Bóng... Tự truyện của một người đồng tính - Chương 1
1.
Cơn mê
Cả đời mình, sẽ không bao giờ tôi quên lão già ấy. Một lão già Canada, tuổi ngót nghét bảy mươi. Gù như tôm, tàn nhang chi chít quanh cái bụng đã chảy xệ. Và khỏe kinh khủng.
Nhìn thân hình nhăn nheo phủ một lớp lông loắn xoắn của lão, tôi cố gạt cảm giác kinh tởm để bước lên giường. Đó là một đêm rất dài. Trước lão, tôi chưa một lần quan hệ tình dục với người nước ngoài. Sau lão, tôi cũng không bao giờ đủ can đảm làm điều ấy thêm lần nữa. Ngoài trời mưa rất to. Trong phòng, lão già có đôi mắt xanh đục và mái tóc bạch kim nằm trên người tôi, hì hục. Cứ vậy suốt một đêm. Mồ hôi tôi ướt nhòa. Lẫn cùng mồ hôi lão đang vã ra, tong tỏng nhỏ xuống như mưa dột.
Sáng ra, mệt rời rã, tôi nhận được từ lão già một số tiền kha khá, đủ để mang về đưa cho bạn tình với vẻ mặt đầy sung sướng tự hào. Bán thân lấy tiền nuôi giai, nghe ra tôi có khác gì một “chàng Kiều” của giới đồng tính luyến ái?
Người đó, con người mà vì anh ta tôi đã bán thân cho Tây, là Hưng.
k
So với những bạn tình từng đi cùng tôi, Hưng là người tàn nhẫn nhất. Và trong đời tôi, cho tới lúc này, đó cũng là mối tình đen đủi nhất.
Hưng có khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ và cặp mắt trong sáng của một đứa trẻ con. Khi quen tôi, hắn chừng mười tám tuổi. Biệt danh của Hưng là Hưng bảy màu. Lúc ấy, chẳng ai biết tại sao hắn tên như thế. Bởi cách Hưng ăn mặc và để đầu tóc cũng bình thường, không lấy gì làm lòe loẹt. Lâu ngày, tôi mới hiểu: Người ta gọi vậy vì hắn từng làm mại dâm nam, có lần đi khách tới bảy lượt trong một ngày.
Quê Hưng ở Hải Phòng. Tôi biết hắn khi hắn còn đang cặp với Trung, một người bạn cũng dân bóng. Trớ trêu, lần đầu gặp Hưng, tôi là người duy nhất chứng kiến cảnh hắn và Trung chia tay nhau. Trung lạnh lùng và bao giờ cũng rạch ròi trong chuyện tình cảm. Hắn đưa Hưng một xấp tiền:
– Về Hải Phòng đi Hưng. Thôi, từ giờ mình là anh em. Thỉnh thoảng, Hưng thích thì cứ lên đây chơi một bữa, khó khăn tôi giúp. Nhưng bây giờ, Hưng về đi.
Hưng rơm rớm nước mắt, bước ra cửa. Tôi ngồi cạnh, không can nổi một câu. Trung quay sang tôi, nói như phân bua:
– Thôi, người như mình nói chung là có phận rồi, cô Dũng nhỉ? (Chúng tôi vẫn hay gọi nhau là “cô”, “dì”). Tôi tin vào phận đấy. Từ nay, tôi với thằng Hưng hết tình hết nghĩa. Còn nhé, bắt đầu từ ngày mai, nó muốn làm gì, nó muốn đi với ai, tôi cũng coi như không. Kể cả đi trước mặt mình. Tôi chẳng như cô đâu.
Tôi lặng im. Khi ấy, tôi vừa có một cuộc tình thất bại. Nỗi buồn không còn dữ dội nữa, mà nhoi nhói trong lòng. Nói thế nào nhỉ, nó không phải là cơn đau cắn xé như bị viêm ruột thừa, mà là cái âm ỉ của người bị bệnh về dạ dày.
Chừng một tuần sau, tôi đang nằm trong nhà thì nghe tiếng gọi: “Anh Dũng ơi!”. Nhìn ra cửa, Hưng lù lù đứng trong sân. “Sao mày tìm được nhà anh?”. “Có lần anh Trung chở em qua, em đứng ngoài”. Tôi đưa Hưng vào nhà.
– Sao, chưa về Hải Phòng à?
Hưng lắc đầu. Một lát, hắn lúng túng nói thật: “Em… còn thiếu nợ người ta. Bây giờ em chưa về được. Em xin tiền Trung. Nhưng ông ấy không cho. Gọi điện thì ông ấy nói là bận, không gặp”. “Sao lại đến nông nỗi ấy?”. “Dạ. Giờ anh có tiền thì anh giúp em nhé, một triệu đồng”. “Thôi cứ ngồi đấy, để anh tính xem”.
Tôi qua nhà Trung. Bụng bảo dạ: “Thằng cu này trẻ con quá. Mới biết người ta lần đầu mà đã hỏi mượn tiền?”.
Gặp Trung, tôi lắc đầu:
– Hết tình còn nghĩa, dì là người lớn mà. Nó ít tuổi hơn, hoàn cảnh có khổ, nhà có nghèo thì nó mới phải dính vào những đứa như chị em mình. Nhà nó mà giàu thì đến cái lông chân của nó mình cũng không động được đến. Thôi, dì nghe lời tôi.
Trung gật gù:
– Nói thật, một triệu không nhiều, nhưng tôi tởm thằng này. Bọn nó không hành được tôi đâu. Kiểu như Hưng, lạy thì tôi mới cho ở cùng. Chứ không như nhà cô, cứ chạy theo hết thằng này đến thằng khác, hầu chúng nó rồi rước khổ vào thân…
Trung đưa tôi tiền. “Dũng cầm đi. Tôi không muốn giáp mặt nó”.
Tôi về nhà. Đưa tiền cho Hưng, hắn cám ơn rối rít. Tối muộn, tôi bảo Hưng ngủ lại nhà. Thật lòng, lúc ấy trong đầu tôi vẫn chưa hề có một mảy may ý nghĩ gian tà nào. Dân bóng có những nguyên tắc riêng rất chặt chẽ. Ngoài đời, người ta ghét chuyện “tà lưa” vợ hoặc người yêu của bạn thế nào, giới đồng tính chúng tôi cũng tránh chuyện tranh cướp bạn tình của nhau như vậy. Cách đó vài năm, một cô bóng bạn tôi dại dột mắc vào chuyện này. Lập tức, cô bị tẩy chay. Gặp “nàng”, mấy “cô” xa xả: “Con này là căn tranh vợ cướp chồng nhá. Không tốt nhá. Đồng cô pêđê phải thương nhau chứ. Giết nhau không gươm không giáo thế à? Cạch mặt mày, không nói chuyện nữa…”.
Tôi trò chuyện với Hưng rất lâu trước khi đi ngủ. Mẹ Hưng mất sớm. Hắn ở cùng bố một thời gian, rồi lên Hà Nội kiếm sống, lúc bán tranh ảnh dạo, lúc đánh giày… Vất vưởng ngoài vỉa hè thì gặp Trung. Câu chuyện kể cùng vẻ mặt hiền lành của Hưng khiến trong lòng tôi dấy lên sự thông cảm. Tôi nhớ ngày nhỏ bố cũng đánh tôi rất ghê, hai bố con vốn xung khắc nhau nhiều.
– Anh chơi với Trung, chắc anh biết tính người ta. Chán em rồi thì xử sự thế đấy.
Trung cũng dân bóng nhưng lại rất cứng rắn và luôn biết kiềm chế mình. Hắn đau khổ đã nhiều trong chuyện tình cảm nên khá lạnh lùng. Dù sao, cách hắn rẻ rúng Hưng khiến tôi hơi bất nhẫn.
Chúng tôi quay ra ngủ. Nửa đêm, như vô tình, Hưng quờ tay ôm tôi. Con quỷ trong tôi như trỗi dậy, kích thích, vật người tôi lại phía Hưng. Chia tay với người tình cũ lâu quá rồi, dằn vặt, nhớ nhung nhiều quá rồi. Lòng tôi lúc nào cũng trống vắng, buồn buồn vì không tìm được bạn tình để chia sẻ. Khao khát bản năng, cộng với nỗi buồn kéo dài đã lâu ngày, chờ đến giây phút lửa bén rơm là bùng cháy. Tôi sán tới, ôm lấy hắn. Hưng không chống cự, cũng không phản ứng. Nhân đà đó tôi tiếp tục tấn công, dường như là sự thỏa mãn cho cơn khát của bao nhiêu ngày kìm nén…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy trong lòng vô cùng thoải mái, sung sướng dạt dào. Đến lúc đó rồi thì tôi chỉ còn nghĩ làm thế nào để cột được Hưng vào với mình. Còn cách nào nữa nếu không phải cái cách mà dân gay vẫn sử dụng để níu kéo bạn tình: dùng vật chất. Bằng kinh nghiệm của một người luôn biết cách đánh vào tâm lý người khác, tôi toan tính: Tuổi mười tám của Hưng là cái ngưỡng giữa trẻ con và người lớn, nếu muốn giữ Hưng thì phải khéo dỗ, dỗ và dỗ. Dụ dỗ bằng vật chất khi ấy xem ra quá hợp vì Hưng vừa bị “đá”, đang cần việc làm kiếm sống.
Tôi bảo Hưng: “Anh hứa với em, anh sẽ xin cho em đi làm bằng mọi cách, nếu em thích. Em là bạn của Trung thì cũng là bạn anh. Nhưng bây giờ, với anh, em còn… hơn cả bạn đấy. Anh sẽ coi em như một người bạn nhỏ tuổi. Ừ, tức là… trên giường thì bọn mình là người tình, còn ra ngoài đường thì lại là anh em”. Dỗ, dỗ và dỗ. Dân bóng vốn khéo léo, nếu thêm chút đầu óc thì càng thuyết phục giỏi lắm, con kiến trong lỗ cũng phải bò ra. Huống chi Hưng đang ở bước đường cùng, hắn mừng rơn.
Cái khó khi xin việc cho Hưng là hắn không có văn hóa. Tuy nhiên, tôi cũng đã tính: Nếu không đưa được Hưng vào xí nghiệp nào làm công nhân, tôi sẽ xin cho hắn vào phục vụ ở các quán giải khát mà tôi quen. Nếu không nữa, thì nhờ bạn dạy cho Hưng nghề cắt tóc, mở cái quầy nho nhỏ trên vỉa hè là ổn cả. Vấn đề chỉ là Hưng có chịu ở với tôi hay không mà thôi. Nghe thuyết phục, Hưng cũng xuôi xuôi.
Giữ được Hưng rồi, tôi loay hoay nghĩ cách nói chuyện với Trung. Lời giải đến rất bất ngờ. Hai ngày sau, vào buổi sáng, Trung tình cờ qua rủ tôi đi uống cà phê. Đụng Hưng, hắn dửng dưng như không thấy gì. Chở tôi ra quán, Trung bình thản:
– Con vẩu Dũng nghe tôi nói nhé. Nếu cô thích thằng Hưng, cô không phải ngại gì dư luận cả. Tôi với cô thân nhau, nói một câu ấy là đủ rồi. Tôi biết là cô bối rối khó xử với tôi lắm. Nhưng cô phải hiểu: Một đứa như Hưng không có giá trị gì đến cuộc đời bọn mình đâu. Đừng nghĩ xa xôi.
Hắn ngừng lại để châm điếu thuốc. Tôi im lặng. Một lát, Trung lại ngẩng lên:
– Có điều cô phải xác định thế này này: Nó chẳng qua chỉ là cái đồ chơi đối với chị em mình thôi. Nhà cô thích thì chơi, bao giờ hết thích thì giải tán. Đừng đau khổ. Đau khổ là tôi đến tận nhà, tôi tát vào mặt cả hai đứa nhé.
Tôi ngượng ngùng:
– Cũng chả thích lắm đâu. Nhưng tôi đương buồn. Thôi, cũng coi như nó là đứa em trong nhà.
Trung phẩy tay ra ý “đủ rồi”. Bàn tay đàn ông nhưng mỡ màng, đeo cả mớ nhẫn vàng chóe. Hắn lại cúi xuống phin cà phê. May quá. Tôi thầm cám ơn Trung đã tránh cho mình những lời xưng tội không cần thiết.
Bây giờ, Hưng là của tôi!
Lộ mặt
Tuần trăng mật của chúng tôi kéo dài khoảng hai tháng. Đến giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy bồi hồi. Trong độ hai tháng ấy, Hưng đối xử với tôi cực kỳ tình cảm, hiền lành, ngoan ngoãn, dễ thương. Càng ngày tôi càng thích Hưng hơn. Đêm đêm, nó cứ như một con mèo con ấm áp sà vào lòng tôi, thủ thỉ: “Anh ơi, anh”. “Gì em?”. “Thế sau này, liệu có một ngày nào đấy anh bỏ em không?”. Nghe mà thương vô cùng. Tôi ôm chặt lấy nó, thốt lên: “Anh không bao giờ bỏ em đâu. Anh không quen thề thốt, nhưng nếu bỏ em, anh không còn là người nữa”. Hưng nhoẻn miệng cười rất xinh: “Anh không thề thì em thề vậy. Em thề em sẽ không bỏ anh, anh nhé”.
Tôi và Hưng đã có nhiều kỷ niệm đẹp trong những ngày tháng còn “trăng mật”. Mùa nước nổi, hai đứa đi ăn, uống rượu tới một giờ sáng, rồi rủ nhau lên cầu chơi. Năm ấy, nước sông Hồng lên to lắm. Chúng tôi đi bộ ra cầu Long Biên, tìm đường xuống bãi giữa. Đêm khuya thanh vắng, gió dạt dào. Hưng và tôi đứng trên bậc cuối cùng của cầu thang dẫn xuống bãi giữa, thấy mặt nước xung quanh mênh mông như biển cả. Dải cù lao tối đen, rập rờn những lá ngô lá mía. Xa xa bên kia cầu là thành phố long lanh ánh đèn. Đứng giữa bao la đất trời, sông nước, cả hai đều thấy bồi hồi tâm trạng. Hưng khẽ nói: “Mình thử… yêu nhau ngoài đường không anh?”. Thú thật tôi cũng thấy thinh thích, một cảm giác lạ đấy chứ. Nhưng tôi vừa đứng thẳng người dậy thì đèn pin của những người gác cầu loe loe chiếu xuống đầu. Ôi, xấu hổ, xấu hổ. Tôi cuống lên, bảo Hưng: “Thôi, đi về, đi về ngay. Không làm trò này ở ngoài đường được đâu”. Hưng sợ tôi ngượng quá lại dỗi nên đành dắt nhau đi về.
Nói gì thì nói, mỗi người bạn tình của tôi đều có điểm tốt, điểm xấu. Hưng cũng vậy. Thời gian đầu quen tôi, hắn tỏ ra rất đáng yêu, nhí nhảnh như một chàng trai chưa lớn hết, hát chèo, hát chầu văn suốt ngày. Có buổi sáng tôi đưa tiền cho Hưng đi ăn phở. Trên đường đi, hắn gặp một đám xóc đĩa nên ghé vào. Thắng được mấy trăm ngàn, Hưng mang về đưa cả cho tôi. “Giời ơi, sao hư thế?”. Tôi mắng, nhưng trong bụng lại càng thấy yêu sự thật thà của thằng bé.
Ở nhà tôi, phải nói là Hưng “dân vận” khá tốt. Tính hắn sạch sẽ, ngày nào cũng tắm, cũng lau chùi nhà cửa. Từng viên gạch lát sàn nhà tôi cứ sáng bóng lên, mẹ tôi rất hài lòng. Thời gian ấy, bà cụ mới bán thêm cả dưa cà muối, bên cạnh mặt hàng thịt bò thường lệ của gia đình. Hưng chịu khó ngồi rửa dưa cắt cà rất cẩn thận, tôi ngồi cạnh hắn, trêu đùa nhau cười rúc rích mà mẹ tôi không để ý. Cũng có thể bà cụ lờ đi. Rửa dưa cắt cà xong, Hưng bắt đầu quét tước nhà cửa, quét cả đường đi lối lại, vừa làm vừa hát, đến hàng xóm cũng phải thích.
Những dịp hiếm hoi Hưng gặp Trung, cả hai đều im lặng. Một lần duy nhất, Trung cao hứng trêu: “Nào, Hưng, có anh ở đây, Hưng dám ra hôn dì Dũng một cái không?”. Hưng lắc đầu: “Không, anh em thôi”. “Ừ, anh em ấy mà, anh em theo kiểu không có chó thì bắt mèo…” – Trung cười nhạt. “Huyên thuyên, vớ vẩn, con này hết chuyện rồi à?”. Tôi ngượng, gắt lên. Hắn quay sang Hưng: “Hưng à, anh nói thật, anh Dũng quý em mười phần, anh chỉ quý em được hai phần thôi. Tính anh Dũng sẵn thế, liệu sao mà ăn ở cho tốt. Chứ còn như em, anh không bao giờ chơi cùng, anh sẽ tìm đứa nào chân chất, ngoan ngoãn tử tế cơ”. Nghe giọng cười của Trung, tôi lờ mờ cảm thấy quãng thời gian đi cùng nhau, giữa hai người đã có chuyện gì không thể khỏa lấp.
k
Rồi cũng đến lúc, tôi hiểu rằng không phải vô cớ mà Trung từng cảnh giác với Hưng đến thế.
Bắt đầu từ một chuyện tưởng như hết sức bình thường. Lần ấy không hiểu vô ý thế nào, Hưng cắt dưa bị vụn ra. Mẹ tôi về nhà trông thấy mớ dưa, kêu lên: “Ai cắt đây?”. Tôi đùa: “Người yêu con cắt đấy”. Mẹ tôi cầm lá dưa nát lên xem, lắc đầu: “Con gái như thế này à, là loại con gái bố mẹ không dạy tề gia nội trợ. Chỉ có cho đi nhà thổ!”. Mẹ tôi vốn là người đàn bà bán hàng chợ búa, ăn nói có phần cay nghiệt, ngoa ngoắt. Hưng nghe được, cười khanh khách, nhưng tôi thấy con mắt hắn hoe hoe đỏ, tiếng cười gượng gạo. Một người đàn ông nghe chửi như vậy thì việc gì phải khóc. Tôi lờ mờ thấy rằng hình như câu nói ấy chạm vào cái gì đó thuộc về quá khứ của Hưng, quá khứ không lấy gì làm hạnh phúc.
Tuy vậy, chuyện cũng chẳng làm tôi bận tâm nhiều. Kể cả cho đến vài ngày sau đó, khi tôi lân la với đám trẻ bán hàng rong ở Bờ Hồ và nghe chúng nói rằng Hưng từng đi bán dâm cho người nước ngoài trong thời gian kiếm sống lay lắt trên các vỉa hè Hà Nội. Thì ra khi mẹ tôi đay đả “con gái thế này chỉ có cho đi nhà thổ”, câu nói ấy vô tình động chạm vào nỗi đau và hận đời của Hưng. Hắn ý thức được nhà thổ là như thế nào lắm. Hắn tủi thân, tủi cho cái gia cảnh và thân phận trôi nổi của hắn.
Hai tháng dần trôi qua. Hai tháng đầy yêu thương, tình cảm.
Hết khoảng thời gian ấy, Hưng bắt đầu có những lần đi đây đi đó về muộn. Tôi chờ đến khuya mới thấy hắn về nhà, mắt đỏ đục, hơi thở và quần áo ngập mùi chua chua của bia rượu. Tôi hỏi có chuyện gì, Hưng chỉ cười trừ, vẫn nụ cười bẽn lẽn nhỏ nhẻ. Cho đến một hôm hắn buông thõng câu trả lời: “Chán thì uống!”. Chán? Chán gì? Chán tôi? Tôi níu áo Hưng hỏi gặng. Lần đầu tiên trong thời gian ở với tôi, Hưng lạnh lùng không đáp. Mặt nặng trịch, leo lên giường đi ngủ. Còn tôi ngồi lo lắng, mặt thuỗn ra. Tôi cố nghĩ xem Hưng chán cái gì. Có lẽ cũng dễ hiểu, tôi đâu phải cái neo để buộc chân hắn – một thanh niên mười tám tuổi, đã quá quen với cuộc sống lang thang phiêu bạt. Hắn như con ngựa chưa thuần, hoang dã và lưu manh. Ở nhà tôi lại phải vào khuôn khổ, Hưng càng khó chịu.
Tôi biết như thế, nhưng đành phải chấp nhận. Thôi thì cứ để hắn đi uống rượu cũng được. Tôi không muốn thấy Hưng buồn chán bên tôi. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu ám ảnh. Tôi sợ cứ cái đà ấy, Hưng sẽ chán tôi. Về sau, bắt đầu tới những lần Hưng rón rén về khuya trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, mắt sáng long lanh, không còn hơi bia rượu. Hỏi gì, hắn cũng trả lời chung chung, qua quýt, tuy vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng ngoan ngoãn. Khác lắm rồi. Tôi nghi hắn có bồ.
Tình nhân của Hưng có thể là ai? Đàn ông hay phụ nữ? Nếu là đàn ông, ắt hẳn đó là một người giàu và đẹp hơn tôi. Còn nếu là phụ nữ…
Đến đây, bạn đọc hẳn sẽ hỏi: Hưng là đàn ông thật sự hay cũng là dân bóng như tôi? Thực ra, chuyện gay yêu gay thì cũng có, nhưng không nhiều, chúng tôi gọi đó là “ăn thịt đồng loại”. Trên thực tế, đa số gay yêu đàn ông, người càng nam tính thì càng yêu. Chính vì lẽ đó nên gay mới khó tìm bạn tình: Liệu có mấy người đàn ông “thứ thiệt” đón nhận tình yêu của gay? Trong số các bạn tình của tôi, có cả đàn ông và bóng. Bóng lại chia ra thành những người yêu đàn ông, và những người yêu cả hai giới, ngôn ngữ thông tục gọi là “hi-fi”. Sau này, khi cùng chung sống, bằng linh cảm và cả kinh nghiệm bản thân, tôi mới thấy hình như Hưng cũng là một hi-fi như thế.
Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi. Hỏi dò, nói chuyện xa gần rồi trực tiếp, tôi đều không nhận được câu trả lời từ Hưng. Hắn tránh né, nói năng cộc lốc. Vẻ âu yếm và ngoan ngoãn ngày trước mất dần. Bực quá, tôi cấm hắn đi chơi. Đó là sai lầm đầu tiên của tôi trong cuộc tình với Hưng. Bị cấm đoán, hắn bắt đầu tức tối và tìm mọi cách để chuồn ra khỏi nhà. Không kìm nổi tức giận, tôi đã tát hắn. Cái tát hơi mạnh tay, hắn ngửng lên, mếu máo bệu bạo: “Ôi giời ôi, mới đầu nói là yêu người ta, bây giờ mới lộ rõ ra là quân ác độc, đánh người ta nhé. Tát một cái mà hàng nghìn con đom đóm trên mắt rồi đây này”. Chao ôi, nhìn đôi môi hắn đỏ chon chót, cái mặt phụng phịu hờn dỗi, tôi lại càng thích hơn. Giận thì giận mà thương thì vẫn thương, thế mới khổ cho trái tim đàn bà trong tôi. Tôi lại chuyển sang dỗ dành hắn, đi mua hàng cân kẹo bánh và sôcôla về cho “hoàng tử” ăn.
Nhưng dẫu có giữ được cái chân, cũng làm sao mà giữ được cái đầu hoàng tử. Đám bạn rỉ tai tôi: “Anh Dũng, anh Dũng. Hôm qua thằng Hưng nhà anh nó đi với gái đấy. Em thấy nó cặp kè với con bé nào ấy, đi từ trong nhà nghỉ ra”.
“Con bé nào ấy”. Bốn tiếng như sét đánh ngang. Một cái gì đó sắc nhọn nhói lên trong lồng ngực làm tôi khó thở. Tôi đứng chết lặng, mặt tím lại. Thì ra tôi đoán đúng.
Tôi chạy như điên về nhà tìm Hưng. Tôi những muốn túm lấy cổ áo hắn mà gầm lên những lời cay đắng.
Nhưng không có ai ở nhà cả.
Hắn bỏ đi rồi.
Từ lúc đó, tôi mới bắt đầu hiểu tâm trạng “chờ chồng” của người phụ nữ là như thế nào. Hưng bỏ đi, tôi ở nhà chờ đợi, khắc khoải. Tôi không thiết làm gì nữa. Ngay cả cái khoản cải lương, tôi mê là thế, mà giờ băng đĩa cũng để bụi bám đầy. Nhưng điều đáng chán nản nhất là dù uể oải mấy, người ta vẫn cứ phải sống. Ngày lại ngày, tôi vẫn phải đi bán hàng ở chợ. Khủng khiếp, cái cảm giác mỗi lần đi từ chợ về nhà. Về đến ngõ, tim tôi cứ đập thình thịch, hồi hộp đến khó thở. Tôi luôn mơ sẽ thấy Hưng chạy ra từ trong ngõ, với nụ cười làm sáng cả gương mặt hiền, cái áo sơ mi trắng dù có vàng bẩn ở tay áo, vẫn phẳng phiu gọn gàng. Không, không có Hưng nào đón tôi cả. Tôi đi gần về phía căn nhà nhỏ xíu nằm sâu trong ngõ của mình, mắt nhìn đăm đăm vào bậu cửa. Tôi ước gì được thấy đôi dép của Hưng đặt ở đó.
Tôi tha thẩn ra Bờ Hồ. Bờ Hồ vẫn thế, vẫn làn nước mờ mờ không xanh không trắng, những cây liễu lướt thướt, những đôi trẻ ngồi ghế đá, người già đi bộ thủng thẳng. Chẳng một khuôn mặt người quen. Hưng đã biến mất hẳn rồi.
Rồi tôi lại về nhà, thẫn thờ, lầm lụi. Mẹ tôi hỏi: “Con ốm à? Sao trông thất thần thế?”. Người ta thường nói khi đứa con gái có người yêu, nó chỉ nghĩ đến hắn ta, còn khi bị người yêu bỏ, thì người đầu tiên nó nghĩ tới bao giờ cũng là mẹ. Câu ấy sao mà đúng thế. Nước mắt chảy xuôi, con cái luôn bạc bẽo với bậc sinh thành. Tôi nhìn mẹ, thương quá. Tóc mẹ hóa trắng hơn nửa đầu rồi. Gương mặt tròn phúc hậu của cô gái Hà Nội năm xưa bây giờ đã hóp vào, da dẻ nhẽo ra, lốm đốm đồi mồi. Mẹ lúc nào cũng nghĩ về tôi, đứa con trai duy nhất của bà. Còn nó thì suốt ngày chỉ theo đuổi, hầu hạ, cung phụng những thằng đàn ông bạc tình như vôi.
– Không, con không sao đâu mẹ – Tôi giấu.
Nhưng tôi có còn nghe thấy mình nói gì nữa đâu. Tôi cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Nước mắt đã ứa ra đầy hai con mắt, làm tất cả nhòe nhoẹt. Tôi chạy vội lên gác, nhào xuống giường – cái giường mà mới ngày nào thôi còn chứng kiến tôi nằm bên Hưng. Tôi úp mặt xuống gối, khóc nức nở. Hình như mẹ tôi có nhìn theo bóng con.
Thành phố đông người – thành phố không người
Những ngày sau đó, như điên như dại, tôi lồng lên tìm Hưng. Đi khỏi tôi thì hắn làm gì để sống? Ai nuôi hắn? Ai đang lôi kéo, dụ dỗ hắn? Ai? Đứa nào? Tôi ghen. Tôi ghen với phụ nữ. Và, khốn nạn thay, tôi còn một nhóm đối tượng nữa để ghen, đó là những người đồng tính như tôi. Tôi nghi ngờ hết thảy, kể cả bạn bè mình. Chợt nhớ một người bạn tôi – vốn là ca sĩ nổi tiếng trong làng showbiz Việt – từng khen Hưng đẹp trai rồi lại nháy mắt với hắn một cái. Thôi chết tôi rồi, bạn với chẳng bè. Tôi tìm ngay đến nhà bạn. Không gặp, ca sĩ đang đi lưu diễn ở nước ngoài. Chẳng lẽ nó mang thằng Hưng đi theo? Có lẽ khó, thằng này làm gì đã có hộ chiếu mà xuất ngoại. Tôi lại mò đến nhà những người khác, dò xét họ, tra hỏi xem họ giấu Hưng ở đâu.
Tôi gầy rộc đi, võ vàng héo hắt, mặt mũi lúc nào cũng sầu thảm như đi đưa đám, không thiết ăn uống gì nữa. Kiểm tra hết thảy bạn bè, không thấy ai chứa chấp Hưng, tôi lại lang thang quán nước nọ bến xe kia, lên cả chùa để tìm hắn.
k
Xa Hưng, đêm đêm, tôi rất khó ngủ, nhiều hôm gần như thức trắng. Không tài nào chợp mắt được, phần vì nhớ Hưng, phần vì nghĩ ngợi nhiều quá và ức chế quá. Tôi thèm ngủ với đàn ông, thèm mùi đàn ông vô cùng mà không biết làm cách nào. Thật sự, lúc đó tôi đã thành bệnh hoạn rồi. Đói khát, ức chế, tù túng. Tối tối, giới đồng tính nam ở Hà Nội hay tụ bạ ở Hồ Gươm và hồ Thiền Quang, chúng tôi gọi nơi ấy là “Thung lũng Tình Yêu” của gay. Nghe phong phanh ngoài đó có sẵn những người như tôi để “phục vụ”, một đêm tôi mò mẫm ra Bờ Hồ kiếm bạn. Ra Bờ Hồ, ngồi trơ trọi ở ghế đá một lúc, thấy một người mặt mũi bạc phếch đang lững thững đi tới, tôi lại sợ, bỏ về nhà nằm. Thế rồi giữa đêm, vật vã không ngủ được, tôi nằm úp xuống, vục mặt vào chiếc chiếu, như thể đó là cơ thể một người đàn ông. Chợt tỉnh ra, tôi ngồi bật dậy, nước mắt ngắn nước mắt dài, tủi thân: “Sao cả cái thành phố đông người như thế này mà mình không tìm được ai thông cảm với mình?”.
Mỗi sáng ngồi dậy, ý nghĩ đầu tiên đến trong đầu tôi là câu hỏi hôm nay nên đi đâu, làm gì để tìm Hưng? Hàng đêm, vào những giây phút lơ mơ trước giấc ngủ ngắn ngủi, hình ảnh chập chờn trong óc tôi là Hưng. Và tôi rất hay mơ thấy Hưng. Nỗi ám ảnh khiến tôi sợ phải ngủ, cố ngủ thật ít. Nhưng những lúc mệt quá, tôi lại muốn nằm yên, nhắm mắt, và ngủ thật say, thật lâu để quên đi tất cả. Vả lại, còn nơi nào để tôi có thể gặp Hưng nữa, nếu không phải trong giấc mơ?
Thời gian đó, tối nào tôi cũng mò ra mấy nơi mà người đồng tính hay tụ tập, hy vọng thấy bóng Hưng. Chẳng ăn chẳng uống gì, cứ cái áo vắt vai mà đi bộ, lôi thôi lếch thếch, hôm nào sang hơn thì đạp xe đạp. Ngày lang thang vật vờ, đêm mất ngủ trằn trọc. Có lẽ trông tôi già đi tới hàng chục tuổi, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên: “Sao khác thế?”. Mặc kệ tất cả, mặc kệ chính bản thân mình, tôi cứ đi tìm hắn.
Ròng rã suốt hai tháng trời như thế. Tôi quẫn trí rồi.