Bí mật trái tim - Chương 37
– Mày không kiếm được nó hả?
Thy oang oang hỏi Đức sau khi ngồi phịch xuống ghế. Đức thản nhiên lắc đầu.
– Chắc nó về Thành Phố, yên tâm đi, về đó là gặp lại nó thôi mà.
Thy gật gù. Đức bèn hỏi:
– Mày thấy Thanh đâu không?
Thy chưng hửng đáp:
– Vợ mày tự dưng hỏi tao, sáng nó đi với mày mà?
Đức gật gù nói:
– Ờ, nhưng mà nữa đường thì chia nhau tìm, sao giờ này chưa về ta?
Thy cười hềnh hệch đáp:
– Sao hả? Sợ nó bị trai xứ biển cua à?
Đức bĩu môi:
– Xí… còn lâu…
Thy bật cười không đáp. Hào vừa lúc đó cũng xuất hiện nơi cửa, theo sau là Khánh bước vào. Thy và Đức trố mắt nhìn, Hào chỉ khẽ cười ngượng trong khi Khánh chỉ lặng lặng ngồi xuống ghế. Thy nhìn Hào hỏi:
– Mày tìm ở đâu hay vậy? Tao kiếm hết mấy con đường mà không có?
Hào nhoẻn cười đáp:
– Ngoài chỗ thằng Dũng.
Đức vỡ lẽ ra đánh ‘à’ một tiếng. Thy nhìn Khánh tặc lưỡi:
– Có gì thì nói cho bạn bè nó nghe với, sao mà bỏ đi vậy?
Khánh lắc đầu nguầy nguậy không đáp. Thấy vậy Thy tặc lưỡi nhìn Hào khen:
– Giỏi quá ta, lúc nào mày cũng là người tìm được nó.
Đức trề môi:
– Hay là nó cố ý cho mày tìm được?
Nhưng vô ích, mặt Khánh vẫn buồn thiu, anh đứng dậy bỏ vào trong phòng. Đức nhìn Hào và Thy phân trần:
– Tao nói chơi thôi mà?
Hào không nói gì, anh đứng dậy bỏ vào trong theo Khánh. Thy khẽ nhún vai nhìn Đức. Rồi Thanh xuất hiện trên bậc cửa. Mặt mũi anh buồn xo, thểu não. Đức nhổm dậy la làng:
– Đi đâu vậy? Làm kiếm muốn chết…
Thy hùa theo:
– Phải đó, nó nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa nãy giờ nè.
Thanh chỉ khẽ cười gượng với Đức và Thy rồi bỏ vô trong. Đức ngơ ngác nhìn Thy nói:
– Bộ hôm nay tao vô duyên lắm sao?
Thy gật gù nói:
– Không phải. Là… rất vô duyên!
Đức phì cười, anh bật dậy chạy theo Thanh. Thy ngao ngán bỏ ra ngoài. Anh thà ngắm cảnh biển lúc này còn hơn ngồi nhà nhìn cái không khí đưa đám của cả bọn.
* * * * *
Đức vừa vô tới phòng thì thấy Thanh đang bó gối ngồi buồn xo. Chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt Thanh buồn như vậy. Đức khẽ ôm gì lấy Thanh hỏi:
– Chuyện gì vậy cưng?
Thanh không đáp, chỉ thở dài rồi quay sang ôm hôn Đức, ghì anh xuống và hôn …
. . .
Đức cười khanh khách dụi đầu vô cổ Thanh hỏi:
– Bây giờ nói được chưa?
Thanh mỉm cười từ từ kể lại câu chuyện sáng nay anh đã gặp lại đứa con mình như thế nào. Đức ngồi nhổm dậy trố mắt nhìn Thanh. Thanh tránh ánh mắt của Đức, cố gắng kể hết câu chuyện rồi nhắm mắt chờ đợi. Với tính khí của Đức anh thừa biết sẽ có thể lãnh hậu quả gì. Nhẹ thì sẽ bị điếc tai, còn nặng thì chắc phải bầm mặt mũi. Nhưng hồi lâu sau, Đức lại hỏi Thanh:
– Vậy giờ tính sao?
Thanh mở bừng mắt nhìn Đức như không tin mình vừa nghe. Anh hỏi lại:
– Anh không giận sao?
Đức ngơ ngác hỏi:
– Giận làm gì? Giải quyết xong chuyện này đã rồi em biết tay anh…
Thanh cười hì hì nhổm dậy ôm chầm lấy Đức mà hôn lấy hôn để.
– Em biết anh không giận em đâu mà…
Đức phì cười đáp:
– Đồ cà chớn… giờ em tính sao?
Thanh ngẩn người đáp:
– Không biết nữa… em sợ anh giận nên chưa quyết định được.
Đức thản nhiên:
– Thì một là chọn anh, hai là chọn vợ con em, có gì đâu mà phải thận trọng vậy?
Thanh buồn xo đáp:
– Chọn anh… là dĩ nhiên rồi, nhưng… em không thể bỏ con em…
Đức mỉm cười đáp:
– Vân nó muốn gì ở em?
Thanh ngơ ngác nói:
– Đâu có, nó chẳng nói gì, chẳng đòi hỏi gì hết, nó chỉ coi em là bạn…
Đức ngẩn mặt nhìn Thanh hỏi:
– Vậy thì sao?
Thanh thở dài nói:
– Em sợ, nếu em không lo cho con em thì sẽ hối hận về sau.
Đức thản nhiên:
– Vậy thì lo đi…
Thanh cau mặt đáp:
– Anh đừng vậy mà, em đang rối lắm…
Đức phì cười ôm lấy Thanh đáp:
– Được rồi, không chọc em nữa. Có thêm đứa con cũng vui chứ sao, nó có quậy giống em không?
Thanh mừng rơn đáp:
– Nó quậy lắm, Vân nó nói thằng nhóc này gan lắm, đứt tay cũng không khóc mà. Được cái là nó cười suốt ngày,…
Đức mỉm cười chận lời Thanh:
– Đẹp trai chứ?
Thanh phì cười ngắt mũi Đức:
– Nó mới có ba tuổi thôi anh à…
Đức nhún vai đáp:
– Sao cũng được… mong là lớn lên nó “không giống” như cha nó.
Thanh ngơ ngác hỏi:
– Con em sao không giống em được? Bây giờ nhìn nó đã giống em như khuôn đúc rồi…
Đức khịt mũi:
– Ý anh là không giống em, sau này sẽ thương ‘thằng’ nào đó kìa…
Thanh chợt giật mình, anh chưa hề nghĩ đến điều này, trong lòng anh bỗng chốc dâng lên một nỗi buồn mạnh mẽ. Đức bèn an ủi:
– Cũng không sao, nếu là ‘vậy’ thì mong cho nó gặp được người yêu lo lắng cho nó. Được vậy thì dù là ‘bê đê’ cũng chả sao. Phải không?
Thanh cười gật đầu:
– Ừ phải, giống như anh và em bây giờ cũng được mà.
Đức gật đầu, anh nhẹ hôn Thanh rồi đáp:
– Phải rồi, kiếp này coi như anh không thoát khỏi tay em… còn không chịu dẫn anh đi coi con ‘mình’ đi?
Thanh bật cười khanh khách, liền nhổm dậy kéo Đức ra khỏi phòng. Cả hai đụng Thy ngay cửa ra vào. Thy hỏi:
– Giờ mới đi ăn sao?
Đức ngó Thanh nhăn nhó:
– Ờ phải ha, qua bữa chiều cũng dư rồi à… đi ăn mau đi.
Thanh gật gù:
– Phải đó. Mày đi luôn với tụi tao ha
Thy khoác tay:
– Thôi tao ăn rồi.
Đức nhăn mặt nói:
– Ăn rồi cũng đi, lát nữa cho mày coi cái này hay lắm.
Thy ngơ ngác:
– Cái gì?
Đức vừa tặc lưỡi kéo tay Thy lôi đi:
– Con thằng Thanh.
Thy ngơ ngác buông một tiếng thản thốt:
– HẢ?
– Không ngủ đi mà nằm nghĩ ngợi gì chi nữa?
Vừa ngó Khánh, Hào vừa vươn vai ngáp liền mấy cái, rồi anh nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Có gì cũng có thể nói cho anh nghe mà, tin anh đi, sẽ có cách giải quyết mà…
Khánh nở nụ cười lạt lẽo, anh thẫn thở nhỗm dậy, lầm lũi tiến đến cái tủ quần áo ở góc phòng, anh lôi chiếc va ly ra, rồi kéo từ đó ra một chiếc phong bì màu vàng nhạt, anh đưa cho Hào và nói:
– Coi đi…
Hào ngạc nhiên mở chiếc phong bì ra xem, chỉ là một mẩu đơn xét nghiệm máu từ viện Pasteur. Mẫu xét nghiệm đã cách đây gần năm tháng, kết quả H.I.V là ‘dương’ tính. Hào há hốc miệng nhìn Khánh, tay anh run bần bật. Khánh chực trào nước mắt ra ngoài, anh bật cười u ám. Hào chẳng biết làm gì hơn, anh ngồi chết trân nhìn Khánh.
– Sao hả? Còn đi theo tao nữa thôi?
Hào vẫn ngồi thừ người ra, anh không biết nên làm gì. Chuyện này kinh khủng quá, là nỗi ám ảnh của anh từ bấy lâu nay, bây giờ nó đã xuất hiện rồi đây, hiện hữu trong bản thân người mà anh yêu quý nhất trên đời. Khánh cưới khùng khục trong cổ vì anh thấy Hào đờ người ra như pho tượng mà không có chút phản ứng gì. Anh dơ tay định chộp lấy mảnh giấy trên tay Hào. Theo phản xạ, Hào vội né tránh khiến Khánh ngẩn người, rồi anh bật cười một trận giòn tan đến độ khuỵu gối ngồi phịch xuống sàn nhà mà cười rũ rượi. Hào muốn đến bên Khánh an ủi anh, nhưng không hiểu sao chân anh như có gì đó kìm giữ lại, một sợi dây vô hình nối với một nỗi sợ kinh hoàng đang chế ngự anh. Mãi lơ ngơ lòng ngóng, anh thấy Khánh không cười nữa, thì ra Khánh đã tựa đầu vào thành giường mà ngủ thật ngoan, mái tóc anh bê bết mồ hôi rũ loà xòa trước trán, phủ lấy khuôn mặt mềm nhũn vì đau khổ của anh. Hào ngần ngừ, anh nhẹ xốc Khánh để anh nằm lên giường ngay ngắn. Khánh chỉ làu nhàu vài câu rồi lại ngủ khì như không có gì xảy ra với anh. Hào thở dài rồi tự hỏi mình tại sao mình lại trở nên như vậy, anh cảm thấy ghê sợ Khánh cứ như Khánh sắp sửa lây cái thứ bệnh khủng khiếp ấy cho anh vậy, trán anh vã mồ hôi đầm đìa, tay chân anh cứ run bật lên từng hồi… Anh vừa không dám bỏ đi, lại vừa không dám đến gần Khánh. Anh nghĩ lẩn quẩn một hồi, mọi chuyện đã xảy ra một cách bất ngờ đến rối rắm như tơ vò thành một đống… quá mệt mỏi, Hào ngồi bệt xuống cạnh thành giường mà nhắm mắt nghĩ ngợi rồi lại ngủ thiếp đi mà không biết.
* * * * *
Trời đã lại nhá nhem tối, không khí u ám lại kéo đến đầy gian phòng. Hào mở bừng mắt ra, chung quanh phòng chập chờn tối u ám, và Khánh hẵng còn đang ngủ ngoan trên giường. Hào thở dài bước ra ngoài rửa mặt, căn nhà yên ắng như tờ, tối như hũ nút. Hào bật cười khi nghĩ đến đây hẳn là điều lạ bởi nếu có bọn thằng Đức ở nhà thì dễ gì có được điều này. Hào gõ cửa phòng Đức không có ai đáp lại, phòng Thy cũng vậy, Hào nhăn nhó quay trở về phòng. Cả bọn bỏ đi đâu hết trơn rồi!? Hào giơ tay níu lấy chây Khánh mà lay dậy. Nhưng Khánh vẫn bất động. Hào thở dài thượt, anh vừa kêu Khánh vừa chồm tới, định chực đưa tay lay Khánh thì lại cảm thấy ngại ngại… Hào gạt phắt đi điều đó, H.I.V. đâu có lây dễ vậy… Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường khẽ vỗ vào khuôn mặt ngủ vùi ngây ngô của Khánh. Khuôn mặt ấy lạnh như băng tuyết! Hào hoảng hồn vội nắm lấy tay Khánh, đôi tay anh cũng lạnh giá, cứng ngắc. Khánh nằm đó bất động, khuôn mặt thiên thần đang ngủ say của anh giờ đây càng làm cho Hào thêm hoảng hốt. Hào đưa tay rờ ngực Khánh, quả thật, tim không còn đập nữa!!! Thân người Khánh lạnh tanh, cứ đờ ra như khúc gỗ. Anh đã chết!!! Sự thật ấy chẳng khác nàt tiếng nổ vang dậy trong đầu Hào, anh đổ ập người xuống, tiếng thét đau đớn tiếp theo đó vang lên theo gió ra tận khơi xa…