Summary
“Thuộc hạ có thể biết là ai không?” – Yves lên tiếng.
“Kenvil Lycaon. Nhưng dù sao, đi xâm phạm quá khứ người khác cũng không phải là sở thích của ta. Coi như vì tương lai hai đứa cháu yêu quý, ta bán đứng nguyên tắc làm vampire của mình. Nếu như đến hết năm nay, ta vẫn không nghĩ ra được cách chữa trị cho Krizu, thì đành xem như đây là món quà cuối cùng mà người cậu này tặng cho nó.”
“Cậu Krizu thật sự không qua khỏi?” – Yves nghiêm mặt.
“Trừ khi nó uống được một trong ba giọt máu của Angouleme. Ta đã tìm rất nhiều năm qua, chỉ gần đây mới biết một giọt hiện ở trong cơ thể Zenda, một giọt rất có khả năng là Seth đã cho Melanthios. Nếu vậy, chỉ còn biết trông chờ vào giọt thứ ba từng biến mất cùng Gatone.”
“Thế còn khó hơn là mò kim đáy biển.” – Jolie thở dài. – “Nếu cậu Zenda có giọt máu đó, tại sao chủ nhân không bảo cậu ấy nhả ra là ổn thoả đôi bề?”
Olardo lộ vẻ buồn rầu:
“Nếu nhả giọt máu ấy ra, Zenda sẽ tan thành cát bụi. Bởi vì nó từng chạm vào Long Cốt, cơ thể nó đã bị sức mạnh của Long Cốt đả thương. Nó vẫn yên ổn tới ngày hôm nay, là nhờ giọt máu của Angouleme bảo vệ. Nếu Melanthios chưa từng chạm vào Long Cốt, may ra có thể lấy giọt máu của nó, nhưng nếu đã từng, thì nó cũng sẽ chịu chung số phận với Zenda.”
“Melanthios cũng mất tích đã lâu, thậm chí chưa biết sống chết, nào có dễ tìm hơn Gatone đâu?” – Yves cảm thấy bí lối, bởi vì con đường nào cũng đầy chông gai.