Biệt thự mê tình - Chương 21
“Cuối cùng, muốn biết cuối cùng ta đã làm gì không?” Đồ Tư Thản Đặc chạy tới bên người hắn, kề ngay tai hắn nói lời tàn nhẫn nhất, thanh âm kia rất nhỏ nhưng vẫn rất rõ ràng. “Cuối cùng ta cắt lấy ‘sinh thực khí ‘ của hắn nhét vào chính hậu môn hắn!”
“Không!!” Lan Đế đã hoàn toàn phát điên. Hắn ném súng xuống, thống khổ ôm lấy đầu, trong thanh âm tràn ngập bi ai cùng nức nở.
Đồ Tư Thản Đặc thấy mục đích đã đạt được, lập tức thừa dịp Lan Đế vẫn đang lâm vào hoảng loạn mà vọt tới bên người ta. Nhưng chính ta vừa rồi cũng bị Đồ Tư Thản Đặc miêu tả mà bị dọa đến phát sợ, ta bị lời hắn nói chấn động, thiếu chút nữa đã quên, hắn cũng là một ác quỷ.
“Sao vậy? Dương, chúng ta mau rời khỏi đây!” Đồ Tư Thản Đặc thấy ta bỗng dưng lui về sau mà cảm thấy kỳ lạ.
Ta lắc lắc đầu. Ta sợ, ta không biết là sợ Đồ Tư Thản Đặc hay là sợ Lan Đế. Lúc này trong mắt ta cả hai đều là ác quỷ, ta không biết rốt cuộc nên tin tưởng ai!
Ta liều mạng cử động thân thể, hướng ngược lại với Đồ Tư Thản Đặc mà di chuyển. Lúc này chúng ta đã hoàn toàn xem nhẹ Lan Đế giữa lúc hoảng loạn, ta cũng không ý thức được chính mình đang tiến gần tới Lan Đế, cũng hoàn toàn không thể thấy được ánh mắt tàn nhẫn cùng lưỡi dao sắc bén ở Lan Đế.
“Cẩn thận!” Đồ Tư Thản Đặc thốt lên, thân thể cũng không kìm được mà chắn phía sau ta.
“Ta phải giết các ngươi!” Thanh âm tuyệt vọng của Lan Đế vang lên sau lưng ta.
“Đồ Tư Thản Đặc!” Ta cố sức xoay người, đập vào mắt ta chính là cảnh tượng Đồ Tư Thản Đặc nhanh tay bắt lấy con dao, bàn tay chảy máu đầm đìa, giọt máu đỏ tươi không ngừng theo ngón tay chảy xuống, Đồ Tư Thản Đặc đã chặn lại con dao đang hướng ta mà đâm tới. Lòng ta tựa hồ có thứ gì đó bị phá nát, tan vỡ.
Đồ Tư Thản Đặc một tay cầm con dao kia, một tay nắm lại hướng Lan Đế vung tới. Lan Đế hoàn toàn không ngờ tới Đồ Tư Thản Đặc còn có thể phản kháng, bị nắm đấm của Đồ Tư Thản Đặc đánh cho bật ngửa lui về phía sau. Nhưng Lan Đế cũng không có yếu ớt như trong tưởng tượng, hắn lập tức đứng dậy đánh lại.
Hai thân ảnh khôi ngô tuấn lãng xông vào nhau đánh thành một đoàn. Lúc này bọn họ chỉ có duy nhất một ý niệm là đánh gục đối phương, bởi vậy trận đấu này đặc biệt dữ dội lại tàn ác vô cùng.
Ta bất lực đứng ngoài nhìn trận chiến sinh tử này, ánh mắt đột nhiên chạm đến khẩu súng rơi trên sàn. Thừa lúc hỗn loạn, ta ra sức bò về phía đó, cẩn thận mà chầm chậm di chuyển về phía khẩu súng.
Khi cuối cùng trong tay đã cầm khẩu súng nặng trịch, lòng ta dường như bình ổn hơn rất nhiều. Từ tốn giơ khẩu súng lạnh lẽo kia lên, hướng vào hai con người đang quấn vào nhau, giờ phút này ta bỗng hoang mang. Ta không biết bước tiếp theo nên làm gì? Ta không biết súng trong tay ta là hướng tới ai? Ta muốn giúp Đồ Tư Thản Đặc, nhưng nhớ đến quá khứ hắn đối đãi với ta mà ta đột nhiên sinh do dự. Ta hẳn là đang giúp một tên người? Lòng ta hiểu rõ thời khắc cần phải quyết đoán, nhưng ta lại do dự, chậm chạp với chủ ý bất định, lương tâm ta lúc này đang che mắt khao khát nơi nội tâm!
“A ~” Tiếng kêu của Đồ Tư Thản Đặc rốt cuộc đa kéo ta ra khỏi mớ ý nghĩ hỗn loạn.
Vì miệng vết thương trên tay khiến Đồ Tư Thản Đặc thua cuộc. Hắn bị Lan Đế đặt ở dưới thân, lưỡi dao trên tay Lan Đế đã đâm sâu vào bả vai Đồ Tư Thản Đặc.
Ta đột nhiên thông suốt. Ngay khi nhìn thấy con dao sắc bén kia đâm vào thân thể Đổ Tư Thản Đặc ta liền hiểu được bản thân nên làm gì, bởi tâm ta lúc ấy cũng đau đớn như Đồ Tư Thản Đặc đến không chịu nổi.
Ta hướng súng về phía Lan Đế đang rút con dao ra chuẩn bị đâm vào tim Đồ Tư Thản Đặc mà bóp cò, tiếng súng nổ vang vọng toàn bộ biệt thự, đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm tối. Ta nhìn thân ảnh cao lớn của Lan Đế chậm rãi nghiêng về một bên, hắn trừng lớn con mắt, trong mắt ánh lên sự khiếp sợ cùng kinh ngạc, tràn ngập biểu tình khó có thể tin. Hắn không ngờ được ta sẽ cầm súng mà hướng hắn bóp cò.
Nhưng chính ta cũng bị dọa tới ngây người. Ta sợ hãi đánh rơi súng trong tay, cả người run rẩy không thôi.
“Ta giết người, ta đã giết người…….” Miệng không ngừng thì thào tự nói. Ta đã trở thành tên sát nhân, cho dù đây là xuất phát từ tự vệ.
“Dương, không sao, không sao cả!” Đồ Tư Thản Đặc không để ý đến vết thương của chính mình đang chảy máu, xông đến gắt gao ôm ta vào lòng, không ngừng trấn an ta đang mê man. Nụ hôn mềm nhẹ giống như bông mềm mại lướt qua hai má, khóe miệng cùng trán ta. “Dương, ta thật sự hạnh phúc!” Ta hiểu được hàm ý của hắn trong lời nói.
“Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau……” Đồ Tư Thản Đặc vô cùng hưng phấn cùng vui sướng,, hạnh phúc kể ra cuộc sống tươi đẹp ở phía trước, ta cũng bị hắn cuốn hút thật sâu. Thì ra khi chúng ta vứt bỏ tất cả, đi theo tiếng nói của trái tim mình, sẽ có được tất cả những điều mình muốn.
Ta không cần biết Đồ Tư Thản Đặc là tội phạm giết người, là ác quỷ, là kẻ điên. Ta chỉ biết lúc này ta yêu hắn, ta yêu bất chấp tất cả, cho dù phải phát cuồng.
Nhưng trừng phạt của thượng đế vẫn chưa chấm dứt. Ta thấy Lan Đế đang nằm trên mặt đất, nghĩ là đã tắt thở lại đột nhiên đứng lên, trong tay cầm khẩu súng ta đã vứt đi, hướng Đồ Tư Thản Đặc bóp cò.
“Không ~~” Ta hoàn toàn không thể ngăn cản khoảnh khắc này không xảy ra. Ta chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, thân thể Đồ Tư Thản Đặc chấn động cùng mùi thuốc súng lan tỏa.
“Ha ha ha ha ~ Cách Lâm, ta đã báo thù được cho em. Ta cuối cùng cũng có thể gặp được em rồi!” Lan Đế điên cuồng cười, trong tiếng cười tràn ngập bi thương thống khổ. Sau đó hắn chậm rãi giơ súng lên, để họng súng hướng vào họng mình bóp cò, hắn tự sát! Lại một tiếng súng vang lên, thân thể cao lớn của Lan Đế ngã ra sau, ta dường như nhìn thấy giọt lệ đọng nơi khóe mắt hắn sáng lấp lánh bởi ánh lửa trong lò sưởi, bức tường phía sau hắn vương vãi vết máu, giống như một đóa cúc nở rộ – đóa cúc đỏ rực!
“Đồ Tư Thản Đặc!” Ta nhẹ nhàng lay động thân thể hắn, nhìn vết máu trên ngực hắn, đỏ rực đến ghê người.
“Ta không sao! Trước khi đến đây ta đã báo cảnh sát. Yên tâm, lập tức sẽ có người tới!” Thanh âm suy yếu của hắn nói ra một tia hy vọng, trong miệng không ngừng tràn ra máu như muốn hủy diệt trái tim ta.
“Đừng nói nữa! Đồ Tư Thản Đặc!” Ta gào thét tên hắn, ngón tay không ngừng lau đi vết máu chảy ra nơi khóe miệng, nhưng máu hoàn toàn không ngừng chảy. Ta cơ hồ cảm thấy thân thể hắn đang dần dần lạnh đi.
“Đồ Tư Thản Đặc, ngàn vạn lần đừng bỏ ta lại một mình……….” Ta nói không thành tiếng, nước mắt trào ra. Ta chưa bao giờ đau lòng đến vậy, loại cảm giác tâm như bị xé rách này còn thống khổ hơn tất cả những thứ tra tấn ngày trước.
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi một mình!” Hắn mỉm cười, nụ cười an lành cùng thỏa mãn, ngón tay có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta.
“Sẽ……… không…….. như vậy!” Đồ Tư Thản Đặc ngày càng suy yếu đi.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Ta đè lên môi hắn, điên cuồng hôn lên trán hắn, đem mặt mình dán lên trán hắn. Ta lúc này mới thật sự hiểu được nỗi thống khổ của hắn khi ta ở trong lòng hắn, dần dần mất đi tri giác. Loại cảm giác không từ ngữ nào có thể biểu đạt được tiếng khóc trong tim!
Mặt trời dần dần dâng lên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã không còn tồn tại. Ánh dương chiếu sáng căn phòng tràn ngập bi thương, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát. Ta gắt gao ôm lấy Đồ Tư Thản Đặc. Ta biết hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ta, hắn sẽ vì ta mà sống lại, tiến thẳng tới bến bờ hạnh phúc!
……………
………..
…….
…..
…
____________________ HOÀN______________
Ơ hơ, vậy là hoàn phần chính văn a~~ Hú hú, sướng, sướng quá a. Xong rồi, vậy là xong rồi *nhảy nhót* *múa múa, tung hoa, đốt pháo* YEAHHHH!
Ê hê hê, mong mọi người thứ lỗi vì tự sướng quá độ, nhưng vì đây là lần đầu ta chính thức xong 1 chú nên ta zô cùng hạnh phúc. Vậy là chúng ta còn phần phiên ngoại nữa thôi là phải tạm biệt bạn Đặc vs bạn Dương rồi. Thú thật là ta vẫn chưa đọc hết phiên ngoại này (ko phải vì dài mà vì ta lúc ấy bị stress, he he) Phần phiên ngoại này đc tác giả chia rất quái : Thượng. Trung. Hạ. Kết thúc (O_o) Ta đang tính chia làm hai thôi hoặc cùng lắm là 3 phần. Mọi người thấy nên để thế nào thì ổn?
Sau khi xong chương này ta thấy lời bạn Dương nói Đặc vs Đế là hai 2 ác quỷ là hêm đúng. Bạn Đế chưa đủ trình làm quỷ, chỉ đủ trình làm tên điên thoai, e he he. Còn bạn Đặc a, một con quỷ si tình a~. Ôi, ta yêu ~~~
Phiên ngoại (Thượng)
Tình hình là sau một hồi cộng trừ nhân chia, ta tính chia làm 3 phần, nhưng khổ cái là ta chưa có đọc hết nên cứ chia ra làm 3 rồi thì nó bị cắt ở cái chỗ chả đâu vào đâu. Từ đấy ta quyết định giữ nguyên theo tác giả vì như thế nó mới có đầu có cuối (quan trọng là dễ hiểu và giúp ta đỡ mệt, hè hè).
…
..
.
Ta ra sức mở miệng thở hổn hển, thân thể mệt mỏi ngồi phịch lên sô pha, từ trong áo blouse trắng lấy ra bao thuốc lá và bật lửa.
“Hô……….” Hút một hơi thật sâu, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Tuy không thể hút thuốc trước mặt người bệnh, nhưng mỗi khi chỉ có một mình ở phòng nghỉ, ta luôn dùng làn khói màu xám làm chất gây tê, thả lỏng cơ thể, nhất là sau một hồi giải phẫu.
“Ngươi không sao chứ!” Bỗng nhiên cửa phòng nghỉ được mở ra, cậu đồng nghiệp kiêm bạn tốt Đa Đức xuất hiện trước mắt. Hắn nhìn ta, dò hỏi.
“Không sao cả!” Dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, ta rốt cục cũng không thể thản nhiên hút thuốc trước mặt người khác.