Bí mật trái tim - Chương 30
Thy cau mày đáp:
– Nhưng mà thằng Khánh nó lo rồi…
Khánh đáp:
– Tao thì lo khách thôi mà. Thằng Hào cũng có khách của nó… còn phải kiếm nguồn, thương lượng,..v…v… mấy cái qủy đó đó.
Thy thở dài nói:
– Quản lý? Tao làm nổi sao?
Khánh đáp gọn lỏn:
– Không nổi cũng phải nổi. Tao thì không được rồi, bây giờ tao ngồi một chỗ không yên. Với lại tiền bạc vô tay tao thì lọt đâu mất hết à.
Thanh lên tiếng:
– Còn tao thì đi làm mà, không lẽ mày bắt tao nghỉ?
Đức vội trấn an:
– Tao thì mới đi làm thôi, có gì tao phụ mày một tay mà, yên tâm đi.
Thy mừng rơn đáp:
– Vậy thì mày làm đi.
Đức vểu môi đáp:
– Không được, đã nói là tao phải đi làm mà. Với lại tính tao cà giựt lắm, sao làm được. Trong đám này trừ thằng Hào ra, mày là đứa giống ông già nhất…
Hào đằng hắn lườm Đức, nhưng Đức vẫn giả lơ.
Thy giãy nảy lên nói:
– Nhưng mà tao cũng đi làm mà…
Thanh bèn hỏi:
– Lương tháng mày được bao nhiêu?
Thy ngơ ngác đáp thật tình:
– Một triệu rưỡi…
Hào phớt lờ đáp:
– Tụi tao trả mày 2 triệu luôn. Đi làm đi!
Thy chưng hửng đáp:
– Hê, vậy còn công việc của tao?
Cả đám đều đồng thanh đáp:
– THÌ BỎ ĐI!…
Tiếng nhốn nháo, la hét của một người đàn bà vang vọng từ trong nhà. Tiếp theo đó là tiếng kính vỡ, rồi sau đó là một chiếc va li cũ kĩ bay vèo ra sân, nó nảy lên mặt sân sần sùi và cuối cùng va vào gốc cây liễu, xổ tung mọi thứ bên trong ra. Đức ngẩn người cố lách đám đông nhốn nháo đậu xe vào sân nhà xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiếng la hét của mợ anh át lẫn tiếng cau có của Thanh. Anh liếc nhìn chiếc va li cũ kĩ ấy, nó rất quen thuộc, nó là của anh. Chiếc va li ấy bung một loạt quần áo vươn vãi ra ngoài sân và vô số thứ linh tinh khác. Chiếc khung hình anh thường hay để trên bàn học đã bị rơi ra, bể nát khung kính. Đức còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rồi tiếng mợ và Thanh mỗi lúc một lớn, cuối cùng hai người cùng xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Trên tay mợ anh là chồng sách vở, bà thẳng tay ném nó ra sân. Lúc đó cả hai người cùng nhận thấy sự hiện diện của Đức. Đức tần ngần đứng đó ngó bà mợ của mình, sao mà hôm nay bà dữ quá. Quần áo xốc sếch, mặt đỏ bừng như gấc chín, mồ hôi nhễ nhại bê bết cả vào tóc tai, quần áo. Giọng thì oang oang như một chiếc loa phóng thanh cực đại nhằm vào Đức mà hét:
– A. Về rồi sao đồ khốn?… Mày lượm mấy thứ ‘dơ bẩn’ này của mày rồi ra khỏi nhà tao!
Vừa nói bà vừa vò lấy quyển tập quăng thẳng vào anh. Đức ngơ ngác né tránh, anh nhận ra đó là quyển nhật ký của anh, rồi anh lại nhìn bà. Không hiểu anh đã làm gì mà bà nổi đình nổi đám lên ghê rợn như vậy?
Nhưng tiếng Thanh đã cất lên:
– Con đã nói rồi. Có gì vô nhà rồi nói, mẹ làm ầm lên vậy người ta biết thì sao?
Bà mợ không chịu thua gân giọng hét:
– Biết thì đã sao? Bà con lại mà coi thử xem tao đúng hay tao sai? Lại mà coi nè… nó là thằng ‘bê đê’… Nó dám dụ dỗ mày… nó có coi tao ra gì đâu? Nó có biết xấu hổ là gì đâu mà mày bênh vực nó hả?
Thanh gắt lời:
– Nhưng mà chuyện trong nhà, làm toáng lên thì được gì chứ?
Vừa nói Thanh vừa lôi kéo mẹ anh vào trong. Đến giờ Đức mới hiểu ra sự việc của anh đã đổ bể mọi chuyện. Mợ anh đã đọc lén nhật ký của anh, mọi chuyện thế là hết. Nhưng Đức cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi mợ anh phản ứng kích động đến mức ngoài sức anh tưởng tượng. Anh vẫn nghĩ rằng bà ta có bệnh tim…
Đức thoáng bối rối nhìn đám người lố nhố xung quanh nhìn anh chằm chọc. Anh cố lấy bình tĩnh cúi thu gom lại đồ đạc của mình, dồn lại vào chiếc va li cũ kĩ ấy. Ngày đó anh chân ướt chân ráo lên đất Sài gòn cùng chiếc va li này, bây giờ nó đã cũ kĩ và lỗi thời. Mấy đứa nhóc hàng xóm chỉ trỏ anh cười khanh khách
– ‘bê đê’ nè tụi bay ơi…
Đức thoáng cao mày, anh lẩm nhẩm “bình tĩnh, bình tĩnh… không có chuyện gì lớn… bình tĩnh”… tụi bay chưa được thấy ‘bê đê’ sao? Tội nghiệp tụi bay…
Tiếng mấy người phụ nữ cười phá lên láo nháo:
– Chắc nó ngủ với con bả đó…
Đức nghĩ thầm “phải rồi,… sắp tới phiên con trai bà đó”
Giọng một người khác tiếp theo:
– Cũng đẹp trai quá chứ… vậy mà bê đê…
Đức cáu kỉnh lầm bầm “mọi bê đê đều đẹp, mới biết sao?”
Giọng người phụ nữa khác nữa vang lên:
– Trời ơi, thì ra là bê đê hả? Bình thường thấy nó hiền lắm mà?
Rồi giọng một người con gái nhỏ nhẹ bất chợt nói:
– Anh có cần giúp gì không?
Đức ngừng tay, anh ngẩng đầu lên nhìn cô bé đang giương đôi mắt nai nhìn anh. Đức cúi xuống lắc đầu:
– Thôi khỏi…
Rồi Thanh hiện ra. Anh chạy bổ đến bên Đức, gom nhanh một số đồ đạc lại rồi anh vác va li lên đặt lên xe.
– Đi thôi anh.
Đức ngẩn người nhìn Thanh:
– Anh đi được rồi, em…
Thanh chẳng nói chẳng rằng, anh lôi thêm một chiếc va li nữa đặt phía trước rồi leo lên xe nổ máy.
– Anh đi thì em cũng đi. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chờ vài bữa mẹ ‘nguội’ đã rồi tính.
Đức còn tần ngần thì Thanh đã vọt xe đến trước mặt anh. Bất đắc dĩ anh phải leo lên xe rồi cả hai lách đám đông mà vọt thẳng.
Renggg… Reennnggg…
Thy liếc nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường, đã 1 giờ trưa rồi. Anh càu nhàu nhấc máy:
– Alô?
Bên kia là giọng nói quen thuộc cất lên:
– Hê, đang ngủ hả?
Thy giật thót mình tỉnh hẳn người:
– Hê thằng qủy, lâu rồi mày không gọi cho tao, sao tao mail hoài cho mày mà, không nhận được sao?
Dũng phì cười đáp:
– Tao xin lỗi, bận nhiều việc quá, tao có đọc được nhưng mấy lần gọi mày thì mày đi vắng. Còn số điện thoại đi động mày đưa tao thì sai hay sao đó, tao gọi 3 lần rồi mà không phải là mày.
Thy nhăn nhó:
– Trời à, để tao đọc lại cho mày, ghi lại đi.
Dũng ghi lại số điện thoại cầm tay của Thy rồi hỏi tiếp:
– Mày dạo này sao rồi?
Thy phì cười đáp:
– Vẫn bình thường thôi, quán xá vẫn bán đều đều.
Dũng phì cười:
– Tao phải về coi quán xá của tụi bay như thế nào mới được. Có khó khăn gì thì mày cứ nói với tao nghe chưa.
Thy cười khúc khích đáp:
– Dạ biết, nhưng không sao, vốn đâu phải có một mình tao!? Còn vợ chồng thằng Đức, còn phần của thằng Khánh, thằng Hào nữa mà. Không có vấn đề về tiền bạc đâu.
Dũng thở phào:
– Coi bộ không cần tao nhúng tay nữa rồi. Còn bé Mai gì đó đến đâu rồi? Chừng nào mày cưới vợ chồng tao nhất định về dự.
Thy ngao ngắn lắc đầu:
– Vẫn vậy thôi mày ơi, đừng ép tao làm thầy chùa chứ!
Dũng cười khúc khíc nói:
– À ha, vẫn chưa chịu lấy vợ hả? Bây giờ thì tao thấy mày khuyên là đúng đó. ‘Đừng lấy’!
Chợt Thy nghe một giọng gằn từng tiếng với Dũng:
– Anh mới nói gì hả?
Dũng phá lên cười khanh khách:
– Chết tao rồi, bà xã tao nghe được rồi.
Thy phì cười đáp:
– Vợ chồng tụi bay đã 4 năm rồi, vẫn còn con nít vậy sao?
Dũng phì cười đáp:
– Ừ, 4 năm rồi.
Thy tặc lưỡi:
– 4 năm,… quả là lâu phải không?
Dũng chợt buồn xo đáp:
– … cũng không hẳn là lâu lắm…
Thy ngạc nhiên hỏi:
– Không lẽ, mày còn…
Dũng cắt ngang câu nói của Thy và đáp gọn:
– Thôi mà…!
Thy gầm lên trong điện thoại:
– Ôi Trời…!
Dũng vẫn thản nhiên đáp:
– Đâu có gì, tao nghĩ yêu là một chuyện và trách nhiệm là một chuyện khác.
Thy càng ngạc nhiên hơn:
– Vậy có nghĩa là mấy năm nay mày đang làm trách nhiệm?
Dũng vẫn thản nhiên đáp gọn:
– Phải rồi!
Thy không biết nên nói điều gì, anh bèn nói lảng:
– Mày nói vậy không sợ vợ mày buồn à?
Dũng thở dài ra đáp:
– Bả đi rồi. Và cho dù bả có ở đây tao cũng nói vậy. Qua bao nhiêm năm chung sống, Ly hiểu người tao yêu là ai mà. Nhưng vợ tao không chấp nhất nữa, bởi vì vợ tao cũng yêu tao như tao đã yêu ‘nó’.
Thy ra chiều ý, bèn đáp:
– Vậy ra mày là người đau khổ suốt 4 năm nay rồi, sao mày không lên tiếng? Bạn bè có thể chia xẻ được mà.
Dũng bật cười:
– Mày đừng có điên. Tao không có gì đâu. Mà bỏ đi, nó sao rồi?
Thy vui vẻ đáp:
– Nó ổn lắm mày yên tâm. Dạo này cũng ít gặp nó.
Dũng ừ hử hỏi:
– Nó chịu yêu người nào chưa?
Thy cắc cớ đáp:
– Yêu hả? Mày quên đi, chữ đó nó ‘xóa’ từ lâu rồi. Bây giờ nó khác trước nhiều lắm rồi.
Dũng phì cười đáp chua chát:
– Nó vẫn vậy…
Thy gật gù:
– Coi bộ mày hiểu nó hơn ai hết, nhưng mà dù sao mày cũng không thể cứu vãn được gì nữa, mày phải có trách nhiệm với con mày. Tao cũng nghĩ mày nên làm như vậy!
Dũng khịt mũi:
– Đành chịu vậy, …
Thy hỏi dồn:
– Sao?
Dũng lại mỉm cười lạt lẽo:
– Thôi bỏ đi. Tụi thằng Thanh thằng Đức thì sao?