Bí mật trái tim - Chương 36
Thy chỉ lạt lẽo đáp:
– Vừa lòng mày chứ? Nó chết rồi…
Khánh vẫn còn đỏ hoe mắt, anh vật người dựa tường quay sang Thy hét lên:
– Vậy mày muốn gì? Mày giết tao đi!
Thy nhổm dậy định xông đến, nhưng cả đám đã thừa biết tính của Thy nên đồng loạt nhổm dậy kéo hắn lại. Hào vội quay lại ôm gì lấy Khánh, kéo anh vào trong phòng. Nhưng Khánh vùng thoát khỏi tay Hào, anh hét lên:
– Đừng đụng vào tao. Con người tao dơ lắm… tốt hơn hết là tụi bay giết tao đi.
Nói rồi anh liên tiếp cụng đầu mình vô tường. Hào hoảng hồn vội chụp lấy Khánh, anh ghì chặt lấy Khánh, mặc cho Khánh đấm đá, anh vẫn cắn răng chịu đựng, không buông. Khánh đau khổ kêu gào trong tuyệt vọng. Hào ôm ghì lấy Khánh, anh xúc động nước mắt như muốn trực tràn ra.
– Anh xin em,… đừng làm vậy! Anh đau lắm… đừng tự dằn vặt mình nữa…
Khánh quàng tay ôm lấy Hào, anh vẫn nấc nghẹn. Cả ba Thy, Đức và Thanh không khỏi ngạc nhiên trước cử chỉ của cả hai người vì chưa thấy Khánh và Hào tthân mật như vậy bao giờ. Trước mặt mọi người Khánh và Hào rất bình thường, rất thản nhiên. Nhưng bây giờ sự thật trước mắt hai người đã như là một cặp tình nhân đang an ủi nhau vậy.
Thy bĩu môi nói:
– Bây giờ còn nói gì nữa… kết thúc rồi. Sự kết thúc cuộc đời của nó chính là sự khởi đầu đầu của cuộc đời mày… mày thoải mái chưa? Không phải mày đã từng hắt hủi nó sao? Vậy mày khóc vì mày hay mày khóc cho nó đây?
Hào quay sang lườm Thy. Nhưng những lời trách cứ của Thy như từng nhát dao găm vào người Khánh, anh buông một tiếng thổn thức:
– Tại tao… tao đã giết nó… tao không thể tha thứ cho tao được. Để tao chết đi!
Hào vẫn gì chặt lấy, anh van xin Khánh, đây là lần đầu tiên anh biết van xin là như thế nào:
– Đừng mà! Anh xin em đó. Đừng đối xử với mình như vậy, anh không chịu nổi nữa… Em chết rồi còn anh thì sao? Tự bản thân mình cũng nhìn nhận rõ sự thật này kia mà. Mình không thể thiếu nhau được…! Phải không?
Khánh lặng người đi. Quả thật anh không thể thiếu Hào được. Suốt thời gian qua, anh sống như một kẻ mộng du, điên cuồng. Nhưng đằng sau những cuộc chơi ấy, dù anh vui hay đang ở lúc buồn tủi nhất, Hào luôn là người đàn ông bên cạnh anh. Hào lặng lẽ như một chiếc bóng, tình nguyện là chỗ dựa lớn lao nhất cho cuộc đời của anh. Bên cạnh Hào anh luôn cảm thấy tự tin vào mình. Anh đã cần đến Hào như một thói quen từ khi nào anh cũng không biết nữa. Và giờ đây, anh mới cảm giác được sự thật đó.
Hào vẫn nhỏ nhẹ với Khánh:
– Đừng nghĩ vẩn vơ nữa…
Khánh ngẩng mặt nói:
– Chính tao đã hại ảnh… tao mất ảnh vĩnh viễn rồi…
Hào cố nhoẻn một nụ cười lắc đầu:
– Không có đâu. Nó vẫn bên cạnh em đó thôi. Với tình yêu nó dành cho em, nó sẽ mãi mãi bên cạnh em.
Khánh ngơ ngác nhìn Hào qua làn nước mắt:
– Tao không xứng đáng…
Hào mỉm cười đáp:
– Nhưng anh biết, nó cho là xứng đáng…
Khách bán tính bán nghi, anh gương mắt nhìn Hào:
– Thiệt không?
Hào nhẹn hôn lên trán Khánh an ủi:
– Thiệt chứ sao không? Có bao giờ anh nói dối em điều gì chưa?
Khánh vẫn chưa nguôi ngoai, anh rúc đầu vào cổ Hào, siết mạnh vòng tay hơn. Hào vẫn ôm gọn lấy anh, thì thầm nói:
– Thay vì trách mình, em hãy nghĩ rằng đã đến lúc nó cần được nghĩ ngơi đi.
Khánh ngơ ngác hỏi:
– Nghỉ ngơi?
Hào lại nhẹ hôn lên trán Khánh đáp:
– Phải rồi. Bao năm nay nó đã quá cực khổ, đấu tranh với sự nghiệp, vợ con, tình yêu và ngay cả chính bản thân nó, rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu… Bây giờ tốt rồi! Nó đã được thanh thản, nó đã được tự do, không có gì ràng buộc nó nữa, nó có thể làm những điều nó muốn. Anh nghĩ đây cũng là điều nó muốn mà.
Khánh ngẫng mặt nhìn Hào, anh thoáng hiện một nụ cười. Hào gật gù:
– Phải vậy chứ. Em hãy nhìn trên kia đi…
Khánh khẽ ngước nhìn bầu trời xế chiều bên ngoài cửa sổ. Hào vẫn thì thào:
– Nó đang ở trên kia đó,… nó đang mỉm cười nhìn em đó…
Khánh thở dài nói:
– Ảnh không trách em thật chứ?
Hào lẳng lặng tì cằm lên vai Khánh nhỏ nhẹ nói:
– Không bao giờ!
Mới tờ mờ sáng nên không khí miền biển vẫn hãy còn buốt giá. Gió từ ngoài khơi xa cứ thổi thốc vào người từng cơn lạnh như dao cắt. Khánh rón rén bước ra ngoài sau khi đóng nhẹ cửa nhà lại, anh sợ mọi người thức giấc. Anh ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần cuối, ngôi nhà chơ vơ bên vách núi này là nơi ẩn chứa bao kỷ niệm đau thương mà sau này hẳn rằng anh sẽ mãi không bao giờ quên được. Khánh xoay gót bước đi mất hút trong màn sương trắng của buổi sớm miền biển.
Hào thức giấc, anh bần thần gượng dậy vươn vai, đón cái không khí lạnh lẽo buổi sáng tràn ngập phòng mình. Chiếc giường trống trơn, chỉ còn mỗi mình anh. Hào nhổm dậy ra phòng khách tìm Khánh, nhưng mới tờ mờ sáng hẳn chẳng có ma nào ngồi đó rồi. Anh lừ đừ vào nhà tắm, nhưng hình như có điều gì đó làm anh không yên trong lòng. Anh vội đi tìm khắp nhà vẫn không thấy Khánh, anh nhón nhìn ra bãi biển qua khung cửa sổ nhỏ nhắn… chỉ lèo tèo vài chiếc thuyền đánh cá sớm ở tận tít ngoài xa, không một bóng người trên bãi biển. Hào vội mở xem tủ quần áo, tất cả quần áo lẫn vật dụng mà Khánh thường dùng mỗi ngày đều còn nguyên. Hào thở phào nhẹ nhõm:
– Mới tờ mờ sáng mà nó đi đâu sớm vậy?
Vừa tự hỏi mình, anh vừa ra bờ biển vắng tanh để tìm Khánh, nhưng hình như chỉ có mình anh là người đầu tiên ra biển sớm như vậy. Hào vội quay vào nhà đánh thức cả bọn dậy. Giọng ngái ngủ của Thy vọng ra càu nhàu sau khi Hào gõ cửa căn phòng nhỏ áp mái mà Thy dùng ở tạm vài bữa nay.
– Nó chạy đâu đó ngoài biển thôi, ra ngoài đó tìm…
Hào nói lớn:
– Tao tìm rồi, không thấy… mau lên…
Giọng Thy ừ hữ rồi im bặt. Hào quay sang gọi Thanh và Đức. Hai đứa này cũng vậy, tiếng càm ràm của Đức vọng ra:
– Ra ngoài tìm chưa mà la làng vậy? Mới sáng sớm mà…
Hào thở dài nói:
– Tao tìm hết rồi, tụi bay tìm phụ tao đi chứ,… đồ lười…
Giọng Thanh ngái ngủ vọng ra, rồi tiếp theo là khuôn mặt chảy xệ vẻ ngái ngủ của Thanh ló ra:
– Vợ mày chắc trốn theo trai rồi.
Hào bực dọc chưa kịp nói gì thì Thanh đã xua tay:
– Được rồi, được rồi… đi tìm liền…
Đức lò dò đi ra, đưa tay thụi Hào một cái càu nhàu:
– Mày chọc nó điên cái gì nữa hả?
Hào ngớ người trả lời:
– Đâu có…
Đức vừa lầm lũi đi vừa nhép miệng đáp:
– ‘Con’ này đi ăn sáng đâu đó thôi mà…
Hào la làng:
– Không phải, tao có cảm giác…
Đức giơ hai tay nhìn Hào đáp:
– Tao đầu hàng!!!… tao đi liền, được chưa ‘đại ca’?
Thy vừa chui ra khỏi phòng, đầu hắn chưa chải kịp rối cứ như là tổ quạ sau cơn bão vậy. Thy nhăn nhó đáp:
– Chắc không đâu, đi ăn sáng thì nó phải rủ ai đó đi chung chứ…
Hào liền nói:
– Ừ, phải phải…
Thanh đáp:
– Ừ,… có con vợ quản lý cũng không nổi thì làm ăn được gì nữa hả?
Hào tức tối đáp:
– Vợ tao hồi nào?
Thanh chỉ nhìn Hào cười mỉm rồi bỏ đi. Thy vỗ vai Hào rồi nhìn hắn cũng khẽ nhếch mép cười rồi anh đi theo Thanh. Hào đờ người ra. “Vợ mình,…” nghe sao mà đã cái lỗ tai. Cả bọn mặt mũi hẵng còn tèm lem, mắt nhắm mắt mở tản ra bãi biển lạnh cóng mà kiếm Khánh. Hào chạy quanh tìm, nước biển buổi sớm mai hãy còn lạnh băng như nước đá, xói buốt vào từng ngón chân anh, anh nóng lòng gọi tên Khánh,… nhưng chỉ có biển cả là đáp lại lời anh. Một lúc sau Thanh cũng đã tìm đến nơi, hắn lắc đầu ngao ngán, không tìm thấy. Hào thẫn thờ ngồi phịch xuống thở dài, vậy là một lần nữa anh đã để mất Khánh. Thanh khẽ vỗ vai an ủi Hào, cả hai lặng thinh ngó từng đợt sóng tràn bờ rồi lại kéo lùi ra xa, cũng như đời con người khi hợp khi tan vậy. Bỗng Hào chợt nghĩ đến một nơi Khánh có thể đến, anh vội đứng bật dậy, chạy vọt đi. Còn lại mình Thanh ngơ ngác nhìn với theo bóng Hào khuất sau rặng dương. Ánh mặt trời bây giờ đã sáng ngời, không khí đã ấm lên dần. Thanh thở dài, anh với tay nhặt một vỏ sò rồi ném nó ra biển. Anh thích thú ngắm nhìn dòng nước bắn lên từ nơi anh ném vỏ sò rơi xuống, cái cảm giác đó cảm thấy nhẹ nhỏm, thanh thản lạ kì.
Thanh thoáng nghe tiếng trẻ con léo nhéo cãi cọ nhau, anh xoay người ngắm nhìn chúng. Bọn chúng khoảng tám hay chín tuổi là cùng, chúng kéo nhau nhặt vỏ ốc, bắt mấy con mòng biển, cãi nhau ỏm tỏi. Nhìn trẻ thơ hồn nhiên như vậy làm Thanh như bị lôi cuốn, anh không dứt mắt ra được khung cảnh bình yên ấy. Bọn trẻ lần lượt đi qua mặt anh, một thằng bé lon ton chạy theo sau chị nó, nó bị vấp ngã liền ngoác miệng ra khóc. Tiếng trẻ con khóc thật thanh tao, phá tan cái không khí buối sớm đơn điệu chỉ có tiếng sóng vỗ. Thanh nhỗm dậy định đến đỡ nó, nhưng chị nó đã quay lại, ẵm nó lên và dụ nó cười chỉ bằng một con ốc mượn hồn bé xíu. Thanh thoáng mỉm cười, vì là dân miền biển mà nước da thằng bé lại trắng hồng, nụ cười của nó lại rạng rỡ hơn bao giờ hết. Thanh ngây người thú vị nhìn thằng bé, khuôn mặt đầy đặn của nó tươi cười rất dễ mến, kháu khỉnh. Khuôn mặt ấy có vẻ như quen đến lạ lùng, càng nhìn Thanh càng thấy mến nó và anh dần cảm thấy thằng bé đó càng lúc càng giống mình, cứ y như anh và nó cùng đúng một khuôn ra vậy. Bất giác anh đưa tay ngoắc thằng bé, nó nhìn Thanh rồi lại ngoác miệng cười, phô rá vài cái răng sữa trắng tinh, nhưng duyên hết chỗ nói. Anh nhỗm dậy đến bên thằng bé và hỏi:
– Em của em hả? Mấy tuổi rồi?
Con bé đáp:
– Không phải em. Con của dì ở cạnh nhà á. Nó gần được ba tuổi.
Thanh nhón tay bế thằng bé. Anh cảm thấy mến thằng bé một cách kỳ lạ. Con bé thấy lạ, nhưng nó cũng đưa thằng bé cho anh bế. Nó nói:
– Nó ngoan lắm, chú cho nó con ốc là nó cười liền hà
Thanh nhoẻn cười chọc léc thằng bé, anh quay sang hỏi:
– Mới ba tuổi mà cho nó ra ngoài này sớm vậy, lạnh em nó thì sao?
Con bé ngẩn người nhìn Thanh như một người từ ngoài Trái Đất rớt xuống. Nó đáp:
– Ra biến sớm mới bắt được còng…
Thanh cũng không để ý, anh hỏi tiếp tên thằng bé. Con bé đáp:
– Hông biết, kêu nó là tý…
Một thằng bé khác đứng tần ngần bên cạnh con bé nãy giờ, chọt chen vô:
– Nó tên Thanh. Dì Vân nói với tao hồi hôm qua…
Thanh chưng hửng, anh nghe cái tên Thanh và Vân sao có vẻ thân thiết quá. Vả lại thằng bé dường như nó rất đỗi giống anh một cách kỳ lạ. Anh bèn hỏi:
– Ờ, vậy dì Vân đó ở đâu?
Con bé dơ tay chỉ về phí sau rặng cây dương đáp:
– Gần đây nè…
Thằng bé ré lên cười vì anh cù léc nó, anh mỉm cười nói:
– Vậy cho anh mượn nó một lát đi, lát anh đem trả nó được không?
Con bé phá lên cười nói:
– Hông được. Dì Vân la chết.
Thanh như không muốn rời bỏ thằng bé, anh ẵm nó đứng lên rồi nói:
– Vây chỉ anh nhà dì Vân đi, anh đem nó trả cho mẹ nó.
Cả đám nhóc gật gù rồi kéo nhau về phí rặng dương. Thanh bỏ thằng bé ngồi vắt vẻo trên vai mình mà cảm thấy như niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong người anh. Thằng bé không ngừng vò lấy tóc anh, khiến anh cảm thấy thích thú. Không biết tự bao giờ anh đâm ra thích con nít đến vậy.
– Tới rồi, nhà nó nè…
Thanh vui vẻ ngó nhìn xung quanh ngôi nhà. Ngôi nhà chỉ đơn sơ vài tấm vách gỗ bám rêu xanh dựng nên, mái tôn khá cũ kĩ, chỉ có độc một chiếc cửa sổ nhỏ bên hông nhà, cánh cửa chính chỉ ghé tạm bằng ba miếng gỗ lớn ghép lại khá nặng nề. Thanh đưa tay gõ cửa. Con bé kia lớn tiếng kêu:
– Dì Vân ơi, có khách…
Tiếp theo là tiếng ừ hử trong trẻo của một người con gái, rồi cánh cửa nặng nề mở ra. Thanh vui vẻ dơ tay đỡ thằng bé xuống, anh định chào hỏi người đàn bà nọ, nhưng chợt nhận ra rằng mình bị cứng đơ người lại. Người con gái trong chiếc quần đen và chiếc áo bà ba giản dị kia là Vân, cô bạn gái của anh ngày nào.
* * * * *