Biệt thự mê tình - Chương 16
“Lan Đế!” Hắn đưa ra yêu cầu khiến ta kinh ngạc vô cùng. Ta không biết lời hắn nói đơn thuần chỉ là mời hay biểu lộ ái ý.
“Đương nhiên ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, không cần vội trả lời ta ngay.” Nói xong hắn đứng dậy, mặc áo khoác vào. “Còn một số việc cần phải xử lý, ta đi đây!”
Ta ngây ngốc nhìn bóng lưng của hắn rời khỏi phòng bệnh, lạc mất tâm trí.
***
Màn đêm buông xuống, nhưng ta lại thập phần tỉnh táo, dù thoáng chốc đã tới nửa đêm ta vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Yên lặng ngồi trong bóng tối, ta ngắm những ngọn đèn bên ngoài cửa sổ.
“Két ~~” Thanh âm cửa bị đẩy ra vào ban đêm đặc biệt chói tai.
“Có chuyện gì vậy?” Ta tưởng là cô y tá, nhưng khi quay đầu lại thấy nam nhân xuất hiện ở cửa, ta thực sự hy vọng là do mình hoa mắt, sinh ra ảo giác.
“Dương, là ta!” Thân ảnh quen thuộc của Đồ Tư Thản Đặc nổi bật trong bóng tối.
“Ngươi…….. Ngươi muốn làm gì?” Ta hoang mang đứng dậy khỏi sô pha, cảnh giác nhìn hắn.
“Ta thấy ngươi ngất xỉu ở tòa án, có chút lo lắng cho ngươi!” Hắn từng bước đi về phía ta, một bước của hắn là một lần ta cảm thấy không khí để thở bị rút bớt đi. “Lần này ra khỏi đó mất nhiều thời gian, cho nên đến tận giờ mới có thể gặp được ngươi!”
Hắn giống như ác ma đứng đối mặt với ta. Khi nhìn gần, Đồ Tư Thản Đặc dường như gầy đi rất nhiều, trong mắt tràn ngập thần sắc u buồn.
“Ta khắc nào cũng nhớ mong ngươi, nhớ mùi hương của ngươi, nhớ cơ thể ấm áp của ngươi, nhớ cảm giác được ở trong cơ thể ngươi…….” Hắn vuốt ve hai má lạnh băng của ta, dọc theo cổ đi xuống, vuốt ve thân thể run nhè nhẹ, Giọng nói từ tính thì thào bên tai ta những lời yêu thương âu yếm. “Thế nhưng ngươi lại ở trước công chúng tố cáo ta!” Đột nhiên hắn vươn tay bóp cổ ta, mười ngón tay dùng sức đè lên hầu kết.
“Nói, vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như vậy? Vì cái gì phải phản bội ta?!” Hắn không ngừng siết chặt tay, ta liền như con rối gỗ bị nghiền nát.
“Ngô……” Ta khó khăn hô hấp, đau đớn cùng hít thở không được khiến ta toàn thân phát đau, nhất là phế quản, gân co rút đau không chịu nổi..
“Vì cái gì? Ngươi có biết khi nghe ngươi nói vậy ta thương tâm cỡ nào a ~~, ta nghĩ ta cùng ngươi một chỗ rất hạnh phúc, nhưng ta không biết ngươi lại……” Đồ Tư Thản Đặc dần thả lỏng lực đạo ở tay .
“Khụ….. Khụ ~~” Không khí đột ngột tràn vào phế quản, nước mắt không rõ vì sợ hãi hay do ho quá mạnh mà chảy ra.
“Dương, ngươi không hề biết ta yêu ngươi nhiều đến dường nào! Ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì! Ta chỉ mong ngươi được vui vẻ.” Hắn tựa như bi thương gần chết. “Mọi việc ta làm….. chính là không muốn mất đi ngươi a!” Thân thể hắn vì bi thương mà run nhè nhẹ, Đồ Tư Thản Đặc yếu ớt đến như thế khiến tim ta như bị một con dao nào đó hung hăng cứa vào. Ta để mặc hắn gắt gao ôm vào lòng, một tâm hồn yếu ớt mà lại cô độc.
“Cái gì ta cũng không cần, ta chỉ cần ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng không thể ư?” Đôi mắt Đồ Tư Thản Đặc bi ai, mê muội nhìn ta.
“Ngươi…..tại sao…..nhất định!” Đồ Tư Thản Đặc cứ cố chấp làm cho ta sợ hãi nhưng cùng lúc lại khiến ta cảm động. Ta kìm lòng không được mà vươn tay vuốt ve gương mặt đầy nam tính của Đồ Tư Thản Đặc.
“Ta cam tâm tình nguyện!” Ánh mắt kiên định của hắn khiến ta cảm thấy bức tường bảo vệ trong lòng mình đang từng chút từng chút sập xuống. Bỗng nhiên hắn nắm chặt lấy ngón tay đang vuốt ve hai má hắn, thật cẩn thận hôn lên đầu ngón tay, nụ hôn mềm mại như đang an ủi tâm hồn đã trải qua bao đau thương của ta.
“Các ngươi đang làm cái gì?!” Ánh đèn chói mắt cùng lúc tỏa ra với âm thanh kia, tất cả đánh vỡ sự yên lặng dây dưa này, cũng thức tỉnh ý thức đang mê man của ta. Giờ phút này ta mới phát hiện mình đang làm cái gì.
“Lan Đế!” Ta hoàn toàn không ngờ tới đã muộn thế này mà Lan Đế vẫn tới đây.
“Ta đến phòng giam kiểm tra một lần, liền phát hiện ngươi lại mua được cảnh sát mà trốn thoát. Nên ta lập tức đuổi tới nơi này.” Lan Đế nói chuyện có chút hổn hển, xem ra là vì chạy đến chỗ ta. “Dương, cổ của ngươi? Đồ Tư Thản Đặc, ta lệnh cho ngươi buông hắn ra. Nếu không, đừng trách ta không khách khí với ngươi!” Lan Đế nhìn ta, có lẽ là thấy vết máu tụ ở cổ.
“Lại là ngươi!” Khóe mắt Đồ Tư Thản Đặc hiện lên một tia sát ý. “Vì cái gì ngươi luôn phải chia rẽ ta và Dương?! Đáng giận!” Đồ Tư Thản Đặc không những không buông ta ra, ngược lại càng ôm chặt lấy ta.
“Tên hỗn đản!” Lan Đế không hề báo trước liền phóng tới, giơ nắm tay đánh thẳng vào mặt Đồ Tư Thản Đặc.
“Thế nào? Lại muốn đánh ta? Lần này ta không có tốt như vậy đâu!” Đồ Tư Thản Đặc dùng một tay bắt lấy nắm đấm của Lan Đế, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Đồ Tư Thản Đặc buông ta ra, để ta đứng ở một vị trí an toàn. Sau đó liền nhào đến đánh nhau với Lan Đế.
“Ngươi…… Các ngươi đừng đánh!” Ta bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, thoáng chốc không biết làm sao. “Các ngươi dừng tay cho ta!”
Thế nhưng hai người đó đánh nhau khí thế ngất trời, căn bản không nghe ta khuyên bảo. Kết quả kinh động đến bác sĩ cùng cảnh vệ, lát sau bệnh viện báo cảnh sát tới, cuối cùng Đồ Tư Thản Đặc bị cảnh sát cưỡng ép lôi đi. Hai người đều trầy da tróc vảy, ta đối những chuyện vừa xảy ra trước mắt hòan toàn mù mịt, tất cả giống như một trò cười, phát sinh hết sức bất ngờ.
“Ta rốt cuộc bị sao vậy?” Ta thầm hỏi chính mình.
Trong lòng lại bắt đầu dao động, ta cũng……. Ta rốt cuộc là làm sao? Chẳng lẽ ta không hận Đồ Tư Thản Đặc? Vô thức sờ lên vết máu tụ trên cổ, tình cảm ta vừa sinh ra là cái gì? Không, nhất định do thần trí ta không rõ ràng nên mới thế, ta nhất định là điên rồi!
***
Lát sau, vì Đồ Tư Thản Đặc một mình trốn khỏi trại giam nên bị khởi tố, có điều Lan Đế nói hắn đã giao ra một số tiền kếch sù để bảo lãnh, hơn nữa vụ khởi tố mưu sát trước kia cũng đang dần thất bại. Đồ Tư Thản Đặc còn bị tạm giam một thời gian, mà ta cũng bắt nguồn từ một nguyên nhân ích kỷ nào đó đã đáp ứng lời mời của Lan Đế, đến sống nhờ nhà hắn.
Lan Đế sống ở một nhà trọ cũng không lớn lắm. Do ta vào ở nên thư phòng của Lan Đế được cải tạo thành phòng ngủ của ta.
Ban ngày Lan Đế đi làm ở cục cảnh sát, còn ta ở nhà trông cửa. Tình hình hiện tại của ta căn bản không có khả năng ra ngoài kiếm việc làm, nên việc duy nhất ta có thể làm là lấy bút danh sáng tác vài bản thảo cho một tạp chí vô danh, kiếm chút tiền nhuận bút, giảm ít chi tiêu cho những ngày ta ở nhà Lan Đế. Về phần Đồ Tư Thản Đặc thay ta hoàn thành tiểu thuyết, nhờ vụ kiện lần này giúp cho tiểu thuyết được tái bản, phi thường dễ bán, nhưng ta căn bản sẽ không dùng tới số tiền nhuận bút kếch sù này.
Tuy lúc đầu Lan Đế kiên quyết không nhận tiền của ta, nhưng vì ta nhiều lần khẩn cầu nên hắn đành bất đắc dĩ phải nhận.
Vô luận tính tình ta ngày trước như thế nào thì giờ cũng đã xảy ra những thay đổi rất lớn. Ta bắt đầu học được cách dễ dàng tha thứ, bình tĩnh mà cư xử với mọi người. Cái tính hơi chút là phát hỏa trước kia giờ đã một đi không trở lại. Đổi lại ta thường dành thời gian trầm tư bên cửa sổ.
Có khi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cũng qua hẳn một buổi sáng. Ta thường nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày hôm đó, nhớ tới lúc ấy trong lòng có chút rung động, cùng chân tình dịu dàng kia. Thậm chí có lúc còn nhớ tới Đồ Tư Thản Đặc ở bên tai ta thì thầm, còn có sự âu yếm khiến người khác phải run rẩy, điên cuồng mà lại mê đắm………Nhưng trong lúc vô ý lại nhớ tới cái chết thê thảm của Địch Địch An cùng vị cảnh sát kia, tức thời như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ta.
Ta hoàn toàn không thể khống chế bản thân không nhớ lại. Ta từng thử để bản thân không ngừng làm việc, nhưng chỉ vừa dừng tay là lại nhớ tới, thứ tình cảm phức tạp khiến ta sợ hãi lại tiếp tục nổi lên trong lòng. Ta hận bản thân như vậy, vò rối mái tóc của chính mình, ta đập đầu liều mạng muốn đem hình ảnh Đồ Tư Thản Đặc trong đầu lẫn trong lòng tất cả vứt đi. Nhưng ta hoàn toàn không làm được, tâm đã phản bội bản thân ta. Giờ ta không còn biết mình nên làm cái gì!
Khi ý thức quay về ta liền sợ, sợ đến cực độ, thân thể đã sớm phản bội ta, chẳng lẽ đến tâm cũng như thế sao?
Điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là Đồ Tư Thản Đặc không có ở đây, hắn đã không còn có thể đối xử với ta như thế nữa. Nhưng trong lòng lại chịu đủ đau đớn, thống khổ cùng bất đắc dĩ muốn yêu nhưng không cách nào để yêu.
Lan Đế rất chu đáo với ta. Công việc của hắn thực sự rất nhiều, cơ hồ mỗi lần trở về đều đã là nửa đêm, ta cũng chưa bao giờ hỏi đến việc công tác của hắn. Lan Đế đối ta rất ôn nhu, bọn ta luôn cùng ngồi tán chuyện phiếm rất hòa thuận, nhưng bọn ta cũng không bao giờ nhắc tới cái tên “Đồ Tư Thản Đặc * Bố Lai Nhĩ”, ai cũng đều kiêng kị cái tên này.
“Dương, ngươi lại ngẩn người!” Lan Đế ngẩng đầu khỏi cuốn sách, ánh mắt dừng ở ta đang ngồi ngẩn ra bên lò sưởi.
Ta xấu hổ cười cười với hắn.
“Dương, ngươi thay đổi rất nhiều, so với trước kia càng ít nói hơn.” Hắn buông sách trên tay, đến ngồi bên ta, bàn tay to thô ráp vuốt ve hai tay ta.
Vì đã quá nửa đêm, bốn phía đều im lặng, chỉ còn tiếng thở của bọn ta cùng tiếng lửa cháy lách tách.