Biệt thự mê tình - Chương 17
Một tay Lan Đế phủ lên vai ta, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cằm. Ánh lửa nhu hòa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lan Đế, đôi mắt đen láy lóe ra quang mang khác thường.
Bầu không khí lãng mạn khiến ta dần dần mất đi phương hướng. Mê hoặc nhìn gương mặt Lan Đế đang tới gần, nhận thấy hắn hôn lấy môi ta. Ta không có phản kháng, bởi ta có chút hoang mang, không biết cảm giác chính mình là gì, mà trong mắt Lan Đế, hành động của ta không khác nào là ngầm đồng ý. Hắn từ hôn môi dần trở thành hôn nồng nhiệt tràn ngập mùi vị tình dục, nụ hôn như muốn thiêu đốt tất cả này khiến ta cảm thấy quen thuộc, dần dần bị hút vào.
Hô hấp bọn ta bắt đầu trở nên gấp gáp, trong không khí lờ mờ xuất hiện tư vị tình dục. Đôi tay nóng rực của Lan Đế vuốt ve bờ lưng đã sớm trần trụi của ta, vì thường phải dùng súng, trên tay Lan Đế có một vết chai cứng cứng, bàn tay thôi ráp chậm rãi từ sau lưng di chuyển về phía trước.
“Dương!” Lan Đế không kìm được gọi tên ta, chính lúc này hắn cũng gọi cả thần trí đã lạc bước nơi nào của ta trở về.
“Lan Đế, thực xin lỗi. Chúng ta không nên như vậy!” Ta tránh né khỏi sự vuốt ve cùng ôm ấp của hắn.
“Sao vậy, Dương?” Lan Đế bị ta đột ngột cự tuyệt mà lâm vào tình cảnh xấu hổ.
“Ta…….Ta chưa có chuẩn bị gì cả! Ta cần thêm thời gian!” Ta phát hiện cơ thể mình bài xích thân mật với Lan Đế.
“Ta hiểu. Nhưng ta không muốn tiếp tục lừa gạt chính mình nữa. Ta thích ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể quên hắn, hoàn toàn quên hắn, cho bản thân có thêm một cơ hội đồng thời cũng để ta có một cơ hội. Dương, được chứ?” Hắn buồn bã cúi đầu, thanh âm có chút trầm xuống. Ta hiểu hành vi của ta đã gián tiếp làm tổn thương hắn.
Yên lặng không nói gì, ta chỉnh lại quần áo rồi kích động trốn vào phòng, trống ngực đập thình thịch báo hiệu nỗi bất an nổi lên trong lòng.
…
..
.
Tuy ngoài mặt ta và Lan Đế vẫn như bình thường, không có gì khác trước, nhưng rốt cục ta vẫn cảm thấy chuyện phát sinh lúc đó đã thay đổi một số thứ. Trong tình cảnh ấy ta vô thức tránh né tiếp xúc của hắn, thậm chí không chỉ là ngoài mặt, trong tiềm thức đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Lan Đế. Loại cảm giác này ta hoàn toàn không cách nào vượt qua, nhưng Lan Đế vẫn cư xử với ta như trước đây lại càng làm ta thấy hận chính bản thân mình.
Nhưng có một điểm ta không thể không chú ý. Lan Đế thường xuyên nhìn chằm chằm vào ta, miệng lẩm bẩm gì đó, có lần ta vô tình nghe thấy hắn thì thầm trong miệng: “Xem ra không còn nhiều thời gian nữa!”
Ta không biết hắn nói vậy là có ý gì. Khi ta hỏi, Lan Đế liền vội vàng giải thích, nhưng vẻ mặt bất an cùng kích động không thể qua được mắt ta. Đủ loại nghi hoặc khiến ta bối rối.
Một sáng, ta thấy Lan Đế đang bới tung đồ đạc trong phòng hắn, tựa hồ đang tìm vật gì đó.
“Lan Đế, sao vậy? Làm rơi vật gì à?” Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Lan Đế, ta cũng rất muốn giúp.
“Không có gì, chờ ta về rồi nói sau! Ta đi đây.” Dường như hắn muốn che dấu thứ gì đó, nhưng ta vẫn nhìn ra. Thứ đó hẳn là rất quan trọng với hắn, nếu không hắn đã không có kiểu vừa mở cửa vừa liên tục ngó nghiêng xung quanh, quay đầu nhìn thêm lần nữa như vậy.
Thế nên xuất phát từ hảo ý nhưng phần nhiều là do tò mò, Lan Đế vừa rời đi được một lúc ta liền bắt đầu giúp hắn tìm kiếm. Kỳ thật tìm mà không biết rõ thứ cần tìm thì tính ra chỉ là uổng công vô ích, bởi ta hoàn toàn không biết Lan Đế muốn tìm thứ gì.
“Ai ~~” ngay khi ta định bỏ cuộc, mệt mỏi nằm lên sô pha, bỗng ta thấy một cái gì đó sáng lấp lánh.
“A?” Ta thuận tay cầm lấy thứ đó. Nguyên lai là một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, đáng tiếc là đã bị đứt. Trực giác nói cho ta biết, vật Lan Đế muốn tìm chính là sợi dây chuyền này.
Ta tò mò mở mặt dây chuyền ra, bên trong để một bức ảnh nhỏ. Trên ảnh là một nam nhân có đôi mắt màu lam cùng mái tóc vàng xinh đẹp.
Thực ra người trong ảnh với ta không hề quen biết, nhưng khi nhìn đến bức ảnh của nam nhân này trong lòng lại nổi lên bất an. Người này nhìn thực quen mắt, nhưng ta trước sau vẫn không nhớ nổi hắn là ai, ta đã gặp hắn ở nơi nào!
Buổi tối, Lan Đế vừa về đến nhà lại bắt đầu lục tung phòng của chính mình.
“Lan Đế, có phải ngươi đang tìm vật này không?” Ta quơ quơ sợi dây trong tay.
“A!Mau đưa ta!” Khi hắn thấy rõ thứ trên tay ta, lập tức ngừng tay, đoạt lấy sợi dây ta đang cầm. “Nói! Có phải ngươi lấy không?” Lan Đế lúc này trở thành một con người đáng sợ khiến ta kinh ngạc.
“Không…….Không phải, là ngươi làm rơi trên sô pha!” Ánh mắt Lan Đế đầy phẫn nộ, tơ máu che kín đôi mắt, Lan Đế xa lạ như thế khiến ta không khỏi sợ hãi.
“Thực xin lỗi, ta không nên…..” Lát sau Lan Đế ý thức được hành động có phần quá mức của mình, lập tức khôi phục vẻ nhu hòa trước kia, nhưng hơi thở tràn ngập cừu hận nơi Lan Đế khiến ta không thể nào quên được. Cho dù hắn vươn tay muốn cùng ta bắt tay giảng hòa, nhưng ta không tự chủ được mà lùi lại tránh né tiếp xúc của hắn.
Thắng đến khi lên giường ngủ, ta vẫn không thỏai mái với hình ảnh xa lạ kia của Lan Đế. Có lẽ kia mới chính là con người thật của Lan Đế.
Sau khi nặng nề rơi vào giấc ngủ, ta phát hiện mình đang đi vào một thế giới tối đen, bóng đêm vô hạn làm cho người ta không thể thấy được điểm dừng.
“Dương ~” Thanh âm của Đồ Tư Thản Đặc từ trong bóng đêm truyền đến, tiếng nói quanh quẩn như âm hồn khiến người phải sợ hãi nhưng lại có chút xao động.
“Cừu Đức * Dương ~~” Giọng nữ xuất hiện nơi bóng tối sâu thẳm, ta biết đó là thanh âm của Địch Địch An.
“Dương tiên sinh!” Thanh âm xa lạ của một nam nhân.
Ta sợ, thế giới tăm tối này giống như nỗi sợ trong tâm hồn ta.Đột nhiên ta thấy bàn tay thiếu ngón của Địch Địch An hướng tới người mình, cảnh sát Đức Nhĩ mang theo cái đầu bị đập dẹp, lắc lư đi về phía ta, miệng mỗi người đều đang nói lầm bầm. Ta liều mạng chạy trốn nhưng hoàn toàn không thoát được.
Mọi thứ bắt đầu quay xung quanh, trước mắt ta tất cả đều là hình ảnh thi thể phủ đầy máu tươi của Địch Địch An cùng Đức Nhĩ. Đột nhiên ta lại mơ mơ hồ hồ thấy có thân ảnh của bốn người, dường như có hai người lớn và hai đứa nhỏ, bọn họ cũng tiến đến gần ta.
Ngay khi bốn thân ảnh xuất hiện trong tầm nhìn, ta hét thất thanh. Đó chính là gia đình Cách Lâm, là Cách Lâm tiên sinh và Cách Lâm thái thái cùng với hai đứa con của họ.
Nhưng đúng vào lúc ta nhìn rõ gương mặt của Cách Lâm tiên sinh, lòng ta càng run lên lợi hại hơn, gương mặt đó đáng lẽ ra ta không nên quên!
“A ~~~” ta bất lực thét chói tai.
“A!” Ta bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn lên trần nhà, ta lúc này mới phát hiện kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Dùng hai tay ép lấy trái tim, dù đã ra khỏi giấc mơ nhưng tim vẫn không thể đập bình thường, cả người ướt sũng mồ hôi, cảm giác hoảng sợ này quả thực không thể dùng lời nào diễn tả hết.
Đúng vậy, ta đã biết người trong bức ảnh kia là ai. Hắn là Cách Lâm tiên sinh. Ta nhất định không nhận sai. Lúc trước thu thập tư liệu, ta đã lật xem rất nhiều tạp chí cùng báo kể về sự việc cả gia đình Cách Lâm mất tích, gần như tờ báo nào cũng đều đăng ảnh cả nhà Cách Lâm, nên ta tuyệt đối không có nhận lầm.
Nhưng ta không ngờ tới ngay lúc ngủ lại nhớ được hắn là ai.
“Dương, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Có lẽ Lan Đế nghe thấy tiếng thét của ta, nên tốt bụng chạy lại đây xem ta có cần giúp gì không.
“A ~ không có, Lan Đế, ta……ta ổn rồi, đúng, ta ổn rồi! Chỉ là gặp ác mộng thôi.” Ta tận lực khiến chính mình phải thật bình tĩnh trả lời hắn, không biết vì cái gì mà lúc này Lan Đế lại khiến ta tràn ngập sợ hãi.
“Vậy ta yên tâm rồi! Ngủ ngon, Dương!” Thẳng đến lúc nghe được tiếng chân của hắn rời đi ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ta đã hiểu được, Lan Đế không hề có khả năng bỏ cuộc. Chỉ qua mức độ hắn coi trọng sợi dây chuyền kia, ta có thể đại khái đoán ra Cách Lâm tiên sinh trong lòng hắn quan trọng dường nào. Mà Đồ Tư Thản Đặc lại được phóng thích vì vô tội, không khác nào gây cho hắn một vết thương to lớn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha ta cùng Đồ Tư Thản Đặc, ta phải đi. Dù hắn không có ác ý, ta cũng không thể sống cùng hắn nữa. Một khi nghĩ đến hắn là bằng hữu hoặc là người nào đó của Cách Lâm tiên sinh, Ta hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ ta cũng mang tội lỗi nặng nề.
Đến lúc ý thức được điểm này, ngực ta nhất thời đau đến nghẹt thở. Vốn tưởng Lan Đế hoàn toàn xuất phát từ lòng hảo tâm hoặc vì tình yêu mà giữ ta lại, thì ra tất cả đều chỉ là ảo giác, tất cả đều là bẫy rập, một cái bẫy của thợ săn bày ra. Mỗi một chuyện hắn làm đều có mục đích.
“Thật là…….” Thế sự xoay vần như thế khiến kẻ yếu ớt như ta đây không thể nào chịu nổi, mọi cảm xúc đều tuôn trào ra bằng nước mắt, dùng hay tay che đi hai mắt, dằn xuống cũng không thể khống chế được những giọt lệ kia.
Ta có cảm giác bị phản bội. Tuy an ủi chính mình có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng bản thân lại tự nói cho ta biết, đây không do mình quá đa nghi, nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xa lạ kia của Lan Đế, bất an trong lòng lại càng lan rộng ra.
Ngay khi ta yếu ớt nhất, nghèo túng nhất, ta biết Lan Đế. Bởi có hắn tồn tại nên ta mới có thể cố gắng trở lại. Cũng bởi vậy mà ta gần như đã đem hắn trở thành bằng hữu tốt nhất, một huynh trưởng đáng tin, nơi hắn giúp ta tìm được sự tín nhiệm cùng an toàn, nhưng tựa hồ vận mệnh luôn muốn đùa giỡn với ta!