Bí Mật Động Trời - Chương 19
– Tú à……..ba mẹ xin con đó. Chẳng lẽ con không về thắp nhang cho em con lần cuối sao?
Nghe được câu hỏi này, lòng Tú lại đau như cắt. Nhưng vẫn gượng nói
– Chuyện em Hào, tôi sẽ về thăm viếng. Nhưng tôi không hề quay lại ngôi nhà của ông bà.
Nói tới đây, Tú đã che mặt khóc lại và chạy ra khỏi quán
– Tú…………..Tú – Giọng 2 ông bà thánh thót kêu
– Tú, đợi anh – Trường gọi
– Cậu ơi – Bà mẹ nắm tay Trường lại
– Cậu , chắc cậu là bạn thân của Tú con tôi, cậu hãy nan nĩ nó về giúp tôi đi. Được không?
– Cháu……….cháu xin lỗi. Cháu đi đây
Trường cũng vụt ra khỏi quán. 2 ông bà chỉ biết ngồi lại và khóc lóc. Những người xung quanh quán nghe và thấu hiểu được câu chuyện liền ra vẻ mặt khinh bỉ và xì xào “ Cái gì mà ác như thú vậy? ….phải không vậy trời………đồ cặn bã….già mà không để phúc……..súc sinh chứ phải là người đâu? “ Liên tục những câu nói phát ra làm 2 ông bà cảm thấy thổ thẹn và từ từ bước ra khỏi quán.
Tại hồ bơi Tú hay ngồi
Trường đang ôm Tú vào lòng, mắt Trường nhìn xuống mặt hồ. Tú thì mắt thiêm thiếp, nước mắt lại đổ như mưa.
– Nếu nhóc cảm thấy hụt hẫn và đau lòng như vậy thì đưng về nhà nữa!
– Em…….em không về…….nhất định không về.
– Tại sao họ lại xuất hiện trong trang mới của cuộc đời em chứ, sao họ lại xuất hiện và đem tin dữ đến cho em chứ.
– Nhóc cứ khóc đi, khóc lớn lên
Trường vỗ nhẹ, vuốt ve vào đầu Tú. Tú càng ngày càng khóc lớn lên. Một hồi sau Trường nói
– Cuộc đời không bao giờ êm đẹp cả nhóc à. Hôm nay có thể nói là ngày buồn nhất của nhóc, nhưng đó cũng chính là ngày buồn nhất của anh……vì anh đã thấy nhóc khóc qúa nhiều rồi
– Đúng. Cuộc đời không bao giờ êm đẹp cả, em hận cuộc đời lắm. Số em thật bất hạnh.
– Không…không đúng.Số nhóc không bất hạnh vì…….vì nhóc vẫn còn có anh. Anh sẽ không để nhóc chịu bất hạnh nữa đâu
– Cảm ơn anh
Tú xúc động và tiếp tục dựa vào lòng Trường
– Nhóc à……..ờ……..nhóc đừng khóc nữa. Anh đi làm mì cho nhóc ăn nhe?
– Từ ngày bị tai nạn tới giờ, anh chưa làm được món mì cho nhóc ăn lần nào, chịu không?
Tú mĩm cười và nói
– Ừm .
Trường vuốt nước mắt trên khuôn mặt bé bỏng và dễ thương của Tú
– Vậy theo anh vào nhà bếp
Khoảng vài tuần sau