Biệt thự mê tình - Chương 23
Đêm đã khuya nhưng trong bệnh viện đèn vẫn sáng trưng.
Công việc của ta vẫn như cũ.
Chậm rãi đi trên dãy hành lang dài. Hôm nay ban đêm ở bệnh viện đặc biệt im ắng, ngọn đèn sáng choang có hơi chút làm cho người ta mờ mắt.
Trước mặt vẫn là cảnh tượng quen thuộc.
Bóng lưng màu trắng tựa như bạch ngọc được khảm lên tấm kính lớn.
“Bác sĩ!” Thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp giống như tiếng đàn violoncello được tấu lên thực dễ nghe. Những vết máu tụ trên mặt cũng dần dần nhạt bớt, chỉ còn lại những dấu hồng nhợt nhạt, nhưng duy chỉ đôi mắt sâu tựa hồ kia vẫn thủy chung mông lung đầy mê hoặc một tầng bóng mờ mà chân thành.
Ta hướng cậu ta vẫy vẫy tay, ý bảo cậu cùng ta đi vào.
“Vào đi!” Ta đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, tiếng cửa nặng nề tựa như sông ngân cản trở cặp tình nhân gặp nhau, ta thấp giọng gọi cậu.
Cậu chống nạng, từng bước một đi về phía ta.
Cánh tay thon dài dường như không chống đỡ nổi trọng lực toàn thân mà hơi hơi run rẩy. Là vì xúc động hay vì bi thương? Ta đứng trước giường bệnh đợi, nhìn cậu bởi vì hưng phấn mà đôi môi lạnh run cùng đôi mắt dưới ngọn đèn mờ mịt lại sáng lên như những ngôi sao, tựa như mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ kia.
Cậu khó khăn đi tới đầu giường,tầm mắt trước sau vẫn luôn đặt trên thân thể người nằm trên giường, chưa từng rời khỏi.
“Tôi có thể chạm vào hắn không?” Vẻ mặt khẩn cầu ấy khiến người ta không thể cự tuyệt.
“Ân, có thể. Có điều phải cẩn thận cái ống trên người ngài ấy.” Ta gật gật đầu, thuận tiện nhắc nhở một câu.
Ngón tay mảnh khảnh xoa lên hai má Đồ Tư Thản Đặc, dùng lòng bàn tay mà nhẹ nhàng dao động, là vuốt ve mà cũng như đang nâng niu một thứ đồ dễ vỡ.
Bốn phía đều yên lặng, chỉ có tiếng “đô đô” từ mấy thiết bị xung quanh.
Ngón tay theo hai má vuốt xuống dưới cằm, sau đó lại xoa lên cái trán rộng của người kia, lướt qua hai hàng lông mi, lại tiếp tục vuốt ve chơi đùa với đôi mắt vẫn nhắm từ đầu. Lúc này ngón tay dừng lại, dường như hắn hy vọng mí mắt của người kia cảm nhận được sẽ mở lên, canh chừng tâm hồn ngủ say của cậu như trước kia.
“Vì cái gì ngươi còn không tỉnh lại đi?” Cậu thì thào chất vấn, thanh âm rên rỉ nhuốm phần chua xót. Ngón tay lướt qua sống mũi cao thẳng của người kia, quét nhẹ lên đôi môi không chút huyết sắc.
“Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không để ta lại một mình………….” Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào lại không thể ra tiếng, tiếng nức nở bi thương làm lòng người phải đau xót. “Đồ Tư Thản Đặc…….” Cậu thì thầm gọi tên anh ta, cho dù anh ta không thể nghe, cho dù anh ta không thể thấy, cho dù anh ta không thể tỉnh lại.
“Ta nói rồi. Nếu ngươi chết, cho dù phải xuống địa ngục ta cũng sẽ lôi kéo ngươi……..” Cậu vẫn thì thào tự nói.
Đôi vai gầy yếu run rẩy, tựa như chiếc lá rụng trước gió thu.
“Không được bỏ lại ta……… một mình!” Dương khóc. Không phải kiểu khóc thút thít, cũng không phải khóc kêu, chỉ có những giọt lệ rơi xuống, nhưng so với tất cả tiếng khóc lại bi ai hơn bội phần. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, giống như thủy tinh vừa sáng vừa trong ngần, rơi xuống gương mặt Đồ Tư Thản Đặc, rơi xuống khăn trải giường, nổi lên những vầng nước xinh đẹp – một vẻ đẹp đầy thê lương.
“Loảng xoảng lang ~” nạng chống rơi xuống đất, vang lên tiếng động lanh lảnh.
Hai tay Dương che đi mặt mình, chậm rãi tới gần Đồ Tư Thản Đặc.
“Ta……. yêu……… ngươi……..” Dương cúi xuống, ngón tay trắng nõn dị thường lại xoa lên môi Đồ Tư Thản Đặc, dao động, si mê nhớ kỹ lời thề tựa như chú ngữ. “Ta chưa từng yêu như yêu ngươi bây giờ.” Tình cảm như xé rách tâm can khiến người ta phải đau lòng.
Đôi môi đỏ tươi tựa cánh hoa của cậu nhẹ đặt lên khóe miệng người kia.
“Tỉnh lại mau đi!” Cậu kề sát bên tai Đồ Tư Thản Đặc. “Ta sẽ không để ngươi ngủ lâu quá đâu.”
Trong lòng dường như bị dao cắt.
Không khí bi thương lan tỏa khắp phòng khiến ta có chút hít thở không thông, đau đớn xuyên vào cốt tủy làm cho ta mờ mắt, nước mắt hòa vào tấm ra giường làm người ta không thể nắm bắt – giống như vận mệnh không thể đoán biết.
Ta không biết bọn ta rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt như thế nào. Ta chỉ biết ta đã đỡ Cừu Đức * Dương về tới phòng bệnh của cậu. Nhưng những giọt nước mắt trong suốt lại khắc sâu trong tâm ta mãi không tiêu tán, nụ hôn dịu dàng, tiếng gọi thâm tình cùng đôi mắt ngập nước đều như ngọn đao đâm vào trí óc ta, vĩnh viễn để lại vết thương.
Từ sau ngày đó, tối nào ta cũng để Dương vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm Đồ Tư Thản Đặc, thậm chí có khi là ban ngày ta cũng đồng ý để Dương ở lại nơi đó. Dần dần, thời gian Dương ở phòng chăm sóc đặc biệt còn nhiều hơn ở phòng bệnh của chính mình.
Từng giây từng phút Dương đều ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Đồ Tư Thản Đặc, thậm chí có lúc còn thì thầm nói chuyện với anh ta. Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dương đã quá u mê rồi, nhưng chỉ có ta hiểu rõ đó là tình cảm sâu sắc tới khắc cốt minh tâm.
@thanden: Ta đã soát lại, chương 7 (hạ) của ta vẫn hoàn toàn bt, ko hề do xấu hổ mà trốn đi đâu, bạn kiểm tra lại xem.
@Bánh Bao: Cám ơn nàng đã an ủi ta. (chậc, mỗi lần gõ tên nàng là ta chảy nước miếng )
@Tiny: Hì, ta thấy tội lỗi vì để các nàng thức muộn vậy a. Hỏng hết nhan sắc >”< Phiên ngoại (Hạ + Kết thúc) Ê hê hê, không ngờ làm xong nhanh hơn dự kiến những 30′, sung sướng a (mỏi tay a). Để đền bù cho bà con phải ngỏng cổ chờ mỏi cả ngày, ta làm luôn phần cuối. Thôi, không dài dòng lê thê nữa, mời bà con thưởng thức ~~… .. . Hạ Để Đồ Tư Thản Đặc sớm có thể tỉnh lại, ta vì thế mà gần như mất ăn mất ngủ tìm kiếm phương pháp, thất bại nối tiếp thất bại vẫn luôn tìm một tia hy vọng mới. Hai tháng qua mau, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, bất tri bất giác đã đến cuối thu. Mắt cá chân bị gãy của Cừu Đức * Dương cơ bản đã không có gì đáng ngại, nhưng tảng thạch cao vẫn trói buộc cử động của cậu như trước. Về phần vết máu tụ trên mặt đã biến mất không còn dấu tích, khuôn mặt tinh xảo đã hiển hiện rõ ràng, làn da trắng nõn ban đầu giờ lại trắng bệch không sức sống, nhưng lại khiến cậu trở nên động lòng người hơn. Tuy không nên hình dung một nam nhân như vậy, huống chi lại là một nam nhân trưởng thành, nhưng người châu Á luôn đặc biệt sở hữu một vẻ đẹp trung tính, mái tóc đen mượt hơi quá cổ khiến cho chủ nhân của nó tựa như một tinh linh bay trong gió vừa nhẹ nhàng lại vừa mở ảo. Qua cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra mùa thu đã lan tỏa khắp mọi nơi, ánh mắt lại thủy chung không thể rời đi một bóng hình xinh đẹp màu trắng đang chống nạng bước từng bước khó nhọc dưới những tán lá rơi nhẹ nhàng xoay trong gió. Dương rất ít khi hoạt động ngoài trời, cuộc sống của cậu hoàn toàn bị Đồ Tư Thản Đặc chiếm dụng, dường như cậu là vì Đồ Tư Thản Đặc mà kéo dài hơi tàn sống trong thế giới tịch mịch này. “Sa Luân.” Đa Đức gọi ta. “Gì vậy?” Ta dời tầm mắt, nhìn Đa Đức mà trả lời ngắn gọn. “Ngươi đã vì bệnh nhân làm quá nhiều thứ, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh đổi cả sức khỏe của chính mình sao?” Giọng nói có chút hờn giận. Hắn đang tức giận, giận ta không chịu quan tâm chăm sóc thân thể của chính mình. “Ta là bác sĩ!” Ta chưa bao giờ nghĩ tới Đa Đức lại ngăn cản ta cứu một bệnh nhân, không, chính xác mà nói là cứu hai người bệnh. “Nhưng ngươi xem lại mình đi!” Đa Đức lớn tiếng, ngón tay quơ không ngừng. “Ngươi xem lại bộ dáng của chính ngươi đi, như vậy còn có thể tiếp tục bỏ mặc sao?!” Ta không để ý tới hắn. Hắn chưa từng can thiệp quá sâu vào chuyện của ta, huống chi ta cũng không có làm sai cái gì. “Ngươi chẳng lẽ không biết người ngươi muốn cứu có khả năng là một tên sát nhân điên cuồng!” Đa Đức đối với thái độ của ta không thể nhịn được thêm nữa. “Ngươi im đi!” Ta đã bị hắn chọc giận hoàn toàn. “Dù hắn có là kẻ đáng chết, nhưng ta không thể để hắn chết trong tay ta. Hắn rốt cuộc có tội hay không, đó là chuyện của quan tòa cùng cảnh sát.” Ta có chút không khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt vì phẫn nộ sung huyết lên, nhất định là vô cùng khủng bố. Ta chưa bao giờ cư xử như thế đối với Đa Đức. “Thực xin lỗi……..” Sau một hồi trầm mặc, Đa Đức tựa hồ đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn thấp giọng hướng ta tạ tội. “Ta cứu hắn, là còn vì người kia!” Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, chận nhận lời xin lỗi của hắn, nhưng lại kìm không được mà nói ra nguyên nhân cứu người thực sự. “A?” Đa Đức mê muội. Hắn theo ánh mắt ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đã hiểu được cái gì. “Cậu ấy quá yêu hắn………” Ta nhìn thân ảnh ngoài cửa sổ mà thì thào tự nói. “Vậy còn ta thì sao?!” Đột nhiên thân thể bị người sau lưng ôm chặt lấy, vì quá đột ngột khiến ngực ta có chút khỏ thở, bàn tay nóng rực kề sát trên ngực ta. “Ngươi làm cái gì vậy, Đa Đức?!” Ta lôi kéo cánh tay cứng như sắt đang trói chặt lấy ta, ý đồ giãy khỏi gông cùm của hắn, nhưng tất cả chỉ là phí công. Đa Đức nắm lấy bả vai ta, để ta đối mặt hắn. Ánh mắt nóng rực khiến ta khó xử, vô ý thức trốn tránh đôi mắt đẹp tha thiết kia. “Ta yêu ngươi! Ngay lúc ta nhìn thấy ngươi ở trường y đã lập tức yêu ngươi đến hết thuốc chữa.” Lời tỏ tình xảy ra bất ngờ khiến ta không biết phải làm sao. “Ngươi có thể nhìn thấu trong mắt Cừu Đức * Dương là tình cảm quyến luyến với Đồ Tư Thản Đặc, vậy ta thì sao? Ngươi chẳng lẽ không đủ sức nhìn ra tình cảm trong mắt ta đối với ngươi là cố chấp sao?” Đa Đức đã bị tỉnh cảm trong lòng chi phối, hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của ta mà cứ cố nói cho hết.