Summary
“Lại đây đi, ngoan nào!” Đồ Tư Thản Đặc giờ đã xem ta như đứa nhỏ thích đùa giỡn.
“Ngài cảnh sát, xin ngài tin ta! Tất cả những điều ta nói đều là sự thật!” Ta tiếp tục hi vọng cảnh sát có thể tin tưởng lời ta nói là sự thật, nắm chặt lấy áo của hắn, nhất quyết không buông tay. Nhưng, vô luận là ai, khi phải lựa chọn giữa một người có vẻ điên điên, hồ ngôn loạn ngữ với một người có dáng vẻ bình ổn, vững vàng, nhất định sẽ chọn người có vẻ đáng tin nhất là người nói thật. Dễ thấy là vị cảnh sát kia đã tin lời của Đồ Tư Thản Đặc, cho là ta nhất thời tinh thần bị rối loạn.
“Dương tiên sinh, vậy hôm nay tạm thời không làm phiền ngài!” Hắn đem ta từ phía sau hắn kéo ra, giao cho Đồ Tư Thản Đặc. “Xin lỗi đã quấy rầy, hôm khác tôi sẽ đến!” Nói xong liền tính xoay người rời đi.
“Được thôi, ngài cảnh sát!” Đồ Tư Thản Đặc phi thường lễ phép cùng vị cảnh sát kia bắt tay.
Ta tuyệt vọng nhìn cảnh sát Đức Nhĩ – cơ hội duy nhất của ta đang rời xa, còn Đồ Tư Thản Đặc dùng ánh mắt màu xanh biếc kia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ta. Ánh mắt âm lãnh khiến ta phát run, sự sợ hãi xâm chiếm lấy toàn thân. Ta có thể cảm nhận được số mệnh của ta sau này.
Đột nhiên vị cảnh sát kia đã đi đến cổng lại quay ngược trở lại, Đồ Tư Thản Đặc đang nắm chặt tay ta cũng siết mạnh hơn, làm cho tay ta có chút đau đớn.