Summary
Á cái thằng bạn này vui tính nhỉ, nói với chả năng. Tội nghiệp nhóc Thanh, cu cậu lúc này mới quay qua nhìn thằng bạn thân yêu của mình mà há hốc, chắc là bất ngờ với lòng tốt của tên đó lắm chứ gì. Thật không hiểu nổi, hắn đã đuổi như tà rồi mà sao còn ngoan cố đòi ở cái ổ chuột đó làm chi, trong khi tôi năn nỉ hết lòng rước về nơi chăn êm nệm ấm thì lại từ chối.
– Thua anh ơi! Em đã nói tới mức độ như vậy rồi mà nó cứ trơ trơ ra như đá!
Tên khỉ đó nhún vai, tôi cảm giác hình như hắn vừa trả bài xong và đang báo cáo “hết nhiệm vụ” với tôi vậy!
– Hay là Cường đuổi đừng cho nó vô phòng!
Hắn nhăn mặt lên:
– Làm vậy thiên hạ coi em ra gì? Em “nghèo mà sống có tình nghĩa” lắm anh ơi!
Gớm! Bày đặt đem bài hát rẽ tiền nào đó ra đối đáp với tôi nữa chứ!
– Chỉ là giả bộ thôi, để nó hết chỗ ở nên buộc phải về nhà!
Thằng khỉ đó lại quay qua nhóc nói như một cái máy sau lời đề nghị của tôi:
– Chút mày qua nhà đứa nào khác ở đỡ đi nha! Phòng tao hết chỗ rồi!
Tôi cũng bắt đầu nhập vai của mình một cách tốt nhất, hy vọng chứng kiến từ đầu tới đuôi kịch bản nhóc Thanh sẽ cảm động trước lòng thành của tôi:
– Về nhà với Bánh Bao đi Thanh!
Phạm minh Sang
Mong ad ra tiếp vs nghe cuốn quá.