Bloody Pascali Roses - Chương 40
CHƯƠNG 40: SỰ RA ĐI
Lyall ngồi co ro trong góc tường, hơi lạnh đang tràn khắp nhà kho, cùng với tiếng kêu chút chít của những con chuột chạy cùng nẻo, chưa kể là mùi ẩm mốc khó chịu làm cậu nghẹt thở. Cậu nguyền rủa cái tên Lagon rác rưởi, càng nguyền rủa hơn sợi dây đang trói chặt mình. Nếu Lyall có thể bứt đứt nó, thì việc rời khỏi đây chẳng còn là vấn đề với cậu.
Có tiếng bước chân vang lên trước cửa nhà kho. Lyall biết chắc là Lagon chứ chẳng còn ai vào đây. Cứ cách vài ngày, hắn lại đến xem xét cậu một lần, đấm cho vài cái, thụi cho vài cước rồi bỏ đi. Theo như hắn nói, hắn chỉ hành hạ cậu qua loa, vẫn là chờ đến ngày giỗ của Idren đem tế cậu một lần.
Lagon thô bạo đá cánh cửa nhà kho, đôi mắt hắn nhuốm một màu đỏ của máu. Mấy lần trước, Lyall chưa từng thấy hắn có dáng vẻ đáng sợ như vậy. Cậu hơi nhợn trong cổ họng, tập trung sức chú ý vào kẻ đang lồng lộn kia. Hắn đá văng mọi thứ dưới mặt sàn, hất cằm lên nhìn cậu.
“Ngươi biết hôm nay ta làm gì không?”
Khi thấy Lyall không trả lời, hắn hậm hực nói tiếp:
“Ta đến thăm mộ của Idren. Là nhờ ngươi, mà những gì ta có thể hình dung về em ấy chỉ còn một nấm mộ lạnh lẽo tiêu điều. Tại sao hả Lyall? Dù gì chúng ta cũng có tình anh em khắng khít bao nhiêu năm, tại sao ngươi nỡ đối xử với ta như vậy?”
Lyall vẫn là không trả lời, cậu có nói sao thì cũng nhắm sẵn là hắn không tin rồi. Thái độ dửng dưng của cậu làm hắn càng sôi máu giận. Hắn nhìn cậu thật lâu, cười một cái sắc lạnh, rồi cầm kiếm quay đến gần cậu:
“Ta chỉ muốn giết ngươi lập tức, nếu không vì lời hứa sẽ đem ngươi tế trước mộ Idren thì ta đã không cần chờ đợi lâu đến thế. Sắp rồi Lyall, ta sắp chờ được cái ngày này.”
“Đồ điên.” – Lyall mắng vào mặt hắn. – “Ta ngồi yên cho ngươi giết chắc?”
“Đã nằm trong tay ta mà còn ngoan cố.”
Lagon hung hãn nhìn thái độ xấc xược của Lyall, tròng mắt của hắn đang giãn ra vì điên tiết. Hắn giơ cao thanh kiếm trong tay, đâm một nhát xuống đầu gối phải của cậu.
“Aaaa… đồ điên.” – Lyall hét lớn trong khi tay của Lagon vẫn nhay nhay vết thương cho sâu thêm.
Lyall cắn răng đau đớn, cặp mắt vampire đỏ rực nhìn lên cao, gọi những tia sét giáng xuống hất văng Lagon ra khỏi thanh kiếm của hắn. Lagon nằm ngã ra mặt sàn, miệng ứa máu tươi. Thanh kiếm vẫn còn cắm vào đầu gối Lyall, máu chảy ra giàn giụa khắp chân cậu.
“Để xem ngươi còn chống chọi được bao lâu?” – Lagon quệt đi vệt máu rồi hung hãn đá cửa bỏ đi.
Lyall run run co đầu gối lại, dùng răng cắn lưỡi kiếm rút khỏi người mình. Tiếng lưỡi kiếm lanh lảnh trượt qua hai khớp gối của cậu nghe ớn lạnh. Mùi máu nồng nặc lan toả khắp nhà kho, làm bóng đêm càng trở nên dày đặc hơn. Những vết thương thế này đối với một huter không hẳn là trầm trọng lắm. Nhưng vì Lagon đã đâm quá sâu, nên nếu không chữa trị kịp thời, chân phải của cậu có lẽ sẽ tàn phế.
Lyall ngồi dựa lưng vào tường, hơi thở có phần khó khăn vì mất máu quá nhiều. Tuy nhiên, cậu tự nói với bản thân rằng mình không thể chết. Cậu còn có rất nhiều chuyện chưa làm, chẳng thể nào đầu hàng dễ dàng thế này. Nhất định…nhất định cậu phải ráng vượt qua.
——————————-
Ánh nắng ban mai khẽ rọi qua hàng mi của Krizu. Cậu tỉnh lại khi nguyên dạng đã phục hồi. Đêm qua, cậu lại bị trở cơn, chỉ là cố giấu nhẹm để Zenda không biết. Nói ra thật sự chẳng có ích gì, lại khiến Zenda thêm vì cậu mà lo lắng Krizu thay quần áo mới và đi ra khỏi phòng. Lúc bước ngang phòng ăn, cậu thoáng trông thấy có một bóng người đang hì hục với chiếc bánh kem màu nâu:
“Zenda” – Vẻ mặt Krizu có chút ngạc nhiên. – “Em làm gì vậy?”
“Em thử làm bánh kem cho anh ăn, nhưng nói trước là em không giỏi đâu.”
Krizu đến gần ôm Zenda lại:
“Ngốc à, em cứ thích làm mấy chuyện vớ vẩn.”
“Đâu có vớ vẩn chút nào.” – Zenda chỉ vào cái bánh kem vừa mới hoàn thành trên bàn. – “Thử một chút nhé.”
“Anh không ưa thức ăn của loài người.”
“Nhưng do tận tay em làm vì anh.” – Zenda nhíu mày hờn dỗi.
Krizu đưa tay luồn những sợi tóc mượt mà của Zenda ra phía sau rồi xoay người cậu nằm xuống bàn:
“Anh???”
“Anh sẽ ăn, nhưng với một điều kiện.”
Krizu bật tung hàng nút áo của Zenda và thắt lưng của cậu.
“Anh…lỡ đám thuộc hạ thấy…”
“Họ thấy cũng phải xem như không thấy.”
Krizu quệt những mẩu kem từ chiếc bánh lên cơ thể Zenda. Có chút lành lạnh nhen qua da thịt Zenda khiến cậu hơi rùng mình.
“Đừng anh, đang là ban ngày.”
“Em thật rắc rối, anh muốn ăn em ngay.”
Krizu từ từ mút dọc vùng ngực của Zenda. Những dục vọng không đáy nhen nhóm một cách mãnh liệt. Zenda thở hổn hển bấu vào vai anh trai mình. Sức nóng từ trong người cậu toả ra khiến các lớp kem phải tan chảy. Nhưng chính cậu là cũng kẻ đang bị tan chảy giữa vòng tay ấm áp của Krziu. Hai chữ ái tình một khi đã đi đến cực độ, còn biết đâu là con đường rút lui? Zenda nhắm chặt đôi mắt vương chút ươn ướt của tuyến lệ.
“Em yêu anh, Krizu.”
Zenda thủ thỉ vào tai Krizu, thật sự một tiếng yêu chưa đủ để diễn tả hết tình cảm nơi cậu. Cả trái tim, linh hồn và thể xác Zenda dường như đã thuộc về Krizu từ rất lâu, lâu đến nỗi có trước cái ngày cậu được sinh ra. Krizu yên lặng mỉm cười, thay vì đáp trả Zenda bằng một câu nói tương tự, Krizu sẽ dùng cơ thể để chứng minh với Zenda tình yêu chất chứa sâu thẳm nơi trái tim mình.
Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, kèm theo là tiếng đằng hắng nhắc nhở hai kẻ đang say trong biển tình. Zenda và Krizu nhìn thấy Olardo liền buông nhau ra ngay, và chỉnh trang lại y phục gọn gàng.
“Sao ông về đây?” – Krizu lên tiếng hỏi trước.
“Không về sao thấy được hai cháu ngọt ngào thế nào?” – Olardo cười chọc phá, làm đôi má của Zenda ửng đỏ vô cớ.
Olardo đến gần Krizu, và vén cao tay áo của cậu để xem xét. Móng tay của Olardo đột nhiên bấu vào da cậu cho máu chảy ra ngoài rồi mới buông.
“Cậu, thế là sao?” – Zenda kinh ngạc.
“Máu của Krizu vẫn còn màu đỏ, nghĩa là vẫn chưa sao. Khi nào máu của nó chuyển sang đen, thì cháu mua sẵn quan tài cho nó được rồi.”
Olardo chỉ định đùa với Zenda, nhưng không ngờ khiến vẻ mặt của Zenda càng thêm căng thẳng, nên vội đính chính:
“Yên tâm đi, cậu sẽ không để một trong hai cháu có chuyện gì. Nhưng…” – Olardo ngừng lại một chút rồi nói tiếp. – “…lần này cậu về là muốn chào tạm biệt các cháu. Cậu phải đi xa một chuyến và chưa biết khi nào mới về. Nếu tìm ra cách gì, cậu sẽ nhờ người thân tín báo với các cháu.”
“Ông đi với Michael sao?” – Krizu bỗng chen ngang.
Olardo có chút do dự nhưng rồi gật đầu.
“Cậu à…bất kể cậu chọn lựa thế nào, cháu chúc cậu được hạnh phúc.” – Zenda mỉm cười, từ sâu trong ánh mắt tràn trề những tia yêu thương.
“Hai cháu đã lớn rồi, không cần cậu phải ở cạnh làm phiền, nhưng nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Cậu định đi liền sao?” – Zenda níu tay áo Olardo hỏi dồn.
“Không, cậu sẽ ở lại hết hôm nay mới đi. Cậu muốn thử tài của cháu được không?”
“Dĩ nhiên được, cậu thích món nào, cháu sẽ nấu cậu ăn món đó.” – Zenda cười hớn hở, chỉ có Krizu đứng bên là hơi thấy phiền hà một chút.
Gần tối, Olardo sang thăm phòng Zenda. Zenda đang ngồi cạnh cửa sổ, ngắm vầng trăng tẻ nhạt soi trên bầu trời mà buồn vui lẫn lộn. Cậu vui vì đã xác định được cảm giác của mình, nên không còn thấy lạc lõng chơi với như xưa. Nhưng buồn vì đã có lỗi với một người, và không biết người đó hiện giờ đang thế nào.
“Những gì không nên suy nghĩ, thì đừng suy nghĩ nữa.” – Olardo ngồi xuống bàn, nhìn về phía thành cửa sổ, nơi Zenda đang tựa lưng.
“Cháu hiểu. Cậu à, cháu đã biết anh Yves và chị Jolie là thuộc hạ của cậu. Hôm đó, cháu ngửi được mùi hoa hồng Pascali trên người cậu nên đã nghi ngờ quay lại.”
Olardo thản nhiên nhìn Zenda rồi ‘ừ’ một tiếng. Ít phút sau mới nói tiếp:
“Cậu quên cháu có khứu giác rất tinh nhạy, nhưng cháu biết thì cũng tốt, để sau này tránh bỡ ngỡ về họ.”
“Cậu…cần phải có giọt máu của Angouleme thì anh Krizu mới khỏi sao?”
“Đúng ra là vậy. Bởi dòng máu của Angouleme được xem là thanh khiết nhất, có thể tẩy đi những gì đáng khinh bỉ và nguyền rủa đối với vampire chúng ta.”
“Trời đất rộng lớn, biết phải tìm kiếm ở đâu?”
“Giọt máu của Arleen đánh cắp đã cho cháu, của Seth lại cho Lyall, chỉ còn biết trông chờ vào giọt máu còn lại của Gatone.”
“Lyall??? Chẳng phải cậu nói là một người có tên Melanthios sao?”
“Melanthios là em trai một người bạn thân của cậu, nam tước miền Tây Pierce Penalope. Lyall thật sự đã chết, người mà hiện nay con gặp chính là Melanthios.”
“Cháu…cháu…không hiểu.” – Zenda tròn xoe mắt ấp ớ.
“Cậu còn một người thuộc hạ tên Vance. Cậu ta là bạn thân với Lyall hiện giờ. Cậu đã nhờ Vance điều tra về thân thế Lyall, và phát hiện sau khi Melanthios mất tích, Lyall cũng đồng thời mất trí nhớ. Vì vậy cậu nghi ngờ và tìm đến Seth hỏi cho ra lẽ. Tuy Seth không nói rõ ra, nhưng cậu đoán Seth đã dùng thuật hoán đổi linh hồn. Lyall thật có lẽ đã chết cùng với cái thể xác của Melanthios. Còn Lyall hôm nay chúng ta quen chính là Melanthios thật.”
“Lyall đã chết…???”
Trong giây phút chưa chấp nhận nổi sự thật to tát này, Zenda chẳng biết nên vui hay nên buồn? Người con trai còn lại của cô Arleen cũng không còn trên đời, nhưng đồng nghĩa với điều này, sẽ không có ai tìm kiếm Krizu để trả thù cho những hành động sai lầm mà anh trai cậu gây ra. Liệu đây có phải là tin đáng mừng?
Zenda vốn không có khái niệm rõ về Lyall, cậu chỉ biết cái người đã cứu cậu nhiều năm trước và chung sống cùng cậu bấy lâu chính là người cậu luôn xem như em trai ruột. Hoá ra đó phải là Melanthios.
Tại sao càng ngày càng có nhiều chuyện rắc rối này sinh, nó chai mòn dần cảm xúc của Zenda, khiến cậu không biết phải phản ứng sao cho đúng.
Zenda thở dài mệt mỏi:
“Vậy chúng ta chỉ còn biết hy vọng vào giọt máu trong tay Gatone, bởi Lyall, à không…là Melanthios mới phải, nó đã từng mượn Long Cốt của cháu.”
“Chỉ đành vậy thôi.” – Olardo nhún vai.
“Cậu à…mấy hôm trước, chị Querida có đến đây. Trước khi chị ấy đi, đã nhờ tụi cháu dặn dò cậu hãy giữ gìn sức khoẻ.”
“Querida là một người tốt, tiếc rằng cậu chỉ có thể làm bạn với cô ấy.”
“Cháu hiểu, và cháu cũng không có thành kiến với anh Michael. Chỉ cần cậu hạnh phúc, cậu có với ai cháu cũng ủng hộ. Nhưng cậu này…sáng mai, cậu hãy ngắt mấy cành hồng cháu trồng mang về miền Tây tặng cho anh ấy, coi như là chút thành ý của cháu.”
“Được, cảm ơn cháu. Trời đã khuya, cậu về phòng trước cho cháu ngủ.”
“Ừ.”
Một mảng trăng soi vào nơi Zenda đang ngồi, có lẽ suốt đêm nay, cậu phải thức trắng với hàng đống tâm sự ngổn ngang.
——————————
Trong khi đó, ở miền Tây, Michael và Kenvil đứng trò chuyện tại phòng Michael.
“Chuyện tình cảm, hãy để cho Lucas tự giải quyết. Nếu bây giờ chúng ta nhúng tay vào, có khi lại tạo ra mâu thuẫn giữa hai gia tộc Lycaon và Kenshi.” – Michael chau mày.
“Mấy ngày rồi, Lucas cứ nhốt mình trong phòng uống rượu. Thực chất là nó không ngó ngàng gì đến những chuyện khác. Em e…”
“Không sao đâu. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nó sa ngã, đều là tự vực dậy, nhất quyết không cho ai giúp đỡ. Anh tin lần này cũng không ngoại lệ.”
“Cái gì còn đứng lên nổi, đụng tới tình cảm, chỉ sợ nó thà ngã luôn, còn hơn phải đứng dậy trông thấy kẻ mình yêu hiện giờ ở bên cạnh người khác.”
“Chúng ta đã nói với nó từ trước, nhưng nó vẫn kiên quyết chấp nhận. Đây cũng là lúc nó nên học cách đối diện khi đường đời không bằng phẳng như nó nghĩ. Anh phải trải qua biết bao ly hợp mới ngộ ra rằng ‘nếu là định mệnh của mình, thì người ấy dù có đi xa tới đâu, cũng có ngày trở về bên cạnh mình’.”
“Hy vọng Zenda chính là định mệnh của Lucas.”
“Thời gian sẽ trả lời. Anh buồn ngủ rồi.” – Michael nhìn cậu em trai mỉm cười.
“Vậy sáng mai gặp lại anh.” – Kenvil vẫy tay chào cậu rồi bước ra khép kín cửa phòng lại.
“Không biết giờ này ở miền Đông, anh có ngắm trăng như em không?”
Michael khoanh hai tay, vì hơi lạnh đang men theo song cửa tràn vào căn phòng cậu, nhưng trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Vầng trăng tròn vành vạnh, cứ như là nụ cười của Olardo đang nghiêng về cậu.
Bất giác, tiếng gió xào xạc rung cây làm Michael phải để ý. Cậu phóng vội ra khỏi thành cửa sổ, đuổi theo một bóng đen đang chạy ra mé bờ biển. Nhìn dáng của hắn, Michael hơi thấy quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ kịp.
Lúc cậu đến nơi, bóng đen kia dừng lại. Hắn xoay đầu lại nhìn cậu, nở một nụ cười đằng đằng sát khí.
“Lâu ngày không gặp.”
Michael vô thức thụt lùi một bước, rồi bật cây gậy ra khỏi tay, nhưng vẫn chưa giơ lên vội.
“Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Seth ôn tồn vuốt bím tóc hất ra sau:
“Dù rằng ta đã luôn cố gắng quên đi cái chết của Pierce, và ngăn mình không đến tìm ngươi trả thù vì tình bạn bao năm với Olardo. Nhưng mỗi ngày qua, ta phát hiện ta càng hận ngươi thêm. Ngươi tuy không phải là vampire hút máu người, song cũng vì vậy mà ngươi càng đáng khinh. Vampire hút máu vì sinh tồn, còn ngươi giết người vì quyền lực. Ta đến đây là để thay thân nhân của họ đòi lại công bằng, và cũng thay Pierce, người ta yêu nhất trong cuộc đời, bắt ngươi phải chịu báo ứng.”
Tiếng sóng biển rào rạt vỗ vào bờ, Michael đứng yên quan sát kẻ đang tuyên bố sẽ lấy mạng mình cười to:
“Đúng là ta đã gián tiếp hại chết hắn, nhưng chỉ là giúp hắn thoát khỏi đau đớn về thể xác. Căn bệnh đó đối với loài người là bất trị, dù không có ta, hắn cũng sẽ chết.”
“Nhưng nếu không có ngươi…” – Seth cười khổ. – “…Olardo sẽ chọn Pierce vào giây phút cuối cùng, và Pierce sẽ không chết. Ta không có oán hận Olardo, nhưng ta oán hận ngươi. Tại sao một người thiện lương như cậu ấy, cả đời cũng chưa từng làm hại đến dù một loài động vật nhỏ, lại ra đi như thế? Còn kẻ đôi tay nhuốm đầy máu tanh như ngươi thì vẫn sống an bình, thậm chí có được tình yêu của Olardo, thứ mà cậu ấy luôn khao khát?”
Rồi Seth thét lên với ánh mắt căm phẫn, chứa đầy sự đau xót:
“Chúa thật quá bất công, Ngài rõ ràng không có mắt. ”
“Ta mặc kệ ngươi yêu hắn đến mức nào. Nếu ngươi gây sự với ta trước, ta cũng sẽ không nể ngươi đâu, dù cho ngươi là bạn thân của Olardo.”
“Ngươi có khả năng đó sao?”
Seth quất sợi roi dài xuống mặt cát, lửa nổi lên theo đường roi tung toé khắp nơi. Michael hoảng hốt lấy cây gậy của mình tạo ra kết giới chống đỡ đường roi ấy và hất văng đám lửa về phía Seth. Cậy gậy xoay tròn trong tay Michael, những cơn gió nhỏ theo đó xoáy thành cuồng phong ào ạt xô mặt biển dậy sóng.
Seth quất roi dạt sóng biển đang lăm le mình nhanh chóng tan ra. Cát bay lên giăng mù, bọt nước bắn tung toé làm ướt cả y phục hai người. Seth nhanh như cắt quất roi vào cây gậy của Michael và cố giật nó ra khỏi tay cậu. Hai người đứng nhìn nhau kình địch. Michael uốn nhẹ cổ tay, cây gậy liền biến thành con rắn hổ mang dài trượt theo đường roi cắn vào cổ tay Seth một phát.
Seth thu lại roi, ngó vết cắn trên tay, thấy máu ứa ra màu xanh liền biết con rắn này có nọc độc. Nhưng cậu không lộ vẻ sợ hãi, nhe răng nút lấy vết cắn và nhả máu độc ra ngoài.
“Chỉ là chất độc tầm thường.” – Sợi dây roi trong tay Seth uốn thành lọn, kéo dạt sóng biển trào dâng và sấm chớp giăng mịt trời.
Từ giữa đám hỗn loạn ấy, một sinh vật khổng lồ hiện ra với cặp răng nanh trắng sáng. Đó là chân dạng của Seth, con dơi tinh đã ngàn năm. Lỗ tai Seth nhô dài ra, cả thân người chuyển thành một màu đen tuyền óng ả bởi bộ lông mao rậm rạp. Hai chân cậu dậm trên mặt đất, hằn rõ dấu móng vuốt to tướng sâu hơn cả tấc. Cặp mắt đỏ lờm màu máu, và sóng mũi cuồn cuộn làm đội ngược khuôn mặt nhô cao về phía trước, chưa kể đôi cánh dơi vỗ phành phạch, như thể muốn nhấn chìm mọi thứ bởi sức đập khổng lồ hô gió gọi bão kia.
Michael thu gậy, vặn vẹo cổ lườm Seth và trong phút chốc cũng phóng người trở nên to lớn. Bộ lông màu xám bạc lấp lánh dưới ánh trăng, và đôi mắt màu đá Peridot càng thêm sáng rực. Cậu giơ vuốt lao đến tấn công kẻ đang cười nhạo mình, một vết xước ngay tức khắc được in lại trên má phải của Seth.
Seth gừ lên hung tợn, cũng trả đòn lại Michael bằng một cú cào mạnh ngay cánh tay trái của cậu. Hai con quái vật to lớn lao vào vật nhau sống chết, tiếng thét của chúng làm xáo trộn cả màn đêm yên tĩnh. Seth đập cánh thật mạnh và chẳng bao lâu đã chiếm thế thượng phong, cậu quăng Michael tàn bạo xuống mặt đất. Một cái rắc vang lên, cột xương sống của Michael gãy làm đôi.
“Chuyện gì thế?” – Kenvil hối hả chạy đến phòng Lucas, cùng lúc Lucas cũng gấp gáp không kém bỏ ra khỏi phòng mình. Cả hai gặp nhau trên hành lang dẫn đến phòng Michael.
“Anh ấy không ở trong phòng.” – Lucas đáp trả Michael. – “Em nghe tiếng hét của anh ấy. Anh ấy đã biến hình chăng?” – Giọng của Lucas vẫn còn đượm hơi rượu. Nhưng một thứ linh cảm anh em mãnh liệt đã làm cậu tỉnh hẳn khi đoán được Michael gặp chuyện.
“Anh cũng có cảm giác bất an tương tự.”
“Chúng ta đi tìm anh ấy.” – Không ai bảo ai, nhưng Kenvil và Michael đều chạy thụt mạng giữa màn đêm, vừa chạy vừa gọi tên Michael liên hồi.
Giữa nơi rừng vắng âm u, nhiều con sói tụ tập dưới chân đồi thay phiên nhau cất tiếng hú vang. Kenvil xiết chặt tay che lại miệng, chỉ có cậu và Lucas hiểu trong tiếng hú kia, chúng đang truyền tải thông điệp gì.
Khi cả hai ra phía bờ biển, đã có một đàn sói quanh quẩn ở đấy từ trước. Nhìn thấy cậu và Lucas, chúng đồng loạt tản ra. Michael đang nằm trên bãi cát, sóng vẫn đưa vào những âm điệu thương tâm như một lời tiễn biệt sau cùng.
“Anh à…anh à…sao lại thế này?” – Kenvil nâng cả người nhuốm máu của Michael lên, hai mắt trong ngần giọt lệ.
Michael biến trở lại hình dạng con người, cố sức đưa đôi tay lên, nhưng không thể nào nhấc nổi. Lucas thấy vậy, liền nắm lấy thật chặt, cũng nghẹn ngào như Kenvil.
“Là Seth…hắn trả thù anh…việc năm xưa…anh giết người…yêu của hắn.”
“Seth Ginovog, trưởng lão của tộc hunter???” – Kenvil hỏi đay nghiến.
“Phải.”
“Bọn em sẽ phanh thây hắn ra.” – Kenvil ôm Michael chặt hơn, nỗi đau dâng ngập nơi đáy tim làm cậu phẫn uất bật ra từng chữ.
“Đừng trả thù.” – Michael nói thều thào.
“Tại sao? Hắn đã hại anh ra nông nỗi thế này.” – Lucas nắm tay anh trai mà nghe lòng xót xa.
“Lời anh nói…các em không nghe…sao? Đừng trả thù…” – Michael gượng nói lớn hơn, và mỗi chữ đều tràn đầy uy nghiêm.” – “Đó là…là…mong muốn…cuối cùng của anh.”
“Aaa….” – Kenvil xiết hai tay thét lên đau khổ. – “Tại sao, tại sao không thể trả thù chứ?”
“Được, bọn em hứa với anh.” – Lucas nhìn vào ánh mắt Michael, một ánh mắt tha thiết khẩn cầu hai người, nên cúi gằm mặt chấp nhận.
Michael quay sang Kenvil, cố mấp máy môi:
“Hay em…muốn anh…chết không nhắm mắt?”
Nước mắt của Kenvil rớt trên má Michael, cậu lặng yên giây phút rồi miễn cưỡng gật đầu.
“Em hứa…em cái gì cũng hứa.”
Những tiếng nức nở vang lên không ngừng, bất giác làm Michael cũng rơi lệ.
“Hai em phải sống cho thật tốt.”
“Anh muốn gặp anh ấy.” – Đôi hàng mi của cậu từ từ nhắm lại, cậu đã quá kiệt sức. Nhưng trong miệng vẫn không ngừng gọi tên Olardo. Mảnh trăng nghiêng qua bờ biển vẫn rì rào sóng vỗ, nhuộm cả khung trời một màu vàng nhạt ảo não như màu khăn tang.
Kenvil và Lucas cùng nắm tay nhau khóc thảm thiết, ngay cả đàn sói bên cạnh họ cũng cúi đầu thương cảm.
Nơi ghềnh đá, chỉ còn vang vọng lại những tiếng thét bi ai, cứ theo ngọn sóng bạc đầu truyền xa dần, xa dần vào màn đêm cô liêu.
———————————
“Ta nghĩ ta thích ngươi rồi.”
“Không là ai khác, chỉ có thể là một mình em mà thôi.”
“Em sẽ mang đến cho anh những gì tốt đẹp nhất.”
“Em không buông tay anh đâu.”
“Em sẽ chờ anh về.”
“Anh đã trở về rồi.”
Olardo nói trong tiếng nấc thương đau, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, để ngăn cho những giọt nước mắt thôi chảy xuống khoé mi của mình, nhưng sau cùng, chúng vẫn chảy xuống. Cậu quỵ bên mộ Michael, gục đầu ôm tấm bia lạnh lẽo, chẳng thể phân biệt nổi những gì đang diễn ra trước mắt có phải là sự thật hay không?
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, cậu đã mất đi người mình yêu thương, một người từng hứa rằng luôn nắm tay cậu cùng đi trên một con đường. Phải làm sao để quay ngược thời gian? Mọi sự hối hận đều có thể thứ tha, nhưng sinh mạng đã mất rồi, liệu còn cách nào trả lại nguyên vẹn? Những lo lắng từ bấy lâu của cậu, chẳng ngờ đều hoá thực, thậm chí chẳng cho cậu cơ hội nhìn mặt Michael lần cuối.
“Chủ nhân.” – Vance bước đến cạnh Olardo, cũng cảm thông với tâm trạng hiện giờ của cậu. Vance hiểu lẽ ra trong giờ phút này không nên làm phiền cậu, nhưng hắn có chuyện quan trọng muốn thông báo.
“Ta muốn ở một mình.” – Olardo nhỏ giọng bi thương.
“Chủ nhân, thuộc hạ hiểu nhưng…Lyall đã mất tích.”
“Sao?” – Olardo gạt đi nước mắt rồi mới quay lại nhìn Vance.
“Thuộc hạ nghe Yui bảo cậu ấy bị Lagon bắt rồi. Lagon luôn hận Lyall giết chết người yêu của hắn, nên nếu Lyall rơi vào tay Lagon sẽ không còn con đường sống.”
“Tại sao Michael vừa nằm xuống, thì đến cả Lyall cũng gặp nạn. Chúa ơi, là ngài nguyền rủa con sao?”
“Chủ nhân…” – Vance ngượng ngập trên đầu môi.
“Ngươi về trước đi, ta sẽ cứu được Lyall trước khi nó gặp nguy hiểm.”
“Vậy thuộc hạ đi. Thuộc hạ biết có một lời nghe rất vô ích, nhưng người chết không thể sống lại. Xin chủ nhân hãy trân trọng bản thân.”
Lạnh lẽo và cô độc, những hàng phong rơi xuống vội vã. Tiết trời đang chuyển sang Thu, khắp bầu trời giăng kín màu của ly biệt. Một cuộc sống bình đạm với người mình yêu thương, quên đi tháng ngày tranh chấp và thị phi, chẳng nhẽ lại khó đến thế sao?
Giống như những lá phong còn xanh nhưng không chịu nổi gió mạnh mà rơi rụng kia, dù có là werewolf hay vampire thì thế nào, cũng sẽ có lúc bị trói buộc bởi vòng xoáy định mệnh. Olardo tung bộ bài trên tay lên không trung, khiến chúng văng tứ tán khắp nơi, trong khi nước mắt rơi lã chã trên mộ bia Michael.
“Anh vẫn là giữ mãi câu nói xưa kia, nếu em không phải là werewolf, và nếu anh không phải là vampire thì hay biết mấy? Cuộc đời chúng ta chắc chắn vì vậy mà rẻ sang một trang khác. Michael…Michael…”
Tiếng gọi vọng vào những tầng gió rét buốt, cứ vang mãi không thôi. Một niềm đau vang mãi không thôi…