Bí Mật Động Trời - Chương 20
– Reng……- tiếng chuông nhà Trường reo lên
Trường nghe tiếng chuông liền chạy và sửng sốt khi thấy ba mẹ nuôi của mình đứng trước cổng, kế bên là cô gái rất lạ. Tú thì đi siêu thị mua đồ từ sớm.
– Người làm đâu không ra mở cửa mà con phải ra vậy? – Mẹ Trường hỏi
– Dạ, họ về quê rồi
– Vậy Khoa đâu, con ở với ai?
– Thôi vào nhà đi – Ba Trường cắt ngang
– Chào anh – Cô gái lạ chào Trường
– Ừ………. – Trường gật đầu
Tại phòng khách
– Thì ra là Khoa đã đi khá lâu rồi à, thằng đó thiệt là……không chào ai một tiếng- Ba Trường lắc đầu
– Ờ……sao lâu quá không thấy ba mẹ về đây, ba mẹ đi đâu? – Trường hỏi
– Ba mẹ đi làm ăn bên Mỹ……mệt quá trời
Một hồi sau
– Trường à, ba mẹ không muốn phải đợi lâu nữa
– Sao ạ – Trường bất ngờ
– Đây là Ngọc, cô gái cưng của ba mẹ – Mẹ Trường nói
– Ba nghĩ con cũng lớn rồi, con nên có gia đình, không nên lạc lõng nữa. Sau này còn phải phụ tiếp ba mẹ
Trường bất ngờ dữ dội liền kiên quyết
– Không, con chưa nghĩ đến chuyện đó, với lại Ngọc con chưa từng quen biết, con không…………
– Không quen rồi thì cũng sẽ quen…….ngọc vừa ngoan hiền, xinh đẹp, giỏi giang. Con có phước lắm mới lấy được đó
– Con biết nhưng con……..con không lấy Ngọc được
Ba mẹ Trường đã bắt đầu nóng giận lên
– Sao hả, sao chứ. Định cãi lời à ?
– Ba mẹ à.Đây không phải là chuyện đùa, con thật sự không yêu………
– Thì đã nói rồi, từ từ rồi sẽ yêu
– Nhưng con không muốn, con không muốn………….
Ba Trường bật dậy và nói
– Nếu vậy thì ba cũng xin nói thẳng với con, nhà ta không hề thiếu con trai nuôi. Nếu con không chịu ba sẽ cho đứa khác thừa kế tập đoàn nhà ta.
– Đúng. Tuy ba mẹ không sinh được con cái. Nhưng ba mẹ đã nuôi lớn biết bao nhiêu là đứa, và đã có 1 nơi làm việc riêng. Con mà không lấy Ngọc thì gia tài con đừng mong chạm tới.
– Nhưng con………….. – Trường khó chịu
– Ta không nói nhiều nữa, ngày mai cho ta câu trả lời. Còn Ngọc sẽ ở đây với con một đêm nay để trò chuyện thêm, để biết nhau hơn.
Vừa nói xong, 2 vơ chồng đi ra cổng lên xe rồi đi mất.
Tú đứng núp trong phía tường nhà, vô tình đi siêu thị về và nghe hết mọi chuyện. Tay thì cắn vào môi, nước mắt dâng trào vì vừa sợ mất Trường vừa lo cho Trường…….mắt đã nhạt nhòa.
Trường thì cứ đứng ngồi không yên cả ngày, lòng bức rức khó chịu và đã có ngay câu trả lời cho ba mẹ sớm, là sẽ không bằng lòng cưới Ngọc cho dù bất chấp sẽ mất hết tất cả vì trái tim Trường đã hướng về Tú.
Nghĩ đến Tú, Trường liền nhớ ra hôm nay kể từ khi ba mẹ đến tới giờ thì không gặp được Tú nên đi tìm Tú. Trường chạy qua phòng cũng không thấy, ra hồ bơi cũng không thấy đâu. Liền chạy ra ngoài.
Tại khu vườn phía sau nhà. Tú đang đứng thẩn thờ suy nghĩ đều gì đó xa xăm, rồi bỗng dưng Ngọc vô tình đi ra
– Ủa, ai đây?
– Dạ chào chị – Tú chào
– Cậu là ai?
Sau khi nói về mình, cả 2 đã ngồi xuống trò chuyện
– Chị có yêu anh Trường không? – Tú nhìn mặt Ngọc hỏi
– Thật ra, chị cũng chẳng gặp Trường lần nào, chỉ nghe ba mẹ anh ấy nói về anh ấy thôi. Nhưng chị cũng có hơi mến anh ấy
– Ờ. Chị đẹp thật
– Cảm ơn em.
– Chắc chị học giỏi lắm he, anh Trường mà lấy được chị chắc hạnh phúc lắm.
– Chị cũng mong là anh ấy sẽ đồng ý lấy chị.
– Ờ…….
– Ờ….em làm việc nhà cho anh Trường mấy năm rồi.
Tú cố giấu mình vì không muốn Ngọc biết về quan hệ của mình và Trường nên nói dối
– Cũng 4 năm rồi.
– Em không còn đi học nữa sao?
– Em nghĩ lâu rồi.
– Ờ……
Rồi Tú nhìn về chỗ khác và thầm nghĩ : “ Anh Trường đẹp trai, tốt bụng, tài giỏi còn chị Ngọc lại xinh đẹp, giỏi giắn, dịu dàng chắc 2 người sẽ đẹp đôi, hạnh phúc lắm. Tú à, mày biết mày phải tự làm gì rồi. Mày không phải để gánh nặng lên vai anh Trường nữa, không phải để anh ấy lựa chọn nữa, đừng để anh ấy mất hết tương lai nếu lựa chọn mày, mày đứng ảo tưởng nữa, cái bóng của mày nên dập tắt sau lưng anh ấy ngay đi. Hãy để anh ấy có cuộc sống đẹp, đừng đeo bám anh ấy nữa, hãy hi sinh một chút đi, được không Tú? “