặp…ma rồi !
Dĩ nhiên là một người như Thịnh thì làm sao mà có thể tin có chuyện ma quỷ ở trên đời ? Thế cho nên trưa hôm sau chàng lại một mình đi đến đó…
Nhìn thấy hàng ghế …hàng dù che ngay chỗ cũ Thịnh bật cười,nhủ thầm :
-Mấy người lớn tuổi đúng là hay nghĩ xa xôi….
Bước đến ngồi vào ghế,cậu kêu :
-Một ly cafe đá…
Lúc ly cafe được mang ra, Thịnh mới giật mình…
Bởi vì hôm nay chủ quán lại là …một ông già râu tóc bạc phơ…
Quá ngỡ ngàng nên Thịnh cứ ú ớ không nói tròn câu :
-Hôm qua…hôm qua cháu…cháu thấy…
Ông lão hình như hiểu ý chàng nên buột miệng :
-Ý cậu muốn nói đến thằng con của lão ? À,bữa nay nó qua bên bãi tắm Mũi Nai bán rồi cậu…Hôm nào tui khỏe thì hai cha con bán hai nơi cho có thêm chút đồng lời …
Nghe vậy,Thịnh thở phào nhẹ nhõm…
Ngồi nói chuyện với ông lão một hồi,chàng từ giã rồi ngoắc một chiếc honda ôm đi ra bãi tắm Mũi Nai…
Ý Thịnh là muốn kiểm chứng xem lời nói của ông lão có thật không hầu về thuật lại cho bà chủ nhà trọ và mọi người ở đó.Chàng muốn chứng minh cho họ biết rằng : Ma quỷ là những chuyện hoang đường và hoàn toàn không có thật trên đời,nhất là ở đầu thế kỷ 21 như bây giờ…
Thuê một chỗ ngồi nơi khu du lịch Mũi Nai xong,chàng đưa mắt quan sát…
Bỗng có tiếng phát ra từ sau lưng Thịnh :
-Mua ghẹ ăn không ? Ghẹ tươi đây…
Nghe giọng quen quen,chàng quay lại và bật cười :
-Sao anh giỏi quá vậy ? Hôm qua bán cafe,hôm nay lại bán đồ biển nữa…
Thà ngượng nghịu :
-Cuộc sống bắt buột vậy mà…
Anh chàng tự nhiên tươi tỉnh lại :
-Em ngồi đây nha ? Để tui đi luộc ghẹ ra đãi em hén …
Thịnh chưa kịp cản thì anh ta vọt mất…để rồi ít phút sau,Thà khệ nệ xách đủ thứ mang tới rồi cười hề hề :
-Rồi…mình lai rai nha ?
Thịnh nhìn thấy toàn bộ số ghẹ lúc nãy giờ trở nên đỏ tươi và hãy còn đang bốc khói thì ái ngại nên móc bóp đưa tiền cho Thà :
-Cho em gửi …
Anh chàng xua tay :
-Thôi,coi như tui đãi người phương xa…Đâu có bao nhiêu chứ ?
Thịnh cương quyết :
-Nếu anh không nhận thì em sẽ không ăn đâu…
Thà bèn cầm tiền nhét vào túi rồi cười :
-Ừ,lấy thì lấy…Mình lai rai nha…Tui nhậu cũng ít lắm đó…
Còn Thịnh …có lẽ vì đang thất tình nên chàng uống như điên…
Trong lúc nửa say nửa tỉnh,chàng bỗng nhận ra hình như…hình như người đang ngồi với mình là Trung nên cằn nhằn :
-Tại sao anh đi với cô ấy chứ ? Anh hết thương em rồi phải không ? Anh nói đi…
Thà trố mắt :
-Cậu say rồi à …Ở nhà trọ nào…Để tui đưa về nha…
Thịnh gạt phăng :
-Em muốn về ở với anh…Em phải hỏi anh cho ra lẽ…Còn không em sẽ nhảy xuống biển tự vẫn…anh có tin là em đang muốn chết không ? Anh trả lời đi…
Thà hoảng quá bèn dìu Thịnh đứng lên…
Giờ này nơi bãi biển Mũi Nai bỗng trở nên đìu hiu,âm u một cách lạ thường…Chỉ còn tiếng hát buồn buồn của nữ ca sĩ Bảo Yến phát ra từ một quán cafe vắng vẻ nơi cuối khu du lịch gần đó mà thôi…
”Em đến thăm anh…mùa vui bên biển
Nụ hoa muống biển…rung rinh,rung rinh
Chao sóng vỗ về…chào em…chào em…
Làn gió mát ru…triền sóng hát ca
Hải Âu tung trời đùa…cá tôm theo thuyền về
Anh kể chuyện tình…về biển…em nghe…
Thuở loài người…có tên trước biển
và không ai gọi biển…như bây giờ…
Có chàng trai tên Biển…
cùng yêu thương cô Muống chân tình…
Biển mãi mê…bơi tìm luồng cá
Con nước vô tình…cuốn Biển trôi xa…
Muống âu sầu…rồi chết bên bờ…
Đời gọi tên…từ đó …loài hoa
loài hoa Muống Biển…
Đời gọi tên từ đó…
bông hoa trắng xinh xinh
nhụy hoa buồn…tim tím
Mùa xuân không về…phố bao giờ
Để đêm đêm…nghe biển thức vọng về…
Mùa xuân…không về phố bao giờ…
để đêm đêm…nghe biển thức…vọng về…”