Bloody Pascali Roses - Chương 33
CHƯƠNG 33: KHOẢNG CÁCH VÔ HÌNH
“Thuộc hạ có thể biết là ai không?” – Yves lên tiếng.
“Kenvil Lycaon. Nhưng dù sao, đi xâm phạm quá khứ người khác cũng không phải là sở thích của ta. Coi như vì tương lai hai đứa cháu yêu quý, ta bán đứng nguyên tắc làm vampire của mình. Nếu như đến hết năm nay, ta vẫn không nghĩ ra được cách chữa trị cho Krizu, thì đành xem như đây là món quà cuối cùng mà người cậu này tặng cho nó.”
“Cậu Krizu thật sự không qua khỏi?” – Yves nghiêm mặt.
“Trừ khi nó uống được một trong ba giọt máu của Angouleme. Ta đã tìm rất nhiều năm qua, chỉ gần đây mới biết một giọt hiện ở trong cơ thể Zenda, một giọt rất có khả năng là Seth đã cho Melanthios. Nếu vậy, chỉ còn biết trông chờ vào giọt thứ ba từng biến mất cùng Gatone.”
“Thế còn khó hơn là mò kim đáy biển.” – Jolie thở dài. – “Nếu cậu Zenda có giọt máu đó, tại sao chủ nhân không bảo cậu ấy nhả ra là ổn thoả đôi bề?”
Olardo lộ vẻ buồn rầu:
“Nếu nhả giọt máu ấy ra, Zenda sẽ tan thành cát bụi. Bởi vì nó từng chạm vào Long Cốt, cơ thể nó đã bị sức mạnh của Long Cốt đả thương. Nó vẫn yên ổn tới ngày hôm nay, là nhờ giọt máu của Angouleme bảo vệ. Nếu Melanthios chưa từng chạm vào Long Cốt, may ra có thể lấy giọt máu của nó, nhưng nếu đã từng, thì nó cũng sẽ chịu chung số phận với Zenda.”
“Melanthios cũng mất tích đã lâu, thậm chí chưa biết sống chết, nào có dễ tìm hơn Gatone đâu?” – Yves cảm thấy bí lối, bởi vì con đường nào cũng đầy chông gai.
“Ta tin nó vẫn còn sống, Seth tuyệt đối không để cho nó xảy ra chuyện. Nhưng vấn đề là vì sao ta không cảm ứng được nó nữa. Ta đã suy nghĩ rất lâu, và giờ thì ta tin Seth đã cho nó uống giọt máu của Angouleme, nên sợi dây linh cảm giữa ta và nó mới bị cắt đứt. Việc ta sai Vance điều tra chính là tìm lại Melanthios. Gần đây, ta có gặp một người, không hiểu sao trực giác mách bảo với ta rằng ta đã gặp hắn từ rất lâu về trước.”
“Chủ nhân, ngài vẫn chưa quên ngài Pierce, vẫn là tìm kiếm khắp nơi người em trai thất lạc của ngài ấy?”
“Ta không biết, nhưng ta đến lúc phải trở về rồi.” – Olardo nói lãnh đạm. – “Hai ngươi trông chừng Krizu và Zenda giùm ta. Nếu tụi nó xảy ra chuyện gì, hãy tức tốc báo tin cho ta biết.”
“Thuộc hạ hiểu.” – Yves gật đầu. – “Chủ nhân hãy bảo trọng.”
“Các ngươi cũng vậy, hy vọng lần sau gặp lại, ta sẽ nghe được tiếng khóc của trẻ thơ.”
Những giọt nước mắt của Zenda rơi xuống vội vã khi nhìn theo bóng Olardo, Yves và Jolie. Cậu vốn đã đi được một đoạn, nhưng chợt nhớ ra có một điều gì đó bất ổn. Trên người Vin, không thể nào lại thoang thoảng mùi hương của loài hoa hồng trắng Pascali. Do vậy, cậu đã quay lại, và những gì cần nghe thì cậu đều nghe hết.
Zenda chạy miết vào rừng, cứ chạy, chạy mãi. Nước mắt cậu rơi nhanh theo mỗi nhịp bước chân.
“Krizu…Krizu, hãy trả lời em anh đang ở đâu?” – Tiếng gọi của cậu nghẹn ngào trong vòm họng, chỉ chực chờ nấc thành từng đợt không ngừng.
“Hãy trả lời em Krizu…”
“Krizu…anh đừng có chuyện gì…anh ra đây đi…”
“Krizu…em sai rồi…anh ra đi…em van anh…”
“Krizu, chỉ cần anh ra đây…anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được…”
“Anh đâu rồi, Krizu…anh đừng bỏ mặc em… Krizu…Krizu…”
Zenda đến sát bờ vực thẳm, lòng tin rằng nếu Olardo đã xuất hiện quanh đây, Krizu khẳng định không thể nào té xuống dưới. Vậy thì Krizu ở đâu? Cậu thét khản cả cổ họng gọi tên Krizu, nhưng không gian vắng lặng chẳng vọng lại tiếng trả lời nào.
Thật ra, Krizu đang ở gần đó, chỉ là không muốn xuất hiện. Cậu không hiểu vì sao Zenda lại có mặt ở đây, song bộ dạng của một đứa trẻ tám tuổi ngăn cậu bước chân ra. Huống chi, cậu đã hứa sẽ không dây dưa với Zenda nữa. Thế nhưng, nhìn vẻ mặt lo lắng chạy đi tìm kiếm mình của Zenda, làm cậu chợt nhớ lại ngày xưa. Cậu cũng đã từng điên loạn gào thét như vậy khi Zenda đột ngột rời bỏ cậu.
Krizu lẳng lặng quay đi, thảm thiết cỡ nào cậu cũng từng trải qua rồi. Zenda chỉ là nếm một phần nhỏ so với cậu ngày xưa mà thôi. Cậu đâu chỉ tìm kiếm ở một khu rừng, một ngọn núi, gần như từng tấc đất ngọn cây ở miền Đông đều bị cậu xới tung. Cậu đâu chỉ tìm kiếm một ngày một giờ, gần như suốt hai mươi lăm năm chẳng ngơi nghỉ. Nếu không tìm được cậu, Zenda bất quá chỉ khóc lóc một hồi rồi sẽ trở về mà thôi.
Krizu quay đi, nhưng thoang thoảng trong không khí, vẫn đọng lại một mùi hương quen thuộc từ cơ thể cậu. Và Zenda đã ngửi thấy.
“Anh…có phải anh đang ở đây không?”
Krizu dừng bước, vẫn là nép vào gốc cây cổ thụ không bước ra.
“Em biết anh đang ở đây. Krizu, anh ra đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Krizu…” – Zenda thét dài nhìn quanh quẩn, bốn bề vẫn vắng lặng, chỉ có những tiếng chim đang kêu khắc khoải giữa hơi sương buông trắng xoá.
“Krizu, van anh hãy ra đi.” – Giọng Zenda ngậm ngùi nấc nghẹn, nhưng không nhận được thanh âm nào đáp lại.
“Krizu, anh ra đi, anh hãy ra đây gặp em được không?”
“Em biết lỗi rồi, anh ra đi, anh đừng bỏ mặc em. Krizu à…” – Zenda quỵ xuống bên bờ vực, cậu chỉ muốn lập tức gặp được Krizu, cậu tha thiết muốn gặp được Krizu và khẳng định Krizu vẫn bình yên.
Hai mắt Zenda đỏ hoe vì một nỗi đau vô bờ không thể nào nén lại, cậu nhìn xuống vực thẳm bên dưới, một màu tối tăm và sâu hun hút.
“Em ngửi được mùi hương cơ thể của anh. Em biết anh đang ở đây, anh đang nghe rất rõ những lời em nói. Nếu anh không ra…” – Zenda đứng lên, quay lưng về phía vực thẳm và dần bước thụt lùi. – “Em sẽ nhảy xuống dưới.”
Krizu dao động, tay cậu bấu vào lớp vỏ cây lưỡng lự.
“Em sẽ nhảy thật nếu anh vẫn không ra.”
Zenda nói rồi lùi thêm vài bước.
“Anh tưởng em không dám nhảy sao?”
Zenda cắn chặt môi, nhắm chặt mắt và ngã người ra sau. Cả thân thể cậu rơi vào không trung, nhưng cậu không sợ. Cậu tin vào khứu giác của mình, càng tin hơn vào Krizu. Krizu nhất định sẽ cứu cậu.
Một luồng dây gai phóng ra từ bàn tay yếu đuối cố giữ tay Zenda lại giữa lưng chừng.
“Em điên thật rồi.” – Krizu quát lớn, nếu là lúc bình thường, cậu đã dễ dàng kéo Zenda lên. Nhưng ngay giờ phút này thì khó khăn vô cùng. Cả người của cậu không đủ sức để làm chuyện đó.
Zenda nhìn lên phía trên, tuy đã được biết chuyện Krizu sẽ teo nhỏ mỗi lần trở cơn, nhưng vẫn rất kinh ngạc. Krizu giống hệt như năm họ tám tuổi. Từng đường nét trên khuôn mặt đều toát lên nét trẻ con khả ái làm Zenda khẽ mỉm cười, dù rằng khoé mi vẫn chưa khô đi nước mắt:
“Em đã bảo anh hãy ra còn gì. Vì anh không chịu ra nên em mới làm thế.”
“Lỡ khứu giác của em nhầm lẫn thì sao? Em sẽ chết đó?” – Krizu hét lớn.
“Em tin khứu giác của mình. Tại sao không ra gặp em?”
Máu rỉ ra từ đôi tay bé nhỏ cố giữ chặt sợi dây gai của Krizu. Krizu nhìn Zenda, rồi lại nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, ánh mắt hạ xuống u buồn.
“Đôi khi, anh không phải là kẻ mạnh mẽ.”
Zenda chưa kịp hỏi Krizu vì sao lại nói thế thì Krizu bỗng nhiên nới tay mình ra khỏi sợi dây gai, thay vào đó, cậu nhảy xuống chung với Zenda. Họ chỉ kịp nhìn nhau một lần cuối rồi rơi dần vào màn đêm mù mịt…mù mịt giữa tình yêu và tội lỗi.
————————–
Anh quốc, một tuần sau…
Những tấm màn cửa bị tốc lên bởi một kẻ đột nhập. Hắn có mái tóc màu hung pha lẫn những sợi trắng xen kẽ, buông ngang bờ vai. Hắn đến gần chiếc giường Lyall đang nằm, trên lòng bàn tay phải ngửa ra một cây chĩa ba, giơ cao nó chực đâm xuống bụng Lyall. Nhưng một lớp kết giới bao quanh Lyall đã hất văng hắn ra mặt sàn.
Seth đẩy nhẹ cửa bước từ ngoài vào, rất bình thản nhìn hắn. Hắn giương đôi mắt ngỡ ngàng chuẩn bị tẩu thoát. Một sợi roi da buông ra từ tay Seth nhanh chóng ngăn cản ý định đó của hắn. Nó tóm lấy hắn như một con mồi nằm gọn trên tấm thớt. Hắn giãy lạch đạch trên mặt sàn, mắng chửi Seth thậm tệ.
Seth không nói gì, phá tan màn kết giới đắp lại chiếc chăn bị bung ra cho Lyall và nắm hắn kéo đi khỏi phòng.
“Ông muốn gì, thả con ra…có thả tôi ra không đồ khốn?”
“Anh Lagon…” – Yui tròn xoe mắt nhìn Lagon bị Seth lôi xềnh xệch vào phòng Seth. Khuôn mặt của Seth rất bình thản, nhưng Yui khéo nhìn ra sự giận dữ ẩn sâu phía sau con người này. Yui im lặng đi theo Seth để xem Seth sẽ xử trí Lagon thế nào.
“Toàn bộ phép thuật của con là do thầy dạy, con miễn trò chống cự vô ích đi.”
“Thả tôi ra, tại sao ông cứ ngăn cản tôi giết Lyall chứ?”
“Bởi vì nó chỉ nhận mệnh lệnh từ thầy. Nếu muốn giết, con giết thầy mà trả thù.”
Seth thu dây trói, ngồi xuống ghế thong thả nhìn Lagon:
“Thầy biết hôm nay có nhốt con như thầy từng làm, thì một ngày nào đó con cũng sẽ tìm cách trốn thoát và đi tìm Lyall trả thù nữa. Chi bằng hôm nay chúng ta hãy làm rõ mọi chuyện. Tộc hunter có lệnh phải giết Idren. Thầy không cần biết con và Idren yêu nhau sâu sắc đến mức nào, thầy chỉ biết Idren là một vampire tàn ác, hắn đã giết vô số người. Lyall không giết hắn, mà dù có thì việc nó làm sai ở chỗ nào?”
“Idren đã hứa với tôi sẽ không giết người nữa, nhưng Lyall vẫn không tha. Nó cũng là vampire, nó phải nên hiểu cảm giác thân bất do kỷ của một vampire chứ? Nó không nể tình nghĩa anh em bao nhiêu năm giữa tôi và nó, nhẫn tâm giết chết người tôi yêu hơn cả mạng sống của mình. Tôi còn sống ngày nào, sẽ không để nó yên ngày đó.” – Lagon nói đầy phẫn hận.
“Anh à, anh Lyall không có làm thật mà. Anh Lyall nói lúc anh ấy đến, Idren đã bị hunter khác làm trọng thương. Anh Lyall chỉ muốn bắt Idren về, nhưng Idren ngoan cố chống cự nên mới mất máu nhiều quá mà chết.”
“Nguỵ biện. Em lúc nào chẳng bênh vực Lyall, nó nói vậy em cũng tin nổi sao?” – Lagon gạt phắt.
“Tại sao lại không? Lyall từng lớn lên từ nhỏ bên con, đã bao giờ nói dối con gì chưa?” – Seth hơi nhíu mày.
“Đến lời thầy nói con cũng không tin sao?” – Ánh mắt Seth nhìn Lagon rất thương tâm.
Lagon cúi đầu, nén những nhịp thở phẫn hận:
“Ông cũng như Yui, tất cả mọi người đều bênh vực cho Lyall, bởi người Lyall giết đâu phải người thân của các người. Tôi chỉ tin vào đôi mắt tôi mà thôi.” – Hắn nghiến răng la hét.
“Thầy đã cho con cơ hội, nhưng nếu con chọn con đường này thì thầy đành phải nhẫn tâm thôi.”
Lagon giơ cây chĩa ba trong tay lên chống đỡ luồng kình lực phát ra từ đôi tay Seth.
“Thầy đã nói rồi, phép thuật của con do một tay thầy dạy dỗ, con vĩnh viễn không phải đối thủ của thầy.”
Seth hút Lagon lại gần. Trước là bẻ gãy cây chĩa ba của Lagon, sau thì vuốt một đường dài xuống theo chiều cổ tay hắn và lấy đi những phép thuật Lagon đã học. Yui tái xanh mặt đứng khép nép một bên không dám ngăn cản, dù cậu thấy hành động này hơi ác tâm.
Giữa lúc vampire và hunter đang loạn lạc chia phe nhằm tranh giành quyền lực, phép thuật được xem như một thứ bùa hộ mạng. Nếu một người đã từng học thuật, mà mất đi nó, điều đó có khác chi bị chặt đứt đôi tay.
Sau tiếng thét kinh hoàng của Lagon, Seth buông tay hắn ra. Lagon chịu đựng không nổi nên gục ngay xuống mặt sàn ngất xỉu.
“Đưa nó về phòng, thầy giao nó cho con quản lý.”
“Thầy à…anh ấy…” – Yui lo lắng.
“Nó không mất mạng đâu. Thầy vẫn còn chừa lại cho nó một ít phép thuật để phòng thân. Nhưng từ nay, đến cả con nó cũng không mạnh bằng, như vậy làm sao dám tìm Lyall trả thù nữa.”
“Thầy cố tình phong ấn anh Lyall trong giấc ngủ là để đặt bẫy dụ anh Lagon xuất hiện phải không?”
“Đúng vậy, đến lúc Lyall cần phải tỉnh rồi. Nếu không, nó sẽ chẳng kịp học phép thuật đánh thắng Dan.”
Yui quàng tay Lagon qua cổ và đỡ hắn lên.
“Vậy thì anh Lyall sẽ không sang Pháp nữa sao thầy?”
“Nó vẫn còn một mối thù chưa trả.”
“Thù???” – Yui nhíu mày thắc mắc.
“Phải, là một mối thù lẽ ra nó nên biết từ lâu. Con hãy đỡ Lagon đi đi. Thầy muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Được, con biết.”
Yui vừa quay đi, từ ngoài cửa sổ của Seth chợt bắn vào một mảnh giấy. Seth đọc xong, hơi cau mày suy nghĩ, rồi vò chặt mảnh giấy tan thành bụi rải trên mặt đất.
———————–
“Đột nhiên gọi tớ đến có việc gì?” – Seth mang hoa đến trước một ngôi mộ, nơi có Olardo đang thất thần suy nghĩ.
“Cậu có thường đến thăm mộ cậu ấy?” – Olardo cất tiếng hỏi trong lúc Seth đặt hoa hồng vàng xuống nền xi măng.
“Lúc trước thì cách vài tháng tớ lại đến một lần. Nhưng từ sau khi tớ sang Ý, đã bốn năm rồi không đến.”
“Đây là lần đầu tiên tớ đến mộ cậu ấy.” – Olardo nói với ngữ điệu buồn man mác.
“Tớ biết. Ngày Pierce chết, cậu tự trách đã không cứu cậu ấy, nên không có mặt mũi nào đi viếng. Hôm nay, cậu có dũng khí thật.” – Seth vuốt bím tóc cả cười.
“Bởi vì trước khi chết, Pierce từng nhờ vả tớ chăm sóc hộ đứa em trai duy nhất của cậu ấy, nhưng tớ lại bị lạc với nó. Tớ đã tìm kiếm nó suốt bao nhiêu năm, xuôi ngược không ít quốc gia, vẫn chỉ là con số không. Mãi đến tận bây giờ, tớ mới phát hiện ra năm ấy cậu đã nói dối tớ. Melanthios không hề bị mất tích, chỉ là cậu đã dấu lại nó một cách quá khôn khéo. Thậm chí, cậu đánh cắp lọ máu của Angouleme, cắt đứt sợi dây linh cảm giữa tớ và nó. Cậu làm vậy không thấy quá tàn nhẫn với tớ sao?”
“Cậu đùa à? Tớ thần thông như vậy sao, có thể giấu nổi một kẻ đang sống thoát khỏi tầm mắt của cậu? Cậu chẳng phải có ba người thuộc hạ thân tín mà đến nay chưa ai từng gặp mặt, âm thầm điều tra mọi tin tức cho cậu, chưa kể khả năng tiên tri qua các lá bài và đọc được suy nghĩ của người khác còn gì.” – Seth vẫn nhìn Olardo thản nhiên.
“Cậu biết rõ tớ sẽ không bao giờ đọc suy nghĩ của cậu, bởi vì đó là sự tôn trọng dành cho tình bạn của chúng ta. Tuy cậu không nói ra, nhưng tớ biết trong thâm tâm cậu luôn trách cứ tớ. Tớ chẳng đành lòng nhìn Pierce phải chết, tiếc rằng tớ không có lựa chọn khác.” – Olardo nói bất lực.
“Tớ hiểu…” – Seth quay mặt sang hướng khác. – “Tớ chưa bao giờ trách tại sao người Pierce yêu lại là cậu mà không phải tớ. Tớ sẵn sàng từ bỏ tình cảm của mình nếu hai người được hạnh phúc. Tớ nghe hết những lời Pierce nói với cậu trước lúc chết, và tớ cảm kích cậu vô vàn khi cậu đã nói dối tớ rằng Pierce không muốn trở thành vampire. Thực chất cậu ấy chẳng hề nói như thế. Cậu chỉ vì sợ tớ buồn, nên mới giấu giếm sự thật.”
“Vậy là cậu đã nghe…?”
“Phải, tớ đã nghe không sót một chữ.” – Seth vẫn cười, dù là một nụ cười lấp đầy sự mai mỉa. – “Pierce bảo rằng cậu ấy yêu cậu, rằng nếu cậu cũng yêu cậu ấy thì cậu ấy sẽ để cho cậu cắn. Pierce không ngại dòng máu này sẽ khiên cậu ấy bị trói buộc bởi cậu. Nhưng nếu cậu không yêu cậu ấy, vậy thì đừng cắn cậu ấy, hãy để cậu ấy được ra đi thanh thản. Và cái chết của Pierce chính là câu trả lời của cậu. Tớ không hận cậu về việc đó, trong tình yêu, ai cũng có quyền lựa chọn riêng. Nhưng tớ không thể để Melanthios sống với cậu, Michael Lycaon chắc chắn sẽ hại nó, như đã từng hại chết anh trai của nó.”
Giọng của Seth trở nên đay nghiến, cậu đưa lá thư tuyệt mệnh của Pierce cho Olardo. Dẫu biết làm vậy là trái đi lời từng hứa với Pierce, song cậu không thể nào nhịn nổi nữa.
“Tớ không ngại nói cho cậu biết, lần này tớ về, là để trả thù.” – Seth nhìn thẳng Olardo, rất căm hận. – “ Tớ sẽ tìm Michael Lycaon tính nợ, một là cậu cắt đứt quan hệ với hắn, hai là chúng ta trở thành kẻ đối địch.”
Olardo đọc xong bức thư, dù vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng trái tim nghe tan nát tột cùng. Cậu thiêu huỷ nó trong tay, nhìn trực diện Seth:
“Giờ thì tớ đã hiểu tại sao cậu muốn Lyall trở thành đại trưởng lão, là để kéo nó vào vụ thù oán này?”
“Cậu đúng là thần thông thật, cậu bắt đầu nghi ngờ từ bao giờ?”
“Tớ từng cho Lyall uống máu mình. Lẽ ra một vampire cấp thấp khi uống máu một vampire dòng thuần, sẽ bị vampire dòng thuần đó chi phối ít nhiều. Bất kể nơi nào hắn đến, bất kể việc gì hắn làm đều bị vampire này cảm nhận được. Thế nhưng, Lyall lại hoàn toàn độc lập với tớ, tớ nghĩ nó đã được uống giọt máu của Angouleme.
Tớ cũng là người đã biến Melanthios thành vampire. Thời gian đầu, tớ cảm nhận được nó rất mạnh mẽ, nhưng sau cái ngày nó mất tích, liên kết giữa nó và tớ bị đứt hẳn. Ngay cả khi nó chết, tớ cũng vẫn cảm nhận được, trừ khi nó được uống máu của Angouleme. Cậu chỉ có một giọt máu của Angouleme, làm sao cùng lúc đưa cho hai người?
Hơn nữa, tính cách của Lyall thật sự quá giống với Pierce. Tớ càng không phải loại người gặp ai cũng nảy sinh ảo giác quen thuộc. Chắc chắn là vì chút ràng buộc còn sót lại giữa tớ và Melanthios, vì tớ đã từng cho nó máu của mình.”
“Mặc kệ mối ràng buộc này giữa cậu và Melanthios vững chắc đến thế nào, cậu tốt nhất đừng bước vào cuộc đời của nó nếu như cậu khăng khăng bảo vệ cho Michael Lycaon. Tớ không muốn nói thêm, tớ sẽ không vì quan hệ với cậu mà có chút nới tay.”
Seth quay đi, để lại một mình Olardo đứng bơ vơ giữa nghĩa trang vắng lặng, ôm một nỗi đau dày xéo tận tâm can.
————————–
“Anh đã về.” – Michael tươi cười chạy ra tận cửa đón Olardo.
“Ừ…”
Giọng của Olardo kéo dài vì mệt mỏi. Cậu nhìn lên chiếc bàn cạnh đó, những làn khói ấm từ thức ăn do tận tay Michael làm vẫn còn thơm lừng. Dẫu rằng, Olardo có ăn cũng bằng thừa, nhưng cậu vẫn thấy rất ấm lòng. Nhớ lại những ngày đầu cả hai yêu nhau, Michael cũng thường làm cơm cho cậu ăn. Tháng năm đó thật đẹp biết bao, và không hề có một chút phiền luỵ nào.
“Lần sau đừng chờ anh về, em đói thì cứ ăn trước.” – Olardo nắm tay Michael mỉm cười.
“Không được, như thế đâu có giống như chúng ta là người yêu của nhau.” – Michael kéo tay cậu lại gần bàn ăn và bày chén đĩa.
“Thử cái này, cái này…còn cái này nữa…” – Michael gắp lia lịa vào chén của Olardo làm cậu bật cười.
“Đủ rồi, anh ăn nhiều sẽ mập ú như con heo và không còn đủ sức mê hoặc em nữa.” – Olardo ngắt mũi Michael làm trò.
“Vậy càng tốt, em khỏi phải sợ đông sợ tây nữa, lúc nào cũng yên lòng rằng anh sẽ ở mãi bên em.” – Michael nâng chén cơm bắt đầu nhấm nháp từng chút một.
“Những công việc của em đã thu xếp xong rồi sao?”
“Ừ, em đã giao hết cho thuộc cấp mấy cái linh tinh còn lại, có thể rảnh rỗi một tuần cùng anh đi chơi khắp nơi. Lâu rồi chúng ta không đi chơi với nhau.”
“Khi nào cũng được.”
“Anh không bận rộn gì sao?”
“Cũng không, anh bị anh trai đuổi cổ khỏi gia tộc Kenshi rồi, bây giờ là người trôi nổi, không nhà không sự nghiệp.”
“Anh giống sao?” – Michael cười hớn hở. Olardo cũng cười, một nụ cười hoài niệm gượng gạo.
“Anh còn nhớ khoảng thời gian đầu ở Fonbleau, em cũng thường làm cơm chờ anh về thế này. Buổi chiều, anh sẽ đàn cho em nghe, hoặc là em sẽ giúp anh pha màu vẽ. Em nói rằng, em sẽ pha màu vẽ cho anh đến suốt đời, không biết em còn nhớ không?” – Giọng của Olardo chợt chùn xuống.
“Dĩ nhiên là em nhớ, bất cứ cái gì từng trải qua cùng anh thì em đều nhớ.”
“Thật sự em còn nhớ sao?” – Olardo cười đầy hờn trách. – “ Từ ngày em trở thành người đứng đầu gia tộc Lycaon, em đã không còn giúp anh pha màu mỗi khi anh vẽ nữa.”
“Olardo…sao anh lại…” – Michael chưng hửng ngưng đũa.
“Sao anh lại nhắc đến chuyện này à? Lúc anh về miền Đông làm chút chuyện, em vì ghen là anh giấu em thường đến thăm Lyall, nên em dựng ra vở kịch giả. Người quản gia của em bảo mỗi khi anh vẽ dưới ánh trăng, em sẽ ngồi cạnh bên để xem anh vẽ. Anh không có giận em, dù rằng điều này chỉ một lần nữa chứng minh là em cứ hoài nghi anh. Nhưng em không phải nói sai hoàn toàn, lúc xưa, chúng ta thường hay như vậy, chỉ là từ lâu lắm rồi, đã không còn như vậy.
Lúc ở sau ngõ hộp đêm, em cũng chẳng phải sa đoạ đến thế, em đơn thuần muốn anh nhìn thấy mà thôi. Anh biết nó không hơn không kém là một trong số những vở kịch em quen diễn cho anh xem, nhưng anh vẫn tình nguyện mắc bẫy.”
Michael im lặng, Olardo có thể đọc suy nghĩ của bất cứ ai, lẽ dĩ nhiên không quá khó để biết được những việc cậu làm. Chỉ nhưng, nếu đã biết tại sao Olardo không vạch trần cậu sớm hơn? Ánh mắt Michael chứa chan sự thắc mắc.
“Em muốn hỏi tại sao? Tại vì khi em chân thành yêu một ai đó, thì em sẽ ngốc như vậy. Và cũng vì yêu em, anh biết thừa bản tính em. Sự bướng bỉnh của em nhất định chống đối anh đến cùng, cho dù nó khiến em bị huỷ hoại và tổn thương ra sao. Em sẽ còn làm những chuyện gấp bội lần em đã làm, thậm chí bất chấp thủ đoạn, nếu anh vẫn thách thức giới hạn chịu đựng của em. Anh không yêu cầu em lương thiện, do đó, anh chấp nhận ngay cả khi em không phải là thiên thần.”
Đáy mắt của Michael rươm rướm, cậu cúi đầu xấu hổ.
“Anh vẫn nhớ hoài ánh mắt em nhìn anh năm đó, tràn trề sự thù hận. Anh vẫn nhớ hoài nhát kiếm như chỉ vừa hôm qua cắm sâu vào tim anh. Anh vẫn nhớ hoài ngày anh trở về Hamyulin, chị gái của anh đã chết. Chị ấy là người thương yêu anh nhất, trong suốt cuộc đời, anh chưa từng biết bàn tay của mẹ ấm áp như thế nào, bởi lúc anh được sinh ra, mẹ anh đã qua đời. Anh luôn nhìn chị ấy, tình thương mà chị ấy dành cho Krizu và Zenda, để liên tưởng về mẹ của mình.” – Olardo bỗng thở dài.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa Olardo à. Em biết lỗi rồi. Em đã hứa là em sẽ không làm thế nữa, chẳng lẽ anh không tin em?” – Michael quỵ xuống bên cạnh Olardo và khóc trên đầu gối người yêu.
“Anh không có trách em. Người ta bảo anh có tài tiên tri, nhưng không phải bất cứ việc gì anh cũng biết được, nhiều lúc biết, cũng không thể nhúng tay vào. Vì điều này, anh rất ít khi dám bói cho bản thân, hay những người anh quan tâm. Thà rằng không biết, còn hơn biết mà vẫn bất lực nhìn mọi thứ nằm ngoài sự cứu vãn của mình. Tuổi thọ chúng ta tuy dài, cũng không có nghĩa là sống mãi không chết.
Có nhiều điều anh chẳng thể quên, chỉ là cố gắng lãng quên, để không khiến mai mình này phải hối hận. Tuy nhiên, ngay giây phút này, anh thực rất khổ sở em biết chăng? Gần như anh chỉ còn một con đường là trốn chạy. Michael, em rời bỏ Anh quốc đi theo anh được không?”