Biệt thự mê tình - Chương 9
“Lại đây nào, Dương, lại đây!” Đồ Tư Thản Đặc tới gần ta, vươn bàn tay to định bắt lấy ta.
“Không! Không!” Cật lực lắc đầu, ta không muốn quay trở lại bên hắn.
“Lại đây đi, ngoan nào!” Đồ Tư Thản Đặc giờ đã xem ta như đứa nhỏ thích đùa giỡn.
“Ngài cảnh sát, xin ngài tin ta! Tất cả những điều ta nói đều là sự thật!” Ta tiếp tục hi vọng cảnh sát có thể tin tưởng lời ta nói là sự thật, nắm chặt lấy áo của hắn, nhất quyết không buông tay. Nhưng, vô luận là ai, khi phải lựa chọn giữa một người có vẻ điên điên, hồ ngôn loạn ngữ với một người có dáng vẻ bình ổn, vững vàng, nhất định sẽ chọn người có vẻ đáng tin nhất là người nói thật. Dễ thấy là vị cảnh sát kia đã tin lời của Đồ Tư Thản Đặc, cho là ta nhất thời tinh thần bị rối loạn.
“Dương tiên sinh, vậy hôm nay tạm thời không làm phiền ngài!” Hắn đem ta từ phía sau hắn kéo ra, giao cho Đồ Tư Thản Đặc. “Xin lỗi đã quấy rầy, hôm khác tôi sẽ đến!” Nói xong liền tính xoay người rời đi.
“Được thôi, ngài cảnh sát!” Đồ Tư Thản Đặc phi thường lễ phép cùng vị cảnh sát kia bắt tay.
Ta tuyệt vọng nhìn cảnh sát Đức Nhĩ – cơ hội duy nhất của ta đang rời xa, còn Đồ Tư Thản Đặc dùng ánh mắt màu xanh biếc kia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ta. Ánh mắt âm lãnh khiến ta phát run, sự sợ hãi xâm chiếm lấy toàn thân. Ta có thể cảm nhận được số mệnh của ta sau này.
Đột nhiên vị cảnh sát kia đã đi đến cổng lại quay ngược trở lại, Đồ Tư Thản Đặc đang nắm chặt tay ta cũng siết mạnh hơn, làm cho tay ta có chút đau đớn.
“Xin đợi một lát!” Cảnh sát từ từ tiến gần về phía ta. “Vừa rồi tôi chưa hề đề cập đến chuyện tiểu thư Địch Địch An mất tích, tôi lại nghe bí thư của nàng nói Dương tiên sinh đã lâu không hề liên hệ đến nhà xuất bản. Như vậy, theo lý thì Dương tiên sinh hẳn là không biết mới đúng, thế nhưng… ” Vị cảnh sát dừng một chút, nghi hoặc nhìn Đồ Tư Thản Đặc và ta.
Ta khẩn trương đến độ trái tim không ngừng đập loạn. Thực sự bây giờ ta chỉ muốn hung hăng đập cho vị cảnh sát kia thôi cái phản ứng trì độn kia đi.
“Lập tức thả Dương tiên sinh!” Vị cảnh sát rút súng lục ra, chỉ về phía Đồ Tư Thản Đặc ra lệnh: “Xoay người lại, giơ hai tay lên!”
Trên mặt Đồ Tư Thản Đặc lúc đó có chút nhăn, hắn không dự đoán được vị cảnh sát kia lại nghĩ tới điểm này. Hắn cực không tình nguyện buông ta ra, chậm rãi giơ tay lên.
Vừa được tự do, ta liền trốn ngay đến phía sau vị cảnh sát.
“Dương tiên sinh, xin hãy lập tức vào xe của tôi!” Đức Nhĩ nói với ta đang trốn phía sau hắn.
“A? Được!” Trả lời xong ta lập tức xoay người chạy về phía cổng.
“A~~~” Ta chưa kịp chạy xa thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét đau đớn.
Ta ngừng chạy, quay đầu lại.
“Trời ơi!” Ta lấy tay bịt miệng lại. Cảnh tượng trước mắt kinh khủng tới mức khiến ta một bước cũng không đi được, hai chân như bị đeo chì.
Cảnh sát Đức Nhĩ bị Đồ Tư Thản Đặc đè trên mặt đất, không thể đánh trả, súng lục cũng bị Đồ Tư Thản Đặc ném ra xa. Kinh hãi nhất chính là Đồ Tư Thản Đặc đang dùng một tảng đá lớn trên mặt đất đập thẳng vào đầu Đức Nhĩ, thoáng chốc đầu vị cảnh sát kia đã bị đập đến dập nát, màu đỏ của máu cùng màu trắng ngà của óc cùng lúc trào (phọt) ra. Đồ Tư Thản Đặc vẫn mê muội liên tục nện xuống, âm thanh “thùng thùng” tựa như búa sắt đập thẳng vào trái tim ta. Đây là lần thứ hai ta chứng kiến Đồ Tư Thản Đặc giết người.
“Không ~” Ta một bên thét chói tai, một bên điên cuồng chạy về phía Đồ Tư Thản Đặc, bất kể tất cả cầm lấy khẩu súng, nhưng ta còn chưa kịp nắm chặt nó đã bị Đồ Tư Thản Đặc nhận ra ý đồ của mình. Hắn đánh mạnh vào mặt ta, dùng sức quăng ta ra chỗ khác, khẩu súng ngay lập tức văng ra xa. Ta chịu đựng đau đơn trên mặt, liều mạng tìm lại súng.
“Làm sao? Ngươi muốn giết ta?” Đồ Tư Thản Đặc sớm đã giành được súng, hướng họng súng vào đầu ta.
Ta không nói gì, tử thần đã đến, ngay từ đầu ta đã biết làm như vậy rồi sẽ có ngày này. Ta cam chịu nhắm lại hai mắt, trong lòng lại như trút được gánh nặng. “Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.” Ta lẩm nhẩm những lời này ở trong lòng.
“Ba~” Thứ đập vào ta không phải là viên đạn mà là bàn tay bị thương nặng của Đồ Tư Thản Đặc, cái tát thấu xương kia nhất thời khiến ta đau đến không thở nổi. Trước mắt một mảnh tối đen, miệng tràn ngập vị sắt rỉ, mũi cũng trào ra một luồng nhiệt lưu nóng hổi, ta cả người vô lực nằm trên mặt đất.
“Đừng nghĩ như vậy là có thể vứt bỏ ta!” Đồ Tư Thản Đặc tức giận, phát cuồng lên như dã thú. “Cho dù ta chết cũng sẽ mang ngươi cùng ta xuống địa ngục!” Hắn tức giận gào lên với ta.
Khi ta hoàn toàn chìm vào bóng đêm vô tận, âm thanh của Đồ Tư Thản Đặc vẫn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan!
..
.
Ta chưa từng chán ghét mình như lúc này, oán hận sao mình quá ngu xuẩn cùng thiện lương. Nếu lúc ấy ta không quay đầu lại hoặc không chạy về, sẽ không như thế này.
Khi tỉnh lại ta phát hiện mình đang bị nhốt. Chân bị xích lại, giờ có muốn ra khỏi phòng mình nửa bước cũng không thể.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Giọng nói của Đồ Tư Thản Đặc phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng.
Bên ngoài rạng rỡ màu của nắng, nhưng khi nhìn thấy Đồ Tư Thản Đặc thì lại cảm thấy một trận rét run.
Ta nhìn hắn từng bước đi về phía ta, nỗi sợ khôn cùng nảy lên trong lòng, thân thể không tự chủ được lùi về phía có ánh sáng soi rọi.
“Sao vậy? Đã có lá gan tố giác ta, giờ lại sợ ta sao?” Thanh âm băng lãnh của hắn nhắc ta đã phạm phải sai lầm không thể chối bỏ.
Ngay khoảnh khắc ta tỉnh dậy, sinh mệnh của ta cũng đã kết thúc, ta hiểu rõ tương lai sau này sẽ như thế nào. Ta một lời cũng không nói, yên lặng cúi đầu, nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cũng không cần nghĩ về hắn nữa.
“Ngươi dám đối xử với ta như vậy!” Đồ Tư Thản Đặc như dã thú phát điên, đem ta từ góc sáng kia kéo trở lại. “Ta không cho ngươi rời xa ta! Tất cả của ngươi đều là của ta!”
Ta không thèm nhìn hắn. Giờ trong lòng ta ngoại trừ sợ hắn ra, còn lại chỉ là hận hắn, chính hắn đã đem cuộc sống yên bình của ta hủy hoại trong nháy mắt!
“Ba~” đối với thái độ coi thường của ta, Đồ Tư Thản Đặc đã phẫn nộ cực điểm, rốt cục hắn kích động cho ta một cái bạt tai. “Vì cái gì không nhìn ta? Vì cái gì?”
Ta bị ánh mắt đầy lửa giận cùng chấn động từ âm thanh hắn rống giận mà màng tai sinh đau. Thống khổ mở to mắt, nhìn dã thú vừa phát hỏa nhưng lại có vẻ tiều tụy dị thường.
“Thả….. ta…… đi!” Yết hầu khô khốc của ta cố gắng phun ra nguyện vọng cuối cùng của mình.
“Đừng hòng!” Đồ Tư Thản Đặc lại hướng ta rống giận, ánh mắt đỏ rực điên cuồng trừng trừng nhìn ta, tựa như muốn đem mặt ta đâm thủng một lỗ. “Ta sẽ không buông tay! Ta phải trói chặt ngươi mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, cho dù ta có chết cũng sẽ đem ngươi xuống địa ngục cùng ta!” Ngón tay siết chặt lấy bả vai ta như muốn bóp nát toàn bộ phần thịt trên đó.
“Ai~~” Kỳ thật khi nói ra điều này ta cũng đã đoán được kết quả.
“Ngươi đừng nghĩ đến việc rời bỏ ta!” Hắn điên cuồng xé rách quần áo ta. “Ta sẽ không để ngươi đi!”
Đôi môi nóng rực của hắn đặt trên thân thể trần trụi của ta, không ngừng mút vào, gặm cắn, lưu lại dấu vết của chính mình.
“A~~” Hắn đột nhiên cắn vào bả vai ta, răng nanh sắc bén cắm sâu vào da thịt.
“Tất thảy của ngươi đều là của ta!” Miệng hắn dính đầy máu tươi, nhưng Đồ Tư Thản Đặc như vậy lại tràn ngập mị lực, loại mị lực quỷ dị! Trời sinh cùng máu tươi xứng đôi! “Dương! Mọi thứ trên người ngươi đều làm ta say mê ~” Đôi mắt lãnh khốc của hắn khép lại, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lấy đôi môi đầy máu, giống như đang hưởng thụ một món ngon.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Ta bị bộ dáng của Đồ Tư Thản Đặc dọa sợ, giống như ác quỷ, không, hắn chính là ma vương!
“Ta yêu tất cả của ngươi, yêu thân thể ngươi, càng yêu linh hồn ngươi!” Thanh âm tràn ngập từ tính chậm rãi thổ lộ tình yêu với ta, ngón tay linh hoạt càng không ngừng vuốt ve da thịt ta.
“Ngô……” Đột nhiên hắn chiếm lấy môi ta, tức khắc mùi vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi nóng rực không ngừng khiêu khích bên trong, dây dưa với chiếc lưỡi ngây ngô của ta.
Mùi vị trong miệng làm ta cảm thấy ghê tởm, liều mạng định dùng tay đẩy hắn ra khỏi người ta, nhưng việc này không cần nghĩ cũng biết là lấy trứng đập đá.
Khi ngón tay hắn cầm lấy phân thân ta, ý muốn phản kháng tức khắc tan thành mây khói, cảm nhận khoái cảm từ kỹ xảo hắn đem lại, cơ thể ta sớm đã đầu hàng, ta không thể khống chế nổi thân thể dâm đãng này nữa.
Không lâu sau dục niệm muốn phóng thích của ta bắt đầu yếu ớt nổi dậy.
“Ha hả a, muốn bắn sao? Vẫn còn sớm a!” Hắn tàn nhẫn chặn lại linh khẩu, không cho ta phóng thích.
“Ân ~ phóng……. Buông tay ~” ta phát ra thanh âm hấp dẫn trí mạng với Đồ Tư Thản Đặc.
“A ~~ cáp……..” Đau đớn nhưng dạt dào khoái cảm quen thuộc, phân thân cực đại nóng rực của Đồ Tư Thản Đặc chôn sâu vào cơ thể ta, dường như có thể cảm thấy được tràng bích nóng bỏng đang bao lấy phân thân to lớn kia, cảm nhận từng mạch đập mạnh mẽ.
Từng đợt sóng mãnh liệt ập tới, cơ thể cùng lý trí sớm đã tách rời, thân thể giờ như một đoàn hỏa thiêu đốt ta cùng Đồ Tư Thản Đặc, nhưng tâm vẫn một mảnh lạnh lẽo, mặc kệ thân thể phải chịu đựng dục hỏa dày vò đến dường nào!
“A……. Ân……..” Đồ Tư Thản Đặc đột nhiên bế ta đứng lên, nhờ trọng lực dồn xuống, phân thân vốn đã chôn sâu trong cơ thể lại càng tiến vào sâu hơn nữa.
Phân thân ở bên trong được thêm tiện nghi, không ngừng tiến thẳng vào ma sát tràng bích. Đồ Tư Thản Đặc mỗi lần tiến vào đều dùng hết sức, tựa hồ muốn đem ta đâm thủng.