Bloody Pascali Roses - Chương 34
CHƯƠNG 34: QUÁ KHỨ OLARDO & MICHAEL (phần 1)
“Olardo, đã xảy ra chuyện gì? Anh hãy nói em biết. Anh đừng làm em sợ.”
“Anh không muốn ép em. Em hãy suy nghĩ cho kỹ càng.” – Olardo gỡ nhẹ tay Michael ra và đứng lên.
“Khi nào em có câu trả lời thì nói với anh. Anh sẽ chờ.”
“Olardo…” – Michael sững sờ đứng bất động.
“Anh không muốn lãng phí bữa cơm do tận tay em nấu. Anh cũng đã cố gắng vui vẻ cho qua, nhưng sau cùng anh vẫn làm không nổi. Xin lỗi em.”
“Anh định đi đâu?” – Michael hoảng hốt khi trông thấy bàn tay Olardo đã đặt trên chốt cửa.
“Đêm nay, anh sẽ ngủ lại tại khách sạn. Khi nào em có câu trả lời, thì đến khách sạn tìm anh.”
Michael nghe tiếng cánh cửa đập vào tường chan chát. Olardo khuất xa và nước mắt của cậu thì rơi tí tách trên mặt sàn.
Michael ngã xuống chân chiếc bàn ăn, không hiểu tại sao Olardo lại nói với cậu mấy lời đó, càng không hiểu tại sao khi cả hai đang tốt đẹp, mà Olardo lại muốn cậu phải rời bỏ Anh quốc? Khó khăn lắm họ mới đến được với nhau, tại sao thử thách lại lần lượt xuất hiện hết lần này đến lần khác? Cậu đã dành cả một buổi chiều để nấu những thức ăn này, chờ đợi một bữa cơm gia đình ấm áp với Olardo. Vì duyên cớ nào mà tất cả những công sức cậu bỏ ra đều là uổng phí? Thật tình, cậu đã làm sai cái gì?
╔ Bristol, hai trăm năm trước ╗
Dưới ánh trăng mờ ảo, một tiếng vỗ nhẹ cánh đập xuống nền đất, thoắt hiện ra một người con trai có mái tóc thướt tha màu bạch kim ngay ban công tòa biệt thự sang trọng của nam tước Pierce. Hắn ung dung đẩy cánh cửa nối liền với một căn phòng rộng lớn phủ tơ trắng và bước vào. Mái tóc của hắn lất phất bay như những dải lụa mềm mại lướt êm ái trong màn đêm. Hắn nhìn lên chiếc giường trống, chỉ để lại một mảnh áo sơ mi bị lấm lem vết rượu đỏ.Bên trong phòng tắm vang ra tiếng nước nhỏ giọt. Hắn như đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Phải chọc phá cậu một chút mới được.”- Olardo nép sang một bên cửa phong tắm, và khi chốt cửa vừa bật nhẹ ra, cậu đã lao mình ôm chặt người bạn thân quen thói ngượng ngùng của mình.
“Người yêu bé nhỏ, cậu khoẻ không?”
Olardo chưa kịp cười to hả hê, đã nghe một tiếng gió rít lên, và trên khuôn mặt mình in hằn năm dấu ngón tay.
“Cậu???”- Olardo định hỏi Pierce có cần nặng tay vậy không, chỉ là một cái ôm thôi mà. Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt kẻ mình vừa ôm, Olardo lật đật buông tay. Kẻ đang đứng trước mặt cậu mặc trên người một chiếc áo sơ mi sọc, hàng nút vẫn chưa gài kịp thấp thoáng làn da ửng hồng lên xuống hài hoà theo mỗi nhịp thở.
“Đồ vô lễ, ngươi dám…” – Hắn nhìn Olardo, đôi mắt màu đá peridot đang rất giận dữ, bỗng chuyển sang ngượng ngùng và lấp lửng chẳng hết câu. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một người đẹp đến thế. Đôi mắt đen huyền diệu và những sợi tóc màu bạch kim như không ngừng phát sáng, tôn lên một vẻ đẹp phẳng lặng tựa ánh trăng đêm rằm.Chỉ nhưng, vẻ đẹp lại chẳng đi cùng với phẩm chất đạo đức, hắn thầm mỉa mai khi nhớ lại sự xúc phạm khi nãy.
“Xin lỗi, ta nhầm người” – Olardo quay mặt đi nơi khác, hắn tranh thủ lúc ấy đã gài kín hàng nút áo. – “Nhưng ngươi cũng không cần dùng hết sức lực như vậy.” – Olardo xoa xoa gò má bị tát lầm bầm.
“Nếu không phải vì ngươi vô lễ với ta, sao ngươi bị ăn tát chứ? Ta giết ngươi còn được đấy.” – Khẩu khí của hắn vẫn mạnh mẽ, dù rằng hắn có chút xao lòng. Ngoại trừ hai người em trai ruột, Olardo chính là người con trai đầu tiên chạm vào cơ thể hắn. Tuy nhiên, cảm giác thật ấm áp, là vì sao mà lại ấm áp thế kia?
Nghe được tiếng ồn bên trong, cánh cửa chính bỗng đẩy bật ra. Vị chủ nhân của căn phòng lo lắng chạy vào. Pierce cá chắc là đã có chuyện xảy ra, song còn chưa rõ tình hình thế nào?
“Olardo, cậu lại giở trò gì vậy?” – Pierce kéo tay người bạn thân càu nhàu.
“Đây chẳng phải phòng của cậu sao? Tớ đâu ngờ…” – Ánh mắt Olardo e ngại.
Pierce gằn mắt xuống, nhìn thấy tay Olardo che má là biết Olardo vừa ăn tát. Hắn vẫn thích giở trò ôm chặt cậu bất thình lình từ phía sau để được dịp chọc ghẹo cậu thiếu cảnh giác. Hẳn là bổn cũ soạn lại, chỉ tiếc soạn nhằm người.
“Xin lỗi em, người bạn của anh không có ý xấu đâu. Hắn chỉ thích đùa, vả lại hắn tưởng em là anh.” – Pierce quay sang hắn nói nhỏ nhẹ. Nhìn kiểu cách của Pierce, Olardo biết ngay hắn không phải hạng tầm thường.
Hắn cười nhạt đáp lễ với Pierce:
“Xin lỗi đã phiền anh, em ra ngoài trước.”
Trước khi đi, hắn có lén mắt nhìn Olardo lần nữa, nhưng Olardo không hề quan tâm, cậu gác tay thân mật lên vai Pierce. Thấy thế, hắn đành khép cửa đi ra, trong lòng tự hỏi là cảm giác gì đã níu kéo hắn tò mò muốn nhìn về phía người kia? Nhưng hắn không cho rằng nó thực sự quan trọng để bỏ thời gian ra suy nghĩ.
“Tên đó là ai thế, trông cũng rất đẹp, nhìn sơ qua có vài điểm khá giống cậu.” – Olardo cười hiểm.
“Không vừa cho cậu đâu, tên đầy đủ là Michael Lycaon đấy.”
“Werewolf đã đành, lại là người của gia tộc này thì đúng là tớ không nên chạm tới. Tuy nhiên, khuôn mặt xinh xắn, màu mắt hiếm có, vả lại vòng eo chuẩn hơn cậu nhiều.”
Pierce lấy tay gạt khuỷu tay của Olardo xuống, ra vẻ không vui:
“Cậu cứ thích giỡn kiểu kỳ cục. Người khác nhìn vào cứ nghĩ bọn mình có quan hệ gì bất ổn. Mai này đừng giỡn vậy nữa, đã xém gây hoạ rồi cậu thấy không?”
“Là tại cậu cả thôi, tự tiện cho người khác vào phòng. Nếu không, tớ có bị thế này chăng?” – Olardo đưa tay khịt mũi.
“Michael sơ ý làm đổ ly rượu trên áo nên tớ bảo cậu ấy vào phòng mình thay tạm y phục tớ. Ai ngờ cậu cửa lớn không vào, lại vào bằng cửa sau như trộm vậy?” – Pierce nhẹ nhàng ngồi xuống giường và bắt chéo chân.
“Ha…haha…Cậu giỏi nhất là mắng xéo tớ” – Olardo tiến sát Pierce, cúi người xuống sát mặt cậu.
“Không giỡn nhé.” – Pierce đẩy khuôn mặt phong tình kia đi. – “Cậu còn chưa trả lời tớ.” – Giọng Pierce chuyển sang tinh nghịch.
“Tớ không thích ồn ào, cậu biết mà. Tên Seth phiền phức đến chưa?”
“Cậu ấy đã tặng quà sinh nhật cho tớ từ sớm. Còn quà của cậu đâu?” – Pierce cười lún đồng tiền.
“Tớ chẳng phải là món quà quý nhất sao?”
“Lại miệng lưỡi với tớ, dẹp cậu đi.”- Pierce ngoảnh mặt giận dỗi.
“Nhìn nè.” – Olardo xoè hai bàn tay trắng ra rồi úp đứng vào nhau. Chưa đầy một phút, từ bên trong loé ra ánh sáng làm chói mắt Pierce. Khi Olaro lật ngửa hai lòng bàn tay, một đoá hoa sen bằng băng hiện ra lơ lửng giữa không gian.
“Nó có thật không? Hay là do phép thuật của cậu biến ra thế?” – Pierce cau mày nghi hoặc.
“Là loại hoa sen đá mười năm kết nụ, mười năm ra hoa mà cậu mơ tưởng đấy. Không tin cậu chạm thử xem.”
Pierce giơ cao tay nâng lấy, đoá hoa rơi xuống tay cậu mát lạnh như băng. Pierce chợt bật cười giòn giã, nó đẹp hơn cả tưởng tượng của cậu. Chí ít, cũng có một lần, cái tên bạn thân rắc rối này đối xử tốt với cậu.
“Nó thật đẹp, nhìn trong suốt không khác chi nước. Cám ơn món quà của cậu.”
“Cậu dùng hành động hay hơn, lời nói không thiết thực lắm.” – Olardo cười khinh khỉnh.
“Lại nữa.” – Pierce thở dài, ánh mắt hơi đượm buồn. – “Cậu hãy nghiêm chỉnh đi kiếm một người yêu cho tớ xem. Tớ biết cậu cũng hy vọng được ai đó chân thành yêu thương phải không?”
“Có sao?” – Olardo ra chiều không hứng thú. – “Người nên nghe câu nói vừa rồi là cậu mới đúng. Seth thích cậu bấy lâu rồi, cho tên si khờ đó một cơ hội đi.”
“Tớ có chừng mực.”
“Tuỳ cậu.”
———————————
“Anh à, để anh trai em biết được, anh ấy sẽ giận lắm cho coi.” – Một cậu bé ngượng ngùng cởi áo sơ mi ngoài, phơi bày nửa trên cơ thể trần trụi cho Olardo xem. Cậu bé tên Melanthios, là em trai ruột của nam tước Pierce.
“Không sao đâu, chỉ thử thôi mà. Anh bảo đảm là sau khi xong, em sẽ cảm ơn anh rối rít cho xem.” – Olardo cười tin chắc.
Một tiếng đạp cửa vang lên cái rầm, Pierce chạy vào lấy áo sơ mi quàng lại cho Melanthios.
“Cậu biến thái vừa vừa thôi, định giở trò với cả một đứa trẻ mới bảy tuổi hả? Cậu có nể nang gì tớ không? Nó là em trai của tớ đấy.”
Olardo nhìn Pierce, nở một nụ cười vô tội:
“Đầu óc của cậu phong phú thật. Không tin thì hỏi xem tớ và Melanthios đang làm gì?”
Melanthios giật giật tay của Pierce ái ngại:
“Anh à, không phải lỗi của anh Olardo đâu. Là em…em muốn xăm hình trên lưng, nên nhờ anh Olardo giúp, nhưng em lại sợ bị anh la.”
Pierce đằng hắng chữa ngượng.
“Con nít con noi, xăm hình cái gì. Ra ngoài học bài cho anh.”
Melanthios bị Pierce mắng, lén nhìn Olardo một cái rồi lủi thủi rời khỏi.
“Trông kìa, thằng bé tội chưa? Nhưng hôm nay tớ mới biết đấy…cậu cũng có những ý nghĩ không đứng đắn cho lắm.”
Olardo vuốt cằm trêu chọc Pierce, làm hai gò má cậu đỏ ửng vì thẹn:
“Cậu bớt lai vãng lại nhà tớ đi, chỉ toàn dạy hư Melanthios thôi.”
Pierce kiếm đại cái cớ tống cổ Olardo để tẩu thoát.
“Đuổi thì tớ đi, tớ kiếm người khác phá.” – Olardo nói với theo cố tình chọc Pierce sôi máu lên. Pierce không trả lời, lấy tay quạt quạt ngay cổ cho dịu bớt con tức, rồi bỏ đi thẳng một mạch.
“Mặc xác cậu.”
—————————-
Trong một hộp đêm nhỏ, gần kề chiếc bàn trong góc phải, một đám thanh niên đang túm tụm vui chơi.
“Thật tuyệt, Michael, cậu phóng không trật cây tên nào.” – Một người đứng lên reo hò.
“Dĩ nhiên. Tớ luyện phóng tên từ lúc còn là một đứa trẻ năm tuổi. Tớ không tin trên thế gian có người phóng giỏi hơn tớ.” – Michael tự đắc cầm ly rượu cười.
“Giả sử mai kia mốt nọ bọn tớ tìm được thì sao?” – Một người khác đột ngột xướng vào.
“Cậu đang thử thách sự tự tin của tớ sao, Roland?”
“Nên biết trên đời, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
“Phải đấy, không gì là không thể bạn hiền à.” – Người đầu tiên hưởng ứng.
“Tớ thách các cậu tìm được, bất cứ điều kiện nào tớ cũng chấp nhận.”
“Được, chúng ta cược nhé. Nếu có người như vậy, cậu phải hôn môi người đó trước mặt bọn tớ bất kể là trai hay gái.” – Người thứ ba ngồi cạnh đó cũng lên tiếng.
“Tại sao bao gồm cả con trai?” – Michael biễu môi.
“Thế mới gọi là trừng phạt.” – Roland cười. – “Hay là cậu sợ?”
“Tớ mà sợ các cậu sao? Cá thì cá, còn nếu các cậu không tìm được thì tính sao đây?”
“Tuỳ cậu xử trí.”
“Các cậu nói đấy, chờ xem hình phạt đi.” – Michael nốc hết ly rượu cười khoái chí.
Ngày hôm sau, Michael đến cũng đến hộp đêm này chơi, nhưng phát hiện mũi tên nằm ngay hồng tâm của cậu đã bị một mũi tên lạ chiếm chỗ. Với bản tính ngông cuồng và háo thắng, cậu nhặt mũi tên của mình lên và phóng rớt mũi tên người này.
“Không thể có ai phóng tên lại giỏi hơn mình, chắc là trò gian lận của đám Roland.”
Hai ngày sau đó, một trường hợp tương tự cũng xảy ra, và Michael cũng làm giống hệt lần trước. Nhưng qua hôm sau, cậu cố tình đến sớm hơn để xem kẻ nào có tài phóng rớt mũi tên ngay hồng tâm của cậu.
“Olardo, lại chơi cái trò nhảm nhí đó nữa hả?” – Seth nhìn cậu cầm lên mũi tên bị đánh rớt mà càu nhàu.
“Không nhảm nhí chút nào, thằng nhóc phóng mũi tên này cũng lì lợm thật.” – Olardo quay mặt nói chuyện với Seth, trong khi bàn tay lại phóng mũi tên ngược ra sau lưng.
Michael đứng nhìn kinh ngạc, đến cậu còn không thể làm được. Cậu nhận ra người phóng tên, hắn là bạn của nam tước Pierce, người đã vô lễ với cậu lúc trước.
“Này, Michael, làm gì đến đây mà không rủ bọn tớ vậy?” – Roland bất ngờ vỗ mạnh vào vai Michael khiến cậu giật nảy người.
Ngay khi cậu chưa kịp phản ứng gì thì một tên trong bọn hét lên rầm rộ:
“Trông kìa…trông kìa… đuôi mũi tên đó đâu phải của Michael.”
“Phải ha…” – Cả đám kéo lại gần biển bắn quan sát. Roland nhìn về chiếc bàn đang gần đó nhất, và tiến đến bắt chuyện với Olardo và Seth.
“Chết rồi, chết rồi.” – Michael khẽ lùi bước định chuồn nhanh nhưng bị tên Roland tinh quái nhận ra.
“Này này, có người hứa mà không giữ lời.”
Olardo nhìn Michael, có chút bỡ ngỡ nhưng rồi mỉm cười. Miền Tây cũng chẳng phải rộng lớn gì, tình cờ gặp nhau lại là chuyện rất bình thường.
“Hôn đi, hôn đi…” – Cả đám người theo sau Roland đồng thanh ủng hộ hắn.
Michael khó chịu đứng nhìn Olardo, rồi buột miệng không do dự:
“Hôn thì hôn, mất mát gì?”
“Thằng bé này cũng thú vị ghê.”
Olardo nghĩ thầm. Lúc Michael định tiến tới hôn cậu, Olardo liền dùng tay ngăn cản.
“Cậu muốn hôn tôi, chưa chắc tôi đồng ý cho cậu hôn. Đi thôi Seth.”
Olardo lạnh lùng bước qua mặt Michael khiến cậu thấy nhục nhã kinh khủng. Cậu vò chặt tay vào thân người cố dằn lại. Seth chỉ nhìn Michael và đám bạn của hắn một cái rồi cũng chạy theo Olardo.
“Làm thế hơi quá đáng đấy.” – Seth nhún vai nói với Olardo. – “Chẳng phải cậu rất thương hoa tiếc ngọc sao. Thằng bé đó rất đẹp mà.”
“Vậy chừa cho cậu đi, tớ không thích đón nhận một nụ hôn miễn cưỡng. Hơn hết là một nụ hôn để làm trò cho người ta.”
“Tên kia, ngươi đứng lại.”
Michael chờ Olardo và Seth đã ra khỏi hộp đêm mới đuổi theo tính sổ. Dù sao cậu cũng có mặt mũi ở miền Tây, nếu làm ầm lên tại đó, sẽ bị người ta đồn đại. Chỉ đành chờ đến lúc họ ở một đường phố vắng vẻ mới ra tay được.
Olardo quay đầu lại, một mũi kiếm sắc toả ra sát khí thổi tung những sợi tóc của cậu phát sáng lấp lánh giữa màn đêm.
“Lấy kiếm ra.” – Michael cất vang giọng.
“Ta có nói sẽ đấu với cậu sao?” – Olardo bình thản trả lời.
“Cậu bé, hà tất lại giận dữ như vậy? Người bạn của ta chỉ muốn giúp cậu thôi.” – Seth đỡ lời cho Olardo.
“Giúp? Hắn làm mất mặt ta công khai thế mà gọi giúp sao?”
“Còn đỡ hơn cậu hôn ta, và cậu sẽ bị tai tiếng gấp bội. Còn nữa, cậu bé à…” – Olardo nắm lấy mũi kiếm của Michael. – “Đừng tuỳ tiện dùng kiếm như vậy. Nó cũng có linh hồn và là một loại giao ước của sự trung thành. Tôn trọng kiếm, chính là tôn trọng nhân cách của người cầm nó. Một thanh kiếm đích thực chỉ nên giơ lên vì sự bảo vệ đích thực, không phải vì trả thù.”
Olardo nói rồi quay lưng đi sau nụ cười dịu dàng dành cho Michael. Michael đứng lặng dưới ánh trăng đang ngả vàng, đôi mắt vẫn không thể rời khỏi Olardo.
“Ý hắn nói hắn trân trọng mình sao?” – Michael đứng ngớ người ra khó tin.
——————————
*Cốc…cốc…cốc*
“Vào đi, Kenvil” – Michael nhẹ giọng.
“Sao anh biết là em?” – Kenvil mỉm cười lại gần bàn làm việc của cậu.
“Cha đã dẫn Lucas đi chơi, không là em, liệu còn là ai được nữa?”
“Ừ nhỉ.” – Kenvil nhìn lên bức tranh đang vẽ dang dở trên mặt bàn của Michael.
“Người này đẹp quá, anh tự tưởng tượng ra hay có thật thế?” – Kenvil cầm lên bức tranh vẫn chưa hoàn thiệt nét tóc, chỉ nhưng khuôn mặt và đôi mắt tinh anh đã đủ thu hút cậu.
“Anh gặp hắn ở nhà của nam tước Pierce. Họ có quan hệ chắc là thân thiết lắm.”
“Pierce?” – Kenvil nhắc đến tên này mới sực nhớ ra một điều. – “Vị nam tước này rất ít giao du với mọi người. Nhưng sao anh lại vẽ hình của người này… đừng nói với em…” – Giọng của Kenvil kéo dài châm chọc.
“Anh không biêt, chỉ là muốn thì vẽ thôi.”
“Không chừng anh đã thích hắn rồi.” – Kenvil nhướn mày cả tin.
“Thích? Cảm giác đó thế nào?” – Michael điềm đạm hỏi lại.
“Tuỳ vào mỗi người, nhưng với kẻ xưa nay không hứng thú đến người khác như anh, thì hành động vẽ tranh người ta đã gọi là thích.”
“Vậy sao?” – Michael giựt về bức tranh ngồi trầm ngâm. – “Anh đã cho người điều tra, hắn không chỉ là vampire, mà còn mang họ Kenshi.”
“Chà chà…” – Kenvil tắc lưỡi. – “Hèn gì lại có vẻ ngoài đẹp thế. Tên hắn là gì?”
“Olardo. Em trai của tên chúa tể vampire.”
“Môn đăng hộ đối với anh thật. Em ủng hộ anh thích kẻ này.” – Kenvil cười ha hả.
“Thằng quỷ.”
Hôm sau, cậu đến nhà Pierce để giao văn kiện của cha mình. Lúc Pierce tiễn chân cậu ra về, khi ngang qua hành lang vườn trong, Michael lại gặp Olardo đang chơi đùa với em trai của Pierce—Melanthios. Cả hai, một tung hứng quả bóng gỗ trên tay, một cố gắng nhoài người lên chụp, cười nói rả rích.
Michael chùn chân đứng lại làm Pierce ngạc nhiên. Pierce nhìn theo hướng ánh mắt của Michael, trái tim nhói lên một chút không vui.
“Chúng ta phải đi thôi Michael.” – Pierce đằng hắng nhắc nhở.
Michael thu lại ánh mắt vờ cười đi theo Pierce.
—————————-
“Anh có nói là sẽ mơ về em tối nay sao?” – Olardo cười dịu dàng đỡ tay một thanh niên xinh đẹp bước ra xe, khi trời đang mưa rất to.
“Anh thử mơ về người khác xem.” – Cậu ra vẻ hờn dỗi bước vào trong. – “Anh vào đi, coi chừng bị ướt cả người đấy.”
“Chừng nào anh rảnh anh sẽ đến thăm em.”
“Hứa là phải giữ lời.” – Họ quyến luyến níu tay nhau ngay thành cửa kiếng.
“Anh nhớ mà.” – Olardo dứt tay rồi vẫy vẫy chào tạm biệt cậu.
Chiếc xe đen sang trọng vừa lướt đi, Olardo liền bước vào trong. Bất ngờ, cậu đụng mặt Michael cùng với một người khách cũng đang bắt tay chào tạm biệt nhau.
“Khi cậu không cầm kiếm, có vẻ là khả ái hơn nhiều.”
“Ngươi ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Mưa bên ngoài lớn quá, ta chưa thể về nhà. Có ngại mời ta một tách trà?”
Olardo chớp mắt kinh ngạc.
“Sao? Sợ ta thừa cơ đánh lén hay là hạ độc giết ngươi?” – Michael nói với vẻ châm chích.
Olardo cười nửa nụ nhìn Michael:
“Luôn hoan nghênh.”
Olardo đi trước mở lối, dẫn Michael đi qua một dãy hành lang trải thảm đỏ tiến về phòng mình. Cánh cửa vừa đẩy ra, Michael đã lập tức bị ấn tượng bởi một bức tranh chỉ có hai chấm màu đen trắng được đặt giữa phòng.
“Xin lỗi, phòng của tôi hơi bề bộn.”
Olardo nhặt tấm ga trải dưới mặt đất lên cười ngại. Cho dù Olardo đã nhanh tay đến mức nào, Michael vẫn kịp nhìn thấy những dòng tinh dịch khô còn đọng phía trên. Michael đủ thừa thông minh để hiểu nó là sản phẩm còn sót lại của cái người Olardo vừa tiễn chân lúc nãy ở cổng khách sạn.
“Bức tranh này…” – Michael lảng sang chuyện khác hỏi, nhưng thấy hơi khó chịu.
“Là do ta vẽ.” – Olardo bình thản nói và mời Michael ngồi xuống bàn.
“Cái này cũng gọi là vẽ sao?” – Michael nói một câu làm Olardo bật cười vì sốc.
“Tuỳ người xem thôi, với ta, nó đã là một bức tranh.”
Cậu rót trà vào ly mời Michael.
“Ta không thích vòng vo, vậy nên sẽ thẳng thắn nói nguyên nhân ta muốn gặp ngươi. Ta biết ngươi là vampire. Chắc ngươi cũng đã biết ta là ai?”
Olardo nâng ly trà vừa định đưa lên miệng, liền bị ngăn lại bởi câu hỏi bất ngờ của Michael.
“Rồi sao?”
“Nếu ngươi không ngại, ta muốn thử một việc.”
“Việc gì?” – Olardo còn tưởng Michael sẽ thách đấu hay muốn đuổi cổ khỏi miền thế lực của mình.
Michael đứng lên, bước đến cạnh Olardo làm cậu hơi bỡ ngỡ. Michael giựt tách trà trong tay Olardo đặt nhẹ xuống bàn và bắt đầu chống hai tay lên vai cậu.
“Này, muốn gì?”
Một nụ hôn áp sát môi của Olardo khiến cậu hơi choáng váng. Ban đầu chỉ đến từ một phía, nhưng sau Olardo thấy thích, nên cũng đáp trả lại. Bốn mặt họ nhìn nhau, Olardo cũng không hiểu Michael định làm gì, riêng Michael thì đã có được câu trả lời. Cậu hôn Olardo càng bạo hơn và sâu hơn, thậm chí đẩy Olardo nằm xuống sofa và nằm đè lên phía trên.
Cả người Michael áp sát vào Olardo làm dậy lên những hơi nóng lan toả khắp căn phòng, dù bên ngoài trời đang mưa tầm tã. Giữa chừng, Michael bỗng dừng lại, mặt vẫn gần kề Olardo trong gang tấc, thở ra gấp gáp:
“Ta nghĩ ta thích ngươi rồi.”
“Nghĩ chưa chắc chính xác đâu, phải kiểm chứng mới biết.”
“Bằng cách nào?” – Michael ngỡ ngàng.
Olardo không nói gì, lại quyện chặt môi cậu và hôn lấy hôn để. Khi Olardo luồn dưới lớp áo của Michael, cậu hơi run lên nhưng vẫn chẳng phản kháng gì. Bàn tay Olardo vuốt tới đâu, cậu thấy lâng lâng tới đó, dường như đánh thức cả những khao khát thầm lặng mà Michael chưa bao giờ chạm đến. Michael ôm chặt Olardo lại, đắm chìm vào làn hương thơm ngát toả ra từ người Olardo và men say dục vọng đang dâng trào.
Mưa vẫn triền miên bên ngoài khung cửa sổ, nhưng lần đầu tiên trong đời, tiếng mưa kia lại mang đến cho Michael một cảm giác ấm áp vô bờ. Cậu giống như một con chim nhỏ vẫn quen bị nhốt trong chiếc lồng vàng son, nay bỗng dưng được chắp thêm đôi cánh bởi những ấm áp mà Olardo ban tặng. Tình yêu có khả năng phá tan mọi rào cản và đắp xây những mơ ước.
Đến lúc trời sáng, Olardo vẫn ôm chặt Michael trong tay với chiếc chăn mỏng quấn ngang cơ thể hai người. Michael gượng dậy trước, cậu cố gỡ nhẹ tay Olardo ra và mặc lại quần áo. Michael nghe nói lần đầu tiên của một người con trai thì sẽ ra máu, nhưng đêm qua cậu không hề ra máu, chỉ là từ sóng lưng chạy dọc đến hai bắp đùi nhức nhối không chịu nổi.
Michael nhặt cây cọ từ dưới bảng pha màu, nhìn về phía Olardo đang say ngủ và mỉm cười. Michael khó khăn ngồi xuống ghế với mong muốn trước khi Olardo tỉnh dậy sẽ nhìn thấy một bức tranh khác được tạo nên bởi đôi tay cậu.
Vẽ tranh là sở trường của Michael, cậu biết cầm cọ từ năm lên ba nên chẳng cần mất nhiều thời gian để hoàn thành những gì cậu muốn vẽ. Hơn nửa tiếng sau, Michael quay lại ghế ngồi, lặng ngắm vẻ mặt của Olardo. Thật sự, cậu đã yêu kẻ này, là yêu ngay lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại không nhận ra. Cái lần ở hộp đêm, cậu phát hiện mình không giận hắn vì hắn làm bẽ mặt cậu, mà chỉ giận hắn đã làm lơ cậu. Michael biết thật là mạo hiểm khi cậu hoàn toàn chưa biết gì nhiều về Olardo, thậm chí thấy hành động Olardo còn là một kẻ rất hào hoa. Tuy nhiên, nếu là thứ cậu thích, Michael khẳng định sẽ trói chặt trong tay và không phân hưởng cùng ai.
Chuông điện thoại thình lình reo lên đánh thức Olardo. Olardo mỉm cười nhìn Michael khi thấy cậu đã thức từ trước, rồi quấn chiếc chăn mỏng quanh người và đến cạnh giường bắt điện thoại.
“Olardo, cậu làm cái quái gì? Hôm nay cậu lại trễ hẹn với tớ.” – Giọng Pierce hét inh ỏi trong đầu dây bên kia, đến nỗi Michael cũng nghe rõ.
Olardo xoa xoa vành tay ngáp một hơi rồi trả lời:
“Đến liền đến liền, cho tớ một tiếng đồng hồ chuẩn bị.”
“Sao? Một tiếng? Từ khách sạn của cậu đến nhà tớ chỉ tốn mười phút mà cậu hẹn đến một tiếng?” – Vẫn là cái giọng cáu gắt nặng nề.
“Một tiếng là tính khoảng thời gian cậu ấy bò đến đây, chứ không phải đi bằng đôi chân.” – Seth tranh thủ thêm mắm dặm múi đả kích Olardo.
“Được được, nửa tiếng. Nửa tiếng sau tớ đến, vậy đi.”
Olardo cúp máy cái rụp để tránh nghe Pierce phàn nàn, rồi nhìn sang Michael:
“Em hết đau chưa?”
“Em?” – Michael nghĩ thầm rồi mỉm cười, cậu không quen lắm với cách xưng hô bỗng chốc hoá thân mật. – “Vẫn còn.”