Bloody Pascali Roses - Chương 35
CHƯƠNG 35: QUÁ KHỨ OLARDO & MICHAEL (Phần 2)
“Có cần anh đưa em về?” – Olardo tiến gần nắm tay cậu bằng ánh nhìn trìu mến.
“Anh có hẹn, chẳng phải sao?” – Michael chỉ hỏi ướm thử, cậu không thích Olardo gặp Pierce.
“Sẽ ổn thôi, cậu ấy không hay giận hờn, chỉ bất quá la mắng vài câu là cùng.”
“Nam tước Pierce?”
“Ừ.”
“Hai người có quan hệ gì?”
Olardo nhặt quần áo lên mặc lại:
“Không hơn không kém là bạn bè, do vậy, em vẫn còn cơ hội làm anh xiêu lòng. Cho đến hiện tại, anh vẫn chưa thể gọi là chính thức yêu một ai.”
“Kể cả người đêm qua?” – Michael muốn khẳng định cho chắc chắn.
“Dĩ nhiên.”
“Cảm giác anh dành cho em là gì?”
“Hứng thú, rất có thể chuyển thành tình yêu nếu em cố gắng. Anh cũng muốn được yêu một ai đó, và có một ai đó thuộc về mình.”
“Thời gian?”
“Cái thú vị giữa tình yêu của một vampire và một werewolf chính là thời gian. Em cứ xài thoả thích. Dù sao, thân phận của chúng ta cũng không hứa hẹn bền vững gì. Anh ban đầu không định dính dáng đến em, nhưng cá tính cứng cỏi của em làm anh phải thay đổi. Thì cứ thử một lần xem.”
“Em sẽ làm anh phải yêu em.”
“Để xem.”
Ánh mắt Olardo bỗng nheo lại khi nhìn thấy bức tranh của mình đã thay đổi. Cậu lại gần sờ vào những nét vẽ của Michael, lòng dậy lên chút xuyến xao. Một thiên thần khoác y phục đen và đôi cánh trắng đang quỳ xuống nhặt cành hoa Tulip đen từ mặt nước.
“Là em vẽ?”
“Ừ.” – Michael thẹn thùng.
“Thiên thần này là anh sao?” – Olardo ngạc nhiên vì màu tóc và khuôn mặt của người này rất giống với cậu.
“Ừ.”
“Anh giống thiên thần chỗ nào cơ chứ?” – Olardo mỉm cười và vẫn không rời tay khỏi bức tranh.
“Em không rõ lắm, nhưng em cảm thấy anh giống.”
“Vì sao là hoa Tulip đen?”
“Đơn giản vì em thích nó. Nó đại diện cho tình yêu bất diệt.”
Olardo lấy bức tranh ra khỏi giá vẽ, cuộn lại từ từ.
“Suốt bảy trăm năm qua, chưa từng có một người nghĩ rằng sẽ thay thế anh vẽ tiếp bức tranh này. Tại sao em lại là werewolf?”
Michael cau mày vì câu hỏi của Olardo.
“Werewolf thì thế nào? Em còn cho rằng anh vốn không ngại điều này.”
“Em về đi.” – Olardo cúi đầu, có một chút lạnh lùng hàm ẩn trong lời nói.
“Sao anh bỗng dưng…???” – Michael chưa hết ngỡ ngàng thì Olardo đã cắt ngang.
“Anh muốn yên tĩnh.” – Giọng nói rất nhẹ, nhưng có đủ sự quyết đoán.
Tiếng cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Michael rời khỏi với những điều còn cánh cánh không yên.
Chẳng bao lâu sau, Olardo cũng cầm bức tranh đế nhà Pierce.
“Cậu bé lần trước sao?” – Seth cầm lấy bức tranh tò mò.
“Đúng vậy.”
“Cậu quên đi, chỉ là một bức tranh không ra gì của cậu khiến Michael tò mò, nên huệch hoạc thêm vài nét. Tớ cũng làm được vậy.” – Pierce biễu môi.
“Sao không thấy cậu làm?” – Olardo cười trêu chọc.
Pierce đằng hắng.
“Không thích điên cùng cậu. Cậu mà là thiên thần, thì thế gian này chẳng có ai là ác quỷ cả.”
“Pierce đúng đấy.” – Seth xếp lại bức tranh đặt xuống mặt bàn. – “Huống chi một bức tranh lại không nói lên cái gì.”
“Với các cậu thì không, nhưng với tớ thì có. Còn nhớ năm ấy chị gái tớ và tớ cùng ngồi vẽ cạnh nhau, chị ấy đã lấy cọ nguệch ngoạc hai chấm đen trên nền giấy trắng. Khi tớ hỏi vì sao chị không vẽ cho đàng hoàng, chị cười bảo tặng cho tớ. Đó là món quà chúc phúc của người chị gái, nếu mai này ai giúp tớ vẽ tiếp hai vệt này thành một bức tranh hoàn chỉnh, đó chính là nửa kia mà tớ luôn tìm kiếm.”
“Cậu chưa từng kể cho bọn tớ nghe.” – Pierce lộ ra sắc mặt không vui.
“Dĩ nhiên, đây là bí mật của chị em tớ.”
“Chị gái của anh Olardo thật tuyệt.” – Melanthios đang lúi húi với đám hạt giống trong tay tinh nghịch quay sang nháy mắt với Olardo.
Olardo rời bàn, đến gần bế Melanthios lên cười to.
“Đúng vậy, chị ấy là vĩ đại nhất trong lòng anh.”
“Đừng đùa…em đang trồng cây.”
“Em trồng cây gì?”
“Hoa hồng, anh Pierce nói hoa hồng là đẹp nhất.”
“Là loại gì?”
Melanthios bặm môi lắc đầu. Olardo nắm bàn tay đang cầm hạt giống của thằng bé đưa lên mũi ngửi.
“Apricot Gem (*)”
“Anh Olardo tài thật, sao anh biết?”
“Anh là chuyên gia về hương liệu mà. Loại này có màu cam, mai này Melanthios lớn lên cũng sẽ rạng rỡ như nó vậy, khiến người phải chói mắt.”
“Nịnh vừa vừa thôi.” – Pierce điềm đạm rót trà vào ly.
“Cái này gọi là đến con nít cũng không tha.” – Seth phụ hoạ.
Olardo đặt Melanthios xuống mặt đất và xoa xoa đầu cậu:
“Em trồng tiếp đi, cẩn thận bẩn tay. Anh đi xử hai tên kia.”
“Ừ.” – Hai má Melanthios lún đồng tiền.
“Các cậu chỉ thừa cơ xỉa xói người khác, một xướng một hoạ y hệt như vợ chồng.”
“Đừng có hàm hồ.” – Pierce trừng mắt cảnh cáo Olardo. – “Trở lại chuyện lúc nãy, cậu tin vào lời chị gái mình, nghĩa là cậu tin Michael là người cậu luôn tìm kiếm bấy lâu sao? Cậu ta là… là…mà.” – Pierce nói tránh vì có em trai cậu đang ở cạnh đó. Nó vẫn là một đứa trẻ rất trong sáng, hoàn toàn không biết gì về werewolf và vampire.
“Nếu đã yêu một người thì cần chi phải ngại ngùng thân phận.”
“Cậu…cậu yêu Michael sao?” – Pierce lén xiết chặt tách trà, nhưng Seth tinh ý nhận ra điều đó.
“Từ cái lần bị cậu ta tát ở nhà cậu, tớ nghĩ mình có chút hứng thú với cậu ta, chỉ là không nói ra. Cho đến ngày hôm qua, sau khi nhìn xong bức tranh này, tớ nghĩ sự hứng thú này tăng lên đáng kể, có thể sẽ thành yêu trong nay mai. Tớ không ngại Michael là ai, nhưng…nếu để anh trai tớ biết, chắc chắn có sấm sét giáng xuống cuộc đời tớ. Huống chi…khoảng cách giữa hai gia tộc quá lớn, giả như chỉ vui qua đường thì được, còn theo cái kiểu yêu…thật là không bảo đảm.”
“Vậy mà cậu vẫn muốn thử?” – Pierce lên tiếng.
“Hiểu tớ nhất là cậu. Không thử sao biết được thế nào là yêu?”
“Nếu thử ra là ngộ nhận thì sao? Cậu sẽ làm tổn thương Michael. Cậu tốt nhất đừng thử.” – Pierce tiếp tục.
“Tớ sẽ có cân nhắc.”
“Nhưng…” – Pierce còn định nói thêm, song bị Seth kéo tay ngừng lại.
“Cậu ấy sẽ biết đâu là giới hạn.”
“Thôi được, cậu tự lo đi.” – Pierce nói hờn mác.
—————————–
Dưới những cơn gió nhè nhẹ, thổi lá vàng bay tứ tán xung quanh, Michael đứng nhìn Olardo, trầm ngâm và suy nghĩ.
“Em làm người yêu của anh được không?”
Đôi tay kia vẫn xoè rộng hướng về phía cậu.
“Nếu đã giao tay mình cho anh nắm, thì suốt đời em cũng không thể rút ra, vì vậy em phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Có sửng sốt, có bất ngờ, có rối loạn và có cả nghi ngại, nhưng Michael vẫn là đưa tay cho Olardo nắm.
“Em sẽ không hối hận, chỉ mong anh hãy nắm cho chặt vào.”
Họ đứng ôm nhau thật lâu, bỏ mặc mọi động thái xung quanh, chỉ để cảm nhận được hơi ấm từ đối phương.
“Nói em nghe, sao anh lại đột ngột thay đổi?” – Michael nằm trên đùi Olardo, tay phải của họ vẫn giữ chặt vào nhau.
Olardo ngả người ra thân cây phía sau cười đáp:
“Anh không hề thay đổi, ban đầu anh cũng nói là chúng ta thử yêu nhau đi còn gì.”
“Nhưng sau đó, anh tỏ ra ngại thân phận của em.” – Michael cãi lại.
“Có một ít, song chẳng thành vấn đề. Chỉ cần chúng ta yêu nhau và tin nhau, cái gì cũng vượt qua được.”
“Em đã cho anh lần đầu tiên của mình, ngay cả khi anh chẳng có lời hứa hẹn nào dành cho em, vậy chưa đủ chứng minh em tin anh sao?” – Michael vuốt ve những ngón tay của Olardo.
Olardo chuyển tay chợt nắm ngược tay Michael đưa lên môi mình hôn.
“Nhìn gần em rất đẹp, cả những ngón tay này, vừa thon thả vừa mềm mại.”
“Anh chấp nhận em chắc không vì em đẹp chứ? Nếu mai này em không còn giữ được nét thanh xuân hiện tại thì sao?” – Michael lo lắng.
“Tới đó tính, chúng ta chỉ vừa ở giai đoạn đầu, đừng cho nhau quá nhiều lời hứa hẹn để mai này nuối tiếc.”
“Anh sợ em nuối tiếc? Hay là sợ anh sẽ nuối tiếc?”
“Như nhau cả thôi, đều dẫn đến cùng một kết cuộc.”
“Hôm đó, em đã thấy. Anh rất ngọt ngào với người con trai anh đưa ra khỏi khách sạn. Lúc ấy, em không biết vì sao mình thấy không vui, giờ thì em hiểu rồi, em ghen với cậu ta. Đã làm người yêu của em, anh không thể lên giường với những kẻ khác.”
“Nghĩa là chỉ cần không ở trên giường, những nơi khác vẫn có thể?” – Olardo cười gian.
“Không” – Michael giận dữ giựt tay khỏi cậu và ngồi dậy.
“Không là ai khác, chỉ có thể là một mình em mà thôi. Chỉ có thể là một mình em, em không cho phép anh chạm vào ai khác.”
“Tính chiếm hữu của em cũng ghê gớm thật.”
“Không lẽ em đòi hỏi quá cao hay sao? Khi yêu ai chẳng mong có được một người yêu chung thuỷ?”
Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Michael, Olardo ngẫm nghĩ một lúc.
“Anh hứa, trong thời gian chúng ta quen nhau, anh tuyệt đối không lai vãng với người khác.”
“Anh không tin chúng ta sẽ yêu nhau suốt đời sao?” – Michael có vẻ thất vọng.
Olardo đặt lên môi Michael một nụ hôn ngọt ngào.
“Anh đang chờ em chứng minh cho anh tin.”
“Chắc chắn.” – Đôi mắt Michael nhìn Olardo đầy tin tưởng.
—————————–
“Anh đang nhìn gì thế?” – Michael lay tay của Olardo khi cả hai đang đi trên đường phố. Olardo như sực tỉnh bèn quay lại nhìn cậu cười:
“Khi nãy anh vừa thấy một người mẹ dẫn tay cậu con trai đi ngang, trông họ hạnh phúc làm sao. Anh chưa từng trải qua niềm hạnh phúc này.”
“Thế thì tuổi thơ của anh trải qua thế nào?”
“Anh cùng với anh trai và chị gái sống ở miền Bắc. Nơi đó rất lạnh, dân cư khá thưa thớt, chỉ có những hàng thông reo vi vu cả ngày lẫn đêm. Sau này, bọn anh mới dọn về Hamyulin. Anh từ nhỏ toàn quanh quẩn bên mấy giá vẽ, nhạc cụ hoặc các loại hương liệu, tự mình chơi với mình, nhiều lắm là đôi khi chị gái anh sang phòng trò chuyện với anh. Giờ nghĩ lại, những ngày tháng đó thật tẻ nhạt và lạnh lẽo.”
“Olardo, anh đã có em rồi. Em hứa sẽ mang đến cho anh những gì tốt đẹp nhất.”
“Em không định chứng minh điều đó bằng mấy thứ này chứ?” – Olardo giơ cao những túi thực phẩm trong tay.
“Còn nhớ có lần anh bảo tuy anh không ăn được thức ăn loài người, nhưng cũng hy vọng mai này sẽ gặp một ai đó vì anh nấu một bữa cơm loài người thật bình dị và cùng anh chung hưởng bên nhau.”
“Em mua chúng là để…” – Olardo sững sờ.
“Nấu cho anh ăn bữa cơm loài người bình dị ấy.” – Michael hỉnh cao mũi.
Olardo hạ ánh mắt mỉm cười, che giấu những tia cảm động.
“Nhưng em có biết nấu không?”
“Thật ra thì…em chưa từng nấu cho ai ăn cả. Em chỉ là vì anh nên mới học, nhưng em tin mình sẽ học được mà. Có điều…lần đầu tiên…em e sẽ không ngon.”
Olardo vén những sợi tóc rũ trước trán của Michael sang một bên, nhìn cậu đắm đuối.
“Anh không ngại nó ngon dở ra sao, bởi anh biết thành ý của em đã là thứ anh cần nhất.”
“Thật không? Hay anh chỉ khéo léo cho qua?”
“Dĩ nhiên là thật. Nhưng chút nữa anh phải qua thăm Pierce, cậu ấy bị bệnh đã gần cả tuần nay.”
“Vậy à.” – Michael cười gượng. – “Để em đi theo anh, dù sao em và anh ấy cũng có quen biết. Nghe tin anh ấy bị bệnh mà em không đi thăm thì thất lễ lắm.”
“Cũng phải, có em đi cùng anh thì anh vui hơn.”
Gần chiều, Olardo và Michael cùng đi thăm Pierce. Pierce nằm trên giường, sắc mặt hơi trắng, nhưng vẫn còn nói chuyện nổi. Trước lúc họ ra về, Pierce bỗng nắm tay Olardo:
“Tớ bị bệnh nặng, Seth lại đi sang Ý làm việc, Melanthios vẫn còn nhỏ không ai chăm sóc. Liệu cậu có thể đến nhà tớ ở một thời gian giúp tớ chăm sóc nó không?”
Câu trả lời “Được!” một cách vui vẻ của Olardo làm Michael trên đường về hậm hực không vui.
“Olardo, thật ra anh có thể nói với anh Pierce cứ để Melanthios đến Fonbleau ở cùng chúng ta, cần chi anh phải dọn đến nhà anh ấy?”
“Không được. Melanthios không rời xa Pierce đâu, hai anh em họ luôn khắng khít bên nhau. Vả lại, Pierce đang lâm bệnh, anh chẳng nỡ thấy cậu ấy phải ở một mình.”
“Câu nào anh nói cũng nhắc đến Pierce này Pierce nọ, anh chẳng hề nghĩ cho cảm giác của em.” – Michael nổi cáu.
“Michael, sao lại tự dưng lớn tiếng với anh? Anh không nghĩ cho cảm giác của em chỗ nào?” – Olardo vẫn nhẹ giọng.
“Nói tóm lại một câu, em không thích anh đến đó.” – Michael níu tay Olardo nài nỉ. – “Hứa với em anh đừng đi được không?”
“Yêu cầu của em quá vô lý, anh không làm được.” – Olardo quay mặt đi, cậu cảm thấy khó xử.
“Vậy là…” – Michael nói nghẹn ngào. – “Anh ấy quan trọng hơn cả em à?”
Olardo đặt hai tay lên vai Michael, cố gắng phân trần.
“Anh đã nói anh và Pierce chỉ là bạn bè. Đúng là lúc trước anh từng có những cử chỉ thân mật chọc phá cậu ấy, nhưng vẫn dừng lại ở giới hạn bạn bè thôi. Nếu anh yêu Pierce thì anh đã chọn cậu ấy chứ không phải chọn em. Anh đi chăm sóc một người bạn cũng làm em nổi ghen hay sao?”
“Anh ấy chưa chắc nghĩ như anh. Hai người mà kề cận sớm hôm, trước sau cũng sinh ra chuyện.” – Michael ngoan cố đáp lại.
“Anh không có thời gian cho những vụ ghen tuông vớ vẩn này. Anh lặp lại lần cuối, bọn anh chỉ là bạn.” – Olardo nghiêm nét mặt làm Michael hoảng sợ. Một sợi dây nếu chùn quá thì sẽ đứt. Michael biết nguyên lý này, nên cố kiềm lại sự quá trớn của mình.
“Em xin lỗi.” – Trong giọng của cậu vẫn còn vương lại chút bất mãn.
“Được rồi. Mặc kệ là ai thích anh, điều quan trọng mà em cần biết là anh thích ai.” – Olardo kéo Michael ôm vào lòng, Michael chỉ cúi gằm mặt vào bờ vai cậu mà không nói gì thêm.
Hai ngày sau, Michael đích thân đến thăm Pierce vì Olardo bận chút việc. Cậu đem đến một lọ thuốc tặng cho Pierce và chơi với Melanthios một lúc. Michael vốn không thích trẻ con, lại càng ghét tính cách cứ hỏi vòng hỏi vo của thằng bé này, nhưng nể mặt Olardo, cậu đành ra dáng niềm nở cười nói với nó.
“Đã làm phiền em Michael, Melanthios là đứa trẻ rất quậy phá.”
“Không sao, em thấy nó dễ thương lắm.” – Michael lấy một viên trong lọ thuốc của mình đưa cho Pierce. – “Anh uống đi, nó có thể giảm ho.”
“Cám ơn em.” – Pierce mệt nhoài lấy viên thuốc đưa vào miệng. – “Anh bị căn bệnh lao di truyền của gia tộc, e là cũng khó trị.”
“Không có bệnh gì lại trị không được, anh cứ yên tâm. Anh sẽ nhanh chóng không còn đau đớn nữa.” – Michael nói đay nghiến nhẹ nhàng.
“Hy vọng vậy. Olardo đối xử với em thế nào?”
“Anh ấy luôn trân quý em, ngay cả sao trời, nếu em muốn anh ấy cũng sẽ hái xuống cho em.”
“Em thật hạnh phúc.” – Pierce cười buồn.
“Em biết. Olardo là một người yêu hoàn hảo, nên có không ít kẻ luôn dòm ngó anh ấy. Nhưng em tuyệt đối sẽ không để vuột mất anh ấy đâu. Những kẻ đối địch với em thường chẳng bao giờ có kết quả tốt.”
“Em nói ghê thật, song cậu ấy không phải là món đồ.”
“Chính vì vậy càng phải nắm kỹ hơn, vì món đồ sẽ không có chân để chạy như anh ấy.” – Michael bật cười sau cái lườm mắt vào Pierce. – “Em chỉ đùa. Thôi em không phiền anh nghỉ ngơi. Em nghĩ mình sẽ ra ngoài đi dạo một lát.”
“Ừ, em cứ đi. Anh tạm nằm nghỉ đã.”
——————————-
“Michael…Michael…” – Giọng Olardo dịu dàng gọi bên tai làm Michael ngỡ ngàng thức giấc. Cậu nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm, rồi quay sang hỏi Olardo:
“Sao anh về đây? Anh không đến chỗ anh Pierce hả?”
Olardo ngồi xuống ghế và kéo Michael đặt trên đùi mình.
“Lúc sáng có em đến thăm cậu ấy là ổn rồi. Anh đã lâu không quan tâm nhiều đến em, em có giận anh không?”
“Nói không là dối lòng, nhưng nói có thì anh sẽ bảo em nhỏ mọn.”
Olardo cười to, đưa lưỡi liếm quanh vành tai phải của Michael.
“Thỉnh thoảng thì em rất thành thật, và thỉnh thoảng anh cũng thích điều đó.” – Bàn tay của Olardo choàng qua người Michael và mò mẫm đến nơi đứa trẻ của cậu đang đóng quân.
“Olardo…” – Michael thở trong tiếng rên nhè nhẹ. – “Cho em biết, anh đã yêu em chưa?”
“Tại sao lại hỏi thế?” – Olardo tuột thắt lưng của cậu quăng xuống sàn và luồn tay vào sâu hơn phía trong để thỏa sức nghịch phá.
“Đã ba tháng rồi…anh vẫn chưa…chưa…aaa” – Michael nói không ra hơi, nhưng vẫn cố nói cho bằng được. – “chưa nói cảm giác của anh…về em.”
“Anh thích em.” – Olardo thủ thỉ vào tai cậu và tiễn chân chiếc quần ngoài của Michael.
“Không.” – Michael ngăn lại tay Olardo. – “Thích vẫn chưa đủ, vì em khẳng định…em đã yêu anh rồi. Em chưa từng khao khát ai đến thế, chưa từng vì ai mà đánh mất lý trí của mình. Em sẵn sàng làm mọi thứ để anh chấp nhận, những hy sinh này không đơn thuần là thích.”
Michael đột ngột quay lại đối mặt với Olardo:
“Anh nói đi, những gì em đã làm cho anh trong suốt ba tháng nay, chưa đủ để anh yêu em sao? Vậy thì em phải làm gì nữa, chỉ cần anh nói, em nhất định thực hiện được.”
Olardo dựa lưng vào ghế, cậu nhớ lại Michael từng vì nấu ăn cho cậu mà không ngại bị dao rạch chảy máu tay. Michael từng đứng ngoài trời sớm rét căm để hứng những giọt sương đầu cành pha màu vẽ cho cậu. Michael không biết đàn, nhưng vì muốn hợp tấu với cậu, đã cố học violin đến nỗi hằn lại vết chai trên cổ.
Olardo ôm cơ thể mềm mại này trong tay, hít sâu làn hương quen thuộc không biết bao nhiêu lần đã mê luyến cậu vào trong vực thẳm của ái tình, bình đạm trả lời kẻ đang nhìn cậu đầy nôn nóng:
“Nếu bất cứ ai tốt với anh, đều khiến anh yêu, thì có lẽ anh phải yêu cả biển người trên thế gian. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em vì anh mà chịu hy sinh, anh đau lòng hơn là hạnh phúc. Anh không mong muốn em bị tổn hại và luôn cố gắng để mang lại sự bảo vệ cho em. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh thật sự cũng yêu em mất rồi. Tuy nhiên…tình yêu của chúng ta sẽ không dễ dàng vượt qua rào cản từ bao đời giữa hai gia tộc. Nếu để anh trai anh biết, có khi chúng ta phải chia lìa. Em nên học cách tiếp nhận ngày đó.”
“Chia lìa…em không muốn. Tại sao anh phải sợ anh ấy, không lẽ anh ấy mạnh hơn anh?”
“Đôi khi có những kẻ vốn không mạnh hơn em, nhưng em vẫn phải nể sợ. Quyền lực của người đứng đầu gia tộc rất khủng khiếp. Do đó, nếu trái lời anh ấy, coi như đã trái lời cả tộc vampire.”
“Em hiểu.” – Michael thở dài. – “Nếu để tộc werewolf và các trưởng lão biết em yêu anh, em cũng sẽ có hậu quả đó. Em chỉ có thể bịt lại miệng họ nếu trở thành người đứng đầu gia tộc như cha.”
“Mai này trở thành người đứng đầu rồi, em sẽ thấy càng khó khăn hơn để yêu một kẻ đối địch như anh. Tình yêu của chúng ta, sẽ không thể nào có được ngày mai, chỉ biết vẫn ở bên nhau ngày nào, thì hãy trân trọng ngày đó.”
“Em sẽ không buông tay anh đâu, anh cũng nói đã nắm tay em rồi, thì không cho phép em buông cơ mà.”
“Anh sẽ nắm đến ngày nào còn có thể, nhất định không tự ý buông em ra. Nhưng nếu em muốn buông anh ra, anh sẽ để cho em đi.”
“Em không cao thượng vậy đâu, ngay cả khi anh muốn buông em ra, em cũng sẽ kéo anh lại bằng mọi cách. Anh cũng biết em rất ghen rồi, làm sao em chấp nhận được người em yêu sẽ đi yêu một người khác. Đó là một sự sỉ nhục ghê gớm.”
Olardo sờ quanh vành môi của Michael cười khúc khích:
“Em vẫn là như xưa không thay đổi gì.” – Olardo một lần nữa lại hôn Michael, cậu không muốn nói gì thêm ngoài việc chứng minh tình cảm của mình dành cho kẻ đang đối diện bằng những hành động thiết thực.
Ánh nến chập choạng khi tỏ khi mờ, làm nóng dần từng đợt không khí trong phòng khách. Michael thì thào gọi tên Olardo liên tục, càng làm cho những dục vọng sâu kín trỗi dậy mạnh mẽ. Mảnh trăng nghiêng chênh chếch một bên khe cửa, lặng lẽ trút bỏ dần lớp áo khoác tĩnh mặc để nhường chỗ cho ánh bình minh của một ngày mới hé rạng.
╔ Bristol, sau khi Pierce chết ╗
“Melanthios, em ở đâu, trả lời anh đi, anh không làm hại em đâu.”
Olardo vừa đi vừa gọi lớn tên Melanthios suốt mấy con hẻm. Bóng tối đổ tràn qua khắp các ngõ ngách, mảnh trăng dằng dặc soi trên đôi vai run rẩy của Melanthios. Cậu nghe tiếng Olardo gọi rất rõ ràng, nhưng hoảng sợ không dám bước ra, đến cả hơi thở, Melanthios cũng cố nén lại để tránh bị Olardo phát hiện. Olardo chạy qua nơi Melanthios đang trốn mà không hề thấy. Những tiếng gọi nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt vào không gian.
Melanthios đang ôm đầu gối khóc thút thít, bỗng nghe được những tiếng chân nhè nhẹ bước đều về hướng mình. Cậu kinh hãi ngó lên, và chỉ tạm thở phào vì trông thấy Seth. Melanthios vội đứng dậy, chạy đến ôm chặt thắt lưng Seth.
“Em sợ, em rất sợ anh à.”
“Bình tĩnh, có chuyện gì hãy nói anh nghe.” – Seth vỗ vào lưng Melanthios trấn an. Cậu nấc nghẹn từng tiếng trong cuống họng cố nói tiếp.
“Anh Olardo là vampire. Anh ấy…anh ấy là loại ma chuyên… hút máu người. Anh ấy nói …anh ấy đã buông tay… anh trai em trước, hối hận… hối hận lắm và không muốn… một điều tương tự sẽ… xảy ra với em. Cách để bảo vệ em… an toàn nhất là… trao cho em sự bất tử…” – Melanthios bấu vào người Seth chặt hơn nữa. – “Anh ấy có răng nanh…rất đang sợ…cặp răng nanh đó…cắn ghì vào cổ em…em sợ…sợ lắm…”
“Có phải giống như vậy không?” – Seth bỗng chốc buông Melanthios ra và há to miệng. Dưới ánh trăng lu mờ, cậu bé thét điếng người.
“Tại sao…tại… sao ngay cả anh???” – Cậu vùng chạy, trong đáy mắt dâng ngập nỗi thất vọng, nhưng Seth nắm được cổ tay cậu.
“Melanthios, vampire cũng như con người thôi, có thiện và có ác. Em đừng sợ anh, anh vĩnh viễn cũng không tổn hại em.”
“Chúng hút máu người… chúng là lũ cặn bã.” – Cậu thét lên.
Một bàn tay trìu mến đưa ra:
“Đừng sợ, đi theo anh, anh sẽ cho cậu một cuộc sống mới, sẽ không có máu, không có nước mắt. Anh sẽ bảo vệ em. Đó là một lời cam kết với Chúa.”
“Tôi không tin, tôi không tin các người.”- Cậu vừa giãy giụa vừa khóc.
“Răng nanh của anh không dùng để hút máu.”
“Làm gì có vampire nào không hút máu.Anh là đồ giả dối.”
Seth dịu dàng bế cậu lên mặc cho cậu phản kháng và cắn vào tay mình đến rướm máu. Đến khi cậu tỉnh táo hơn, máu của hắn đã thấm đầy khuôn mặt cậu.
“Sao…sao anh không phản kháng?”
“Anh đã nói sẽ bảo vệ em. Răng nanh của anh chỉ dùng để bảo vệ những người anh yêu quý.”
————————-
“Tránh ra…tránh xa tôi ra…” – Melanthios hét lớn núp sau lưng Seth.
“Đừng sợ…anh không tổn hại em mà.” – Olardo cố gắng vươn tay tới chạm vào cậu nhưng vô ích, Olardo càng đến gần, Melanthios càng lùi xa. Điều này làm cho Olardo cảm thấy khó chịu.
“Cậu đi đi, bây giờ nó đối với cậu chỉ còn sợ hãi thôi, cậu muốn doạ nó đến chừng nào nữa?” – Seth lớn tiếng la lên.
“Không được. Trước khi Pierce qua đời, tớ đã hứa với cậu ấy sẽ chăm sóc cho Melanthios.”