Bóng... Tự truyện của một người đồng tính - Chương 9
9.
Tự thú của một giây
“Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ.
Ôi, những dòng sông nhỏ. Lời hẹn thề là những cơn mưa…”1
Tôi vẫn gọi họ là những dòng sông nhỏ – những người tình mà tôi từng gặp. Bao nhiêu gương mặt là bấy nhiêu kỷ niệm vui buồn. Khổ đau hay hạnh phúc, rồi cũng đến lúc những mối tình ấy đi khỏi đời tôi, để lại sự trống rỗng tới kiệt cùng. Như những con sông, dần cuốn hết phù sa theo dòng chảy.
Ngoài những cuộc tình đắm đuối với Hưng, với Nhân, tôi còn trải qua không biết bao nhiêu mối tình thoảng qua. Dù ngắn dù dài, đó vẫn là những mối tình một đêm trong suy nghĩ. Bởi khi đêm trôi qua và ngày mới đến, mối tình ấy cũng dần biến mất và chẳng để lại chút gì, thậm chí là tiếng vọng.
Phải chăng tôi là người không sâu sắc, tôi yêu đương nông cạn và hời hợt, nên tình cảm chỉ mạnh mẽ, bùng lên một thời gian rồi lại biến thành nhạt nhẽo?
Phải chăng cộng đồng giới tính thứ ba là thế: đa tình, đa sầu, đa cảm. Và đa dâm nữa, dưới con mắt khắt khe của một số người?
Chẳng riêng tôi, đa phần những người đồng tính nam mà tôi biết đều “lặn ngụp tình trường” như vậy. Kể cả khi đang sống cùng ai đó rồi, chúng tôi vẫn dễ bồ bịch vụng trộm, để rồi lại mang tiếng “cả thèm chóng chán”. Thật khó giải thích điều ấy.
Có lẽ, như chúng tôi thường lý luận với nhau: “Nhà dì thích cá kho thịt kho nhất, cơ mà một năm trời, bữa ăn toàn cá kho với thịt kho thì chịu nổi không?”. Trong quan hệ tình cảm (và cả tình dục), chúng tôi thích cái mới và chóng chán những gì đã thành một thói quen nhàm chán. Rồi, từ bản tính đa cảm của gay, chúng tôi rất dễ rung động và yêu. Nhiều khi chúng tôi mê mẩn một người đàn ông vì những lý do rất đơn giản như đôi mắt một mí rất phương Đông, nước da nâu, thân hình chắc khỏe, hoặc nhiều hơn nữa là cách nói chuyện có duyên, hấp dẫn.
Và một điều khác nữa: Nhu cầu tình dục của người đồng tính khi ở độ tuổi sung sức là khá mạnh. Có lẽ một phần điều ấy bắt nguồn từ những ức chế kéo dài suốt từ thời thơ ấu. Khi có dịp ngồi với nhau, câu chuyện của người đồng tính thường xuyên “quay tới, quay lui” về chủ đề sex và sở thích với nam giới. (Tất nhiên, không phải tất cả gay đều như vậy. Cũng như người bình thường: nếu điềm đạm, trầm tĩnh hoặc có học thức cao thì thường kiểm soát dục vọng bản thân tốt hơn).
Nhưng, có giải thích thế nào, tôi vẫn khẳng định: Người đồng tính luôn yêu đương mãnh liệt và lãng mạn như những cô gái tuổi đương thì.
k
– Con bà này nặng nghiệp quá rồi. Nó mà xuống thuyền thì thuyền nào cũng chìm như Titanic!
Bạn đừng ngạc nhiên khi nghe thấy lời nhận xét ấy. “Nặng nghiệp” là thuật ngữ được dân bóng dùng để gọi những gay yêu nhiều và khổ sở trong chuyện tình cảm. Tôi cũng là một “con bà nặng nghiệp”. Nếu kể tất cả các mối tình trai, dù đơn phương hay chỉ là rung động thoảng qua, tôi cũng phải trải qua tới hai chục cuộc tình có lẻ.
Ngay thời gian còn mặn nồng với Nhân, tôi đã có lần “sa ngã” trước một người đàn ông khác. Chỉ đơn giản từ cái liếc mắt trong một dịp gặp gỡ tình cờ. Hắn cũng là gay, thân hình khá cao to, rất đàn ông, đúng “căn” của tôi. Vài câu đong đưa nhau trên điện thoại. Rồi một hôm, hắn đến nhà tôi vào buổi sáng. Lúc đó tôi đang rán thịt bò bít tết, món khoái khẩu của Nhân. Chàng gay bước vào, bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Cảm giác thật sự rất khó tả: không phải là tình yêu, không có chút cảm xúc luyến ái nào, nhưng mà… thèm. Thèm sự động chạm xác thịt dù chỉ một chút thôi, huống chi thời gian và địa điểm đều đang có sẵn. Chúng tôi kéo nhau lên gác.
Hôm ấy, không hiểu run rủi thế nào, Nhân bất chợt về nhà. Hắn thấy cửa đóng, lẳng lặng trèo lên tầng hai. Nhòm qua cửa sổ, Nhân thấy ngay tôi và “gian phu” đang quấn lấy nhau trên giường.
“Mở cửa ra!” – Nhân gầm lên như sấm – “Tao bảo mở, không tao phá cửa!”.
Rầm một tiếng, hắn đấm bật tung cánh cửa gỗ cài chốt lỏng lẻo, lao vào phòng như cơn lốc. Bạn tình của tôi hốt hoảng vớ cái chăn quấn vội vào người. Tôi thì vừa che cho hắn, vừa cuống cuồng mặc quần áo, miệng lắp bắp: “Trời ơi, không biết cái gì cả. Người ta là khách, có gì thì… có gì thì…”. Chàng gay mặc quần, càng mặc càng cuống cuồng, đút chân ngược ống nên lảo đảo suýt ngã. Tôi phải ép Nhân vào tường để “gian phu” phi thân xuống tầng dưới. Hắn xách giày xách tất, chạy như ma đuổi ra đầu ngõ rồi chuồn một mạch. Trong nhà, Nhân gỡ tay tôi ra rồi chồm lên như một con hổ. Bản năng của con người là lúc bối rối thường thanh minh, tôi cuống quít, líu cả lưỡi: “Giời ơi, hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi!”. “Hiểu nhầm à? Con mẹ mày” – Nhân nhảy lên đá song phi đánh hự vào ngực tôi. “Tao không vớ vẩn thì thôi, mày lại vớ vẩn? Mày thích thế à?”. Rồi hắn đùng đùng bỏ đi. Tôi chạy theo, năn nỉ: “Thôi, thôi, tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi”. Nhân gạt tôi ra: “Tao đang muộn giờ làm. Tao phải đi”.
Nhân lên xe máy, phóng đi. Tôi ở nhà, vừa run vừa sợ vừa xấu hổ. Nghĩ tới chuyện lập công chuộc tội, tôi gắng rán thịt bò bít tết thật thơm ngon, đóng vào hộp xốp, mang ra cửa hàng cho Nhân. Đến nơi, không dám gặp hắn, tôi nhờ một người ở đó chuyển vào giúp. Nghe tiếng Nhân vọng ra: “Mày bảo nó mang về đi, tao không ăn”. Tôi đành lủi thủi quay về, nhưng vẫn không quên để hộp thịt lại trên bàn.
Tới nhà, tôi lo sợ, gọi điện ngay cho Cách Cách – cô bạn bóng lộ thân thiết với cả tôi và Nhân. Cách Cách nghe tôi cầu cứu bèn hối hả sang ngay. Mười một giờ rưỡi đêm, Nhân xô cửa vào, người sặc sụa mùi rượu. Tôi thẽ thọt: “Mình mới về đấy à?”. Hắn mở tủ lấy quần áo: “Tao đi. Tao không ở đây nữa. Mày chán tao rồi chứ gì? Chán rồi thì tao đi”.
Cách Cách níu áo Nhân: “Thôi, Nhân ơi, cho Cách Cách xin”.
Nhân hất tay Cách Cách ra:
– Cách Cách để yên, em giải quyết. Đây là chuyện riêng của em, không phải việc của Cách Cách.
Tôi năn nỉ:
– Nhân ơi, Nhân bớt nóng. Tôi… tôi chỉ thử xem thằng ấy là đàn ông hay là con bà thôi mà.
Càng nói tôi càng phạm sai lầm.
– Thử à? Này, thử! – Nhân tát cho tôi một cái như trời giáng, nảy đom đóm mắt. Nhưng chính cái tát ấy làm tôi sướng run người. Tôi hiểu rằng Nhân cũng có tình cảm gắn kết với tôi.
Đáng lý phải xoa dịu thì “bà” Cách Cách kia lại ngồi phệt xuống đất, cười ré lên:
– Ối giời ơi Dũng ơi, sướng nhé. Hơ hơ hơ… Cả đời tôi chưa bao giờ được giai tát như thế đâu, hơ hơ hơ…
Rồi Cách Cách kể lể:
– Dũng ơi, bảo chứ, Dũng đừng để mất thằng này nhé, nó tốt lắm đấy! Chẳng bù cho thằng chồng tôi, tôi có ngủ với giai trước mặt thì nó cũng mặc kệ, vì nó có tình cảm gì với mình đâu. Từ bé đến lớn, tôi chưa bị giai tát như thế này bao giờ.
Cách Cách làm Nhân cũng phải phì cười. Hắn không nói nữa, mang bịch quần áo lên xe phóng thẳng. Tôi rên rỉ nhờ Cách Cách đuổi theo. Ra tới Bờ Hồ, một đám đua xe ào tới. Cách Cách vốn sợ tốc độ, rụng rời chân tay, tạt vội vào lề đường. Nhân phóng đi mất hút.
Cuối cùng, được vài ngày, hắn tha thứ cho tôi mà ở lại, sau khi đã nghe tôi nước mắt lưng tròng: “Nhân ơi, nói thật với Nhân là tôi rất quý mình, tôi không phụ mình đâu. Nhưng bọn tôi là người đồng tính, có thói quen quan hệ với nhiều bạn tình lắm, mà tôi mấy tháng nay không hề biết ai ngoài Nhân cả. Thế nên mình thông cảm nhé. Tôi… tôi không phụ mình, tôi chỉ thèm… thèm cái cảm giác mới thôi. Thôi, tôi hứa là sẽ không bao giờ như thế nữa”.
Tôi kể lại câu chuyện này để các bạn thấy rằng người đồng tính như chúng tôi là như thế, yêu dữ dội nhưng vẫn có lúc thèm của lạ. Và chúng tôi có những mong muốn mà chắc chắn người bình thường không hình dung nổi, như mong muốn “được giai tát” lấy một lần trong đời. Đau thì đau thật, nhưng cái tát ấy thể hiện sự quan tâm của đàn ông dành cho chúng tôi.
Đến đây lại phải kể thêm về “cô” Cách Cách này, người bạn mà theo tôi là đại diện điển hình của giới bóng khi yêu. Cách Cách cũng có “chồng” – một gã đàn ông bình thường. Nói vậy, chắc các bạn đã hiểu hắn chấp nhận sống chung với Cách Cách vì lý do gì. Nhưng, cho dù có chép miệng “kệ, tội gì”, gã trai bao ấy cũng có những cơn phẫn uất vì cuộc sống của mình. Một lần, hắn lấy tiền của Cách Cách, rủ toàn bộ nhân viên trong nhà nghỉ của Cách Cách đi tiêu xài. Nhậu nhẹt chán rồi đi gội đầu, mỗi gã ôm một cô nhân viên. Biết tin, Cách Cách điện cho tôi cầu cứu rồi tất tả về nhà. Sang đến nơi, tôi thấy Cách Cách đang ngồi thu lu trong một góc nhà, nghe gã chồng cùng đám nhân viên cùng tranh nhau xỉa xói. Thấy tôi, như vớ được cái phao cứu sinh, Cách Cách mới òa lên đầy ấm ức…
Nhưng, dù có sự cố nào, mọi chuyện vẫn cứ là như thế. Nếu chứng kiến cảnh Cách Cách chăm sóc chồng, các bạn sẽ kinh ngạc. Giàu có, tiền bạc rủng rỉnh, người làm lên tới cả chục người nhưng Cách Cách vẫn thích tự tay hầu hạ “chồng”. “Cô” Cách Cách đáng thương làm đủ thứ, từ nấu ăn đến giặt giũ, còn tận tụy gấp trăm lần một người phụ nữ bình thường. (Chỉ có một điều khác: Cách Cách không bao giờ dám lên giọng quát bạn tình lấy một câu). Về phần mình, suốt ngày rong chơi và tiêu xài, gã trai bao kia hẳn cũng không bao giờ tìm được một người đàn bà bình thường để chiều chuộng, cung phụng hắn như Cách Cách.
Nhìn những lúc tôi hạnh phúc bên bạn tình, Cách Cách thèm thuồng ra mặt, có lần than thở: “Giời ơi, hai anh chị lãng mạn thế nhỉ, hạnh phúc thế nhỉ? Chồng Dũng tình cảm với Dũng thật, thích thế. Chứ chồng tôi à, nó không bao giờ yêu tôi. Chạm vào người tôi mà nó không có tình cảm gì cả, nó cứ nhắm nghiền mắt lại ấy”. Chán rồi Cách Cách lại tị nạnh: “Giời ơi, sao tôi khổ thế, mà tôi trông cũng trắng trẻo đẹp đẽ chứ, tôi còn phụ nữ hơn Dũng, Dũng trông vẫn đàn ông lắm!”.
Là người bình thường, nghe nói vậy, bạn cảm thấy gì? Vừa buồn cười vừa thương?
Tôi đang nói về những mối tình giữa dân bóng với một người đàn ông bình thường. Không phụ nữ nào chăm chồng được như dân đồng tính hầu đàn ông – lăn xả, cung cúc, tận tụy. Điều ấy đẩy người đàn ông đến tâm lý coi thường, rẻ rúng bạn tình là gay. Nhưng đồng thời, họ cũng dễ quen và chấp nhận cuộc sống được chiều chuộng cung phụng như vậy. Quen dần đến nghiện, họ sẽ ngần ngại dứt khỏi cuộc sống chung với người đồng tính – dù chẳng bao giờ có thể yêu gay. Để rồi, cứ thế, mối quan hệ ấy luôn là một bi kịch với cả hai người.
Sau này, khi làm tư vấn viên ở Câu lạc bộ H.Đ., tôi gặp những phụ nữ mâu thuẫn, bất hòa với chồng. Theo đánh giá của tôi, khá nhiều người trong số họ có tính đáo để, đành hanh, hoặc vô tâm, chẳng biết “chăm sóc chồng” là thế nào. Những lúc ấy, tôi thường nghĩ thầm với một chút ghen tị và xót xa: “Có chồng mà không biết giữ. Trong khi bao nhiêu “con bà” mong có một người đàn ông để chăm sóc mà chẳng được”. Giá họ biết mong muốn của những người như Cách Cách và tôi: mơ được một cái tát từ người đàn ông – để có thể hạnh phúc về sự quan tâm của họ tới mình.
Nếu được nhắn gì với các bạn nữ, tôi chỉ muốn nói thế này: Tình yêu là cái khó kiếm nhất trên đời. Nếu có được rồi thì các bạn nên gắng giữ lấy nó.
k
Cộng đồng giới tính thứ ba có đặc điểm chung là khát tình. Càng thiếu thốn tình cảm thì chúng tôi càng thèm khát, và ngược lại. Nó như một cái vòng luẩn quẩn: ức chế, thiếu thốn, thèm khát, lại ức chế, thiếu thốn, thèm khát. Có cầu thì có cung, điều đó cũng là dễ hiểu. Khu vực hồ Thiền Quang, Bờ Hồ, phố Tây… là nơi người đồng tính tìm bạn tình hoặc trao đổi nhu cầu. Ở TP.HCM cũng vậy. Thành phố không có hồ nước như Hà Nội, nhưng chẳng thiếu gì tụ điểm cho dân đồng tính “sinh hoạt”. Mạn quanh nhà thờ Đức Bà và dinh Độc Lập, có bốn nơi mà chúng tôi vẫn gọi đùa là “bốn vùng chiến thuật”, theo tên một ca khúc nhạc vàng ngày trước. Tối tối, dân gay thường xuyên ra đó tụ bạ, chơi, nói chuyện, rồi hò hẹn và kết thúc là đi với nhau. Thời đại Internet, mạng phát triển, mọi chuyện còn đơn giản hơn nữa: làm quen, hẹn hò trên mạng – vừa kín đáo riêng tư vừa thoải mái…
Tôi tự nhận mình không phải người buông thả, nhưng lại rất dễ yêu, như các cụ ta gọi là “đa tình”. Thêm nữa, khi ở một mình, thấy cuộc đời hiu quạnh quá, muốn khỏa lấp sự cô đơn nên thỉnh thoảng tôi cũng mò ra Bờ Hồ ngồi. Đúng là ngồi chơi cho đỡ buồn, vì tôi chưa bao giờ có ý định lang chạ với ai ngoài đó – cho dù dân bóng tụ tập khá đông ở các “thung lũng tình yêu” như Bờ Hồ, hồ Thiền Quang, đường Nguyễn Gia Thiều (Hà Nội)… Lơ mơ là rước bệnh, rước AIDS vào người như chơi.
Dù vậy, trong một lần ra hồ như thế, tôi cũng đã gặp “duyên trời định”. Người ấy còn rất trẻ, lông tơ lún phún trên mép, mặc quần áo màu xanh cỏ úa, đội mũ bộ đội. Anh ta ở xa về, hình như vừa lên vùng kinh tế mới. Hồi đó, tôi vừa chia tay Hưng bảy màu, chưa gặp Nhân.
Anh thanh niên ấy ngồi ở quán cóc trên vỉa hè gần Hồ Gươm, uống một chén rượu. Tình cờ tôi cũng ghé quán làm cốc trà đá. Ngồi cùng, khề khà dăm ba câu một lúc, thấy có vẻ hợp chuyện, tôi bèn mời anh ta thêm chén rượu nữa. Rồi hai anh em rời hàng nước, ra sát Bờ Hồ ngồi. Trời chiều mùa hạ, sau một buổi trưa oi nồng, đã tới lúc có gió mát lồng lộng, báo hiệu một cơn giông. Mây xám lại nhưng vẫn trong, ửng lên một màu nắng vàng thật đẹp. Mặt nước hồ lăn tăn. Cây cỏ bên hồ lả lướt theo gió. Lòng tôi bỗng dịu lại. Tôi mơ màng nhớ tới những câu hát trong bài Nắng thủy tinh của người nhạc sĩ tôi yêu mến:
“… Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng.
… Chiều đã đi vào vườn mắt em…”
Cơn giông nổi lên. Gió thổi mạnh hơn, cát bụi bắt đầu cuốn, và sóng ở dưới hồ trào hẳn lên bờ. Người thanh niên bỗng nói với tôi, rất tự nhiên: “Anh ở một mình à? Hôm nay em về nhà anh chơi nhé, ngủ lại luôn? Em ngại gõ cửa ông bác nhà em lắm”. Tôi đồng ý ngay. Cho dù anh ta có không phải là gay, thì tôi cũng chỉ mong đêm đêm có người ở cùng nhà cho vơi bớt cái cảm giác cô quạnh.
Anh chàng ấy không phải gay mà thật sự là một thanh niên ngây thơ, không có khái niệm gì về tình dục đồng giới. Thế mới có chuyện anh ta xin được đến nhà tôi ngủ một cách tự nhiên như vậy. Cuối cùng việc gì phải đến đã đến. Sau bữa cơm tối, chúng tôi ngồi rủ rỉ nói chuyện, và tôi xích lại bên anh, vuốt ve anh, mắt nhìn đắm đuối. Không, đó không phải tình yêu. Chỉ là cảm giác thèm muốn sau bao nhiêu ngày tháng tôi vật vờ vì thiếu vắng bạn tình. Về phía anh thanh niên, tôi chắc chắn rằng anh ta rất sợ, nhưng không hiểu sao anh không chống cự. Có thể vì ngại – dù gì tôi cũng là chủ nhà, đã chấp nhận cho anh ta một nơi dung thân qua đêm. Có thể vì xấu hổ, hoặc vì không hiểu gì. Tôi tiếp tục, anh ta không hưởng ứng nhưng chắc cũng không thoải mái dễ chịu lắm. Lục sục một hồi rồi chúng tôi đi ngủ.
Sáng dậy, câu đầu tiên anh chàng hỏi tôi là: “Anh mạnh mẽ thế, sao anh không lấy vợ đi?”. Tôi chỉ cười. Nghe câu hỏi, tôi đã hiểu anh ta chẳng biết gì về khái niệm “giới tính thứ ba” và đương nhiên chưa bao giờ quan hệ tình dục đồng giới. Anh ta có vẻ ngại, vội vàng đòi đi ngay, vội đến mức chẳng kịp hỏi tên tôi, hay nhà này là số bao nhiêu, ở phố nào. Tôi cũng chẳng kịp hỏi tên anh, chỉ nói với theo: “Bao giờ có dịp về Hà Nội, em cứ vào đây thăm anh”. Nói vậy chứ biết bao giờ trời mới cho chúng tôi duyên gặp lại nhau.
Tất cả dư âm của câu chuyện “tình một đêm” ấy chỉ còn là tiếng vọng.
Tôi còn có bao nhiêu cuộc tình thoáng qua như thế? Những người tình ấy giờ đều đã “tăm cá bóng chim”. Ngoại trừ những người cũng là dân bóng, trong số đó ắt hẳn có những người đàn ông bình thường. Khi nhập cuộc, đôi người tỏ ra sợ hãi. Nhưng không ai chống cự. Tôi không biết họ có ghê tởm tôi không? Chắc là không. Quan hệ tình dục, đồng giới cũng như dị giới, có những điều rất khó giải thích: Trong bóng đêm, người ta như biến thành người khác, không hiểu nổi và không kiểm soát nổi hành vi của mình. Nhà văn Tô Hoài trong một tác phẩm chân dung văn học đã viết về một thứ “tình trai” tương tự như chúng tôi:
“… Giọt gianh lách tách mái nứa gọi đêm ma quái về rùng rợn, say đắm. Bàn tay ma ở đâu sờ vào. Không phải. Tay người, bàn tay người đầy đặn, ấm ấm. Hai bàn tay mềm mại xoa lên mặt lên cổ rồi xuống dần, xuống dần khắp mình trần truồng trong mảnh chăn dạ. Bóng tối bập bùng lên như ngọn lửa đen không có ánh, cái lạnh đêm mưa rừng ấm lên. Chẳng còn biết đương ở đâu, mình là ai, ta là ai, hai cơ thể con người quằn quại, quấn quít cánh tay, cặp đùi thừng chão trói nhau lại, thít lại, giằng ra…”
“… Trong đêm quái quỷ lại thấy mình không phải mình mọi khi, cũng không biết rồi trời lại sáng. Cho đến khi thật thấy rạng sáng mới rờn rợn tởm”.1
Tôi nghĩ rằng Tô Hoài đã viết rất đúng về một trạng thái tâm lý của con người trong quan hệ tình dục. Có những giây phút, hình như dục vọng lấn át tình yêu, người ta làm tình và chấp nhận “được” hoặc “bị” làm tình mà không cần cảm xúc luyến ái thật sự. Do vậy, trong bóng tôi, tôi có thể chạm vào một người đàn ông nào đó mà không bị họ ghê tởm đẩy ra hay thậm chí chửi mắng, đấm đá, xua đuổi.
Không ai phản ứng tới mức làm tôi chùn lại. Nhưng cũng không ai trong các cuộc “tình một đêm” hưởng ứng, mặc cho tôi mạnh mẽ, nồng nàn với họ. Thường cứ xong chuyện là họ nhất định đòi về ngay, cho dù trời chưa sáng. Cũng có người tôi còn gặp lại vài lần nữa; từ lần thứ hai giáp mặt tôi, anh ta tránh ngay, cả hai đều ngượng ngùng. Hẳn anh ta nhớ lại cảm giác chúng tôi đã có với nhau hôm trước, mà thấy “rờn rợn tởm”. Dù thế nào thì tất cả cũng chỉ là thoảng qua thôi. Chớp nhoáng.
k
Chỉ là chớp nhoáng, vì tôi không yêu ai trong số họ. Nhưng ấn tượng về họ thì vẫn tồn tại đến tận bây giờ trong tâm trí và ký ức của tôi.
Khi tôi kể về những cuộc tình một đêm, bạn có nghĩ tôi là người trác táng và lợi dụng? Tôi sẽ rất khó trả lời các câu hỏi này. Tôi không muốn thanh minh. Thay vào đó, xin để bạn đọc tự phán xét.
Nhưng, đôi khi tôi nghĩ, giá như có một người đàn ông thật sự thương yêu mình, chắc hẳn tôi sẽ cố kiềm chế để không “lặn ngụp tình trường” với những cuộc tình thoảng qua như thế. Hạnh phúc như bến bờ xa lắc, nên con thuyền tình tôi cũng lang thang vô định mãi. Người bình thường ai mà hình dung được giọt nước mắt của dân gay như tôi. Ai mà hình dung thằng Dũng cao to, rám nắng, khỏe mạnh, giọng nói trầm đục, lại có những đêm vật vã không ngủ được vì khát tình, thèm trai? Ai mà hình dung cảnh tôi nằm úp mình xuống giường, vục mặt vào chiếc chiếu mà tưởng tượng đó là cơ thể một người đàn ông?
Tôi không sống khác được. Tôi không làm sao sống khác được. Tôi đã từng ước phải chi tôi có thể mổ đầu mình, hút hết óc vứt đi để không yêu đàn ông nữa. Nhưng chuyện điên rồ ấy có bao giờ xảy ra.
Trong cái thế giới của chúng tôi, gay bóng lộ – tức những người công khai thiên hướng giới tính của mình – sống có phần thoải mái hơn tuy bị xã hội kỳ thị ra mặt. Còn bóng kín như tôi thì không bị kỳ thị chừng nào còn giấu được thân phận. Đổi lại, chúng tôi luôn phải khổ sở, chịu áp lực tâm lý nặng nề. Dù vậy, xét cho cùng, cả bóng kín lẫn bóng lộ đều ở trạng thái tuyệt vọng chờ tình. Trường hợp Cindy Thái Tài, vừa được sống như một người phụ nữ vừa thành đạt về sự nghiệp, lại vừa có gia đình riêng, là cực kỳ may mắn và hiếm hoi. Còn nói chung, tất cả chúng tôi đều cô đơn. Tâm lý tuyệt vọng, mất lòng tin vào tình yêu, chẳng có gì để mất đó đã đẩy nhiều MSM đến lối sống buông thả, bất cần đời.
Vào những phút cô đơn, yếu lòng, không chế ngự nổi dục vọng, tôi đã tìm kiếm các mối tình một đêm như anh “bộ đội” tôi gặp bên hồ và nhiều người khác nữa. May cho tôi, một cách không có ý thức, tôi toàn gặp những người khỏe mạnh bình thường, không nhiễm HIV, nếu không chắc giờ này tôi đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Sự thực, một trong những cách sinh hoạt tình dục của người đồng tính là làm tình bằng đường hậu môn (anal sex). Niêm mạc hậu môn mỏng, không tiết chất nhờn, nên khi quan hệ cả hai bên đều dễ bị trầy xước cơ thể, chảy máu, nhiễm trùng, viêm loét, do đó khiến virus suy giảm miễn dịch dễ dàng lây truyền hơn. Cũng dễ hiểu khi, vì sự thiếu hiểu biết trong quan hệ tình dục, cộng đồng giới tính thứ ba dễ bị khoác lên mình cái tiếng là ổ chứa HIV/AIDS.1
Tuy nhiên, nói cho cùng, cứ sinh hoạt tình dục không an toàn là có nguy cơ nhiễm HIV/AIDS rồi, chẳng cứ mại dâm nam hay nữ. Đó là điều chắc chắn, đã được khoa học chứng minh.
Dù vậy, các vấn đề khác dính líu đến chuyện “tình một đêm” thì tôi cũng đã gặp. Đó là lần tôi vớ phải một con nghiện.
k
Thời gian chia tay Nhân là khoảng thời gian khủng hoảng của tôi. Cuộc sống tình cảm hoàn toàn bế tắc, không lối thoát. Hết ngày dài lại đêm thâu, ngày tháng trôi qua chậm rãi, nặng nề như thể giết tôi từ từ. Lũ bạn thương tôi, thường hay qua nhà rủ tôi đi chơi cho khuây khỏa. Nể bạn nên tôi theo, chứ trong đầu lúc nào cũng canh cánh hình ảnh Nhân.
Trong một dịp như thế, tôi đã gặp một thanh niên tên là Tài, có khuôn mặt rất ưa nhìn. Tài cao dong dỏng, có lẽ phải hơn mét tám, vai rộng, hông thon, đúng tiêu chuẩn “hình chữ V” của cơ thể nam giới. Mặt Tài lạnh, nhưng đẹp lắm – mũi dọc dừa, môi dày, mọng, rõ nét. Nghe đâu đàn ông mà môi dày và mọng như thế là người có khả năng tình dục mạnh. Ngay buổi đầu tiên gặp tại quán café Sân Ga, tôi và hắn đã trò chuyện, dính nhau như keo. Hôm đó cả hội đi chơi rất muộn. Cuối buổi, Tài và hai người nữa trong đám bạn tôi gạ “về nhà Dũng ngủ”. Tôi không thú vị lắm với hai thằng bạn đồng tính, nói nhiều, ồn ào như chợ vỡ, nên thì thào với Tài: “Chỉ có em về nhà anh thôi nhé. Hai anh em mình hợp chuyện lắm, mà anh có chuyện muốn nói với em”. Tài cúi đầu, nói khẽ: “Vâng”. Rõ nhu mì. Về sau tôi mới biết chính hắn cũng muốn về nhà tôi một mình đêm hôm đó, vì hắn có mục đích riêng.
Chúng tôi về nhà khi trời đã rất khuya. Hai người lên giường nằm, tự nhiên như thể quen nhau từ lâu lắm. Nằm và tỉ tê nói chuyện một lát, rồi tôi bắt đầu cầm tay, vuốt ve Tài. Những tín hiệu thăm dò cho thấy Tài có vẻ xuôi xuôi, và thế là tôi lao vào. Bế tắc trong tình cảm, cơn thèm khát đàn ông, nỗi tủi thân của người bị bỏ rơi… bao nhiêu thứ dồn lại nghẹn lòng tôi, chỉ chờ dịp để xả ra – tôi như con sói mà Tài là con mồi. Chúng tôi quấn chặt lấy nhau suốt đêm. Sự hưởng ứng của hắn không cao, nhưng hắn có sức bền, cái dẻo dai của một người đàn ông thực thụ. Sau này tôi mới biết hắn còn có cái ý định đen tối trong đầu. Và, đó mới là động lực khiến hắn chấp nhận tôi.
Buổi sáng, tôi chia tay Tài trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc. Tài hẹn tôi một tuần nữa lại đến. Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng vật vã đau khổ, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng, vui sướng: đang lúc cô đơn nhất thì tự nhiên lại gặp được một người đàn ông chia sẻ với mình. Hơn thế nữa, người đó còn đẹp trai, ăn nói hợp chuyện. Từ hôm đó tôi bắt đầu nhớ hắn, mong hắn. Một tuần liền, sáng nào tôi cũng ra quán Sân Ga hỏi chuyện về Tài. Dân ngồi quán khen Tài đẹp trai, ga lăng, con nhà giàu, có học, biết chơi guitar… Toàn những lời có cánh, tôi nghe, tự hào lắm. Cũng có người bảo Tài mắc cái tật cờ bạc, hay đặt xe của bạn bè. Nhưng với tôi lúc này, chuyện đó quan trọng gì.
Ngày nào tôi cũng ra quán hóng chuyện Tài và đợi gặp hắn. Ngồi giữa đám đông ồn ào nhưng tôi không để ý gì cả, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ, mường tượng lại lúc tôi và hắn gần gũi nhau. Tôi chờ Tài và hắn đã đúng hẹn. Một tuần sau, tức là vào đêm chủ nhật, hắn xuất hiện trước cửa nhà tôi và bảo rằng hắn đến để ngủ, hắn không thích về nhà. Tôi gần như vồ lấy Tài, hai thằng lại quấn chặt nhau suốt mấy tiếng. Thật là một đêm tuyệt vời, tôi ngủ thiếp đi với niềm sung sướng dào dạt trong lòng. Gần sáng tôi tỉnh giấc, quờ tay sang bên và ngạc nhiên thấy Tài không ngủ, hắn nhìn tôi thao láo, như thể hắn đã nằm thế cả đêm, không hề chợp mắt.
– Sao em không ngủ? – Tôi hỏi.
– Em nghiện heroine.
Câu trả lời thản nhiên của Tài như một cái tát vào mặt tôi. Tôi tỉnh hẳn. Thì ra hắn là con nghiện, loại người mà tôi chưa từng va chạm bao giờ.
– Anh có tiền không? Có thì đưa em đi mua thuốc.
Lại thêm một câu tỉnh bơ nữa. Trán tôi vã mồ hôi. Không còn biết phải nói gì. Tôi dậy, đưa tiền cho Tài. Khoảng một giờ sau hắn về. Hôm đó, Tài ở nhà tôi cả ngày. Nhưng từ chỗ thích và mừng rỡ được gặp hắn, tôi đã chuyển dần sang trạng thái lo sợ. Tôi biết mọi chuyện không dừng lại ở đây. Quả nhiên từ đó, Tài làm phiền tôi liên tục. Vài ngày lại một lần đến xin tiền, hôm thì một trăm, hôm thì hai trăm nghìn. Không lấy tiền thì lấy quần áo mang đi, chắc là để đổi thuốc. Hắn vẫn duy trì việc làm tình với tôi, đến tận khi ấy tôi mới hiểu sự dẻo dai của hắn là do tác động của heroine. Chính hắn cũng công nhận như vậy. Hắn nói tôi mới hiểu, con nghiện thông thường không xuất tinh được khi quan hệ, thậm chí mất luôn cả nhu cầu tình dục, nhưng khi đã “lâm trận” thì rất dẻo dai. Tôi vừa ngán, vừa lo sợ, lại vừa tiếc, không muốn dứt bỏ một bạn tình quá đẹp trai. Cho dù mọi chuyện đã rõ như ban ngày: Tài là một người đàn ông bình thường và không có cảm hứng gì với tôi cả. Nhưng ma túy đã khiến hắn chai sạn và chấp nhận làm tình cả với đàn ông mà không một chút ghê tởm.
Được vài tuần, cảm giác mệt mỏi bắt đầu dâng lên trong đầu. Chẳng muốn nghĩ gì nữa, tôi chán nản, đi cùng lũ bạn ra quán café Sân Ga ngồi cho đỡ buồn. Đó là một quán café ca nhạc, loại quán sinh viên, nằm gần đường tàu và cách công viên Thống Nhất không xa. Trên đường ra quán, chúng tôi đi xe máy lướt qua cổng ga Hàng Cỏ. Và thế là trên con đường ấy, ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy Tài. Than ôi, người hùng của tôi, thiên thần trong bóng đêm của tôi, đang ngồi co ro trên mặt đường, ngay sát nhà vệ sinh của ga. Và đang lên cơn vật thuốc. Còn đâu hình ảnh đẹp đẽ của một chàng trai cao lớn, mũi cao môi mọng rất đa tình. Tượng thần Hy Lạp đã đổ sụp. Tôi chán. Chán. Cực kỳ chán nản, ê chề, cộng thêm cảm giác xót xa và thương hại. Dù sao cũng không thể để hắn vật vã trên sân ga, cạnh cái nhà vệ sinh như thế này. Tôi dừng xe, bước lại phía hắn, cúi xuống vỗ vỗ: “Sao ra nông nỗi này? Đi, đi về nhà anh, anh sẽ cai cho”. Tài gật gật đầu, mặt dài dại, nhờn nhờn, tóc tai bê bết vì lâu ngày không gội. Nhưng cái lươn lẹo của một thằng nghiện thì chẳng hết được, hắn đặt điều kiện cho tôi ngay: “Nếu muốn cai thì anh phải cho em bỏ dần dần, dần dần thôi”. Đến lượt tôi gật đầu.
Sao tôi lại có thể ngu muội đến thế? Vốn không có kinh nghiệm, tôi không nhận ra được Tài đã vào giai đoạn nghiện nặng, rất nặng rồi. Tôi cũng chẳng biết cách cắt cơn cho Tài, chẳng biết mua thuốc cai cho hắn ở đâu. Tôi giữ hắn ở nhà, mua hoa quả cho Tài ăn hàng ngày, định bụng sẽ cách ly hắn khỏi môi trường bên ngoài – thấy người ta bảo bác sĩ cai nghiện thường làm như vậy – đồng thời giảm dần liều dùng, tiến tới cắt cơn. Trên thực tế, mỗi ngày tôi cứ phải cắn răng đưa hắn tiền, khi tám chục, lúc một trăm ngàn. Tài cầm tiền rồi tót đi một mạch, tối mịt mới chịu về nhà. Liều dùng đương nhiên là không giảm. Một tuần trôi qua, cả thiện chí và lòng kiên nhẫn của tôi đều vỡ nát. Tôi cay đắng nghĩ mình mang thân phận đồng cô chưa đủ khổ hay sao, lại còn dính đời mình vào một thằng nghiện. Buổi tối hắn về nhà, tôi chặn cửa, chỉ mặt hắn, nổi khùng:
– Tài! Mày không bỏ được thuốc phải không? Sao lừa tao như thế?
Tài nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngây vô cảm, tuồng như không hiểu tôi nói gì.
– Từ bây giờ mày đừng vác mặt đến nhà tao, đừng có móc tiền tao. Không gặp mặt nhau nữa nhé. Bước!
Tài quay lưng đi, không nói một lời.
Từ đó hắn không gặp tôi để xin tiền nữa. Thỉnh thoảng hai người vẫn tình cờ gặp nhau nhưng có một khoảng cách rõ rệt. Hắn không ưa tôi và tôi cũng chẳng muốn dây vào hắn. Hắn vẫn đẹp, diện mạo có phần phong trần lãng tử hơn cả ngày trước. Nhưng tôi vô cảm.
Ở khu “phố Tây” quanh Bờ Hồ, những Hàng Bè, Hàng Bạc, Bảo Khánh, Ngõ Huyện v.v…, có hàng chục cửa hàng và quán café bán đồ lưu niệm cho Tây. Có lần tôi tìm được một chiếc áo phông màu đen, trên ngực in hàng chữ trắng hai thứ tiếng Anh – Việt rất ấn tượng:
I don’ want
shoeshine
photos
cyclos
beggars
Go away!
Tôi không muốn
đánh giày
ảnh
xích lô
ăn xin
Làm ơn đi cho!
Ông chủ quán cho tôi hay, mẫu áo này được nhiều Tây balô thích, nhưng họ góp ý là nên có thêm hàng chữ:
I don’t want
any girl
any boy
Tôi không muốn
gái
đàn ông
Tôi nghĩ nhận xét của cánh Tây balô không sai. Chắc chắn rằng ông Tây nào tản bộ ven hồ Thiền Quang hoặc dạo quanh khu vực Bờ Hồ buổi tối, ban đêm, đều liên tục nhận được lời mời đi chơi với “con gái Việt Nam trẻ đẹp” hoặc “đàn ông Việt Nam khỏe mạnh”. Như tôi đã nói, những nơi ấy là “thung lũng tình yêu” của dân gay, không chỉ ở Hà Nội mà là gay cả nước. Vì Hà Nội và TP.HCM là hai trung tâm kinh tế của đất nước, thu hút dân từ các tỉnh khác tới làm ăn sinh sống, lập nghiệp. Người nào có nhu cầu quan hệ chỉ cần ra các tụ điểm đó, con mắt “nhà nghề” của dân bóng sẽ phán đoán ngay được trái tim nào đang thiếu thốn tình cảm, sẽ đi theo và bắn tín hiệu (phát sóng), ví dụ hỏi xin lửa, rồi mời đi uống nước… Các ông Tây balô có thể không biết một từ tiếng Việt nào, cũng không quan trọng, ngôn ngữ cử chỉ sẽ làm thay tất cả. Họ sẽ đưa nhau vào khách sạn, nhà nghỉ. Và các công đoạn tiếp theo diễn ra tại đó.
Ngay đến tôi cũng một lần bị “người cùng giới” móc túi. Hôm ấy tôi ngồi một mình trên ghế đá ven hồ Thiền Quang. Một người đàn ông bước tới, ngồi xuống bên cạnh, bắt chuyện. Tôi vốn quảng giao, lại đang lúc buồn buồn trong lòng, nên cởi mở đáp lại. Ông gay dần dần lấn tới, cầm tay, vuốt ve, sờ soạng, rồi ghé tai thì thào: “Ngồi đây chờ anh tí nhé, lát anh quay lại rủ em đi ăn”. Nói đoạn, lão ta đứng dậy đi thẳng. Tôi chẳng buồn nhìn theo, đợi đến lúc lão đi khuất mới chột dạ đưa tay lên sờ ngực áo thì thấy mấy trăm nghìn đồng mang theo trong túi đã không cánh mà bay!
k
Đọc tới chương này của cuốn sách, không hiểu các bạn có nghĩ tôi đang hiện lên như một nạn nhân – nô lệ của tình yêu, cả đời tôi chỉ chạy theo tình cảm và dục vọng, chứ ngược lại, có bao giờ tôi là kẻ đi hành hạ, làm khổ người khác không? Nếu các bạn hỏi như vậy, tôi sẽ trả lời rằng có. Tôi cũng mắc vô số tật xấu, tính xấu dẫn đến việc vô tình hoặc cố ý làm khổ người khác.
Vì yêu đương và ghen tuông mù quáng, tôi cắt tóc Hưng bảy màu, nhốt hắn ở nhà như giam nô lệ. Tôi đánh Nhân, làm nhục hắn giữa đám đông, bịa chuyện hắn bị tai nạn giao thông thảm khốc để hành hạ cả nhà hắn cho bõ ghét. Tôi còn làm nhiều trò tai ngược khác như chia rẽ tình yêu của phụ nữ với những người đàn ông mà tôi yêu, xúi bẩy “đệ tử” gọi điện thoại, nhắn tin khủng bố, đe dọa tình địch.
Những ý nghĩ đen tối và độc ác trong đầu tôi thì nhiều lắm. May mà đó mới chỉ là ý nghĩ, tôi chưa bao giờ mất kiểm soát bản thân đến mức có hành động giết người.
Con người như tôi thường độc ác vào lúc thất tình hoặc bị phụ tình. Tôi từng ước sao cho người tôi yêu bị tai nạn cụt chân, ốm nằm liệt giường hay bị mù suốt đời để khỏi đi đâu nữa, ở lại với tôi mãi mãi… Thời gian sau khi chia tay Hưng là thời gian tôi sống trong đau đớn và uất hận. Có những ngày tôi lang thang ngoài Bờ Hồ, gặp gỡ những người trong giới, cố tình quyến rũ rồi lại ruồng bỏ để họ phải phát điên vì tôi. Sau này tỉnh táo trở lại, nhớ về giai đoạn ấy, tôi mới thấy ân hận. Sao tôi lại nỡ làm khổ họ, những người cũng giống như mình?
Qua Hưng bảy màu, tôi từng quen một người đàn ông đã có vợ. Ông ta theo đuổi tôi từ hồi Hưng còn ở nhà tôi. Sau khi Hưng bỏ đi và mẹ tôi mất, ông ta càng qua lại thường xuyên hơn, rủ tôi đi ăn, đi chơi. Nói như vậy chắc các bạn cũng hiểu, người đàn ông ấy là gay, và bà vợ già đối với ông chỉ là tấm bình phong để che mắt thiên hạ. Nghĩ cũng tội nghiệp, ông ta có công ăn việc làm ổn định ở cơ quan nhà nước, tính tình hiền lành, rất tâm lý, nhưng không hiểu sao tôi không rung động một chút nào. Trong khi Hưng bảy màu vô nghề nghiệp, ích kỷ, nhõng nhẽo, nhí nhảnh như trẻ con thì tôi lại mê mẩn. Tình yêu thật khó hiểu.
Người đàn ông đó chăm sóc tôi một cách đặc biệt. Những lúc thấy tôi buồn bã, ông ta thường ngồi nói chuyện rủ rỉ. Nghe tôi nói thích đĩa nhạc hay ca sĩ nào, ông ta lập tức mang đến tặng. Rồi mua búp bê bổ sung cho bộ sưu tập của tôi. Lạ lùng thay, tôi vẫn không ngã lòng. Tôi tự hỏi điều gì ở ông khiến tôi không có thiện cảm? Ông ta trắng trẻo, thư sinh thế kia mà. Phải chăng nhược điểm duy nhất lộ rõ ở ông ta, làm tôi khó chịu, là thói quen nói chuyện không nhìn vào mắt người đối diện. Khi tôi nhìn thẳng vào mặt ông, quan sát, ánh mắt của ông không bao giờ đáp lại. Ông cúi xuống, cười bối rối và rụt rè. Không ưa thì dưa có giòi, vì cái tật ấy của ông mà tôi chán ông ghê gớm. Câu chuyện giữa ông ta và tôi không bao giờ mặn. Có lần ông ta nói nhỏ: “Anh thích em lắm”. Tôi lảng tránh: “Anh đừng thích em, anh mà thích em thì em sẽ làm anh thất vọng đấy, vì em xấu lắm, hư lắm…”. Thâm tâm tôi chỉ muốn nói toẹt: “Em không thích anh. Em không yêu những người mà em biết chắc chắn là đồng tính. Em chỉ yêu đàn ông thôi”. Được ít lâu, ông ta cũng nản mà nhạt với tôi dần.
Nhưng điều tôi nghĩ cũng chứa đựng phần lớn sự thật: Tôi không yêu gay, không yêu những người giống mình. Tôi chỉ yêu đàn ông, càng nam tính đẹp trai càng thích. Dân gay như tôi cũng có khoảng 20% yêu người trong giới, còn lại 80% yêu đàn ông thay vì “ăn thịt đồng loại”. Có những gay bóng lộ mê mẩn tôi, bản thân tôi chẳng hứng thú gì với họ – có thể rất thương, quý nhưng không bao giờ yêu. Đôi khi họ còn làm tôi khó chịu: môi ăn trầu đỏ lòe đỏ loẹt, thân hình béo ị với bộ ngực độn cứng đờ, nói chuyện thì choe chóe, ong hết cả đầu người nghe. Hình như những suy nghĩ của tôi cũng khá là tiêu biểu cho suy nghĩ của bóng kín về bóng lộ: Ngay cả trong cộng đồng giới tính thứ ba, chúng tôi cũng đã có sự kỳ thị với nhau.
Rồi đến cuộc tình với Nhân đổ vỡ. Sau khi mất Nhân, tôi cảm thấy đời không còn gì để mất nữa, vô nghĩa cùng cực. Tôi không có một gia đình để chăm lo, không có những đứa con để chăm sóc và dạy dỗ, hay nói như các cụ, tôi không để lại cho đời được cái gì cả. Tôi sống một mình, tiền kiếm ra tiêu không hết, nhưng cũng chẳng để làm gì. Tôi mua sắm quần áo, làm đẹp, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa để cho ai, khi mà cả ngày chỉ có mình tôi lủi thủi đi lên đi xuống hai tầng gác, nhớ về những ngày có Nhân mà trào nước mắt?
Tôi nhớ thương bố mẹ, hối hận vô cùng. Không chỉ là kẻ vô tích sự với cuộc đời, tôi còn là đứa con đại nghịch bất hiếu, không chịu làm nhiệm vụ với dòng tộc, không dành cho bố mẹ được một ngày chăm sóc tử tế đúng phận làm con. Cho đến khi bố tôi mất (năm 1993), tôi chưa hầu hạ, chăm sóc cụ được lấy một ngày. Với mẹ tôi, trong khi bà cụ nằm mệt dưới nhà thì tôi lễ mễ bê nước nóng lên tận tầng hai để Hưng bảy màu ngâm chân. Hàng xóm nhìn vào phải lắc đầu: “Đúng là hầu bố trẻ!”. Điều khiến tôi day dứt là giá như bánh xe thời gian có quay ngược trở lại, để bố mẹ tôi còn đang sống, rất có thể mọi chuyện lại… vẫn như thế. Ở vào tuổi ấy, tôi vẫn sẽ mê mải với các cuộc tình trai mà bỏ quên bố mẹ thôi.
Trong cơn ân hận, tôi nghe lời em gái khuyên, quyết định vào TP.HCM một chuyến cho khuây khỏa. Mẹ tôi vốn là người gốc Hà Nội, năm 1954 ông bà ngoại tôi di tản, chuyển cả gia đình vào Nam, riêng mẹ tôi lấy chồng nên ở lại Hà Nội. Tôi định đi thăm mộ ông bà ngoại, thăm các dì các cậu nhà ngoại trong ấy, hy vọng linh hồn mẹ tôi chứng kiến sẽ mừng mà ngậm cười nơi chín suối.
Vào Sài Gòn, việc đầu tiên tôi làm buổi tối hôm ấy là chạy ra tụ điểm của dân gay – “bốn vùng chiến thuật” mạn quanh quanh nhà thờ Đức Bà, dinh Độc Lập. Xin độc giả đừng vội nghĩ tôi tới đó để tìm kiếm bạn tình. Thật ra thì lần nào đến Sài Gòn, tôi cũng phải chạy bổ ra mấy “vùng chiến thuật” để gặp gỡ bạn cũ, bạn mới. Nơi ấy giống như một thế giới riêng của chúng tôi, một xã hội thu nhỏ với đa dạng vô cùng những gương mặt, tính cách, số phận. Tôi đến đó để chia sẻ và giao lưu chứ không phải vì mục đích thỏa mãn bản năng. Thêm nữa, dẫu gì thành phố này với tôi cũng là đất khách quê người, tôi không dám liều.
Nhưng trong tâm trạng đau đớn vì thất tình, tôi ở giữa chốn đông người mà trong lòng chẳng thấy vui gì. Nhìn đâu cũng thấy bóng Nhân, cũng hình dung ra Nhân đang mỉm cười với tôi. Trông từ sau lưng, thấy ai dáng đậm đậm, chắc khỏe, tôi cũng giật mình, tưởng gặp lại Nhân. Tôi mang một bộ mặt u ám, dữ tợn, hơn thế nữa, tôi giữ trong mình một trái tim chứa chất hận đời. Và rồi, tại “câu lạc bộ ngoài trời” tối hôm ấy, tôi đã ngay lập tức được một người đồng tính, bạn của bạn tôi, để mắt tới và tìm cách cặp kè. Ông này buôn bán mỹ phẩm, nhà giàu sụ, đương nhiên là chẳng vợ con gì. Khuya, ông ta rủ tôi thuê khách sạn ngủ. Sẵn cơn chán, tôi đồng ý ngay, rắp tâm hành hạ ông ta một phen. Không có ai tàn ác bằng một người bị tình phụ.
Nhớ lại, đó là một đêm mà hai nhân vật chính vừa buồn cười vừa đáng thương. Kể cũng lạ, tình yêu sao oái oăm thế, tôi yêu Nhân mà không được đáp lại, trong khi đó người khác yêu tôi thì tôi hắt hủi dằn vặt họ. Đêm đó, người đàn ông nọ đã khổ sở vì tôi vô cùng. Chung một phòng khách sạn, nhưng tôi không cho ông ta nằm cùng giường, không cho động chạm vào người:
– Dũng không quý anh à?
Tôi ỡm ờ:
– Em quý anh chứ. Không quý anh thì em chẳng ở đây như thế này đâu.
– Em sợ anh… không an toàn? Anh chưa bao giờ lang chạ bừa bãi với ai, anh thề. Anh là bạn của M. (bạn tôi) cơ mà. Sao em không thông cảm cho anh?
Tôi cười tinh quái:
– Anh thông cảm cho em mới phải. Em người Hà Nội. Người Hà Nội mà vừa gặp nhau đã lột đồ ra thì kỳ lắm à. Em… em sợ mang tiếng.
– Anh có tiếc gì em đâu? Em chê anh hay sao, Dũng?
Tôi lúc lắc đầu:
– Anh đừng nói thế, em buồn. Anh mà còn nói thế thì… thì.. Mấy cái chai nước hoa, mấy lọ kem dưỡng da này, anh cầm cả về đi. Em trả lại anh đấy. Anh thích thì mai em mời anh đi ăn trả ơn, được chưa? Anh đừng kể công với em như thế. Bỏ tay ra. Đừng có chạm vào người tôi.
Tôi phát nhẹ vào tay ông ta, rồi đứng dậy: “Thôi, nóng lắm. Em đi tắm đây”. Nói theo cách nói bình dân bây giờ, lúc ấy tôi tai ác như một “quái thai ngâm dấm”. Tôi chạy vào buồng tắm, chốt cửa, vừa mở vòi nước chảy róc rách vừa vỗ bì bạch lên người, đoạn lại giả vờ quên quần đùi ở ngoài, cứ nồng nỗng chạy ra lấy quần. Lấy quần xong lại quên khăn mặt, lại chạy ra, nhấm nha nhấm nhẳng, nhất định không cho ông ta làm gì cả. Người đàn ông vừa sốt ruột vừa khó chịu, nhưng chẳng biết làm gì hơn, đành ngồi đực ra nhìn tôi trêu ngươi. Cuối cùng, ông ta dỗi, bỏ về. Tôi hả hê lắm.
Sáng tỉnh dậy, cầm mấy chai mỹ phẩm đặt trên bàn, tôi mới thấy lòng nguôi lại, và thương người đàn ông nọ. Thật tội nghiệp ông ta, gặp một thằng như tôi đúng lúc nó đang lên cơn điên tình, hận đời. Tôi đã làm tổn thương một con người, mà để cho mục đích gì kia chứ? Chỉ vì thích trả thù thôi. Đáng thương và đáng sợ thay cho những người đồng tính, khi trái tim đang tan nát….
k
Bạn đọc!
Tôi có thể nói gì về những cuộc tình một đêm ấy? Sám hối rằng tôi ham mê tình dục, tôi không kìm được dục vọng, tôi sống buông thả, quan hệ với nhiều người (cho dù là quan hệ tình dục an toàn đi chăng nữa thì cũng là với nhiều bạn tình)? Hay phân trần rằng bản tính đa cảm, khao khát được yêu thương, nỗi cô đơn và bản năng bị dồn nén lâu ngày đã đẩy tôi vào tình cảnh ấy?
Tôi không biết nữa. Tôi không biết phải trả lời những câu hỏi ấy như thế nào, vì hình như chính tôi cũng không hiểu nổi mình. Tôi mơ hồ nhận thấy với gay, tình dục đến trước tình yêu. Nói cách khác, trong rất nhiều trường hợp, hai người đàn ông đồng tính đến với nhau không phải vì tình yêu thánh thiện hay sự hòa hợp đồng điệu giữa hai tâm hồn, mà vì cái ham muốn được cùng nhau lên giường, khám phá cơ thể của nhau. Không phải ngẫu nhiên mà các mẩu thông tin tìm kiếm bạn tình trên mạng của giới gay đều có liên quan đến tình dục (đòi xem ảnh ứng cử viên, hoặc tự đăng ảnh sex của mình…), trong khi với những bản đăng ký tìm bạn của người bình thường thì đó là vấn đề tế nhị, người ta không đăng báo công khai lộ liễu như thế. Đối với thế giới của chúng tôi, tình yêu dựa trên nền tảng tình dục, tình dục là cơ sở của tình yêu và sự gắn bó dài lâu. Có lẽ là như vậy. Mãi mãi là như vậy.
Chỉ có một điều thế này: Tôi biết nhiều người vẫn cho đồng tính luyến ái là một căn bệnh có thể lây. Họ giải thích cơ chế lây như sau: Tâm bệnh lây qua tâm lý. Khi một người đồng tính như tôi cọ xát và kích thích một người đàn ông bình thường, tôi sẽ làm người đó bị ám ảnh, nghiện, rồi dần dần “gay hóa”. Với suy nghĩ đó, họ kịch liệt lên án hành động ma quỷ, gạ gẫm, dụ dỗ, đẩy người bình thường, lành mạnh vào thế giới đồng tính bệnh hoạn.
Tôi muốn nói rằng cá nhân tôi phản đối quan niệm ấy. Xin các bạn đừng nghĩ rằng tôi đang tìm cách thanh minh cho cả giới. Nhưng tôi chưa từng biến người đàn ông khỏe mạnh nào thành gay và có muốn cũng không làm được điều đó. Vì một lẽ: Đồng tính luyến ái không lây. Logic của vấn đề khá đơn giản. Nếu đồng tính lây được thì dị tính cũng lây được. Chúng tôi – người đồng tính – là thiểu số trong cộng đồng, vậy tại sao chúng tôi không bị “lây” từ đa số dị tính, để trở thành bình thường?
Những trường hợp từ sau khi bị lạm dụng bỗng “gay hóa” thật ra là những người đã tiềm ẩn sẵn trong mình tính nữ và ý thích tình dục đồng giới. Lần va chạm xác thịt đầu tiên chỉ khiến cho cái mầm trong họ phát triển sớm hơn mà thôi. Còn những người đàn ông khỏe mạnh, nam tính, có bản lĩnh và nhất là không có xu hướng tình dục đồng giới bẩm sinh, thì cho dù có bị lạm dụng, trước sau họ cũng tự động trở lại bình thường. Vì thế, tôi tin rằng tôi chưa từng hại đời một người nào theo nghĩa biến họ thành pêđê.
Nhưng làm cho những người đàn ông mà tôi vừa kể bị ám ảnh và tổn thương về mặt tinh thần – điều ấy ắt hẳn cũng có. Than ôi, tôi biết nói sao để giải thích cho những việc làm của mình lúc buồn chán, đau khổ và thiếu thốn về tình dục cho bản thân?
Cái giá phải trả cho những lần ấy chính là bây giờ đây, khi tôi phải chịu cảm giác xấu hổ, dằn vặt của bản thân, để kể lại những câu chuyện tình một đêm cùng các bạn. Dù sao, với cuốn tự truyện này, tôi không muốn giấu giếm điều gì. Tôi đã công khai và giờ đây qua cuốn sách, tôi muốn nói thêm nhiều điều nữa về thế giới của chúng tôi – những người đồng tính – hy vọng giúp các bạn hiểu chúng tôi hơn. Tôi đang nhìn lại chính tôi. Quyền phán xét thuộc về các bạn.
Chỉ mong những điều tôi kể và viết ra ở đây sẽ không bao giờ là lý do thúc đẩy, hoặc là cái cớ biện minh, cho sự bùng nổ một cuộc cách mạng tình dục hay lối sống buông thả bất cần đời của những người thuộc giới tính thứ ba.