Bí mật trái tim - Chương 35
Thằng Châu đang liếm thoắng mở cửa phòng Hào để Khánh bước vào. Khánh cũng chưng hửng khi thấy Hào chỉ mặc độc một chiếc quần cộc nằm phơi mình trên giường ngủ khì. Châu tiến lại định đánh thức Hào dậy, nhưng Khánh khẽ cản Châu lại. Thằng bé bèn gật đầu rồi nó bỏ đi. Khánh nhẹ nhàng kéo ghế rồi anh ngồi đó ngó mông lung ra ngoài trời. Không hiểu sao khi anh buồn thì ngoài trời mây lại kéo đến um ám như vậy. Ngó lại Hào, một chàng thanh niên lực lưỡng, nước da rám nắng, khuôn mặt ngây ngô đang nằm như một vị thần tình ái đang say giấc ngủ trưa khiến Khánh cũng thoáng cảm thấy bối rối trước vẻ hấp dẫn của hắn.
Khánh nhẹ tiến lại cạnh bên Hào, anh đưa tay nhẹ vuốt lấy khuôn mặt sắc cạnh ấy mà lòng xốn xang. Khánh cúi xuống hôi lên môi Hào một cái nhẹ nhàng. Hào chỉ khẽ cựa quậy, nhép môi rồi lại ngủ say sưa. Khánh ngó bộ dạng đáng yêu đó mà lại mỉm cười, rồi anh lại cúi xuống hôn Hào, lần này anh hôn thật sâu khiến Hào giật nảy mình bừng tỉnh giấc. Buông Hào ra, Khánh bật cười khanh khách:
– Sao vậy cưng, không thích hôn à?
Hào phì cười đáp:
– … mới tới hả?
Khánh ngã ngửa người nằm vắt qua Hào thở dài đáp:
– Trời ơi, tao nhức đầu lắm… mày thấy tao có nên đi HongKong không?
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Đi làm gì? Mà đi chơi thì đi đi, sao lại hỏi tao?
Khánh sụ mặt đáp:
– Đi chơi thì tao nói làm gì? Tao đi luôn…
Hào điếng người bật hẳn dậy, anh hỏi:
– Sao đi luôn? Đi với ai?
Khánh vẫn bình thản nằm gối đầu lên đùi Hào đáp:
– Cha Long chứ còn ai nữa. Thằng chả chán ở đây rồi đòi qua bển làm ăn gì đó, bắt tao đi theo.
Hào cười lạt lẽo đáp:
– Mày thấy tốt thì mày đi, tao không có ý kiến.
Khánh cau mày đáp:
– Mày không muốn tao ở lại đây sao?
Hào mỉm cười đáp gọn:
– Mày ở lại đây thì mày được gì? Tao chẳng có gì, tụi thằng Thy, thằng Đức cũng chẳng có gì để mày ở lại. Kể cả thằng…
Rồi Hào nín bặt. Anh không muốn nhắc tên Dũng trước mặt Khánh.
Khánh nhăn mặt đáp:
– Sau lúc này mày có vẻ khó chịu với tao vậy?
Hào khịt mũi đáp:
– Đâu có…
Khánh nhoẻn miệng cười đáp:
– Tao không quay lại với Dũng, lý ra mày phải vui mới đúng chứ?
Bị điểm trúng tử huyệt, Hào cười gượng đáp:
– Làm gì có.
Khánh nhổm dậy nhìn thằng mặt Hào hỏi:
– Không thật chứ?
Hào bối rối thật sự, anh cúi mặt đáp lảng:
– Đừng làm vậy với tao…
Khánh lại thì thào vào tai Hào:
– Làm vậy là sao?
Rồi anh nhẹ hôn Hào say sưa, Hào không tài nào cưỡng lại được nữa, anh quấn lấy Khánh.
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hào và Khánh vội dừng lại, cả hai quay về phía cửa và bắt gặp thằng nhóc Châu đang tủm tỉm cười trước cửa phòng.
– Cửa phòng không có đóng, vả lại ở đây có con nít đó mấy anh.
Hào phì cười không đáp, anh ngồi thẳng dậy đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Khánh vẫn quàng tay ôm ngang hông Hào, tựa cằm vào vai anh mà âu yếu nói:
– Có sao đâu cưng, người trong nhà cả thôi.
Thằng Châu cười đáp:
– Ít ra cũng chờ đến tối chứ. Có điện thoại nè anh Hào.
Hào mỉm cười đón lấy chiếc điện thoại từ tay Châu.
– Alô?
Giọng thằng Thy chát chúa vang lên:
– Mày đó hả? Làm gì lâu vậy, có biết thằng Khánh ở đâu không? Tao gọi nó không được.
Hào cười gằn đáp:
– Mày kiếm nó không được sao mà nhằn tao, tao đang ngủ…
Thy vẫn gằn giọng nói:
– M… kiếp. Có chuyện rồi. Thằng Dũng …
Giọng Thy nghẹn như nấc lên. Hào tái hẳn mặt, anh đờ người ra nhìn Khánh mà không biết mình nên làm gì. Khánh cau mày nhìn Hào rồi lại nghe thấy tiếng Thy léo nhéo trong điện thoại. Anh vội cầm điện thoại nghe:
– Gì vậy Thy?
Giọng Thy vừa bất ngờ, vừa quýnh quáng trong điện thoại:
– Mày… ờ, mày bình tĩnh nghe… tao mới nhận được tin…
Khánh cảm thấy có gì đó không ổn, anh hấp tấp hỏi mà trong khi nước mắt anh đã tràn ra ngoài. Có lẽ anh đoán biết được có chuyện đã xảy ra.
– Nói mau đi…
Thy lắp bắp:
– Thằng Dũng… nó… chết rồi!
Như một tiếng nổ điếc tai, Khánh chết lặng người đi. Chiếc điện thoại rới đánh cạch xuống đất. Khánh ngồi bất động, rồi anh đổ gục lên người Hào, thân người run rẩy lên từng hồi, nước mắt anh cứ thế tuôn chảy ra, nhưng anh không thể nào khóc được…
——————————————————————————–
Khánh đã về trễ. Người ta báo tin cho Thy sau ngày Dũng chết đến một tuần lễ. Cả bọn tức tốc kéo nhau về quê Dũng. Một nấm mồ mới toanh, lạnh lùng đập mắt cả bọn. Thật kinh khủng khi mà phải trông thấy người bạn thân chỉ mới gặp gỡ đây thôi, bây giờ đã là mãi mãi ra đi. Khánh ngước nhìn tấm hình Dũng tươi cười trên bia đá lạnh lẽo mà anh cảm thấy xót lòng đến vô tận. Khuôn mặt ấy vẫn tươi cười nhìn anh, không một lời trách móc, không một lời than vãn… Khuôn mặt ấy vẫn rất hiền từ, độ lượng… anh khụy gối xuống trước tấm bia mộ, rồi ôm lấy nó mà khóc nấc lên.
– Em xin lỗi… đừng làm như vậy… đừng đi…
Nhưng tiếng của Khánh lạc lõng vào khoảng không vô tận đó. Bọn Thy cũng sụt sịt khóc, không một ai có can đảm nhìn cảnh ấy. Đức quay mặt rúc đầu vào Thanh. Thy đỏ ngầu mắt nhìn Hào. Cả bọn đứng nhìn mộ người bạn mình lần cuối cùng. Hào bước tới đỡ Khánh dậy. Nhưng Khánh vẫn ôm chặt lấy tấm bia ấy mà khóc, không buông. Thy bèn kéo Hào lại rồi nhỏ nhẹ nói:
– Kệ nó đi… để cho nó được yên tĩnh một mình. Mình về trước đi.
Cả bọn kéo nhau về nhà Dũng, căn nhà cách ngôi mộ của anh chẳng có bao xa.
Hào thở dài ngước nhìn trần nhà. Đức nằm dài trên ghế salon, gối đầu lên đùi Thanh mà than thở:
– Không ngờ… thật vô lý…
Thy ngồi đối diện cũng thở dài nói:
– Vô lý thật. Nó mới cùng tụi mình…
Hào chen vào nói:
– Đứt mạch máu não? Làm sao mà nó lại bị được chứ?
Thy chép miệng đáp:
– Dĩ nhiên,… còn ai vô đây làm nó phải suy nghĩ nhiều đến vậy chứ?
Hào vẫn lẳng lặng lắc đầu. Đức bèn nói:
– Nhưng mà nó đâu có yếu đuối dữ vậy? Nó kiên cường lắm mà?
Thy thở dài đáp:
– Nó chịu được như vầy cũng là hơn người thường rồi đó.
Hào tròn xoe mắt nói:
– Theo tao thì nó có thể vượt qua được chuyện này mà. Tình yêu thôi, đâu có đến nỗi thất vọng quá mà chết được chứ?
Thy mỉm cười chua chát nói:
– Tụi bay chỉ thấy được chừng đó. Thật ra… nó có một con bồ tên Ly.
Đức nhanh nhẩu nói:
– Phải con nhỏ qua bên Mỹ lâu rồi không?
Thy gật đầu:
– Phải, nó đó. Hồi trước tụi nó có qua lại với nhau. Sau này vì chia tay mà Ly mới qua bên Mỹ.
Thanh gật gù:
– Chuyện này thì tao có nghe rồi.
Thy thở dài đáp:
– Nhưng mà quan trọng hơn nhiều. Là Ly đã có con với thằng Dũng.
Cả ba người trợn tròn mắt nhì Thy. Anh vẫn điềm tĩnh nói tiếp:
– Thật ra tao dấu tụi bay vì tao không muốn tùm lum chuyện xảy ra. Khánh nó cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Đức ừ hử thông cảm. Thy vẫn tiếp tục:
– Thời gian qua thằng Dũng bỏ đi là vì nó không thể bỏ con nó bên đó không ai lo được, dù sao Ly nó cũng là con gái. Thêm nữa nó rời thằng Khánh là vì ông già thằng Khánh cản.
Thanh vểu môi nói:
– Cản thì đã sao? Tụi nó có tình cảm thật với nhau thì chuyện này có thể thuyết phục được ba nó mà.
Thy mỉm cười đáp:
– Mày nói hay lắm… nhưng mà quên rằng đây là tình cảm ‘đồng tính’ nha. Ai tin mày đây? Ai hiểu cho cái thứ ‘tình cảm’ khùng điên như vậy?
Hào gật gù nói:
– Vậy là nó rời thằng Khánh vì chuyện này?
Thy thở dài đáp:
– Không hẳn. Chỉ bởi vì nó hiểu ra câu của ông già thằng Khánh nói. Nó không muốn hại thằng Khánh.
Đức lẩm nhẩm:
– Hại nó?
Thy gật đầu:
– Phải rồi. Nếu như nó yêu thằng Khánh thì nên để cho thằng Khánh giống như bao người bình thường khác.
Thanh chua chát nói:
– Là sao? Là lấy vợ, rồi đẻ con, rồi đi làm, xây dựng cuộc sống gia đình…v…v…?
Thy gật gù:
– Phải đó.
Hào khụi mũi:
– Sao mà cạn nghĩ vậy? Yêu và được chung sống với người mình yêu là hạnh phúc nhất không có gì có thể so sánh được. Lấy vợ, sanh con, lập gia đình gì đó thì sao? Cũng là hai chữ ‘hạnh phúc’ thôi. Tại sao người ta lại thấy nó khác biệt nhỉ?
Thy nhún vai:
– Tao không có ý kiến. Còn thằng Dũng thì lúc đó nó nghĩ làm theo lời của ông già thằng Khánh thì là nên làm. Nên nó đành hy sinh mà ra đi.
Đức khẽ kêu trời. Thanh thì tặc lưỡi không nói được gì.
Thy thở dài nói tiếp:
– Thật ra, đàn ông khi ngoài tình yêu ra người ta cũng cần có trách nhiệm với những người xung quanh. Do vậy mà nó chọn quay về với Ly, để bù đắp tất cả cho con nó. Thật ra, mỗi năm, mỗi lần sinh nhật thằng Khánh nó đều về để nhìn mặt người yêu nó. Mấy món quà tao tặng thằng Khánh thật sự là quà của thằng Dũng đó, tao phải nói láo thôi. Bởi nó muốn Khánh quên nó đi mà tìm lại bản thân nó.
Hào lại khịt mũi nói:
– Nó làm như dễ lắm vậy? Bộ không có thằng nào yêu nó thì nó sẽ đi yêu đàn bà sao?
Thy cười nhạt đáp:
– Ừ, đó là sai lầm thứ hai của nó. Nó nhận ra sai lầm đó, nhưng nó không thể quay lại được nữa. Chính vậy mà nó nhờ tao năm lần bảy lượt chăm sóc kĩ thằng Khánh cho nó.
Hào gật gù hiểu. Anh đã hiểu vì sao Thy lại có mối quan tâm đặc biệt đến Khánh như vậy, và anh thật khéo che đậy điều đó trong suốt thời gian qua. Quả thật, Dũng cũng biết trông cậy vào đúng người lắm.
Hớp một ngụm nước để thông cổ, Thy nói:
– Nhưng đây là sai lầm thứ ba của nó. Nó đang nuôi con cho người khác mà nó không biết. Rồi anh kể chuyện vì sao Dũng phát hiện ra đứa con không phải của anh cho ba người nghe. Đức chỉ biết trân trối nhìn Thy không nói thành tiếng. Thanh trầm ngâm suy nghĩ, anh thoáng nghĩ đến Vân, cô bé cũng có đứa con cho anh. Hào thở dài đáp:
– Tệ thật. Vậy ra nó quay lại là vì đó không phải là con nó?
Thy gật đầu:
– Phải. Nó chán nản bỏ hết tất cả là vì trước giờ nó cố gắng như thế nào, nó cũng vẫn thất bại. Bao năm nó cực khổ gầy dựng mọi thứ, nhưng té ra là đều vô ích. Tình yêu cũng không có, con thì cũng không phải của nó. Vậy nó sống cũng như chết, có gì là khác biệt chứ?
Hào thở dài đáp:
– Cho nên vì vậy mà nó không thể đương đầu với bất cứ sự đả kích nào nữa.
Thy thở dài gằn từng tiếng nói:
– Vậy thì tại sao nó chết, chắc tụi bay đều biết rồi đó.
Cả đám chỉ còn biết thở dài nhìn nhau.
– Câu trả lời là tao, phải không?
Tiếng của Khánh như lôi mọi thứ về thực tại. Cả đám đổ dồn về phía cửa nơi Khánh vừa xuất hiện.