Biệt thự mê tình - Chương 19
“Ngươi làm sao biết khi ta nghe tin Cách Lâm mất tích đã đau đớn đến dường nào. Cho dù bằng trực giác của cảnh sát ta biết Cách Lâm có thể đã chết, bị sát hại, nhưng ta thà tin hắn là mất tích hoặc bị ai đó bắt cóc. Ta tìm khắp nước Mĩ, bất cứ nơi nào có thể nghĩ ra ta đều đi, nhưng phải làm cách nào mới có được tung tích của Cách Lâm? Ta chỉ là đang lừa dối chính mình. Nhưng ngay lúc ta đang tuyệt vọng thì ta tìm ra Đồ Tư Thản Đặc, em trai ta trước kia có từng nhắc tới hắn. Vào thời điểm em ta mất tích thì Đồ Tư Thản Đặc cũng ngay lập tức biết mất không chút tung tích. Sau ta tra cứu tất cả các tư liệu có liên quan đến Đồ Tư Thản Đặc, phát hiện hắn không chỉ đơn giản là một con người bình thường. Từ đó ta tìm được hồ sơ ghi chép vụ án có trường hợp tương tự ở quốc gia khác, tất cả những thứ đó khiến ta đem mọi nghi ngờ dồn về phía hắn. Nhưng hắn rất giảo hoạt, hoàn toàn không có bất cứ chứng cứ nào có thể đem hắn ra công lý. Ta chỉ có thể chờ đợi, cuối cùng thì thượng đế cũng cho ta một cơ hội.” Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường nhìn về phía ta tràn đầy hưng phấn. “Nhưng ta không dự đoán được, lần này hắn lại có thể thoát. Ta không cam lòng. Ta quyết không thể buông tha dễ dàng cho tên giết người như thế, nên ta muốn dùng thủ đoạn của chính mình mà trừng phạt hắn!!”
“Ngươi là tên điên!” Ta đau xót cho tâm hồn đáng thương kia, lại là một nam nhân bởi vì yêu mà phát cuồng.
“Ha hả a, ngươi biết không? Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi xuất hiện nơi cửa sổ, ta dường như nhìn thấy Cách Lâm sống lại! Lúc ấy ta kinh ngạc đến nói không ra lời.” Lan Đế nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng ta, kề bên tai ta thì thầm. “Lúc ấy ta đã tự hứa với chính mình, ta không cứu được Cách Lâm thì ít nhất ta có thể cứu ngươi!”
“Vì….. vì cái gì đối với ta tốt như vậy? Có phải là muốn lợi dụng ta?” Ta hoang mang hỏi ra vấn đề đã nghi ngờ từ lâu.
“Ngay từ đầu ta đã muốn lợi dụng ngươi, để ngươi tố cáo Đồ Tư Thản Đặc, nhưng kết quả lại thất bại. Nên ta lại nghĩ ra một ý khác, chính là câu dẫn ngươi!” Hắn cuối cùng cũng nói ra đáp án ta không muốn nghe nhất. “Ta có thể nhận ra ngươi chính là điểm yếu trí mạng của Đồ Tư Thản Đặc. Thế nên hắn đã cướp đi người ta yêu nhất thì ta cũng quyết không bỏ qua người mà hắn dành tất cả chân tình! Kể ra ngươi thật cũng rất giống em ta, ta thực sự vui vẻ làm thế đấy!”
“Ngươi thật đê tiện!” Ta không ngờ hắn lại là kẻ mưu mô như vậy.
“Ha hả a, Đồ Tư Thản Đặc của ngươi còn tàn ác hơn!” Hắn đối lời chửi mắng của ta dường như không chút tức giận. “Ta biết một khi Đồ Tư Thản Đặc ra khỏi ngục giam nhất định sẽ tìm đến ngươi, vậy nên ta phải thừa dịp hắn còn trong thời hạn bị tạm giam ngắn ngủi này mà chiếm được tâm ngươi! Nhưng ta không dự đoán được tiện nhân như ngươi lại không những nhớ mãi không quên, thậm chí còn thật sự động tình với hắn!” Hắn dao động ngón tay lại bóp lấy cần cổ yếu ớt của ta, lửa giận bên trong đã đốt đỏ hai mắt hắn.
“Ngươi cho rằng chạy khỏi ta sẽ không sao? Ta sẽ không khinh địch tới mức buông tha cơ hội trời cho này!” Ánh mắt kiên định nói hắn thể hiện sự quyết tâm. “Phải kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây!” Ngón tay hắn lạnh băng vuốt ve thân thể run rẩy của ta, có lẽ trong mắt hắn khối thân thể này chỉ là một món hàng mà thôi.
“Ngươi là cảnh sát, sao có thể tùy tiện giết người a!” Ta hoàn toàn khổng hiểu nổi hành động của hắn. Hắn đã đánh mất lý trí của chính mình.
“Ha ha ha, cảnh sát?!” Hắn đột nhiên cười ha hả. Nhìn bộ dạng hắn cười đến hết gập người lại ngửa người, làm ta hoài nghi chẳng lẽ lời ta nói lại buồn cười đến vậy? Nhưng sau khi hắn cười đủ, hắn lại lộ ra vẻ mặt khiến người ta phải sởn gai ốc. “Từ cái ngày Cách Lâm chết, trong lòng ta đã bắt đầu nổi lên nghi hoặc đối với năng lực của cảnh sát. Nhất là rõ ràng Đồ Tư Thản Đặc chính là hung thủ, vậy mà hắn vẫn có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Thế thì cái gì là công bằng? Cái gì là chính nghĩa? Giờ trong mắt ta pháp luật cũng không bằng loài chó má, cảnh sát cũng chỉ có thể uất ức đứng một bên nhìn!”
Ta chưa từng ngờ đến một cảnh sát có bề ngoài uy phong đến vậy lại có thể nói ra những lời như thế, xem ra hắn đã điên không nhẹ.
“Ngươi thực sự điên rồi. Hành vi của ngươi bây giờ so với tội giết người có gì khác nhau?!” Phẫn nộ dâng lên khiến ta nói ra những lời lớn mật như vậy.
“Ha hả a, khác nhau? Ta không cần biết. Ta chỉ cần biết ta muốn báo thù. Ta muốn Đồ Tư Thản Đặc và ngươi phải cùng chịu một nỗi thống khổ cùng cực như ta với Cách Lâm!” Trên gương mặt tươi cười của hắn lộ vẻ tà ác, thanh âm trầm thấp giống như ma âm đến từ địa ngục. Tay hắn di chuyển từ cổ ta xuống tới mắt cá chân, hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Ta hoàn toàn không thể đoán được dụng ý của hắn, nhưng cả người hắn toát ra hơi thở đầy mùi nguy hiểm chết người. “Để ngươi ngoan ngoãn ở trong này đợi ta thì chỉ có thể ủy khuất ngươi!”
“A ~~~” Lời hắn còn chưa nói xong, mắt cá chân ta đã truyền tới đau nhức, Lan Đế dứt khoát đem mắt cá chân ta đánh gãy. Không chịu nổi đau đớn khiến ta hít thở khó khăn, loại cảm giác đau đớn này cả đời ta cũng không thể quên được.
“Ha ha ha ha ha ~” Kẻ điên kia đối với gương mặt bởi vì thống khổ mà trắng bệch của ta lại thoải mái cười to. Tiếng cười đó làm lòng ta run sợ, ta chưa từng ý thức được thế giới này ngoại trừ Đồ Tư Thản Đặc là kẻ điên ra vẫn còn tồn tại một tên điên khác.
Chương 10 (cuối) : Cuộc đối đầu giữa Đồ Tư Thản Đặc và Lan Đế
(Cuộc đối đầu giữa hai tên điên, xem chú nào điên hơn =)) )
Mắt cá chân đau nhức khiến ta cả đêm thức trắng, suốt đêm ta chỉ ngồi chống đỡ cơn đau. Về phần Lan Đế thì ngủ ngay bên cạnh ta rất sâu, hắn không phải lo lắng ta sẽ bỏ trốn, hơn nữa giấc mộng nhiều năm của hắn cũng sắp được thực hiện!
Sáng sớm Lan Đế ra khỏi cửa. Hắn tựa hồ hoàn toàn không để ta vào mắt, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mắt cá chân của ta đã sưng to bằng hai cái nắm tay. chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng khiến ta đau đến khó thở. Như vậy ngay cả đi ra khỏi phòng này cũng rất khó khắn, huống chi còn phải chạy xuống cầu thang!
Chừng một giờ sau, Lan Đế trở lại.
“Có muốn ta không?” Hắn vừa vào cửa liền tiến đến bên người ta, lưu lại bên khóe miệng ta một nụ hôn. “Hôm nay Đồ Tư Thản Đặc của ngươi sẽ được ra tù! Có muốn chúc mừng một chút không?”
“Hừ!” Ta dùng tay áo lau lau khóe miệng bị Lan Đế hôn qua. Không biết vì cái gì mà nơi Lan Đế chạm tới đều khiến ta cảm thấy ghê tởm, một loại cảm giác chán ghét không kìm được nổi lên.
“Ngươi không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta!!” Hắn đột nhiên nắm chặt cằm ta. Hình như do thái độ cùng ánh mắt của ta làm cho hắn tức giận. “Ngươi nghĩ chúng ta nên tặng cho hắn chút lễ vật gì đây?” Hắn nhất thời ôn nhu mở miệng khiến cho ta trong chốc lát không kịp thích ứng, cũng không phải không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.
“Ngươi….. Ngươi muốn làm gì?” Ta sợ hãi. Ta không thể đoán được hành động tiếp theo của hắn là gì.
“Ha hả ha hả ~” Hắn cười, tựa như tất cả không có gì thay đổi. Không biết từ nơi nào, hắn chậm rãi lấy ra một con dao, lưỡi dao sắc bén lóe lên.
“Ngươi…..” Ta bị Lan Đế kề dao trên người thong thả di chuyển làm sợ tới mức không nói thành lời. Cả người lạnh run, sợ hãi khiến ta đình chỉ hô hấp, con dao sắc bén rạch nát áo sơmi của ta, khuôn ngực trắng nõn cứ thế từ từ lộ ra bên ngoài không khí lành lạnh.
“Ngươi nói ta nên tặng hắn cái gì thì tốt?” Lan Đế bắt đầu thông qua con dao mà nhìn ngắm, lưỡi dao lạnh lẽo dính sát vào da ta mà dao động. “Ngươi nói cho ta biết, Đồ Tư Thản Đặc thích bộ phận nào trên cơ thể ngươi?” Hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí nói ra lời nói tàn nhẫn đến rợn người.
“Ngươi…… Ngươi điên rồi! A ~~” Lan Đế bỗng nhiên nắm lấy mắt cá chân bị thương của ta, đau đớn giống như bị thiên quân vạn mã hướng ta mà giày xéo. Trán toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, ta không thể chịu đựng được nữa, không thể chịu nổi sự tra tấn của Lan Đế, không thể chịu đựng nơi mắt cá chân kịch liệt đau đớn, không thể chịu được tất cả mọi thứ. Nếu ta được lựa chọn, ta sẽ chọn cái chết để trốn tránh tất cả.
“Ân? Để ta đoán!” Lan Đế giả bộ có chút đăm chiêu, con dao trong tay lại nhất nhất không buông. Hắn như người bị nghiện, dùng dao cắt nát quần áo ta, không lâu sau, ta gần như hoàn toàn trần trụi trước mặt Lan Đế. Làn da tiếp xúc với không khí bên ngoài khiến ta cảm thấy có chút lạnh, mà ánh mắt nóng rực nơi Lan Đế lại làm cả người ta nóng lên. Mắt cá chân đau đớn khiến ta cơ hồ không thể phản kháng, kỳ thật thì ta cũng hoàn toàn vô lực để phản kháng.
“Ha hả a, ngươi thực sự rất đẹp. Khó trách hắn ngày đêm mong nhớ ngươi.” Hắn như si ngốc mà vuốt ve da thịt trần trụi của ta, tinh tế thưởng thức giống như trong mắt hắn ta là một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng mỗi lần hắn chạm vào ta đều không khỏi run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay là chán ghét, có lẽ là cả hai đi!
“Ta biết rồi!” Hắn đột nhiên mở hai chân ta ra, thân thể lập tức chèn vào giữa hai chân, làm ta hoàn toàn không kịp ngăn cản. Ngón tay hắn không ngừng dao động tại nơi trên cơ thể mà có nằm mơ ta cũng không ngờ tới, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh mông ta, ngón tay càng không ngừng ở hậu đình ta quanh quẩn. “Là nơi này đúng không?”