Bloody Pascali Roses - Chương 41
CHƯƠNG 41: ZENDA VỀ MIỀN TÂY
Vin đứng bên bờ sông, lặng lẽ nhớ về những lời Kenvil đã nói với cậu lúc họ còn ở Pháp. Từng viên đá nhỏ dần dần được ném xuống dưới, rồi tạch tạch lặn xuống mất hút. Cậu từ bé đến lớn đều thích con gái, chẳng hiểu sao lần đầu tiên nghiêm túc đi yêu một người thì hắn lại là con trai? Đây chắc hẳn là trò vui nhất mà Chúa đã tạo ra để giải trí, hoặc vả ngài đã ghép nhầm nhân duyên.
“Ngươi nói xem, ngươi yêu ta bao nhiêu? Có nhiều bằng ta yêu ngươi hay không?”
“Đừng bao giờ tính toán với tình yêu nhóc à. Nếu yêu một người là vì biết rõ người ấy cũng yêu mình và sẽ mang đến cho mình những thứ mình mình muốn, đó chỉ là một sự vụ lợi mà thôi. Tệ hơn nữa là một bản ký kết tạm thời giữa cho và nhận.”
“Mặc kệ là gì, nó còn đỡ hơn là ngu ngốc trao ra từ một phía. Nên ngươi phải trả lời ta, ngươi yêu ta có nhiều bằng ta yêu ngươi không?”
“Làm sao ta biết, cái này hãy để thời gian chứng minh đi.”
“Thời gian sẽ chứng minh? Vậy là nó chứng minh ta và ngươi hoàn toàn không thuộc về nhau sao?” – Vin buồn bã lẩm bẩm một mình.
“Chưa đi hết đoạn đường, làm sao biết là đắng hay là ngọt?” – Kenvil đột ngột bước ra từ một tán cây sau lưng cậu làm Vin giật mình.
“Ngươi…sao ngươi ở đây?”
“Anh đến tìm em.” – Kenvil bỗng dưng chạy lại ôm chầm Vin, làm cậu ngã nhoài ra phía sau thảm cỏ.
“Ngươi muốn gì nữa đây?” – Vin định lấy tay đẩy Kenvil ra, nhưng Kenvil vẫn giữ chặt cậu.
“Anh không làm gì đâu, anh chỉ muốn được ôm em thế này.” – Nói rồi, vòng tay Kenvil càng siết quanh eo Vin hơn, và từ từ nhắm mắt lại.
“Khoan khoan…ngươi không định ngủ trên người ta chứ?” – Vin lúng túng, hơi nhổm nửa thân trên ngồi dậy.
“Phải. Anh rất mệt, hiện tại anh cũng chỉ muốn có ai đó ở bên cạnh.”
“Xảy…xảy ra chuyện gì thế? Sao ta trông ngươi ỉu xìu vậy?”
“Ngủ dậy anh sẽ nói.” – Kenvil cứ thế nhắm mắt, có lẽ chỉ ở bên người này, cậu mới tìm thấy cảm giác yên bình như vậy.
Vin thôi không hỏi nữa, cậu lấy tay xoa xoa mái tóc vàng uốn lọn của Kenvil khẽ mỉm cười.
Hơn một tiếng sau, Kenvil mới cục cựa mình tỉnh giấc. Vừa thấy đôi mi của Kenvil mở ra, Vin bèn thu lại bàn tay vỗ về hắn.
“Tỉnh rồi à? Vậy ngươi đứng dậy đi, ngươi làm tê chân ta quá.”
“Không, anh vẫn thích nằm như thế.”
Vin muốn hất văng tên gàn dở này, nhưng hắn nặng quá và cậu không đủ sức, nên đành nhẫn nhịn.
“Ngươi chẳng phải có nhiều tình nhân lắm sao? Muốn thì về ôm họ mà ngủ. Ta không có biết dịu dàng như họ đâu.”
“Em ghen sao?”
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải ghen.”
“Ừ, họ dịu dàng hơn em thật, nhưng mà, không hiểu vì sao anh lại lặn lội từ miền Tây sang tới tận đây thăm em, chỉ để nghe em mắng thế này.”
Hai má Vin đỏ ửng, cậu “huých” Kenvil bằng một ánh nhìn ‘không thể tin nổi’:
“Nói ta nghe xem, ngươi bị gì vậy?”
“Anh trai của anh chết rồi.” – Nhắc lại, Kenvil vẫn thấy đau nhói trong lòng.
“Sao?” – Vin hét lên quá cỡ ngạc nhiên.
“Là bị trưởng lão của tộc hunter – Seth Ginovog giết. Anh hận đến muốn băm vằm hắn ra, nhưng đã lỡ hứa với anh Michael sẽ không trả thù.”
“Tại sao Seth lại giết anh ấy? Giữa họ có thù hằn gì sao?”
“Nghe anh ấy nói là vì anh ấy đã giết chết người mà hắn yêu, nên hắn tìm anh ấy trả thù.”
“Ngài Olardo có ở đấy không?”
“Nếu hắn có ở đấy, mà vẫn để anh Michael bị người ta giết chết, thì giờ anh đã mổ xẻ hắn ra rồi. Nhưng kẻ giết anh ấy, là bạn thân của hắn đấy. Anh thật không hiểu hắn có cái loại bạn gì nữa?” – Kenvil điên tức lên.
“Thế thì ta hiểu vì sao anh Michael không cho ngươi trả thù rồi. Anh ấy không muốn ngài Olardo phải khó xử.”
“Đơn giản thế sao?” – Kenvil quắc mắt lên nhìn Vin.
“Chính là đơn giản thế đấy. Anh ấy đã giết người yêu của Seth, giờ Seth lại giết anh ấy, coi như công bằng rồi. Nếu ngươi cho là chưa công bằng, ấy là vì ngươi thương xót anh trai mình. Nhưng nếu ngươi giết chết Seth, những người thân của Seth sẽ vì cái công bằng họ nghĩ mà tìm ngươi trả thù. Vòng quay này biết chừng nào mới chấm dứt. Hơn nữa, Seth là bạn thân của ngài Olardo, ngươi giết Seth, ngài Olardo liệu có vui chăng? Nếu ngài ấy không vui, anh Michael chắc chắn cũng không vui, vì anh ấy yêu ngài.”
“Từ bao giờ…em trở thành cụ non thế?” – Kenvil ngỡ ngàng.
“Bị người ta bỏ rơi, rồi chết đi sống lại, không muốn trưởng thành cũng không được.”
“Anh đã nói là do mẹ em yêu cầu anh chia tay em mà.”
“Nhưng ta bệnh nặng sắp chết ngươi cũng không hỏi han.”
“Đã chia tay, thì phải dứt khoát một chút. Huống chi anh đâu nghĩ rằng em sẽ chết. Khi đó, anh cũng đau buồn lắm chứ có vui sướng gì đâu?”
“Ngươi cũng không có đến dự tang lễ hay thăm mộ ta.” – Giọng của Vin càng buồn thảm hơn.
“Là bởi vì…anh đã hại chết em.” – Kenvil nắm tay Vin đặt lên má mình. – “Anh sợ em nhìn thấy mặt anh, sẽ vì hận mà không thể thanh thản ra đi.”
“Chứ không nhìn thấy mặt ngươi thì ta không hận à?”
“Hận, chỉ là… đỡ phải đội mồ sống dậy.”
Nghe Kenvil nói, Vin bỗng bật cười. Miệng lưỡi của hắn luôn ngọt ngào, chả trách có bao nhiêu con ruồi vì hắn mà si mê.
“Kenvil, ngươi đừng lúc nào cũng đùa. Ta thật lòng muốn biết ngươi có…có tình cảm với ta hay không?” – Vin bỗng chuyển sang nghiêm nghị.
“Anh nói em cũng không tin, đừng hỏi tốt hơn. Có điều, em theo anh đi. Anh so với nhà Kenshi không phải nghèo hơn, nên đảm bảo em sẽ có được cuộc sống no ấm về sau. Đừng đi theo tên vampire kia nữa.”
“Chủ nhân có ơn với ta. Muốn ta rời bỏ ngài, trừ khi ta trả được món nợ này.”
“Làm sao để trả? Em chỉ là con người, còn Krizu là vampire, thuộc hạ của hắn thiếu gì, cần chi đến em?”
“Thuộc hạ nhiều chưa chắc là hữu dụng. Bọn họ có giúp chủ nhân tìm được giọt máu của Angouleme đâu.”
“Giọt máu của Angouleme? Hắn cần nó làm gì?” – Kenvil ra chiều nghĩ ngợi.
“Ta cần chi nói cho ngươi biết?” – Vin hỉnh mũi.
“Em không nói, thì em sẽ phải hối hận đấy. Vì anh biết nó đang ở đâu.”
“Thật sao?” – Vin lay người Kenvil. – “Ngươi nói cho ta biết đi.”
“Kể anh nghe tại sao Krizu lại cần nó trước.”
“Thì…thì là vì chủ nhân đã uống máu của người chết. Kể từ ngày đó, ngài thường xuyên bị dòng máu này hành hạ. Ngài Olardo nói rằng chỉ có giọt máu của Angouleme mới giải trừ được.”
“Zenda chắc đau lòng lắm?” – Kenvil khẽ nhếch môi cười.
“Dĩ nhiên, sao ngươi nói năng vô tình vậy?”
“Anh còn có thể vô tình hơn thế kia. Lucas vì Zenda mà tự dày vò bản thân mình. Giờ đây, anh Michael đã chết, nó càng sụp đổ hơn. Đừng nói là vì cái tình mà Lucas luôn dành cho Zenda, chỉ kể đến cái nghĩa nó đã chăm sóc cho Zenda hơn hai mươi mấy năm qua, Zenda cũng nên đi thăm nó một lần chứ?”
“Ngươi không thể vô lý như vậy được? Cậu Zenda đâu biết chuyện này.”
Kenvil tức giận rời khỏi đầu gối Vin, chống tay xuống mặt đất và đứng lên.
“Em về nói lại với Zenda, nếu muốn cứu Krizu, hãy đến miền Tây năn nỉ Lucas, bởi vì giọt máu của Angouleme đang nằm trong tay nó.”
“Sao???” – Vin kinh ngạc, cố đứng dậy, nhưng chân ê ẩm nên không thể. – “Sao Lucas lại có giọt máu đó?”
“Trước cái lần đầu tiên Lucas sang Pháp du học, nó từng đến một thôn làng hẻo lánh ở miền Bắc chữa bệnh dịch. Vị tộc trưởng vì trả ơn Lucas đã dẫn nó đến mộ của một người. Hắn chính là trưởng lão Gatone của tộc hunter đã biến mất cùng với giọt máu Angouleme. Sau khi hắn chết, con thần xà bảo vệ hắn đã chôn hắn ở đây, rồi đập đầu vào đá tự vẫn.
Những người dân miền núi trông thấy, cho là linh vật nên đem nó thờ cúng. Hàng trăm năm sau, thân thể nó mục nát, người ta mới phát hiện ra lọ máu Angouleme. Tuy nhiên, họ chẳng biết là gì, và đã truyền đời lưu giữ cứ như thánh vật. Vị tốc trưởng tặng nó cho Lucas, đồng thời nói hết những gì ông được nghe kể về nó. Chỉ sơ qua vài câu, Lucas đã nhận ra nó là thứ mà tộc hunter luôn tìm kiếm.
Lucas mang về bảo với anh hãy trả nó lại tộc hunter. Nhưng anh khuyên nó nên giữ lại, biết đâu mai này cần dùng đến. Đây quả là lúc thích hợp.” – Kenvil nói mai mỉa.
“Ngươi chẳng đã bảo tình cảm không toan tính còn gì? Dùng vật này để uy hiếp cậu Zenda, có đổi được tình cảm chân thật của cậu ấy hay không?”
“Đổi được hay không, giao cho Lucas tự quyết định. Anh phải về rồi. Anh không muốn gặp phải tên vampire nào cả. Em hãy suy nghĩ lại đề nghị của anh.”
Kenvil lạnh nhạt quay đi, nào hay ở phía sau lưng, có một người vẫn dõi theo bằng cặp mắt đau lòng. Kenvil vẫn như ngày xưa, thích thì đến, không thì đi. Vin tự hỏi liệu tình yêu đối với kẻ này có ý nghĩa gì chăng?
——————————-
Zenda nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng Krizu. Krizu cứ nằng nặc kéo cậu ngủ chung, nhưng trời đã về chiều, cậu cũng nên ra ngoài vườn xem xét một chút, không thì mấy đoá hoa của cậu sẽ héo úa hết. Cùng lúc, Vin cũng vừa từ ngoài trở về, và Vin đang có chuyện muốn nói riêng với Zenda.
Vin chỉ tay ra hiệu cho Zenda rời khỏi phạm vi phòng Krizu rồi hãy nói. Zenda có hơi thắc mắc, nên vội đi theo Vin đến phòng khách.
“Có chuyện gì sao? Trông cậu không được khoẻ lắm.”
“Cậu Krizu, Vin đã biết giọt máu cuối cùng của Angouleme ở đâu rồi.”
“Thật sao???” – Khoé môi của Zenda vẽ ra một nụ cười. – “Nó ở đâu hả Vin? Ta lập tức đi tìm về ngay.”
“Trong tay của Lucas.”
“Cậu nói sao?” – Nụ cười của Zenda tắt lịm đi nhanh chóng, pha lẫn sự sửng sốt.
Vin đem những lời Kenvil từng nói với mình, chi tiết kể lại cho Zenda nghe.
“Tại sao cậu biết điều này?”
“Chính miệng Kenvil, anh trai thứ của Lucas đã nói. Trước đây…” – Vin ái ngại. – “…tức là lúc Vin còn sống, Vin và Kenvil từng ở chung một thời gian. Do đó, Vin tin chắc hắn sẽ không nói dối. Và còn một điều…Michael đã chết rồi.”
“Là ai giết anh ấy?” – Zenda bị Vin dẫn dắt từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác, các cơ mặt của cậu chưa kịp giãn đã co lại ngay.
“Trưởng lão của tộc hunter Seth.”
“Ta chỉ từng nghe tên, chứ chưa gặp qua. Nhưng anh Michael đã chết, chắc anh ấy đau lòng lắm. Dù là vì cứu mạng Krizu hay an ủi một người bạn cũ, ta cũng nên đi thăm anh ấy một lần.”
“Chủ nhân sẽ không cho cậu Zenda đi.”
“Ta biết, ngươi giúp ta được không?”
“Cái này…” – Vin chần chừ. – “Lỡ để chủ nhân biết, ngài sẽ giận lắm, thậm chí ngài còn nghĩ rằng cậu Zenda phản bội ngài, muốn nối lại tình cảm với Lucas đấy. Chi bằng…cậu Zenda hãy thành thật với chủ nhân thì hơn.”
Câu nói của Vin làm Zenda như sực tỉnh. Đúng là cậu phải học cách thay đổi, nếu vẫn hành xử theo cách nói dối, sẽ chỉ nảy sinh những hiểu lầm ngoài ý muốn. Để Krizu tin tưởng mình, thì trước hết cậu cũng nên học làm sao tạo ra lòng tin ấy cho Krizu.
“Ừ, ta lại hồ đồ rồi. Cảm ơn ngươi nhắc nhở, Vin” – Zenda lủi thủi trở về phòng Krizu. Vin chỉ thở dài rồi cũng quay về phòng mình.
Zenda vừa đẩy cửa bước vào, thì mới hay Krizu đã tỉnh dậy. Krizu đang nằm trên giường đọc sách, trông thấy cậu liền giang rộng vòng tay chào đón. Zenda leo lên giường, nằm gọn vào vòng tay kia, mỉm cười hiền dịu.
“Lúc nãy em đi đâu vậy?”
“Em định ra vườn chăm sóc mấy khóm hoa hồng, nhưng em gặp Vin. Nói chuyện với cậu ấy xong, em lại muốn vào gọi anh dậy, vì em có chuyện cần bàn.”
“Là chuyện gì?”
“Vin bảo cậu ấy vừa gặp Kenvil, lúc xưa họ là người yêu của nhau.”
“Chuyện Vin và Kenvil có quan hệ, thì anh biết lâu rồi. Anh tin tưởng Vin không phản bội mình, nên cũng chẳng cần quan tâm vì sao họ gặp nhau.”
“Ừ. Vin dĩ nhiên không phản bội anh. Kenvil chỉ muốn nói cho cậu ấy biết Michael đã chết.”
“Em có ngạc nhiên không nếu anh nói anh cũng đã biết rồi. Thuộc hạ của anh đã báo từ hôm qua.”
“Sao cái gì anh cũng biết hết mà chẳng hé nửa lời với em?” – Zenda giận dỗi đánh vào ngực Krizu.
“Không quan trọng mà. Lũ werewolf đó chết tên nào thì chúng ta bớt phiền tên đó.”
“Nhưng anh có nghĩ chăng cho cảm giác của cậu?”
Krizu hơi cúi đầu, hôn khẽ lên trán người yêu thì thầm:
“Anh hiểu, chỉ là định mệnh đôi khi nghiệt ngã như vậy đấy. Anh không ưa Michael, nhưng cũng ước gì ông ấy sẽ được sống yên bình bên cạnh hắn. Tiếc rằng, mơ ước luôn khác xa với sự thật.”
“Em đến miền Tây có được không?” – Zenda nhẹ giọng ướm hỏi, thoáng có chút nghi ngại Krizu.
“Đương nhiên là không. Đừng nói với anh em muốn đi an ủi cái tên werewolf tanh…” – Krizu đang nói bỗng dừng lại, cậu sợ Zenda giận nên giấu đi cái chữ còn lại.
“Krizu…Lucas có ơn với em, không có anh ấy, khuôn mặt em sẽ hồi phục sao? Anh ấy còn chăm sóc cho em hơn hai mươi lăm năm qua. Anh nể tình một chút được không?”
“Anh đã nể tình lắm rồi, anh có bảo tanh tưởi nữa đâu.” – Krizu phàn nàn.
“Cho em đi đi…chỉ một lần thôi anh à.”
“Không là không, em đừng có xin anh cái chuyện vớ vẩn này. Gia đình của người ta liên quan gì em mà đến chia buồn.”
Zenda tức tối gạt tay Krizu và quay mặt sang hướng khác.
“Nếu anh không cho em đi, từ nay phòng ai nấy ngủ, đừng có lần mò sang phòng em nữa.”
Zenda định đứng dậy nhưng bị Krizu nhanh chóng nắm tay kéo lại:
“Em vẫn còn…quan tâm đến hắn?”
“Sự quan tâm này đến từ tình bạn.” – Nhìn vào ánh mắt u buồn của Krizu, Zenda lập tức tiêu tan cơn giận. Cậu sợ Krizu hiểu lầm nên đính chính ngay.
“Thôi được.” – Krizu thở ra miễn cưỡng. – “Nhưng em phải đi vào buổi sáng, và về trước khi hoàng hôn phủ bóng. Anh không cho phép em được ở qua đêm nơi đó. Nếu đến khi mặt trăng lên cao mà em vẫn chưa về, anh sẽ đi tìm em ngay. Anh không biết mình có bao nhiêu bình tĩnh để nói chuyện tử tế với hắn đâu, nên em tốt nhất đừng để chuyện này xảy ra.”
“Em hứa.” – Zenda ôm chầm Krizu thay cho lời cảm ơn. – “Em sẽ về trước hoàng hôn. Anh yên tâm.”
“Mong là vậy.” – Krizu ngao ngán nói, dù sao, cậu vẫn là…không tài nào yên tâm cho được.
——————————-
“Cậu là…???” – Bà quản gia Adele ra mở cửa toà lâu đài khi nghe thấy tiếng chuông reo.
Zenda mỉm cười thân thiện nhìn bà:
“Cháu là Alston.”
“Alston??? Là cậu thật sao? Cậu chủ nói cậu vẫn còn ở Pháp cơ mà?” – Vẻ mặt bà lộ rõ niềm vui.
“Cháu vừa về tới. Cháu muốn gặp anh Lucas, anh ấy có ở bên trong không?”
“Cậu chủ đang ở phòng đàn.” – Bà vội vàng kéo tay Alston vào trong, nhưng chợt nhớ ra một việc, bèn nhìn kỹ mặt cậu ngỡ ngàng. – “Khuôn mặt của cậu chẳng phải bị cháy một bên sao?”
“À…anh Lucas đã giúp cháu phẫu thuật lại, chắc anh ấy quên nói với bà do bận bịu.”
“Ra vậy.” – Bà Adele lại cười rộ.
“Kaelyn vẫn khoẻ chứ bà?”
“Con bé đi lấy chồng rồi. Chồng nó là một người cũng khá tốt bụng, chỉ tội hơi nghèo. Do vậy, cậu chủ đã giúp họ ít vốn, hoàn cảnh hiện giờ nghĩ chắc không tệ.”
“Anh ấy vẫn luôn thích giúp người.”
“Cậu đã biết tin gì chưa? Anh trai cậu chủ vừa qua đời, tâm trạng cậu ấy xấu lắm. Suốt ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, và ít khi ra ngoài. Tôi lo cho cậu ấy thật. Giờ cậu đã về, cậu ấy sẽ có bạn trò chuyện.”
Zenda cười nhạt đáp trả, bởi vì cậu biết mình chẳng thể ở đây lâu như bà Adele mong mỏi.
Nghe thấy tiếng chân người vang lên ngoài dãy hành lang, Lucas hét lên cáu gắt:
“Đi khỏi đây ngay.”
Zenda ra hiệu cho bà Adele hãy để một mình cậu vào, bà hiểu ý nên gật đầu quay đi.
“Đã bảo đi rồi mà.” – Lucas càng hét to hơn.
“Là em.” – Một giọng nói quen thuộc tựa sét đánh ngang tai, Lucas dừng đàn, ngay tức khắc đứng dậy và chạy ra mở cửa phòng. Ban đầu, cậu còn tưởng là mình do nhớ Zenda quá nên hoá rồ, chỉ khi hình dung quen thuộc như năm nao đứng sờ sờ trước mặt, cậu mới dám tin Zenda thực đã trở về.
“Anh nhớ em lắm…anh thật sự rất nhớ em.”
Lucas ôm ghì Zenda cho thoả nỗi mong nhớ từng đêm, giọng nói của cậu đã khàn đi từ sau đám tang Michael. Zenda cũng muốn ôm Lucas, nhưng sau hồi suy nghĩ, cậu rút tay lại và đặt song song với thân mình. Cậu không thể cho Lucas thêm hy vọng nào cả, lần này về chỉ đơn thuần là thăm lại người bạn cũ. Và nếu được, cậu muốn xin Lucas giọt máu của Angouleme cứu Krizu.
“Anh…” – Zenda gỡ nhẹ tay Lucas ra. – “Em về để thăm anh, em đã biết tin anh Michael gặp nạn.”
“Thăm???” – Lucas nghe như niềm vui của mình vụt tắt ngay khi nó chưa kịp phôi lớn thành hình. – “Nghĩa là em vẫn quay về bên Krizu?”
Zenda không trả lời, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của cậu thì Lucas có ngay câu trả lời cho mình.
“Anh có phải là phế nhân đâu mà cần em đến thăm?”
“Anh đừng nói vậy, em thật lòng quan tâm đến anh.”
“Thăm đã thăm xong, thấy anh vẫn còn sống thì em đi được rồi.” – Lucas quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn vào Zenda thêm nữa.
Kẻ đứng cạnh cậu, người cậu từng có trong vòng tay, bỗng dưng lại xa xôi như cách cả thiên hà.
“Lucas, Krizu đang bị một lời nguyền gì đó của tộc vampire khống chế vì hắn đã uống máu người chết.”
“Điều này liên quan gì em, người em quan tâm chỉ có Zenda thôi.”
“Liên quan rất lớn là đằng khác. Bởi vì cách giúp hắn thoát khỏi lời nguyền ấy chính là một vật nằm trong tay em, và kẻ em yêu đang đi khắp nơi tìm kiếm. Trước sau, nó cũng sẽ đến tìm em để khẩn xin.”
“Là gì?”
“Giọt máu của Angouleme.”
“Nó không còn trong tay của em nữa.”
“Sao? Không phải em luôn giữ nó à?”
“Trước kia thì đúng, bây giờ thì không.”
“Em…em biết là trong giờ phút này thì không nên nhắc đến một chuyện, nhưng…” – Zenda rụt rè.
“Em định hỏi anh giọt máu của Angouleme phải không?” – Lucas thất vọng ngập tràn. – “Thật ra em về đây cũng chỉ vì nó mà thôi.”
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên trong chua xót.
“Nếu anh cho rằng em là người như vậy, thì coi như em chưa nói gì.” – Zenda đang định quay đi, liền bị giọng nói của Lucas giữ lại.
“Anh không phục, cho đến ngày hôm nay anh vẫn không phục. Nói anh nghe, là tại vì sao anh thua cho Krizu?”
“Tình cảm không có thắng thua, cũng không có trước sau.” – Zenda nói bằng một âm điệu buồn man mác. – “Em không phải vì Krizu đến trước nên mới chọn anh ấy. Những tháng ngày không có em, em hiểu là anh đau lắm. Nhưng anh có hiểu cùng nỗi đau đó, em đã gánh chịu suốt hai mươi lăm năm dài trong câm lặng, mà vẫn cố mỉm cười để anh và Lyall không nhìn thấy?”
“Tình cảm không có thắng thua sao?” – Lucas hít một hơi não nề, đi về phía cây đàn dương cầm, và chống hai tay lên nắp bàn phím. – “Nếu anh kiên trì chẳng buông tay, người đau khổ nhất trong cuộc tranh giành tay ba này sẽ là em đúng không?”
Zenda cúi đầu im lặng.
“Ở bên cạnh Krizu, em chắc chắn được hạnh phúc phải không?”
Zenda khẽ gật đầu một cái, dù không hề quay lại nhìn, Lucas vẫn cảm nhận được điều đó. Giọt nước mắt của Lucas rơi đắng chát xuống bàn phím—những giọt nước mắt sau cùng vì một người cậu yêu.
“Anh không còn giữ giọt máu của Angouleme trong tay, bởi vì nhiều năm trước, anh đã dùng nó để tái tạo khuôn mặt cho em. Nếu như anh còn giữ giọt máu đó, anh sẽ đưa cho em cứu Krizu.”
Zenda chợt nghe băng giá cả cõi lòng, cái hy vọng khó khăn lắm mới có chợt tắt lịm đi. Phải chăng đây là sự trừng phạt của Chúa dành cho cậu? Nếu vậy, ngoài chấp nhận, liệu cậu còn biết làm gì hơn? Dù Krizu có ra sao đi nữa, vẫn sẽ có cậu cùng sánh bước trên một con đường. Người tội nhất đúng hơn là Lucas. Trong giờ phút này, mọi thứ bất công đang đổ dồn lên dáng vẻ gầy guộc vì bão táp kia.
“Anh…em biết…dù thế nào, anh vẫn luôn đối xử tốt với em. Em xin lỗi anh. Nếu không gặp em, anh sẽ chẳng phải nếm trải đau khổ này.” – Zenda nghẹn ngào nhìn bóng lưng Lucas.
“Em từng nói một vạn lần chữ nếu cũng không thể nào thay đổi được hiện thực. Em đừng lo…anh vẫn còn chống chọi được. Lúc em vừa bỏ đi, anh đau lắm, tưởng chừng như chẳng sống nổi. Anh thề với lòng sẽ không bao giờ buông tay em ra, anh nhất định tranh giành với Krizu tới cùng. Nhưng khi nhìn thấy anh Michael chết, anh bắt đầu hoang mang…” – Lucas lấy tay áo lau khô nước mắt.
“Anh chưa từng nghĩ về cái chết của những kẻ sống quen với sự bất tử như chúng ta. Hoá ra tính mạng của vampire hay werewolf cũng mong manh không khác chi loài người. Chúng ta có thể chết đi bất cứ lúc nào, vì bệnh tật hoặc bị người khác giết. Vì vậy, anh mong em sẽ có được hạnh phúc đích thực trong những ngày em sống trên cuộc đời này. Cho dù anh thắng được Krizu, mà trái tim của em không thuộc về anh, sự giành giật ấy liệu có ích gì chăng?”
“Anh…” – Zenda nhắm chặt mắt, để cho hai hàng lệ thôi rơi trên khoé mi. – “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã nghĩ thay cho em.”
“Anh không biết mình nghĩ được cho em đến bao lâu. Nhân lúc anh vẫn còn giữ được lý trí, em hãy quay về đi. Tốt nhất chúng ta đừng gặp nhau nữa, sự chịu đựng của anh có giới hạn.”
Zenda cúi người moi ra một lọ thuỷ tinh nhỏ từ túi trước quần jean đặt xuống mặt sàn:
“Đây là nước cốt loài hoa hồng Pascali mà em yêu nhất, hy vọng anh sẽ giữ nó như món quà sau cùng của một người bạn. Dù chúng ta không thể yêu nhau, trong lòng em, anh vĩnh viễn vẫn là người rất quan trọng. Em sẽ luôn nguyện cầu Chúa ban cho anh sự bình an và vui vẻ.”
Lucas nửa như gật đầu, nửa như không, âm thầm nghe tiếng chân Zenda khuất xa, chết lặng cả linh hồn.
Zenda vừa rời khỏi Fonbleau, đang lúc bước ngang một con dốc xuống núi, liền bị một sinh vật to lớn tấn công từ phía sau. Năm móng vuốt sâu ngoằm như lưỡi kiếm xé đi những mảnh thịt trên bờ vai trái của cậu, làm vệt máu loang lổ khắp chiếc áo thun hai lớp. Zenda cũng bật nhanh móng vuốt trả hắn một đòn ngang thắt lưng, dù hơi nông. Khi Zenda nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một người sói khổng lồ. Hắn có bộ lông màu vàng óng, lấp lánh như những tia sáng mặt trời. Móng vuốt đen ngòm và to tròn, bốn chiếc răng nanh vẫn nhe ra chực chờ tấn công.
“Anh Kenvil?” – Zenda ôm vết thương sững sờ.
Kenvil không nói lời nào, như vũ bão ập đến vật Zenda ngã lăn ra mặt đất và lấy vuốt chế ngự cậu. Zenda cố sức cản lại đôi tay to tướng đang tấn công mình. Cậu không muốn làm tổn hại Kenvil, vì còn nghĩ đến tình của Lucas. Nếu cậu biến hình và đánh nhau với Kenvil, chẳng khác nào là đẩy mình vào cuộc chiến sinh tử không lối ra.