Nội dung truyện
Quân sáng tạo hơn với các nhiệm vụ công khai, đẩy thầy vào trạng thái căng thẳng và kích thích liên tục. Thầy được yêu cầu mặc một chiếc quần lót ren đen bên dưới quần tây khi đi dạy. Chất ren mềm mại cọ xát vào da mỗi khi thầy di chuyển, như một lời nhắc nhở liên tục về sự kiểm soát của Quân. Sau mỗi tiết học, thầy phải nhắn tin cho Quân: “Nô lệ đã hoàn thành nhiệm vụ. Quần lót vẫn ở đúng chỗ.” Một lần, Quân yêu cầu thầy để lại quần lót trong ngăn bàn giảng đường, như một “dấu hiệu phục tùng”. Thầy run rẩy làm theo, tim đập thình thịch khi nghĩ đến khả năng sinh viên hoặc nhân viên dọn dẹp phát hiện. Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, thầy cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, như thể việc đẩy bản thân vào nguy hiểm là một cách để khẳng định sự khuất phục.
Nhiệm vụ táo bạo hơn là trong giờ nghỉ trưa, Quân yêu cầu thầy vào nhà vệ sinh nam, đứng trước gương và quay video tự sờ mình trong 45 giây, miệng lẩm bẩm: “Tôi là nô lệ của Chủ Nhân Quân, tôi tồn tại để phục vụ ngài.” Thầy thực hiện, tay run rẩy cầm điện thoại, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Khi gửi video cho Quân, thầy cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng đồng thời, cơ thể thầy phản ứng mạnh mẽ, một sự hưng phấn không thể kiểm soát. Thầy bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ làm điều này vì sợ hãi, mà vì thầy đang nghiện cảm giác nhục nhã mà Quân mang lại.
Quân còn yêu cầu thầy thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt: trong một buổi giảng, thầy phải cố ý làm rơi bút và cúi xuống nhặt, để lộ một phần chiếc vòng cổ da ẩn dưới cổ áo. Quân, giả vờ là sinh viên, ngồi ở hàng ghế cuối, quan sát và nhắn tin ngay sau đó: “Tốt lắm, nô lệ. Thầy làm tôi hài lòng.” Thầy đọc tin nhắn, tim đập nhanh, nhưng thay vì sợ hãi, thầy cảm thấy một sự tự hào kỳ lạ, như thể việc làm hài lòng Quân là một thành tựu.
Một nhiệm vụ khác là thầy phải đến một cửa hàng đồ chơi người lớn, mua một chiếc kẹp núm vú theo mô tả của Quân, và gửi hóa đơn kèm ảnh thầy đeo kẹp trong phòng tắm. Thầy đứng trước quầy hàng, mặt đỏ bừng khi nói chuyện với nhân viên, nhưng khi đeo kẹp lên cơ thể mình, sự đau đớn nhẹ nhàng hòa lẫn với khoái cảm khiến thầy rên lên khe khẽ. Thầy gửi ảnh cho Quân, kèm dòng chữ: “Nô lệ đã hoàn thành nhiệm vụ, Chủ Nhân.” Quân đáp lại: “Tốt. Lần sau, tôi muốn thầy đeo nó cả ngày.”