Bloody Pascali Roses - Chương 42
CHƯƠNG 42: TẠM BIỆT ANH
Thình lình, từ phía xa có một khẩu súng bằng vàng bay tới đánh vào cánh tay trái của Kenvil. Zenda chớp nhanh thời cơ hất Kenvil văng ra xa và đứng dậy. Người ném khẩu súng đó không ai khác chính là Lucas. Lucas thu hồi vũ khí tuỳ thân, đứng dang hai tay che chở cho Zenda trước mặt anh trai mình.
“Anh, xin lỗi…nhưng em không thể để anh tổn hại Zenda.”
Kenvil biến trở lại hình người, không tỏ vẻ tức giận hay khó chịu, chỉ là ánh mắt nhìn Lucas khá sắc bén:
“Nếu nó không phải là người yêu của em, thì là kẻ thù của tộc chúng ta. Vampire và werewolf không đội trời chung, nó đã đến lãnh địa của chúng ta, em định tha cho nó dễ dàng vậy sao?”
“Em mặc kệ, miễn là có em ở đây, anh không được tổn hại Zenda. Nếu anh muốn giết Zenda, hãy lấy mạng em trước.”
Bất lực trước ánh mắt kiên trì của Lucas, Kenvil xua tay:
“Em là đứa ngu ngốc.”
Lucas thấy Kenvil đã nhân nhượng, liền nắm tay Zenda tiễn xuống tận chân núi, nơi mà có một cỗ xe đã chờ Zenda từ trước.
“Anh cứu em, anh Kenvil có giận anh hay không?” – Zenda ái ngại, vì sợ làm tổn thương tình cảm anh em giữa Kenvil và Lucas.
“Chỉ còn có hai anh em nương tựa vào nhau, anh ấy sẽ không vì chuyện này mà giận anh.”
Lucas nhìn chằm chằm vào Zenda, một ánh mắt tiếc nuối xa xăm:
“Có thể nào để anh được ôm em lần cuối? Sau lần này, chưa biết đến năm nào tháng nào chúng ta mới gặp lại nhau.”
Zenda vòng tay qua người Lucas, và ôm cậu thật chặt. Sự lưu luyến cùng lúc dâng lên trong đáy mắt cả hai, nhưng sau một lúc lâu, Lucas đã chủ động rời khỏi vòng tay Zenda.
“Xin em tin rằng, trong suốt cuộc đời mình, tình cảm của anh dành cho em sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Anh chỉ thay đổi phương pháp khác để yêu em. Thay vì cố chấp chiếm hữu em, anh chúc em được hạnh phúc bên cạnh người em yêu. Thấy em hạnh phúc, biết đâu ở một phương trời nào đó, anh cũng sẽ hạnh phúc như em.”
Zenda nức nở, lấy hai tay ôm mặt mình:
“Xin lỗi anh…em thật sự xin lỗi anh.”
Buổi chiều hôm ấy, sắc trời Bristol không ảm đạm lắm, nhưng tràn trề sự tiếc nuối cùng day dứt. Họ chia tay nhau, chỉ vì định mệnh không sắp đặt họ thuộc về nhau. Mỗi người đi theo một hướng riêng biệt, cuộc đời mai sau càng khó để nói lên hai chữ tương phùng. Zenda nhìn ra ngoài kính xe, những giọt mưa rơi mãi trên suốt chuyến trở về của cậu. Mưa như nước mắt, đang khóc cho một mối quan hệ vỡ tan…
“Tạm biệt Lucas, em sẽ luôn nhớ về anh.”
————————
Lyall run lên vì những đợt gió rét cứ luồn mạnh vào khe cửa. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh thoáng qua hai kẽ môi rít thành tràng dài.
Những tiếng bước chân chậm rãi bước đều đến nhà kho. Lyall thấy có chút gì đó hơi lạ, bình thường bước chân của Lagon nghe nặng trịch hơn bước chân này. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, những sợi tóc màu bạch kim loá sáng giữa màn đêm.
“Ngươi…” – Lyall sửng sốt khi nhìn thấy Olardo xuất hiện, đôi mắt của cậu ánh lên một niềm vui khó tả, cứ như biết mình sắp được bảo vệ.
Olardo lại gần xem vết thương trên đầu gối Lyall, vệt máu tuy đã khô, vẫn loang ướt cả gấu quần của cậu.
“Lagon dám tổn hại em?” – Olardo cau mày giận dữ, lo lắng sờ vào vết nứt ngay đầu gối Lyall.
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Nhờ Tatula.” – Olardo vẫn luôn mang con nhện này trong mình, nhưng không tiện lấy ra cho Lyall xem, vì trên người Lyall có vệt máu đỏ, sẽ làm Tatula mất kiểm soát. – “Anh dùng máu mình nuôi nó mỗi ngày, mà lần trước anh đã cho em uống máu anh, nên Tatula lần theo mùi máu của anh trong người em dẫn anh đến. Để anh đỡ em ra khỏi đây, vết thương của em phải lập tức được chữa trị.”
“Còn sợi dây?”
“Trò trẻ con.” – Olardo vung tay nhẹ thì sợi dây mà Lyall đã thử vô số cách cũng không ra, lại trượt khỏi người cậu dễ dàng.
Olardo bế Lyall lên, vừa đá cánh cửa nhà kho ra liền nhận ngay một nhát kiếm của Lagon bổ nhào tới. Olardo đang ôm Lyall, nên xoay người chịu thay Lyall một nhát chém ngang mặt. Máu ứa ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Olardo, nhưng vết thương nhanh chóng hút ngược máu vào trong và liền lại.
Olardo nhe nanh ra, một luồng kình lực xô dạt Lagon và thanh kiếm trên tay hắn văng xa mấy chục mét. Lyall kinh ngạc lén liếc mắt ngó Olardo, cậu vốn không ngờ sức mạnh của Olardo lại ghê gớm như vậy. Bình thường trông con người này giống một kẻ vô công rỗi việc hơn là một cao thủ về phép thuật.
“Ngươi là ai?” – Lagon ói máu, hỏi không ra hơi.
“Ta không biết ngươi có thù oán gì với Lyall, nhưng ta là người bảo hộ của nó.” – Olardo nhìn vào thanh kiếm trên mặt sàn, thanh kiếm lập tức bay lên tiến thẳng về phía Lagon.
Lagon muốn trốn tránh, song tứ chi bị đông cứng. Mũi kiếm lạnh lùng bay vèo trong không khí, và vết máu đỏ nhuộm lên trên bức tường cạnh đó. Lyall nhíu mày quay vào trong lồng ngực của Olardo, không muốn nhìn tiếp.
Olardo mới đi được vài bước chân, liền nghe tiếng gió rít lớn, và một sợi roi da nửa ảo nửa thực ném tới hướng cậu. Do có phòng hờ từ trước, Olardo nghiêng người tránh được.
“Trả Lyall lại cho tớ. Nó là học trò của tớ, tớ tự biết cách chăm sóc nó, chẳng cần cậu lo.”
“Cách chăm sóc của cậu chính là để nó bị thương tới nông nỗi này sao? Một kẻ không có lòng khoan thứ như cậu, biết gì là tình cảm cơ chứ?” – Olardo giận dữ hét lên, trong đáy mắt dâng trào căm phẫn.
“Nếu vì chuyện của Michael Lycaon, tớ chẳng ngại tiếp cậu. Nhưng vì chuyện của Lyall, chúng ta nên giải quyết hoà bình.” – Seth thâu roi thành vòng tròn đứng lườm mắt lại Olardo.
“Michael Lycaon, đã xảy ra chuyện gì?”
Lyall trong lòng thắc mắc, nhưng chẳng tiện hỏi ra.
“Cho dẫu Michael từng giết nhiều người như thế nào, thì cũng đã đồng ý sẽ rời khỏi đây với tớ. Tại sao cậu không thể cho Michael cơ hội sửa đổi? Cậu đang trông mong điều gì? Tớ sẽ tìm cậu trả thù hay sao? Rồi tiếp tục những người quan tâm cậu lại tìm tớ trả thù? Vết thương Michael gây ra cho cậu, bây giờ cậu có thể trả lại trọn vẹn cho người mà Michael yêu, cậu hài lòng rồi phải không? Chấm dứt ở đây đi.” – Olardo rút chiếc hộp cất trong áo ra, phóng về phía Seth. Seth cũng bất giác chụp lấy, tuy không biết nó là gì.
“Năm xưa cậu đã tặng Tatula cho tớ, tớ luôn mang theo nó bên mình không rời nửa bước, như một sự trân quý tình bạn lâu năm của chúng ta. Giờ thì tớ trả nó về cho cậu. Từ đây về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ bạn bè, tuyệt không dính dáng đến nhau nữa. Nếu cậu thật lòng xem tớ là bạn, sẽ không bao giờ đem vết thương cậu từng chịu hằn lên trái tim tớ. Tớ sẽ không giết cậu, nhưng vĩnh viễn không tha thứ cho cậu. Trước khi Pierce chết, đã giao Lyall cho tớ chăm sóc. Nếu muốn giành nó khỏi tay tớ, trừ khi cậu hạ được tớ.”
Olardo ôm chặt Lyall lại, từ phía sau lưng của Olardo, Lyall kinh ngạc nhìn thấy một đôi cánh thiên thần trắng muốt đang dang rộng ra bao trùm lấy cậu.
“Sao…sao???” – Lyall đớ lưỡi chẳng nói nên lời, chỉ còn biết trơ mắt nhìn một cảnh tượng vừa ngoạn mục, vừa đáng sợ đang diễn ra. Những luồng ánh sáng ngũ sắc bay loạn xạ khắp nơi, xen giữa chúng là vô số sợi lông chim trắng muốt tung toé xuống mặt sàn. Olardo, ngay thời khắc này, đẹp hơn bao giờ hết. Đôi mắt đen thường khi chuyển sang một màu vàng rực. Mái tóc bạch kim phất phơ mềm mại như tơ lụa, và đôi cánh ba tầng vẫy nhẹ bên tai Lyall.
“Thật đẹp quá.” – Cả đời của Lyall chưa từng gặp vampire nào lại đẹp như thế.
Seth đã từng nhìn thấy chân dạng của Olardo, nên chẳng lấy làm kinh ngạc. Tuy nhiên, ngay khi Seth chưa kịp phản ứng gì, hình ảnh của Olardo và Lyall mờ dần vào miền ảo ảnh, chỉ còn vọng lại tiếng nói đầy phẫn uất, gần như gặm nhấm từng chữ với bi thương:
“Tớ sẽ dẫn Lyall rời khỏi đây. Tớ không muốn gặp lại cậu.”
Seth đứng thờ người ra, chỉ vừa nãy, ánh mắt của Olardo làm Seth run người vì sợ. Không cần là một lưỡi dao, hay một đòn chí mạng, Olardo mà cậu biết có khả năng làm khiếp đảm mọi đối thủ đối diện chỉ bởi một ánh nhìn.
Nhưng trong ánh mắt đó, còn xen lẫn những tia đau đớn vô hạn. Seth nhắm mắt, tự đập tay vào trán trấn tĩnh mình. Bởi vì, trong phút chốc, cậu nhận ra mình cũng đã từng có ánh mắt tương tự vào cái ngày Pierce ra đi.
Phải chăng cậu đã làm sai? Phải chăng mong muốn trả thù cho người mình yêu là tội lỗi? Tại sao cậu lại thấy nhức nhối khi chạm phải ánh mắt Olardo. Không lẽ chính tay cậu đã tạo ra một phiên bản khác của cậu sau hơn hai trăm năm dài?
—————————–
Olardo nhìn vào vết thương trên chân Lyall, ngồi lắc đầu buồn bã.
“Chủ nhân, thật sự vô vọng sao?” – Vance cất tiếng hỏi.
“Hai khớp xương đã bị đứt lìa, liệu còn hy vọng gì?” – Olardo vò chặt hai tay.
“Lyall sẽ khó chấp nhận được điều này.” – Vance thở dài.
“Dù Lyall có xảy ra chuyện gì, vẫn còn ta lo lắng cho nửa cuộc đời sau của nó, ngươi đừng lo. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện khác.”
“Chủ nhân cứ nói.”
Olardo kề sát tai Vance nói lầm rầm. Nghe xong, Vance gật đầu đi ngay. Còn lại một mình nơi căn phòng vắng lặng với Lyall, Olardo gục mặt xuống mệt mỏi. Càng ngày, đoạn đường mà cậu trải qua càng khó khăn. Niềm đau mất Michael chưa kịp nguôi ngoai, thì lại đến Lyall gặp chuyện, trong khi vấn đề của Krizu vẫn còn bỏ ngõ.
“Anh phải làm sao đây Michael? Nếu em còn ở đây thì hay biết mấy.”
Nắng sớm soi vào căn phòng những gam màu vàng nhạt. Olardo nhìn giọt nắng trôi qua tay, hắt lên đôi mắt nhắm nghiền của Lyall, miên man nghĩ về một việc. Nếu ký ức của Lyall cũng như những tia nắng sớm này, trắng trong và thuần khiết, liệu có phải tốt hơn chăng?
——————————-
“Thầy, thầy thu dọn hành lý đi đâu vậy?” – Yui ngẩng nhìn Seth đầy khó hiểu.
Seth chần chừ ôm chiếc áo trên tay, sờ lên má Yui khẽ mỉm cười.
“Chúng ta về Ý.”
“Sao lại về Ý cơ chứ? Thầy đã kiếm được anh Lyall và anh Lagon chưa?”
“Lagon đã chết rồi, còn Lyall sẽ không về với chúng ta nữa. Người đó sẽ không cho nó trở về, mà ở cạnh người đó, ta cũng yên lòng vì nó sẽ được chăm sóc tốt.”
“Nghĩa là con không gặp được anh Lyall nữa sao? Con không muốn…con không muốn thế?” – Yui khóc lóc níu tay áo Seth.
“Yui!” – Seth hất văng cậu và thét lên thật to, khiến Yui điếng cả hồn. – “Nếu con còn ồn ào như vậy, thầy sẽ bỏ lại con.”
“Thầy…thầy sao vậy?” – Yui rưng rưng hai khoé mi.
Seth thấy cậu bé lại sắp khóc, nên hối hận đến gần đỡ tay Yui, và đưa tay lau khô giọt lệ trên má cậu.
“Yui, tình cảm của con dành cho Lyall chỉ là nhất thời đam mê mà thôi. Con vẫn chưa hiểu chữ yêu sâu sắc đến mức nào đâu. Đối với tuổi thọ của vampire, con vẫn chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ không gặp Lyall, con sẽ thấy nhớ thấy buồn. Nhưng khi con yêu nó, mà buộc phải rời xa nó, không chỉ đơn giản là nhớ là buồn thôi đâu. Đó là một lưỡi dao luôn hiện diện trong tim con, sẵn sàng cứa đứt trái tim con bất cứ lúc nào, và thường trực mỗi phút mỗi giây. Con đã từng nếm trải qua chưa?”
Yui sửng sốt ngó thẳng Seth, nó chẳng thể nào hiểu nổi những gì Seth nói. Seth cúi gằm, biết rõ là mình đã quá xúc động.
“Nghe lời thầy, chúng ta về Ý, con sẽ mau chóng quên đi Lyall thôi.”
“Vậy…?” – Yui khụt khịch. – “Anh ấy có về thăm chúng ta nữa không?”
“Chắc là không Yui à, nhưng dù sao con vẫn còn có thầy.” – Seth dịu dàng ôm Yui vào lòng, với một ánh mắt phiền não không kém. Dù đã trả được thù, nhưng lần trở về này, cậu đánh mất nhiều hơn là có được, hai người học trò cậu một tay dạy dỗ và cả người bạn thân thiết bao nhiêu năm. Thực lòng, cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời là đáng hay không?
——————–
Zenda đứng tựa người vào thành cầu Limpne, tay vuốt dọc thân Long Cốt cười ão não. Kể ra, nó đã ở bên cạnh cậu khá lâu, và bảo vệ cậu tránh khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Nhưng sớm thôi, cậu phải nói lời từ giã với nó.
Có những tiếng bước chân e dè tiến đến phía sau lưng Zenda, cậu biết là ai nhưng không quay đầu lại.
“Nghe Krizu nói chị định bỏ đi?”
“Nếu không giúp ngài ấy trả thù cậu được thì tôi ở đây làm gì?”
“Sự thật là…chị cũng không hận em như chị đã nói đúng không?” – Zenda quay lại nhìn vào mắt Pamela. Trong khoảnh khắc, cô yên lặng lánh ánh mắt sang nơi khác.
“Cứ cho là như vậy đi.”
“Năm đó…không phải chính tay em đâm vào tim cha, có lẽ chị đã hiểu lầm khi em rút Long Cốt ra khỏi người cha. Em không muốn Krizu biết, nên mới bày ra một màn kịch. Nhưng đúng là em thật thấp hèn khi vì bảo vệ một người, mà lại tổn hại một người khác.”
“Bỏ đi…chị cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.” – Pamela đột nhiên thở dài. – “Chị luôn luôn đi theo ngài Malcohm. Năm em mười lăm tuổi…cái lần mà…ngài cưỡng bức em, chị có mặt ở ngoài phòng. Chị nghe rõ tiếng em than khóc và van nài, nhưng chị vẫn không vào cứu em. Chị không mạnh bằng ngài, và dẫu sao chị chỉ là một người thuộc hạ của ngài, có quyền gì can thiệp. Xin lỗi Zenda.” – Cô tỏ vẻ ân hận.
Zenda lắc đầu rồi mỉm cười:
“Không sao, đó biết đâu là định mệnh của em. Giờ thì em đã không còn bị ám ảnh về nó. Miễn là có Krizu bên cạnh, mọi thứ đều có thể tìm quên và bắt đầu lại. Em hy vọng chị cũng thế. Đừng sống mãi với sợi dây ràng buộc giữa cha em và chị, chị đã được tự do từ rất lâu rồi. Hãy mở rộng lòng mình, tìm kiếm một tình yêu đích thực xứng đáng với chị.”
“Chị không may mắn như em, chỉ mong mỏi đừng có thêm sóng gió vào nửa cuộc đời sau là đủ.” – Pamela quay lưng bước trở lại lâu đài, một dáng vẻ mệt mỏi và tiều tuỵ.
“Em tin chị sẽ có hạnh phúc.” – Zenda áp sát Long Cốt vào lồng ngực, nhìn theo Pamela thầm chúc phúc.
======================
Một trăm năm sau…
Tại tu viện Cehfoma ở miền Đông nước Anh
Một đám tín đồ đang ngồi trên những dãy ghế dài lắng nghe vị cha xứ giảng đạo. Vị cha này tuy đến đây chưa lâu, nhưng kiến thức về kinh Thánh lại sành sỏi hơn cả những sơ trong tu viện. Chẳng ai biết cậu ta có lai lịch thế nào, nhưng nhiều người đồn rằng cậu ta và gia tộc Kenshi, gia tộc xây nên tu viện có chút quan hệ. Cứ mỗi lần giảng kinh xong, cậu ta thường quay trở về Hamyulin và sáng hôm sau mới quay lại Cehfoma.
Buổi kinh vừa xong, những tín đồ dần dần giải tán, chỉ còn lại một cậu thanh niên trẻ vẫn ngồi yên chẳng đi. Vị cha xứ nhìn cậu ta, mỉm cười khó hiểu:
“Ferris, sao em còn chưa về?”
“Em rất thích nghe anh giảng kinh, anh có thể nào đến thăm nhà em một chuyến không? Cha em cũng là người mộ đạo.”
“Anh rất tiếc Ferris, trời cũng muộn rồi, anh phải tranh thủ về.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết cậu bé kia.” – Kenvil đứng dựa lưng vào tường, vuốt ve những sợi tóc vàng mượt và chĩa ánh mắt hình viên đạn vào Ferris.
“Là bạn của anh sao?” – Ferris thắc mắc.
“Em về trước đi.” – Vị cha xứ cười dịu dàng.
“Vậy ngày mai gặp lại anh sau.” – Ferris cau có nhìn Kenvil rồi bước thẳng.
“Anh đã bảo em đừng đi làm mấy trò này rồi mà?”
“Với tôi, đi làm cha xứ còn đỡ hơn nói chuyện yêu đương với những kẻ không trái tim. Hôm trước tôi vừa mới tha thứ, thì hôm sau liền léng phéng với người khác sau lưng tôi.” – Vị cha xứ cầm chặt cuốn sách trên tay ngó lơ.
“Thôi được, thôi được.” – Kenvil hạ giọng nhún nhường. – “Về sau, anh hứa không ra ngoài bậy bạ nữa. Em về với anh đi. Lần này là lần cuối cùng.”
“Một trăm năm trước khi anh theo tôi thề này thốt nọ, bảo rằng chỉ cần tôi quay về với anh, anh sẽ thôi ra ngoài ăn vụng. Hai mươi năm trước tôi bắt gặp anh trên giường với tên khốn nào đó, anh cũng năn nỉ ỉ ôi, và cam đoan đó là lần sau cùng. Anh có thật nhiều lần sau cùng, nhưng tôi thì chẳng dư thời gian chơi cái trò này.”
“Vin, em không thấy cái thằng nhóc khi nãy đã ảo tưởng tới em rồi sao? Em phải nên tránh xa nó ngay. Anh chẳng yên tâm để em ở đây tiếp đâu. Cho anh một cơ hội thôi…một cơ hội nữa thôi.” – Kenvil níu áo Vin làm bộ dạng tội nghiệp.
“Đừng níu áo tôi, bỏ ra coi.” – Vin giũ giũ tay như muốn phủi Kenvil văng ra xa.
“Em không tha thứ, anh không buông…” – Kenvil bám chặt tay Vin giả vờ thút thít.
“Buông ra…có buông ra ngay không?” – Vin nổi điên giằng xé với Kenvil, chẳng ngờ tay Kenvil bấu quá chặt, làm một phần vạt áo của cậu rách toẹt ra.
Vin nhìn vào vạt áo trên tay Kenvil, mỉm cười và thở dài:
“Cầu Chúa tha thứ cho con.” – Mũi kiếm bật ra khỏi tay Vin, cậu vừa giơ cao nó, thì Kenvil đã hiểu ý bỏ chạy trước.
“Em thấy chưa? Em không làm cha được khi mà sát khí còn khủng khiếp thế kia.” – Kenvil vừa chạy, vừa tranh thủ quay đầu nói mỉa Vin.
“Đứng lại đó, đứng lại cho tôi ngay đồ xấu xa.”
Tiếng hét của cậu chấn động khắp Cehfoma. Chỉ trong mười năm đổ lại đây, cậu đã chuyển hết hai mươi lăm học viện lớn nhỏ rải rác dọc miền Đông vì Kenvil. Mỗi lần cậu làm cha xứ ở đâu, Kenvil lại đến đó để phá đám. Trước khi Zenda rời khỏi Anh quốc, đã giao Hamyulin lại cho Vin toàn quyền trông coi. Zenda cũng tặng cho Vin một lọ máu của mình. Theo lời Zenda nói, chỉ cần Vin uống một ít trong lọ đó, có thể duy trì tuổi thọ của cậu thêm mười năm. Nếu dùng hết lọ máu của Zenda, Vin ít nhất cũng phải sống được hai thế kỷ nữa.
Zenda bỏ đi chưa bao lâu, Vin và Kenvil cũng làm lành. Nhưng thói trăng hoa của Kenvil có đánh chết vẫn không bỏ, nên Vin cứ phải đánh ghen suốt ngày. Cuối cùng, cậu ngộ ra một đạo lý ‘hoa nhà không thơm bằng hoa dại’. Khi cậu càng cố sức rời khỏi hắn, hắn càng nỗ lực trói buộc cậu. Vì vậy, Vin thay đổi chiến thuật, giờ thì chẳng mật ngọt gì với hắn nữa, cứ dùng cách ‘yêu cho roi cho vọt’ có lẽ thích hợp hơn.
———————————-
“Mưa rồi.” – Melanthios chán nản đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang rơi rớt ngoài mái hiên trường học.
“Melanthios, để tớ đưa cậu về.” – Ram cúi người nhìn Melanthios mở lời.
“Không cần đâu, chút nữa anh trai của tớ sẽ đến. Chắc là anh ấy đi mua hoa nên hơi trễ. Cậu cứ về trước đi, tớ chờ được mà.”
“Thôi được, vậy tớ đi trước. Ngày mai đám bạn học ăn mừng tranh của cậu đoạt giải, nhớ là đừng trốn như mấy lần kia nữa nhé.”
“Tớ biết, cậu cứ nghiền đi nghiền lại câu này từ hồi sáng đến tận chiều mà không thấy chán à?”
“Để chắc chắn là cậu không quên.” – Ram le lưỡi, vẫy tay chào Melanthios và bước ra xe riêng ở ngoài cổng trường.
Một tay Melanthios ôm tập tranh vẽ, một tay đáp lại cái chào tạm biệt của Ram.