Bí mật trái tim - Chương 33
Lần đầu tiên trong đời Thy thấy Hào nổi giận. Hắn giận đến tím mặt. Thy không nói gì, anh khoanh tay trên bàn giơ mắt nhìn Hào. Hào ngó bộ dạng Thy, anh cau mặt đáp:
– Tao đang bực, đừng có chọc tao à…
Thy nhún vai đáp:
– Tao làm gì đâu?
Hào càng cáu tiết:
– Đừng có nhìn tao kiểu đó!
Thy phì cười đáp:
– Vậy nhìn bằng kiểu nào?
Hào trợn mắt nhìn Thy. Thy biết Hào đã nổi nóng đến cực độ, anh bèn giảng hòa:
– Thì thôi vậy…
Hào không đáp lời. Thy bèn nói tiếp:
– Không đi rước nó thiệt sao?
Hào gân cổ đáp:
– Không!
Thy nhún vai đáp:
– Vậy thôi…
Một lúc sau, Hào liếc Thy nói:
– Mày đi rước nó dùm tao đi…
Thy trợn mắt đáp:
– Sao vậy? “Say xỉn vậy thì tự về đi” mà…
Hào nhăn nhó:
– Nhờ mày đi thì đi đi, nói nhiều quá…
Thy đáp gọn lỏn:
– Không rãnh!
Hào quay sang như muốn van lơn:
– Đi mà! Tao không thấy nó về thì tao không yên tâm đâu…
Thy thở dài đáp:
– Cũng đâu tới phiên mày lo?
Hào trợn mắt nhìn Thy như tóe lửa. Thy biết mình lỡ lời bèn vội đáp:
– Ở đâu?
* * * * *
Khánh chuệnh choạng bước vào toilet, anh làu bàu:
– Cái chỗ qủy này sao lại có nhiều cửa vậy?
Một anh chàng nhân viên đứng gần đó bèn đỡ Khánh và nói:
– Anh muốn vào trong hả? Để em đỡ anh vào.
Anh ta cũng phải chật vật lắm mới dìu Khánh vào được đến bên trong toilet. Khánh lảm nhảm:
– Anh tên gì vậy? Sao trước đây không thấy anh làm ở đây?
Anh chàng nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ, em mới chuyển về đây làm thôi. Lúc trước em làm chi nhánh bên kia.
Khánh gật gù ra chiều hiểu. Dù anh chả biết chi nhánh kia là ở đâu. Dìu Khánh vào phòng toilet trong, anh ta cẩn thận khép cửa lại dùm Khánh. Còn lại một mình, Khánh phì cười như điên, anh cũng không hiểu tại sao anh lại cười được trong khi đầu óc anh quay cuồng. Rồi ‘nó’ đến! Anh nốc thẳng một mạch vào bồn những thứ mà anh vừa ‘nạp’ vào ban nãy…
Người đã thấy nhẹ nhõm hơn, Khánh đang là đà quay trở ra thì anh loạng choạng va phải một người khiến anh phải ngã ngồi xuống sàn. Khánh ngơ ngáo ngẩn mặt lên nhìn, qua ánh mắt lờ mờ của anh thì chỉ nhận ra được một khuôn mặt quen quen hình như là…
Không để anh kịp lên tiếng, người thanh niên đó đã mắng anh xối xả:
– Mày ngó lại coi bây giờ mày giống cái gì?
Rồi người đó xốc anh dậy, kéo lê anh đến trước tấm kính bồn rửa mặt. Anh ta vặn nước xối ra ra bồn rồi tạt nước vào mặt Khánh và quát:
– Mày nhìn xem. Mày đó! Tỉnh lại mà xem đi!
Khánh bật cười ha hả, anh cười như điên khi ngó bộ dạng tức cười của mình trong gương:
– Vẫn đẹp trai như xưa mà!
Rồi anh lại cười, cười như điên. Thy nổi sung, anh ấn đầu Khánh vô bồn nước. Khánh giơ tay bấu víu, anh sặc nước đến ngộp thở. Thy lôi ngược Khánh ra rồi anh đẩy mạnh Khánh té lăn quay ra sàn. Khánh vẫn không phản đối. Rồi một cái tát nảy lửa tiếp theo khiến Khánh bừng tỉnh khỏi cơn say. Anh loạng choạng đứng dậy trợn tròn mắt nhìn Thy một lúc, rồi anh ôm chầm lấy Thy mà khóc, khóc như một đứa trẻ nít…
* * * * *
Dũng với tay đỡ Khánh từ Thy, đặt anh nằm xuống chiếc ghế salon trong phòng khách. Thy thở phào nói:
– Tao ‘lượm’ nó về đó, giao nó cho mày.
Thy toan định bước đi thì Dũng buồn bã ôm đầu ngồi phệch xuống bên cạnh Khánh nói:
– Mày đừng trách nó. Tất cả là tại tao, tao thất bại rồi…
Thy chưng hửng nhìn Dũng hỏi:
– Chuyện gì vậy? Không phải tụi bay đã làm lành lại với nhau?
Dũng lắc đầu đáp:
– Không, không thể nào nữa…
Thy ngạc nhiên ngồi phệt xuống đất hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Dũng chán nản đáp:
– Tao về đây bởi vì tao không còn biết tin vào ai, vào cái gì nữa. Tao tin vào nó, tao nghĩ tụi tao vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng không thể nào nữa…
Thy chưng hửng hỏi:
– Sao không được,… mày ngại thằng Hào sao? Nó không thương thằng đó đâu… đừng nghe nó nói…
Dũng gật gù:
– Không hẳn liên quan đến thằng Hào. Mà là nó không thể bỏ qua cho tao!
Thy cau mày:
– Ra vậy. Thằng này cứng đầu lắm, mày cho nó thời gian đi.
Dũng lắc đầu:
– Không phải thời gian. Nếu là thời gian thì tao có thể chờ nó, tao bỏ cả cuộc đời tao chờ nó cũng không tiếc… nhưng là vì chuyện khác…
Thy bực dọc đáp:
– Vậy là chuyện gì, mày cứ úp mở hoài tao xót ruột quá… chuyện gì?
Dũng thờ phào đáp:
– Mày có tin nổi tao ‘đã’ và ‘đang’ nuôi con của thằng khác suốt mấy năm nay không?
Thy há hốc miệng ra không nói được gì. Dũng tiếp luôn:
– Khi phát hiện sự thật này tao như muốn sụp đổ, tao ráng lết về đây cũng chỉ mong được gặp lại tụi bay, tụi bay cho tao được niềm tin để tao tiếp tục sống…
Thy vội đáp:
– Khoan đã, nhưng sao mày biết đó không phải là con mày?
Dũng thở dài đáp:
– Thằng nhỏ bị bệnh loãng máu. Có lần nó bị đứt tay, máu chảy rất nhiều mặc dù là vết thương không sâu lắm. Tao và Ly làm mọi cách cũng không cầm máu được cho nó, đến bệnh viện thì người ta yêu cầu phải được truyền máu ngay. Mày biết đó, xét nghiệm thì biết nó không cùng nhóm máu với tao, cả Ly cũng không…
Thy ồ lên một tiếng.
– Chuyện này mà nó cũng dám làm sao? Con nhỏ này quá đáng vậy?
Dũng xua tay nói:
– Đừng trách nó. Ly nó cũng không biết đó không phải là con tao. Nó thú thật rằng khi tao chọn Khánh nó buồn lắm, nên chỉ muốn trả thù tao thôi. Chỉ có lần đó, nhưng lại…
Rồi Dũng ôm đầu buồn bã không nói được gì nữa. Cả hai người lặng thinh không nói được gì. Cuối cùng Thy cũng đành lên tiếng:
– Con của ai?
Dũng lắc đầu chán nản:
– Tao không muốn biết.
Thy thở dài đáp:
– Vậy ra mày nói chuyện này cho nó nghe hả?
Dũng gật đầu chán nản:
– Nếu biết trước như vầy thì tao không nói nó nghe đâu. Nó nghĩ rằng tao quay về đây là vì tao chẳng còn lựa chọn nào khác, do vậy nó không chập nhận tha thứ cho tao…
Thy gật gù:
– Sao mày không giải thích, mày vẫn quan tâm đến nó, mày vẫn xuất hiện bên cạnh nó mỗi lần sinh nhật nó mà, cộng thêm tiền làm quán cá phê mày cũng bỏ ra không ít, mày ở bên con bé đó là vì trách nhiệm? v..v.. trời à… mày làm tao tức chết.
Dũng ngẫng mặt lên cười lạt lẽo đáp:
– Nó chỉ nhìn được những gì nó thấy thôi, tao không trách nó… nhưng quả thật tao mất hết hy vọng rồi. Nhưng tao thiệt không còn cách nào để trả nó về như cũ nữa…
Thy mỉm cười thông cảm đáp:
– Nó cũng là một người bình thường thôi, nếu nó biết suy nghĩ như mày thì đâu phải là nó, nó là mày mất rồi. Huống chi trước đây nó như một tờ giấy trắng, cũng vì mày mà nó viết lên đó chữ ‘hận’. Bây giờ cho dù mày có tẩy chữ đó sạch sẽ đến mức nào đi nữa thì nó cũng là một tờ giấy trắng đã bị tẩy xóa mà thôi.
Dũng buồn bã đáp:
– Tao đã làm hết sức mình rồi. Bao năm nay tao đã quá mệt mỏi, tao không chịu nổi nữa đâu!
Thy ngạc nhiên hỏi:
– Mày chịu đầu hàng từ khi nào vậy?
Dũng thản nhiên lắc đầu đáp:
– Già rồi, không còn như xưa nữa.
Thy bật cười khanh khách:
– 24 tuổi đời thôi ông con, chưa có xuống lỗ lẹ vậy đâu.
Dũng mỉm cười buồn thiu:
– Tao tự biết mình mà… thôi tối nay mày ở lại đây ngủ đi.
Thy vui vẻ gật đầu. Dũng chậm rãi nói:
– Mày coi nó kìa, vẫn giống con mèo ngày nào
Thy nhìn Khánh rồi cũng mỉm cười đáp:
– Con mèo này bự à…
Dũng bật cười hỏi:
– Mày ăn mì gói không? Tao làm luôn cho mày
Thy gật đầu đáp:
– Ờ phải, tao chưa có tí gì bỏ bụng hết.
Dũng mỉm cười bước ra khỏi phòng. Còn lại Thy vẫn ngồi nhìn khuôn mặt ngủ say mèn của Khánh, khuôn mặt khổ ải cũng chỉ vì chữ ‘tình’ suốt bao năm nay, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì. Rồi Thy giật mình khi thấy Khánh chậm chạp mở mắt ra, từ khóe mắt anh tuôn ra những dòng nước mắt. Thy vội chồm tới hỏi:
– Mày sao vậy?
Khánh chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, vẫn để nước mắt mình tuôn chảy ra mà không buồn đáp lại lời Thy.
* * * * *