Bọn gay các anh - Chương 51-55
Bọn gay các anh – Chap 51
Cái tên này lại bắt đầu nhảm nữa rồi đấy! Chẳng lẽ ngay cả việc tôi thích ai mà tôi cũng không biết nữa hay sao trời, chẳng lẽ tôi vì đứa em mình một chút cái là đi bảo tôi yêu nó sao? Hay tại vì chúng tôi không có bà con máu mủ với nhau nên… mà thôi, làm ơn giùm tôi một cái. Không phải hắn đã từng bảo với tôi rằng trong mười thằng con trai chỉ có một thằng thích con trai sao? Vậy sao trong mắt GAY mấy anh lúc nào cũng: “Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau” vậy?
– Buzz! Hê hê! Lâm làm gì mà im re lâu vậy? Đang suy nghĩ câu hỏi của tui hả? Trời ơi, đừng nói với tôi là… hic hic… hình như ai cũng mong điều tôi đang nghĩ xảy ra hết đó Lâm ơi!
– Haizzz, Hiếu Ân này…
– Ừh… trãi lòng mình ra đi, anh thích nó thì cũng có sao đâu!
– ANH LÀM ƠN IM LẶNG ĐỂ TÔI NÓI CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
– Hê hê ok ok! Làm gì mà nóng thế anh bạn! Coi bộ phen này tui chạm đúng tim đen ai đó rồi nha!
– … tôi cứ nghĩ nói chuyện với anh mấy hôm nay thì anh sẽ hiểu tôi, hóa ra tôi lầm. Và bây giờ thì tôi đã biết bọn GAY các anh nghĩ gì trong đầu rồi. Ai trong mắt các anh cũng đồng tính hết đúng không? Anh làm tôi tưởng nhóc Thanh của tôi đồng tính khiến tôi lo sốt vó lên, bây giờ anh lại quay sang bảo tôi cũng đồng tính nữa thì tôi chẳng còn gì để nói cả. Chả lẽ tôi lại không biết mình là ai hay sao hả Hiếu Ân? Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi! Dù sao đi nữa, tôi luôn nghĩ anh cũng là một anh bạn GAY tốt bụng, nhiệt tình và hay mơ mộng… Cái duyên của chúng ta chắc là chỉ tới đây thôi quá…
– Éc éc… êh ông nội vô duyên nha, tui có nói ông Póng bao giờ đâu trời, tui thấy ông không nghe lời tôi mà cứ dây dưa với thằng nhỏ hoài nên tui nghi ngờ, muốn hỏi lại cho chắc ăn thôi chứ tui có khẳng định ông Póng đâu? Còn thằng Thanh thì tui lấy danh dự của mình ra mà nói với ông bạn là NÓ YÊU ÔNG BẠN luôn đó…
Tôi mỉm cười, không thèm đọc luôn cái hàng chữ dài ngoằng của hắn mà vội gõ dòng cuối cùng:
– Tạm biệt anh bạn! Hiếu Ân.
– … ê… ê… tôi chưa nói hết…
…
Tôi đăng xuất khỏi trình nhắn tin của Yahoo. Không biết tôi làm vậy là đúng hay sai nữa nhưng mà giữa tôi với hắn cần gì phải phân biệt ai đúng hay sai làm chi nữa? Vì nhóc đã về nhà rồi, mọi chuyện đã trở lại guồng quay của nó rồi. Tôi nghĩ có lẽ mình đồng ý kết hôn với Bích Vân thật là một quyết định sáng suốt. Ít nhất nó giúp tôi tránh được nổi lo sợ mơ hồ rằng tôi là người đồng tính. Còn nhóc Thanh, tôi rất hy vọng nó cũng như tôi: không phải là GAY.
Chả biết nhóc Thanh này riết rồi có còn coi tôi ra cái đám ôn gì hay không nữa khi mà sai con quỷ Bánh Bao khó ưa sủa mấy tiếng để gọi tôi đi xuống bếp ăn trưa. Chắc tôi đói lắm nên ăn rất dữ, có thể đây là bữa ăn ngon nhất từ trước tới giờ của tôi với nhóc Thanh uhm, và cả con Bánh Bao đáng ghét nữa.
Giữa chừng tôi mới chợt nhớ lại và kêu lên:
– Á chết anh quên rồi, sao chúng ta không chờ Cường tới ăn chung luôn Thanh, mà sao nó đi gì mà lâu dữ vậy?
Thằng nhóc dù nãy giờ ăn chung với tôi nhưng chỉ để mắt tới con Bánh Bao thôi, nghe tôi nói nó có vẻ hơi gượng một chút, chỉ một chút thôi:
– Dạ, nó không chịu ăn đâu!
Vậy cũng tốt, tôi đâu có muốn ăn chung với thằng khỉ đột đó chút xíu nào đâu, tôi chỉ muốn thằng nhóc thấy tôi là một người anh lịch sự và biết điều với bạn nó nên mới hỏi lơ vậy thôi. Khi nhóc ta ngước mặt lên nhìn tôi và định nói điều gì đó thì có tiếng người bước vào đằng trước nhà, mà tôi đoán hết chín mươi chín phần trăm là của thằng khỉ đột bạn nó rồi chứ chẳng thể của ai khác…
Bọn gay các anh [52.]
Thằng quỷ đó bộ chưa đi taxi bao giờ nên hắn kêu người ta chở đi vòng vòng thành phố hay sao mà tới giờ này mới xuất hiện chứ? Với lại con Bánh Bao ham ăn kia sao không chạy ra sủa hắn đi? Gặp nhau được bao nhiêu lần mà đã như là người quen vậy trời?
Nhưng người xuất hiện lại không phải thằng khỉ đột mà chính là Bích Vân, trông cô ấy hơi mệt, trán còn lấm tấm mồ hôi. Tôi ngừng ăn để nhìn như thể mình đang hoa mắt:
– Ủa… sao lại là em?
Chắc do đi nắng nên nụ cười của cô ấy không được tươi lắm thì phải:
– Sao không thể là em? Anh làm gì mà bất ngờ dữ vậy?
Tôi mỉm cười:
– Có gì đâu, anh nghĩ là hết ca em mới tới chứ? Em đã ăn gì chưa, ngồi xuống ăn chung tụi anh luôn đi!
Trong khi tôi nói thì nhóc Thanh thì đã nhanh hơn đi lấy thêm chén đũa. Bích Vân không thèm trả lời tôi nữa mà đến gần nhóc Thanh, cô trách khẽ thằng nhóc:
– Hôm qua em làm anh chị lo lắm có biết không hả? Có chuyện gì vậy? Em bây giờ cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?
Thằng nhóc rụt đầu vô cổ bẽn lẽn cười trả lời Bích Vân:
– Dạ em khỏe hơn nhiều rồi!
– Để chị tự làm, em lại ăn tiếp đi xong rồi vô phòng nằm nghĩ sớm! Chắc đêm qua không có ngủ phải không nhóc?
Tại sao với Bích Vân cách ứng xử của thằng nhóc không thay đổi gì còn với tôi thì lại một trời một vực như thế chứ? Nó sợ tôi đồng tính thật sao? Hay là vì cái gì khác? Cũng dễ thôi, tôi sẽ chứng minh cho thằng nhóc thấy anh trai của nó có đồng tính hay không ngay bây giờ cho mà coi. Dù rằng tôi không phải là tuýp người thích làm điều gì đó để chứng tỏ, nhưng ở tình cảnh cùng đường như thế này tôi buộc phải lấy lại sự trong sạch của mình mới được.
Thằng nhóc đã dẫn còn Bánh Bao vào phòng, Bích Vân đi theo dặn dò nó điều gì đó, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm và tự mỉm cười thêm một lần nữa vì mọi đã quay trở về quy cũ.
– Sao đêm qua anh lại lẳng lặng vào bệnh viện với nhóc Thanh để em một mình ở lại khách sạn. Chưa kể là hứa sáng sẽ điện thoại kể em nghe thì lại tắt máy đến bây giờ?
Vừa bước từ phòng thằng nhóc ra, cô nàng đã tuôn một lèo với vẻ bức xúc cao độ. Tôi chỉ còn biết mỉm cười cầu hòa thôi.
– Anh xin lỗi, tại có quá nhiều chuyện dồn dập, anh tính khi nào xong hết thì sẽ nói cho em nghe sau đó mà…
Cô nàng vẫn chưa thôi hờn dỗi:
– Ý là anh vẫn xem em như người ngoài cuộc chứ gì?
– Không phải mà, tại vì em là phụ nữ nên không tiện lắm thôi!
Lúc bấy giờ Bích Vân mới trố mắt nhìn tôi:
– Thanh với bạn trai nó có chuyện gì sao?
Tôi xua tay:
– Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Thằng Thanh không có đồng tính, thằng khỉ đột kia cũng không phải bạn trai nó đâu!
Bích Vân nhìn về phía cửa phòng thằng nhóc quan sát một tí rồi chồm sát tới tôi thì thào:
– Vậy còn chuyện nó quan hệ với người nào đó trong đêm đó tới nổi anh phải dẫn đến phòng khám của thằng Thiên thì sao?
Tôi nhìn kĩ cô người yêu của mình một lúc rồi đi đến một quyết định có phần táo bạo:
– Người đó là anh!
Bọn gay các anh [53.]
Tôi cố gắng giữ phong thái của mình bình thường hết mức có thể trước cô ấy vì thực ra chuyện này cũng không có gì là quá nghiêm trọng, ít nhất là đối với cô ấy. Nhưng hình như tôi đọc được trong mắt của Bích Vân sự thảng thốt cao độ, nó đỏ hoe, rưng rưng như chờ đợi thêm điều gì đó khiến tôi hơi chột dạ, chắc cần phải giải thích thêm:
– Hôm đó chắc em cũng biết là anh xỉn tới mức không biết gì luôn mà. Sáng thức dậy thì anh thấy mình đang ở trong phòng của thằng Thanh và có lẽ anh đã tưởng lầm thằng nhóc là em nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy!
Vâng tôi nghĩ lời giải thích của tôi đã thành công một cách xuất sắc khi lấy được một nụ cười không thể cưỡng lại được của cô ấy với chi tiết cực kỳ đắt giá “tưởng lầm thằng nhóc là cô ấy”. Bích Vân chỉ chống trả lại một cách yếu ớt mà không thắc mắc gì thêm:
– Tưởng gì kỳ cục!
Và bây giờ tôi cần phải láy cô ấy sang một vấn đề khác, vấn đề của thằng nhóc Thanh. Tôi hy vọng cô ấy sẽ khá hơn tên Hiếu Ân chết tiệt:
– Vấn đề ở đây là anh nghĩ thằng nhóc nó sợ anh nên mới bỏ qua nhà bạn nó ở. Làm sao để cho nó biết anh không phải như vậy đây? Anh không muốn nó bị ám ảnh bởi chuyện đó… anh cũng không biết phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm đó với nó nữa, anh nghĩ bây giờ chỉ có em mới giúp được thôi.
Nhìn cô ấy bây giờ tôi biết chắc đang suy nghĩ dữ lắm, nhưng mà nghĩ cái gì thì chắc chỉ có trời và cô ấy mới biết được thôi:
– Anh đừng có lo chuyện đó, mọi việc sẽ ổn thôi mà, hãy để cho em dàn xếp với nó.
Nhìn cô ấy một hồi lâu tôi mới đắn đo đưa ra câu hỏi:
– Thế… em có nghĩ anh là…như vậy không?
Bích Vân chau mày trong giây lát:
– Như vậy là như thế nào anh?
– … em có cho rằng anh làm vậy là anh… đồng tính không?
Ôi, tại sao cô ấy lại tiếp tục im lặng như thế chứ, cô ấy là bác sĩ cơ mà, tôi cần lắm trong lúc này một nhận xét khách quan của cô ấy:
– Thế anh có nghĩ anh như vậy không?
Cô ấy bất ngờ hỏi thật nhanh, nhưng vì đang rất chú ý nên tôi không nghe sót một chữ và tất nhiên tôi cũng phản ứng lại nhanh hơn như một phản xạ tự nhiên:
– Tức nhiên là không rồi! Không đời nào, em nghĩ sao khi lại hỏi anh câu đó hả? Chả lẽ em quen anh từ đó giờ mà lại không biết anh thế nào sao?
Tôi nóng mặt làm một lèo khiến cô ấy mỉm cười, gật gù:
– Anh làm gì mà phản ứng dữ vậy, chả lẽ em không biết người đàn ông của em là như thế nào sao? Em chỉ đùa với anh một chút thôi…
– Nhưng mà anh không thích đùa trong chuyện này! Anh không thích như vậy, cũng như không thích những đứa như vậy!
Bích Vân chu mỏ:
– Anh đừng có suy nghĩ như vậy chứ!
– Anh nói thật là anh không thích!
– Anh như vậy là xấu tính, không được kì thị người khác.
Tôi vẫn chưa hết tức tối khi bị cô ấy đem ra giỡn:
– Anh không thèm kì thị, cũng như không thèm quan tâm tới bọn đồng tính chi cho mệt… tóm lại là anh không thích vậy thôi.
Bích Vân nhìn tôi một lát rồi thở dài:
– Tùy anh thôi, nhưng anh nên nhớ là người đồng tính không phải ai xa lạ đâu, có thể là bạn bè anh hay thậm chí người thân của anh nữa đó!
Ôi trời ơi, hết tên Hiếu Ân lên lớp dạy đời tôi bây giờ lại tới cô nàng người yêu của tôi nữa sao:
– Em nói “người thân của anh” là có ý gì đây? Em thừa biết là người thân của anh chỉ có em, nhóc Thanh và ba mẹ anh thôi…
Lại một lần nữa cô ấy nhìn tôi thật lâu trước khi cất lời:
– Anh sao vậy Lâm?
Tôi nhăn mặt, lẽ ra người phải hỏi câu đó chính là tôi mới phải, cô ấy sao vậy? Sao lại nói những câu đầy ngụ ý như vậy với tôi chứ hả? Hết giỡn với tôi trong “chuyện kia” giờ lại nói bóng gió điều gì đó liên quan tới “chuyện đó”.
– Anh sao là sao? Lẽ ra anh mới là người hỏi em câu đó thì có!
Bích Vân thở dài:
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi, coi như em sai, em xin lỗi vậy!
Tức nhiên cô ấy nói như vậy khác nào châm thêm dầu vô lửa, nhưng có lẽ tôi hơi nóng tính, chắc cần phải dịu giọng lại:
– Em nói vậy sao được? Anh cần em giải thích rõ hơn trong câu vừa rồi!
– Anh làm sao vậy Lâm? Nếu anh không thích người đồng tính thì thôi, đâu cần phải phản ứng thái quá như vậy chứ?
Hơn hai lần cô ấy hỏi “Anh làm sao vậy Lâm” rồi, chắc tôi cần phải kiểm soát lại bản thân mình một cách tốt hơn:
– Anh nói lại một lần nữa với em là anh không quan tâm tới bọn đồng tính, nhưng anh muốn biết ý của em là gì khi dùng từ “người thân của anh” ở đây, em hiểu ý anh chưa?
Tôi đang tự hỏi tại sao cả hai chúng tôi lại phải kiềm chế cảm xúc trong câu chuyện này chứ, Bích Vân cũng vậy:
– Em không có ý gì hết, em chỉ muốn nói với anh rằng người đồng tính có thể là bất cứ ai xung quanh em và anh thế thôi, vì thế em mong là anh đừng ghét người đồng tính.
Tôi nhìn cô ấy… cười (chắc hơi đểu):
– Có thật là em chỉ nghĩ vậy không?
Và hình như đây là lần đầu tôi thấy cô ấy phản ứng mạnh mẽ lại với tôi đến như vậy:
– Em hiểu ý anh rồi Lâm! Có phải anh cho rằng em đang ám chỉ nhóc Thanh đồng tính đúng không? Nếu vậy thì đã sao nào?
Bọn gay các anh [54.]
– Bích Vân!!! Em… cho rằng thằng Thanh là GAY?
Tôi nhìn cô ấy trân trối như thể cô ấy vừa tát vào mặt tôi một cú chát chúa vậy đó. Bích Vân thở dài nhìn tôi:
– Em không biết, nhưng ý em là giả sử nó như vậy thì chẳng lẽ anh sẽ căm ghét, hắt hủi nó sao?
-Không đời nào! Như anh đã nói, nếu nó GAY thì anh sẽ làm mọi cách để nó hết GAY.
Cuối cùng có lẽ vì đuối lý nên cô ấy nhún vai gạt ngang câu chuyện:
– Vậy thì tùy anh!
…
Tôi nằm dài ngoài phòng khách chờ thằng khỉ bạn nhóc mang đồ tới trong khi Bích Vân vào phòng nhóc Thanh dàn xếp sự việc. Đôi khi tôi tự nhủ lòng rằng tuyệt giao với tên Hiếu Ân như thế có bất lịch sự quá không? Nhưng giờ đây tôi đâu có lý do gì để nói chuyện với hắn nữa chứ.
Vì muốn chắc ăn một điều là thằng nhóc sẽ về nhà luôn nên tôi quyết định đến trường nó lấy xe tiện thể ghé nhà thằng khỉ đột để mang đồ về, tôi cũng dự định sẽ đưa cho tên ấy một số tiền coi như thay lời cảm ơn.
…
Lúc tôi bước vào phòng thì tên khỉ đột đang ngồi học bài, thấy tôi hắn giật nẩy người vì hết hồn, còn tôi thì đáp lại bằng một nụ cười thân thiện:
– Sao Cường chưa đem đồ của Thanh qua nhà anh giùm?
Hắn gãi đầu bối rối:
– Dạ… tại… thằng Thanh… kêu em cứ để đồ ở đây.
Tôi nhìn nó ra vẻ khó hiểu:
– Tại sao nó lại kêu như vậy?
– Dạ, nó nói với em là sẽ quay lại đây ở!
Sao thằng khỉ này luôn khiến tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác vậy ta:
– Nhưng mà Cường cũng thấy là anh đã chở Thanh về nhà rồi mà! Cậu ấy đang bệnh và cần phải được chăm sóc ở một nơi tốt hơn!
– Dạ!
Thằng nhóc ngoan ngoãn gật đầu và có vẻ đã thấm hiểu ý của tôi:
– Thế bây giờ anh đã có thể lấy đồ của Thanh về được rồi chứ?
Thằng khỉ im lặng làm tôi hơi khó chịu, nó tính giỡn mặt với tôi chắc:
– Có chuyện gì hả Cường?
Ôi đã giống khỉ mà còn gãi đầu, cái thằng:
– Dạ… không có gì, tại em lỡ hứa với nó là…
Tôi cố gắng lắm mới mỉm cười và cướp lời nó ngay:
– À, Cường hứa là chuyện của hôm qua, nhưng hôm nay Cường đã chứng kiến là nó chịu về nhà với anh rồi mà…
Thằng nhóc nhìn tôi tỉnh rụi, mắt nó sáng lên như thể đã chờ đợi câu nói này của tôi từ rất lâu:
– Dạ đâu có! Em mới hứa với nó tức thì mà!
– Mới hứa khi nào? Trong khi nó đang ở nhà anh?
Trước ánh mắt bắt đầu đằng đằng sát khí của tôi vì chỉ số kiên nhẫn đang tuột dần thì thằng khỉ gió ấy đang cố gắng hít chút không khí để lấy bình tĩnh trả lời:
– Trước khi anh bước vào phòng em chừng bảy phút, nó nói là chỉ ghé nhà anh một chút để rước con chó đem về đây nuôi.
Bọn gay các anh [55.]
Lời nói của thằng khỉ đột làm tôi sốc tới ngạt thở, hóa ra nhóc Thanh chưa hề từ bỏ ý định rời khỏi căn nhà của tôi sao? Lúc ấy thằng khỉ mới ngập ngừng nhìn tôi và nói, giọng nó có vẻ chân thành hơn trước đây rất nhiều:
– Anh Lâm, Thanh nó không muốn về nhà là có lý do riêng…
Tôi nhìn nó đầy nghi hoặc:
– Cậu thì biết gì mà nói chứ?
– Em biết chứ, Thanh có kể cho em nghe hết mà. Lần trước lúc nằm trong phòng Thanh nó nghe ở bên ngoài anh với chị gì đó vợ sắp cưới của anh cãi nhau…
Mặt tôi đực ra vì thắc mắc:
– Có liên quan gì nhau sao?
– Vợ anh bảo là muốn hai người có không gian riêng, nó ở đó bất tiện.
Không biết là tôi còn phải đón nhận thêm bao nhiêu bất ngờ nữa đây, tiết lộ mang tính chất động trời của thằng Cường làm tôi nhớ tới lần nghe lén hắn với nhóc Thanh nói chuyện trước đây, đúng là như vậy thật, nhưng tôi không nghĩ là chi tiết đó quan trọng tới như vậy. Bây giờ thì rõ rồi. Tôi đi ra ngoài và điện thoại ngay cho Bích Vân:
– Em còn ở đó với Thanh không?
Giọng Bích Vân cười trong điện thoại:
– Anh làm gì mà lo lắng cho nó dữ vậy? Sợ ai bắt cóc nó sao? Nó đang ở trong phòng.
– Em nhớ là ở đó cho đến khi anh về, tuyệt đối coi chừng cẩn thận không cho nó với con Bánh Bao ra khỏi cửa nửa bước!
– Anh này, làm gì mà…
Giọng cô ấy hơi nhăn, còn tôi thì gằn giọng một cách hết sức nghiêm túc:
– Anh không đùa đâu!
Rồi tôi bước vào phòng:
– Cường đưa hành lý của Thanh đây, nếu nó vẫn còn muốn quay lại đây thì anh sẽ chở nó tới.
Hắn suy nghĩ chần chừ một lát rồi cuối cùng cũng ngoan ngoãn xách túi hành lý ra đưa. Tôi trao hắn một bao thư rồi cười nói:
– Anh có viết mấy dòng trong đó cho Cường, nhưng chờ anh về rồi hãy lấy ra đọc.
Tôi dám chắc là thằng đó sẽ ngu mặt ra vì suy đoán, đơn giản là tôi chỉ bỏ tiền trong đó thôi nhưng nói như vậy để hắn không xé ra xem liền. Dù sao đây cũng là chuyện tế nhị mà.
Vừa bước vào nhà gặp Bích Vân và nhóc Thanh đang ngồi trên ghế xem tivi tôi liền lên tiếng:
– Bích Vân! Có lẽ chúng ta nên hủy đám cưới!
Còn tiếp