BUỔI CHIỀU BÊN HÒN PHỤ TỬ - Chương 1
”Tôi nhớ hoài một chiều
dừng chân ghé qua
thăm miền ước mơ
Hà Tiên mến yêu
đẹp như xứ thơ
xa cách…tôi còn nhớ
Nhớ ghi muôn đời
nước trời biển mơ…
xanh xanh màu ánh mắt
em ”đến” chiều năm xưa
như vấn vương ai
trên bến chiều…xa vắng
năm tháng còn…ngẩn ngơ…”
(Hà Tiên – Hạ Vy)
Ngồi một mình nơi bãi biển,đưa mắt ngắm hòn Phụ Tử mãi cũng chán nên Thịnh đứng dậy bỏ đi…
Thấy có thằng bé đang lom khom lượm vỏ sò gần đó,chàng bước lại gần hỏi :
-Sao anh không thấy có ai bán quán hoặc cho mướn ghế bố vậy em?
Nhóc nhìn chàng lom lom rồi bật cười :
-Thứ hai …đâu có ai ra biển tắm mà bán với cho mướn gì chứ ? Chắc dọn ra rồi cúng cho ma quá à…
Thịnh bật cười rồi tự trách mình :
-Đúng là mình chẳng giống ai thật…Đi tắm biển vào ngày thứ hai mới ghê …
Thật ra chàng có vui vẻ gì mà đi nghỉ mát với chơi bời…Chẳng qua là chàng muốn chạy trốn một cuộc tình vừa mới đổ vỡ mà thôi…
Vừa lầm lũi cúi đầu bước đi,Thịnh vừa kêu tên người ấy nho nhỏ trong miệng :
-Trung ơi…giờ này anh đang làm gì ?
Đang nghĩ ngợi lung tung chợt chàng nghe có tiếng gọi từ phía trước mặt :
-Em trai…vào đây nghỉ mát chút đi !
Thịnh ngước mắt lên và ngạc nhiên khi nhìn thấy một hàng ghế bố nằm dưới tán hai cây dù lớn…
-Ủa sao hồi nãy mình đi ngang mà hổng để ý gì hết vậy?
Thấy người thanh niên cởi trần khoe thân hình lực lưỡng nở nụ cười với mình nên Thịnh chào lại rồi bước đến ngồi…
Chàng thắc mắc :
-Anh mới dọn ra à ?
Người thanh niên lại cười khoe hai má lúm đồng tiền thật sâu :
-Tui dọn lúc khoảng hai giờ chiều á ! Tại thấy nắng quá hổng có ai nên tui mới chui vào gốc cây đằng kia ngủ một chút…
Nhìn Thịnh anh ta hỏi :
-Em mới từ xa đến đây du lịch à ?
Chàng đáp :
-Dạ,em ở Sài Gòn…em tên Thịnh 25 tuổi…Còn anh ?
Anh chàng đáp :
-Tui tên Thà…năm nay tui 28 rồi…
Anh chàng làm ly cafe đá đem ra đưa cho Thịnh rồi lên tiếng :
-Hôm nay thứ hai nên chắc lát nữa tui dẹp sớm…
Uống một hớp,Thịnh để ly xuống bàn rồi hỏi :
-Anh sống với ai thế ?
Thà bỗng chợt buồn đưa mắt nhìn về Hòn Phụ Tử :
-Hồi đó tui sống với cha…Nhưng trong một lần đi biển,ổng mất tích luôn …Lúc ấy tui mới đâu được mười sáu,mười bảy tuổi gì thôi à…
Quay sang Thịnh,anh hỏi lại :
-Còn em thì sao ?
Chàng cúi đầu trả lời :
-Em cũng mồ côi như anh thôi…Em hiện sống với bà ngoại …
Thà nói mà mắt như ươn ướt :
-Cũng còn đỡ hơn tui…Nhiều khi tui hổng biết mình sống trên đời để làm gì nữa…
Thịnh nghe mà chợt buồn,rồi tự trách mình khi không rồi vướng vào một chuyện không đâu như thế này…Chàng trả tiền cho Thà,định đứng lên nhưng sao bỗng thấy hoa mắt và chỉ một chút xíu thôi chàng đã ngã gục xuống ghế…
Thịnh tỉnh giấc thì bóng tối đã bao trùm bãi biển từ lâu…
Chàng lồm cồm ngồi dậy và hết hồn khi nhận ra mình đang nằm trên bãi cát…Chung quanh chẳng còn một ai…
Thịnh lẩm bẩm :
-Sao kỳ lạ vậy cà ?
Nhưng khi lục lại túi quần thấy tiền bạc giấy tờ còn y nguyên thì chàng bớt sợ.
Thịnh đứng lên,lủi thủi đi về hướng nhà trọ…
Nhiều ánh đèn pin rọi búa xua về hướng Thịnh…rồi có tiếng kêu lên :
-Hình như cậu ấy kìa…