Bloody Pascali Roses - Chương 37
CHƯƠNG 37: VÌ EM YÊU ANH ẤY
Họ nhìn nhau rồi cùng nắm dây trèo lên cao. Khi lên đến đỉnh, cả Krizu và Zenda đều cười mệt mỏi. Krizu dang tay ôm Zenda vào lòng và xoa xoa mái tóc cậu.
“Chúng ta thoát rồi. Bây giờ phải đi đâu đây?”
“Quán rượu Auguste.”
“Em muốn đãi anh uống rượu sao?”
“Đừng đùa nữa.” – Zenda đánh nhẹ vào ngực Krizu. – “Anh còn nhớ cậu có ba người thuộc hạ bí ẩn không? Em đã biết hai trong số đó, muốn tìm cậu thì phải thông qua họ.”
“Được thôi, em bảo đi đâu, anh sẽ đi đó.”
Cả hai nắm tay ra khỏi khu rừng. Nửa đường, Krizu bỗng kéo tay Zenda giật lại, vì cậu đã nhìn thấy một vài cây rừng tụ lại rất khả nghi.
“Xem kìa, Zenda, có phong ấn ở đây.”
“Ừ nhỉ.” – Zenda chạm tay vào một thân cây và dùng hết sức phá tan lớp phong ấn kia đi nhưng vô dụng.
“Để anh giúp em.” – Bàn tay Krizu đặt lên tay cậu, hơi nóng toả ra làm lớp phong ấn vô hình chợt tan chảy như nước, nhiễu giọt xuống mặt đất giữa kẽ tay của hai người.
“Phong ấn bằng băng??? Là cậu sao???”
“Chắc rồi.” – Krizu nhếch môi nhìn kẻ bị đóng băng sau khi lớp phong ấn ngoài đã phá giải. Những hàng cây tự động tản ra trở về vị trí ban đầu. – “Ngoài ông ấy thì còn ai nữa. Chúng ta phải giải quyết vị trưởng lão này thế nào đây?”
“Tha cho hắn đi anh, sức khoẻ của anh quan trọng hơn. Huống chi em không muốn nhìn thấy anh giết người nữa.” – Zenda siết chặt tay Krizu gợn buồn trong đáy mắt.
Krizu suy nghĩ một hồi, lấy tay nâng cằm của Zenda lên:
“Anh có thể hứa với em, sau này nếu không cần thiết, anh không tuỳ tiện tổn hại mạng người. Nhưng với Dan, dù cho em có nói anh độc ác cũng được, giữ lại mạng sống cho hắn rất nguy hiểm. Tiểu nhân có thể không mạnh bằng anh hùng, nhưng biết cách để làm cho anh hùng gục ngã. Em hiểu không?”
“Em sẽ không bao giờ nói anh độc ác nữa. Em nghĩ lại rồi… những lời nói đó chắc sẽ tổn thương anh lắm.”
Krizu mỉm cười sờ vào đôi má hây hây vì gió của người em trai, vui không kể xiết:
“Em thật đẹp.”
Krizu bỗng hôn lên môi Zenda làm cậu phân tâm, trong khi đó, bàn tay trái của Krizu chĩa về bức tượng bằng băng kia phóng ra một luồng dây gai xuyên lớp băng phá nát nó thành từng mảnh vụn. Rồi thì Krizu kéo tay Zenda rời khỏi nhanh chóng, tránh để Zenda nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp.
Dan dẫu sao cũng là một trưởng lão, để giết được hắn, có lẽ Krizu phải tốn không ít sức. Tuy nhiên, nhờ vào lớp phong ấn có sẵn của Olardo, Krizu ra tay không cần phí hao dù chỉ một ít sức lực. Nếu bỏ qua cơ hội này, mai này muốn giết hắn chẳng phải dễ. Ở trong thế giới của sự sinh tồn giữa vampire, werewolf và hunter, tuyệt đối không có chỗ cho lòng nhân từ tồn tại. Bởi nếu hôm nay Krizu tha cho hắn, ai dám đảm bảo ngày sau kẻ chết không phải là cậu và Zenda.
Gió sớm hất tung những sợi tóc mềm mượt của Zenda và Krizu. Hai người vẫn tay trong tay đi dưới ánh bình minh ấm áp, chẳng màng những thách thức đang chờ đợi họ ở phía trước. Dù sao, khi thù hận được trút bỏ, Zenda mới thấy cõi lòng mình nhẹ nhõm biết bao. Hoá ra gông xiềng trước đây chỉ là do cậu tự tạo lấy cho mình, và cậu có khả năng trút bỏ nó dựa vào sức mạnh của bản thân. Krizu chính là nguồn sức mạnh vĩ đại ấy của cậu.
—————————————
“Rượu Bourbon mừng có đôi.”
Yves đặt hai ly rượu xuống mặt bàn nhìn Zenda và Krizu mỉm cười. Krizu hơi thấy không quen, nhưng vì Zenda, cậu cũng nâng lên uống. Bourbon không phải là khẩu vị của cậu, Krizu lấy tay che miệng để giấu nhẹm sự khó chịu. Tuy nói rượu với cậu chỉ là nước lã, nhưng nước lã cũng có nhiều dạng để phân biệt, mà Bourbon là dạng cậu ghét.
Zenda tinh ý nhận ra, cậu lấy lại ly rượu trên tay Krizu:
“Không cần cố ép.” – Rồi quay sang Yves. – “Cho em ly Whisky.”
“Đúng là tình yêu có khác. Lucas cũng không hề thích Bourbon như nó vẫn nói, có điều, cậu Zenda chẳng bao giờ nhận ra.” – Yves nghĩ thầm rồi rót rượu ra ly cho Krizu.
“Anh à, em đã biết thân phận của anh và chị Jolie rồi. Em muốn tìm cậu.”
Yves có hơi sững sờ một chút, rồi nhìn Zenda từ tốn:
“Chủ nhân đã trở về Anh. Ngài nói nếu em và cậu Krizu cần gì, hãy về Anh tìm ngài. Nhưng tạm thời ngài chưa nghĩ ra cách, nên tìm ngài cũng vô dụng. Nếu có cách, ngài đã chữa cho cậu Krizu từ sớm.”
“Anh đã nói rồi mà.” – Krizu như còn định nói thêm, lại bị ánh mắt Zenda lườm một cái nên im re, cúi đầu nhấp ly rượu.
“Cũng đã lâu rồi em không về nhà. Vậy có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng gặp anh. Tiếc rằng không gặp được chị Jolie.”
“Không sao.” – Yves mỉm cười. – “Đường đời bao la, có kết thúc hôm nay thì sẽ có khởi đầu ngày mai. Sớm muộn bọn anh cũng đến Anh quốc thăm hai người.”
“Vậy là bao lâu?”
“Rất mau thôi.”
“Em chờ.” – Zenda đánh tay chắc nịch với Yves chào tạm biệt, rồi cùng Krizu rời khỏi Auguste.
“Anh à… anh về Savania thu dọn hành lý và đặt vé trước đi. Sáng mai chúng ta gặp nhau ở sân bay được không? Em muốn nói lời chào tạm biệt với anh ấy.” – Zenda lắc lắc tay Krizu như chờ đợi sự đồng ý từ cậu.
Krizu đằng hắng một cách khó chịu, chẳng muốn trả lời gì.
“Anh à…” – Zenda lại thúc tay cậu.
“Anh muốn đi theo.”
“Không được, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy. Huống chi, có anh thì làm sao em nói.”
“Có chuyện gì mà anh đây không thể biết.” – Krizu hỏi đầy nghi ngờ.
“Em không hề giấu anh cái gì hết, nhưng nếu chỉ em và anh ấy nói chuyện sẽ tiện hơn.”
“Bất quá thì anh chiều ý em, rồi lén đứng ngoài.”
Zenda bỗng nhiên đứng lại, nhìn sâu vào mắt Krizu:
“Lời hứa sẽ tin em hết hiệu lực rồi đúng không?”
“Không phải, anh tin em, nhưng… nhưng ai dám đảm bảo hắn không làm gì em?”
“Em là kẻ yếu đuối như thế? Không thể bảo vệ nổi cho bản thân sao? Nếu tin em, sáng mai anh hãy chờ em ở sân bay. Chúng ta đã cùng hứa sẽ học cách yêu nhau lại từ đầu, thì trước tiên hãy học cách tin tưởng nhau.”
Krizu chăm chú nhìn Zenda, một ánh mắt chân thật hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này, gật nhẹ đầu chấp nhận. Zenda choàng tay ôm người cậu, nhẹ nói ba chữ ‘cảm ơn anh’ trong hạnh phúc.
——————————-
“Tên điên kia, ngươi có thả ta ra không?” – Vin hét vang khắp căn phòng, hai cánh tay của cậu đã bị trói chặt vào thành giường. Mặc cho cậu giãy đạp bao nhiêu thì vẫn không thể thoát ra.
Có tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, Kenvil bưng khay súp vào đặt ngay chiếc bàn gần giường nhìn cậu mỉm cười:
“Cậu la hét từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng mà không hề biết mệt mỏi là gì sao? Ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu vẫn chưa khoẻ, ta sợ cậu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.”
“Chuyện của ta chẳng cần ngươi lo.”
“Nhưng ta đã cứu rồi thì sẽ lo đến cùng, nếu không lo, ta chẳng cần cứu ngươi về làm chi. Cứ để đám vampire kia phanh thây ngươi ra thành trăm mảnh rồi.” – Kenvil cười bình thản, múc một muỗng súp lên định đút cho Vin.
“Ta đã cảm ơn cứu mạng còn gì, sao không cho ta rời khỏi chứ?” – Vin quay mặt không thèm ăn.
“Bởi vì ta thấy ngươi đẹp, ta luôn có hứng thú với người đẹp. Vừa tối qua, ta đã tiễn một em rất đẹp lên giường, nhưng cậu ta ngoan ngoãn hơn ngươi.” – Kenvil đặt lại chén súp xuống khay. – “Không muốn ăn thì thôi, ta xưa nay chẳng cưỡng ép ai.”
“Nói ta nghe xem sao ngươi biết tên của ta trước khi ngất xỉu?” – Kenvil liếc mắt sang cậu hỏi.
“Tên ngươi???” – Vin sực nhớ lại chuyện đêm qua, rồi mỉm cười đay nghiến. – “Kenvil à? Tại vì ta có nuôi một con chó tên Kenvil. Ai ngờ thế gian có lắm kẻ trùng tên với nó, thật tội ghê.”
“Không lẽ ta lại đi cãi với một đứa ranh như ngươi cho mất thân phận. Nhưng càng bướng bỉnh, ta càng thích ngươi thêm.” – Kenvil ngắt cằm của Vin một cái nựng nịu. – “Ngươi tên gì?”
“Nói ra sợ làm ngươi giật mình thôi. Ta xưa nay không đổi tên bao giờ.”
“Làm ta giật mình??? Tên ngươi đặc biệt lắm sao?” – Kenvil cười giòn giã.
“Vin Lamoro chính là tên ta.” – Vin hất mặt lên thách thức.
“Gì???” – Kenvil nghe xong giật mình chới với.
“Vin Lamoro. Có ấn tượng gì sao?” – Vin cười mai mỉa.
“Thật là em? Em chẳng phải đã chết rồi sao?” – Kenvil mím môi đắn đo.
“Chết thì không thể sống lại à? Hận ngươi quá chết không được nên phải sống lại kiếm ngươi trả thù.”
“Đúng là em sao? Lấy gì để anh tin đây? Khuôn mặt em thay đổi thế kia mà?”
“Xác của ta đã bị hoả thiêu, nên chủ nhân đành lấy một thân xác khác giúp ta sống lại. Còn không tin thì để ta kể ngươi nghe. Ta và ngươi chỉ ở bên nhau được bốn mươi ba ngày thì ngươi đòi chia tay. Ta nhớ…” – Vin hơi xúc động. – “… nhớ rằng mình từng níu tay áo của ngươi van xin ngươi ở lại, nhưng ngươi vẫn phủi tay bỏ đi. Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi đang ở trong bộ dạng con gái. Khi ta tỏ bày, ngươi cũng không từ chối. Rồi một ngày ngươi hẹn ta ra giáo đường, nói với ta ngươi là con trai, ta vẫn nhất ý bảo rằng ta yêu ngươi. Sau đó, chúng ta cũng chính là ở cái giáo đường ấy đã…”
Kenvil buồn cười vì sự ngượng ngập của Vin. Chính xác là cậu cũng không nhớ hai người từng quen nhau bao lâu, nhưng cái chuyện quan trọng thế kia thì làm sao quên được.
“Chủ nhân của em có phép thuật cao như vậy, chắc liên quan đến vampire đúng không?”
“Ngươi cũng quen mà, Krizu Kenshi đấy. Bây giờ biết ta là ai rồi, ngươi dẹp ý đồ tán tỉnh ta đi, mau thả ta ra. Ta có chuyện quan trọng cần đi gấp.”
“Anh đoán không sai, thuật chuyển xác chỉ có bọn vampire đáng ghét mới làm được. Nhưng em hiểu lầm ý anh rồi. Anh chẳng muốn tán tỉnh em gì cả, chỉ thích đưa em lên giường thôi. Nếu là người quen lâu năm thì càng hay, có thể bỏ qua thủ tục chào hỏi, tiến tới công đoạn chính. Dù gì em cũng biết anh chẳng phải loại đàng hoàng, khỏi cần đóng kịch cho em thấy như lúc nãy.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” – Vin sợ hãi cố lùi xa Kenvil.
“Ngươi cái gì, hồi đó em luôn gọi anh ngọt ngào mà.” – Kenvil sờ vào chân Vin và mò tay ngược lên đầu gối.
“Ngươi dám chạm vào ta, ta thề ta… sẽ… sẽ cắn lưỡi chết ngay cho ngươi coi.” – Vin trừng mắt thách thức.
“Em còn giận chuyện anh bỏ rơi em về miền Tây, và khi em bệnh nặng, anh cũng không đến thăm sao?”
“Ngươi biết rồi còn hỏi.”
Kenvil ngả đầu lên hai đầu gối của Vin cười khá buồn:
“Lỗi không nằm ở anh. Vì mẹ em bảo không muốn chúng ta có quan hệ, nên bà đã quỳ xuống cầu xin anh hãy từ bỏ em. Nếu anh không buông tay, bà ta sẽ đập đầu chết. Anh còn cách nào hơn?”
“Mẹ ta thật đã làm thế?”
“Anh không việc gì nói dối trước linh hồn người đã chết.”
Vin chưng hửng một hồi lâu, rồi cắn chặt môi lại một lúc lâu mới bật ra câu hỏi:
“Vậy thì ngày ấy, nếu không có mẹ ta… ngươi… liệu ngươi có bỏ lại ta không?”
“Có.”- Kenvil đáp dứt khoát.
“Chết đi.” – Vin rút chân ra giận dữ làm đầu của Kenvil rơi tõm xuống mặt giường. – “Thế thì còn nói làm gì?”
“Nói để em biết là dù sao anh cũng không có ý định chia tay em sớm thế? Em là con người, không lẽ sống ngang được với tuổi thọ của anh sao? Em chết trước anh thì cũng coi như là chia tay rồi.”
“Chỉ giỏi nguỵ biện. Ngươi thả ta ra mau, ta thật sự có chuyện cần đi.”
“Được thôi.” – Kenvil với tay lên thành giường tháo dần sợi dây buộc chặt cổ tay Vin. – “Nếu đã biết thân phận em rồi, thì mai này dễ xử thôi.”
Đợi lúc Kenvil tháo xong, Vin nện cho hắn một cú ngay mặt rồi chuồn nhanh trước khi bị bắt lại. Kenvil không đuổi theo, chỉ ngồi yên trên giường mỉm cười gian trá.
——————————
Cũng vẫn là gian phòng khách quen thuộc, với những cành hoa Tulip đen toả hương thơm dìu dịu tạo nên một bầu không khí dễ chịu. Zenda sờ tay lên mặt bàn và ngắm qua một lượt những chiếc tách mà mới hôm nào cậu đã cùng Lucas đi mua.
Tại sao tình yêu lại mâu thuẫn thế kia, nếu cậu trở về với Krizu, phải chăng cậu sẽ có lỗi với Lucas? Cậu đã nương nhờ Lucas suốt hai mươi lăm năm, khuôn mặt cũng vì có Lucas mới phục hồi, giờ bỗng nói một câu không yêu và quay trở về bên người tình cũ, liệu có phải quá nhẫn tâm? Nhưng nếu cậu ở lại bên cạnh Lucas, mà trái tim chỉ ngày đêm nhớ về Krizu, huống hồ Krizu đang trong tình trạng nguy hiểm, liệu cậu có đành lòng? Đằng nào cũng cần có một người đau khổ, giá được là cậu chứ không phải ai trong số họ thì hay biết mấy?
Dù cậu đã có quyết định cuối cùng, song vẫn còn khá buồn bã không yên. Vì cậu yêu Krizu, thì không thể nào cậu ở lại bên cạnh Lucas nữa. Vì cậu yêu Krizu, thì có ngày cậu cũng phải đối đầu với Lyall – một người cậu xem như ân nhân, và cậu không phủ nhận tình cảm mình từng dành cho Lucas đã hơn mức bạn bè; cậu vì Krizu mà đành từ bỏ hết hay sao? Lucas luôn mang đến cho cậu những niềm vui khôn tả, sự dịu dàng ân cần, vòng tay che chở yên bình, cả lòng vị tha không bao giờ đòi đền đáp, liệu cậu có thể nào tìm được trên thế gian này người thứ hai đối xử với cậu tốt đến thế?
Zenda biết rằng Krizu sẽ chẳng thể nào so được với Lucas. Người cậu yêu mang đến cho cậu nhiều nỗi đau hơn niềm vui, nhiều sự nghi ngờ hơn tin tưởng,… nhưng vẫn là người cậu yêu. Tình yêu đôi khi là một dạng ngốc nghếch như vậy.
Zenda ngồi chờ rất lâu, quá hai giờ đêm thì Lucas mới trở về. Cánh cửa căn phòng vừa mở ra, sắc mặt Lucas chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rỡ. Cậu chạy lại ôm chầm Zenda cười hớn hở:
“Zenda, em đi đâu vậy, anh đã tìm em suốt nửa tháng nay. Anh còn sợ em gặp chuyện bất trắc, gần như anh chẳng dám ngơi nghỉ phút nào. Em đi đâu sao lại không báo với anh?”
Zenda xiết chặt bờ vai Lucas lần cuối rồi từ từ đẩy Lucas ra. Trong nụ cười buồn bã của cậu thoáng lên chút khó xử. Cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Lucas có vẻ hốc hác hơn trước, chắc là vì tìm kiếm cậu nên đã thường xuyên bỏ ăn.
“Anh à, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Vẻ mặt Zenda nghiêm túc đến độ làm Lucas thấy lo sợ. Lucas yên lặng lắng nghe những gì cậu sắp nói.
“Chúng ta chia tay đi.” – Một tia sét đánh ngang tai Lucas, Lucas bàng hoàng chống tay vào chiếc bàn cạnh đó hỏi Zenda lại cho kỹ.
“Em vừa nói gì?”
Zenda hít một hơi rõ dài, lấy hết can đảm ngước mặt lên nhìn Lucas. Nếu đã quyết định trở về bên cạnh Krizu, Zenda tự biết không nên yếu đuối như vậy. Cậu phải mạnh mẽ lên để đối diện với mọi chuyện sau này. Đây mới chỉ là khởi đầu, nếu cậu bước không qua nổi thì còn nói gì đến những chuyện về sau.
“Em xin lỗi. Lỗi là ở nơi em quá hồ đồ trong tình cảm. Sau cùng em biết rằng người em yêu vẫn chỉ có anh trai mình. Em không thể ở bên anh, càng không thể kết hôn cùng anh. Cho em xin lỗi.”
“Em muốn trở về bên cạnh Krizu, đó là tất cả những gì em cần nói?” – Lucas cố giữ bình tĩnh, xác minh lại lời Zenda.
“Phải. Không có em, anh vẫn còn hai người anh trai yêu quý, còn những người hầu tận tuỵ ở toà lâu đài Fonbleau, còn cả niềm mơ ước cháy bỏng cứu giúp muôn người thoát khỏi cảnh sinh tử. Nhưng không có em… anh ấy sẽ sống rất cô độc. Ánh sáng đã không thể chạm vào tim anh ấy, nay càng khiến anh ấy thêm khiếp sợ nó sẽ làm bỏng trái tim mình. Huống hồ, không có anh ấy, em vĩnh viễn cũng cô độc như thế. ” – Zenda nuốt nước bọt vào sâu tận cổ họng, có một khoảng cách vô hình đang tồn tại giữa cậu và Lucas. Khoảng không gian xung quanh họ im lặng đến đáng sợ.
Zenda cúi mặt, cố bật ra một câu gì đó:
“Xin lỗi anh.”
“Em chỉ nói được có bấy nhiêu thôi sao?” – Vẻ mặt của Lucas tràn trề thất vọng, dường như trong đó còn bao hàm cả đau khổ và tổn thương.
Lucas gục mặt lên vai Zenda. Zenda có thể cảm nhận được những giọt lệ kết tinh cho đau đớn đang nhỏ giọt xuống vai áo mình.
“Đừng bỏ anh đi, van xin em đừng bỏ anh đi. Anh chưa từng có được hạnh phúc thật sự cho đến khi em xuất hiện. Anh vì em không quản ngại phải hy sinh bao nhiêu, phải trả giá thế nào. Anh cũng chẳng màng gì, điều anh biết chỉ đơn giản là anh yêu em Zenda. Anh không có nhiều người ở bên cạnh như em nghĩ, mọi thứ thuộc về anh chỉ là con số không. Nếu ngay cả em cũng bỏ anh, anh thật sự không tưởng tượng nổi mình sẽ đi về đâu?”
Người thừa kế thứ ba của gia tộc kẻ thù Lucas Lycaon đang khóc trên vai Zenda. Cậu cảm thấy đôi chân có chút run rẩy, cứ như sắp trụ không vững vàng nữa. Giá mà cả hai đừng gặp nhau, giá mà cậu có thể gánh chịu tất cả nỗi đau đớn này thay Lucas. Tại sao Chúa nỡ nhẫn tâm trao trái tim Lucas cho cậu, trong khi ngài xếp đặt trái tim cậu vĩnh viễn không cách nào hồi đáp tình cảm ấy?!
Thật quá mệt mỏi. Suốt 25 năm qua, Zenda không phủ nhận cậu có động lòng với Lucas. Một kẻ phải trốn chạy đến bước đường cùng bỗng dưng tìm thấy một chốn thanh bình để dừng chân, thử hỏi làm sao không lập tức bám víu? Lâu dần, sự bám víu trở nên thật cần thiết và quen thuộc.
Song, trước khi mọi thứ đi quá đà, Zenda đã kịp ngộ ra rằng tình yêu không phải là vật chất. Nếu chỉ nhận nhưng lại không biết trao trả, đó gọi là đam mê nhất thời mà thôi. Tình cảm đích thực không hề bao hàm lý trí, nếu vẫn còn đủ lý trí để phân biệt, nó vẫn chưa đạt đến mức sâu sắc.
Zenda biết vì sao cậu cần Lucas, bởi 25 năm tuy chẳng quá dài, nhưng cũng chẳng quá ngắn, trong khi sự cô độc làm con người ta đôi lúc phải sợ hãi. Lucas giống như là mặt trời đã soi qua vùng bắc cực âm u trong lòng cậu, mang đến cho cậu không chỉ ấm áp, dịu dàng, còn bao hàm niềm tin về một trụ cột vững chắc và an toàn.
Vào cái thời khắc rời xa Krizu, trái tim, linh hồn lẫn thể xác của Zenda đều bị hủy hoại tột cùng. Cậu sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào ánh sáng. Zenda tự nhốt mình lặng lẽ trong bóng đêm, với chiếc mặt nạ sắt lạnh lẽo tưởng chừng chẳng bao giờ tách lìa khỏi cuộc đời cậu. Zenda thường dùng những mảnh kiếng vỡ rạch nát tay mình và ngồi nhìn dòng máu tươi chảy ra giữa tiếng cười ai oán. Cậu không còn nhớ cậu đã tự dày vò bản thân trong bao lâu. Trước mặt Lyall, Zenda vẫn cười đùa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ bóng tối và mặt trăng mới hiểu gần như không có đêm nào cậu chợp mắt được.
Mọi thứ thay đổi hoàn toàn khi Lucas hiện diện. Bầu trời trong trẻo hơn và ánh sáng cũng không còn làm làn da của cậu bỏng rát. Lucas dạy cho cậu thiện lương và tình người, dẫn dắt cậu từ trong những vực sâu thăm thẳm can đảm bước ra thế giới hy vọng. Không còn là Nocturne với những đêm dài mất ngủ, thay vào đó, giai điệu của Moonlight Sonata khiến Zenda phải hồi sinh. Zenda cũng từng tin rằng mình sẽ nhanh chóng, rất nhanh chóng phải lòng Lucas—một người đáng để cậu yêu và khẳng định chỉ đem đến cho cậu toàn niềm vui và tiếng cười. Thậm chí, có lúc Zenda ngỡ mình đã yêu Lucas.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, trong giấc mơ hằng đêm, hình bóng một người con trai khác với vòng tay ngọt ngào lại đi vào tâm trí cậu. Giọng người đó gọi tên cậu, cách người đó mỉm cười, cả làn hương cơ thể của người đó ám ảnh cậu ngày qua ngày. Lúc phát giác người đó gặp chuyện, cậu nhẫn tâm tới nỗi không kịp nghĩ cho cảm xúc của kẻ đã bảo bọc cậu suốt 25 năm. Cậu chỉ muốn một mạch chạy đến ngay với người đó. Đây chính là thứ tình cảm mà lý trí hoàn toàn không thể kiểm soát.
“Anh… em có nói mãi thì vẫn là những câu xin lỗi, một vạn lần xin lỗi cũng không đổi được trái tim nguyên vẹn của anh. Em cũng thế, một vạn lần em có nói sẽ ở bên anh, cũng không đổi được trái tim đã lỡ yêu anh ấy.”
“Nếu trên đời vốn không có Krizu, hoặc vả anh là người đến trước, người em yêu có phải sẽ là anh?”
“Nếu không thể trở thành sự thật.” – Zenda đáp lạnh lùng, cậu không muốn cho Lucas thêm bất kỳ hy vọng nào, bởi cậu biết mình chẳng có khả năng giúp Lucas biến chúng thành thật.
Lucas ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Zenda—một đôi mắt băng giá không hề vì cậu rơi một giọt lệ nào, cõi lòng tắt ngấm như ánh lửa trong đêm đông.
“Vậy nếu anh nói anh sẽ không để cho em đi?”
“Em vẫn sẽ đi.” – Zenda không dám nhìn lại Lucas, dù biết rằng đôi mắt tím trong suốt ấy đang chú mục vào mình. Cậu cố gượng giữ lại chút mạnh mẽ, ít nhất cũng đủ duy trì đôi chân không quỵ sụp xuống vì cảm giác ngột ngạt khó thở.
Lucas lặng yên, vẫn dõi theo thái độ của Zenda . Họ đứng tựa hai pho tượng bất động, không một thanh âm nào được phát ra, ngoài tiếng đồng hồ vẫn chậm rãi gieo từng nhịp tích tắc. Hơn bốn mươi phút trôi qua, Zenda bắt đầu dao dộng, cậu luồn một tay ra sau vò thành nắm đấm để ngăn sự bối rối.
“Hãy cho anh biết một lý do, dù là một lý do ngốc nghếch để anh có thể cho em đi. Anh thua Krizu ở điểm nào? Là anh chưa đủ tốt, hay vì anh đã cư xử sai khiến em buồn lòng? Tại sao em thà trở về bên cạnh Krizu, cũng không chấp nhận ở lại với anh?” – Giọng của Lucas trầm ấm vang lên, dẫu rằng nỗi đau đè nén sâu vào tim còn làm cậu nghẹn ngào trên khóe môi.
“Tình yêu không hề có lý do, nếu có lý do nó không gọi là tình yêu. Em biết anh thực tốt lắm, anh chưa hề khiến em phải buồn lòng điều gì. Ai không mong có được một người yêu hoàn hảo như anh. Nhưng đôi khi, hoàn hảo cũng là một khiếm khuyết.”
Lucas nhắm chặt mắt, nửa như cười, nửa như khóc:
“Hoàn hảo cũng là một khiếm khuyết. Cám ơn em đã dạy cho anh bài học đáng giá này.”
Rồi cậu quay lưng vào trong góc giường, cố tình không muốn nhìn Zenda nữa. Zenda biết có nói thêm cũng vô dụng nên đành câm nín.
“Đi đi…” – Lucas nghiến răng chua xót.
“Anh???” – Zenda nhìn về phía bóng lưng của cậu bỡ ngỡ.
“Anh nói là em đi đi, hãy đi mau trước lúc anh còn đủ lý trí. Nếu như em lại nói xin lỗi hoặc đại loại như thế thì không cần thiết. Hôm nay anh để em đi, không có nghĩa là anh chấp nhận nhường em cho Krizu. Chúng ta sẽ còn gặp nhau, và anh thề rằng nhất định dùng cả cuộc đời mình giành lại trái tim em từ tay Krizu.”