Biệt thự mê tình - Chương 18
Cả đêm ta không thể nhắm mắt lại, cho dù thân thể đã mệt mỏi dị thường, nhưng đầu óc vẫn phi thường thanh tỉnh. Chuyện cũ giống như thước phim, trong đầu đem nhiều thời điểm trước kia từng chút từng chút quay về một lần. Ta nghĩ tới Đồ Tư Thản Đặc, hy vọng xa vời có thể tìm kiếm nơi thủ phạm đã gây nên cơn ác mộng kinh hoàng kia sự bảo hộ! Thì ra con người đến đường cùng thì cái gì cũng có thể làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta sợ hãi phải nhìn thấy Lan Đế nên một mực ở trong phòng, chậm chạp không chịu rời khỏi.
“Dương, ngươi không sao chứ?” Lan Đế bất an ở ngoài cửa dò hỏi.
“Ta không sao. Tại đêm qua ngủ không được, giờ không muốn dậy!” Ta tìm lấy cái cớ, tránh chạm mặt Lan Đế.
“Nga, vậy ngươi ngủ nhiều một chút đi! Ta đi đến cục cảnh sát đây!” Dường như hắn tin lời ta nói, ta nghe thấy hắn ra khỏi phòng, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Lúc sau, khi đã xác định được hắn đã đi khỏi, ta mới cẩn thận mở cửa ra. Tuy căn phòng trọ này cùng ngày hôm qua không có gì khác biệt, nhưng không biết vì cái gì, ta vẫn cảm thấy mọi thứ rất xa lạ.
Ta vội vàng ăn chút điểm tâm, liền sau đó ta bắt tay vào thu dọn hành lý. Tuy ta không tìm được chỗ ở, nhưng ta cấp thiết muốn rời khỏi nơi này ngay, thoát khỏi Lan Đế, dù đêm nay có phải ngủ ở hầm để xe của khách sạn ta cũng cam lòng.
Ngày trước muốn chạy trốn khỏi Đồ Tư Thản Đặc, giờ lại tiếp tục muốn chạy, chỉ là lần này đối tượng đổi thành Lan Đế.
Chờ ta thu dọn thỏa đáng cũng đã là buổi chiều. Ta tính lưu lại một tờ giấy rồi mới đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy như thế thực bất lịch sự. Huống chi ý nghĩ không tốt này đó cũng là do ta quá đa nghi mà thôi, nên ta quyết định chờ hắn trở về, hướng hắn từ biệt.
***
P/S: Ta sẽ post nốt phần còn lại tầm 5h chiều ngày 2/9/ (Phải nói thế cho chắc vì ta ko biết cách chỉnh cái đồng hồ của wp về đúng lại)
***
Lan Đế về sớm hơn ta dự tính, nên khi nghe thấy tiếng hắn mở cửa làm ta có chút giật mình.
“Dương, ta có mua đồ rất ngon này, chúng ta đêm nay tha hồ ăn!” Trong tay hắn xách một túi lớn, tâm trang hết sức vui vẻ.
“Lan Đế, ta…….” Ta không biết có nói ra ngay bây giờ không, ta không muốn phá hư tâm trạng tốt của hắn.
“Làm sao vậy, Dương? Có chuyện gì không?” Lan Đế đem các thứ vào phòng bếp.
“Ân! Chờ ăn xong sẽ nói cho ngươi biết!” Ta quyết định tạm thời trì hoãn một chút.
“Chuyện gì a? Bí mật như vậy!” Lan Đế vừa nấu nướng vừa thì thầm nói chuyện. Lan Đế hiền lành như vậy thấy thế nào cũng không giống một người có tâm kế. Ta bắt đầu hoài nghi mình có hay không quá đa nghi đi.
Sau này hiểu được, ta thật sự nhận ra thần kinh của mình cực kì nhạy cảm!
“Thế nào? Cười gian như vậy, trên mặt ta có gì sao?” Nhất định là Lan Đế nhìn ta đang cười ngây ngô với hắn mà thấy kỳ quái. “Mau tới đây. Một mình ta làm không hết!” Hắn vẫy vẫy tay với ta.
“Được!” Dường như đã thông suốt điều gì đó, có lẽ, tại ta không có chút căn cứ nào lại đi đoán mò.
Bọn ta tựa hồ lại nhớ tới khoảng thời gian ở chung lúc đầu. Vui vẻ, ấm áp thậm chí khiến ta bắt đầu có chút dao động cùng do dự với quyết định kia.
Gần hai giờ sau cơm tối mới chuẩn bị xong. Khi bọn ta nhìn một bàn đầy thức ăn, cảm thấy công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
“Kể ra có thêm ánh nến nữa thì tuyệt!” Lan Đế hưng phấn đề nghị. “Ta đi tìm nến.”
“Lan Đế, hình như trong phòng ta còn có một cây!” Nhưng vừa nói xong ta liền lập tức hối hận, bởi hành lý đã được đóng gói đang ở trong phòng ta.
Mà Lan Đế vừa nghe ta nói vậy liền lập tức đi vào, ta căn bản không kịp ngăn lại.
“Dương, ngươi định bỏ đi sao?” Lan Đế nhìn căn phòng trống rỗng cùng số hành lý đã được thu dọn thỏa đáng gần như đã hiểu được, giọng điệu hắn nghe có chút trầm đi.
“Lan Đế, ta…… ta cảm thấy ta không nên ở mãi nơi đây, như vậy rất…… rất phiền cho ngươi!” Nếu đã bị phát hiện, ta chỉ có thể nói ra sự thật, vội vàng đem ý nghĩ muốn sắp xếp lại khi nãy quăng ra sau đầu, hoàn toàn không có tác dụng gì cho tình cảnh hiện giờ.
“Ngươi thật sự muốn rời ta nhanh như vậy? Vì cái gì?” Lan Đế xoay người, đôi mắt màu đen nhìn vào không thể nhận ra chút cảm xúc nào. Thanh âm u ám từ hắn khiến ta không thể nào chịu đựng được.
“Không, không phải, ngươi hiểu lầm ý ta rồi…….” Ta vội vàng hướng hắn giải thích, nhưng ta chưa kịp nói xong, hắn liền vung tay về phía ta, ta bị hành động của hắn dọa cho ngây người.
Nhưng nắm tay hắn không có đánh tới như ta nghĩ, mà là nặng nề đập vào vách tường bên cạnh ta, nhưng bên tai truyền tới âm thanh xé gió cùng tiếng va đập ngay bên cạnh vẫn làm cho lòng ta run rẩy sợ hãi.
Tay Lan Đế bị thương, máu chảy từ miệng vết thương rơi xuống, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác đau đớn.
“Ta sẽ không để ngươi đi, sẽ không để ngươi đi……” Hắn một lần lại một lần thì thầm, không hề báo trước vươn hai tay bóp lấy cổ ta, ta không ngờ tới hắn lại muốn giết ta.
Ta liều mạng phản kháng, mong có thể giảy khỏi sự khống chế của hắn, nhưng ta hoàn toàn không thể thoát khỏi loại cảm giác tắc thở này. Tay hắn giống như xiềng xích gắt gao đè ép cổ ta, hơi thở của ta từng chút từng chút biến mất, phản kháng cũng ngày càng yếu ớt đi. Ta nhìn vào gương mặt dữ tợn của Lan Đế, dường như có hình bóng của Đồ Tư Thản Đặc, vẻ mặt hắn cùng vẻ cố chấp kia của Đồ Tư Thản Đặc chồng chéo lên nhau, thì ra ta luôn luôn thông qua hắn để tìm kiếm ảo ảnh của một người khác. Ngay giây phút sắp mất đi ý thức, trực giác nói cho ta biết, đôi mắt kia cũng đang thông qua ta tìm kiếm một bóng dáng khác. Người đó là ai?
***
Khi ta tỉnh lại thì trước mắt một mảnh tối đen, bóng đêm sâu thẳm khiến ta nghi ngờ ta đã thật sự mở hai mắt ra chưa? Yết hầu rất đau, cổ nhức nhói, ta theo bản năng vươn tay sờ sờ lên cổ.
“Ta vẫn chưa chết sao?” Thanh âm khàn khàn của ta càng làm cho bóng đêm xung quanh như tăng thêm phần quỷ dị. Đầu óc trì trệ lúc này mới bắt đầu nhớ lại hình ảnh trước khi hôn mê.
“Thế nào, ngươi tỉnh rồi?” Thanh âm giống như tới từ một cơn ác mộng vang lên trong thế giới tối đen.
“Lan Đế?” Ta yên lặng nhớ lại cái tên vừa thân quen lại vừa xa lạ này, không thể ngờ được con người như thế lại có thể nhanh chóng biến thành một con người khác.
“Tách ~” Lan Đế mở đèn. Ánh đèn chói mắt làm cho trước mắt ta nhất thời là một khoảng sáng lóa, không thể thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Đến khi ta thật vất vả mới thích ứng được với ánh sáng, ta phát hiện Lan Đế cách ta không hề xa, hắn ở nơi cao hơn nhìn xuống phía ta – đang nằm trên mặt đất, một kẻ “Ti tiện”.
“Biết nơi này là đâu không?” Biểu tình Lan Đế lúc này dị thường lãnh khốc. Đây có lẽ là một bộ mặt khác của hắn. Nếu như nói trong mỗi người đều tồn tại cả hai mặt hiền lương và tà ác, vậy hiện tại bộ mặt trước mắt ta chính là bộ mặt tà ác.
Ta theo lời hắn nhìn quanh bốn phía, tất cả đều khiến ta cái gì cũng không thể quên. Đồ vật bày trí quanh phòng so với khi ta rời đi hoàn toàn không có chút thay đổi.
“Nơi này là…..” Đúng, nơi này chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của ta, cũng chính là nơi vô cùng quen thuộc với ta cùng Đồ Tư Thản Đặc – biệt thự.
“Vì……vì cái gì mang ta tới đây?” Lan Đế bay giờ đã không còn là Lan Đế trước kia nữa, thanh âm run run của ta hiện rõ sự sợ hãi.
“Bởi vì ta phải ở ngay tại đây giết chết Đồ Tư Thản Đặc. Giống như hắn ở nơi đây giết chết Cách Lâm!” Hắn phẫn hận nắm lấy cằm ta, từng chữ từng chữ nói ra dụng ý nguy hiểm đó, hơi thở lạnh băng phun lên mặt ta.
“Ngươi……. Hắn sẽ không tới!” Thì ra hắn đối với Đồ Tư Thản Đặc là tràn ngập thù hận.
“Không. Hắn sẽ đến! Vì ngươi chính là mồi nhử cũng như lợi thế tốt nhất của ta!” Ngón tay ghê tởm của hắn nhẹ nhàng lướt qua hai má ta. “Bất quá, ngươi yên tâm. Chờ ta giết hắn xong, ta sẽ cho ngươi cùng xuống địa ngục gặp hắn.” Trong mắt hắn, mạng người lại rẻ mạt cùng mỏng manh đến thế.
“Ngươi điên rồi!” Lan Đế điên rồi. Theo ta thấy hắn chỉ trong một khắc đã hóa kẻ điên. Hắn làm hết thảy đều chỉ vì điều bí mật không thể cho ai biết kia.
“Ba!” Hắn hung hăng tát ta một cái..
“Ngươi biết không? Ta yêu Cách Lâm. Ta yêu em trai ta!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đối người khóe miệng bị chảy máu, hai má đau đớn không chịu nổi là ta mà điên cuồng gào thét.
Ta không ngờ được Cách Lâm tiên sinh lại là đệ đệ của hắn!
“Ta…… ta hiểu!” Ta chịu đựng đau đớn, tận lực trấn an cảm xúc nóng nảy của hắn.
“Ngươi không hiểu. Ta yêu em ta, như yêu một tình nhân! Ngay thời khắc cậu ấy vừa sinh ra ta đã vô cùng yêu cậu ấy.” Hắn điên cuồng vò đầu mình, đập vào lồng ngực. Trong mắt ta hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ta che giấu tình cảm của chính mình. Ngay cả khi cậu ấy nói cậu ấy sẽ kết hôn cũng như thế, ta an ủi chính mình, dù cậu ta có kết hôn nhưng ít nhất ta còn có thể thấy cậu ấy, đụng chạm cậu ấy!” Lan Đế chậm rãi kể ra tình cảm hắn đối đệ đệ Cách Lâm của hắn. “Thế nhưng, tên Đồ Tư Thản Đặc kia lại giết cậu ấy, là cái tên sát nhân cuồng điên kia giết Cách Lâm của ta!” Khi hắn nhắc đến Đồ Tư Thản Đặc, trong nháy mắt, hắn giống như con sư tử đang tức giận, gần như có thể thấy lông mao hắn dựng thẳng lên.