Bí Mật Của Hùng Và Tí - Chap 20
Sau chiến thắng đầy kịch tính trong cuộc thi sức bền kỳ lạ, Hùng trở thành tâm điểm chú ý của cả làng. Tấm séc 3 tỷ đồng trong tay cậu không chỉ là phần thưởng, mà còn là minh chứng cho sức mạnh và quyết tâm của cậu để đổi đời, để mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho Tí – người đồng hành quan trọng nhất trong cuộc đời Hùng. Tí, dù vẫn giữ vẻ lanh lợi và tinh nghịch, không giấu được niềm tự hào khi thấy Hùng đạt được kỳ tích. Mối quan hệ giữa họ, dù không cần danh xưng, đã trở thành một thứ tình cảm bền chặt, như rễ cây đâm sâu vào đất, không gì có thể lay chuyển.
Buổi tối hôm nhận giải, Hùng và Tí ngồi trước hiên nhà tre đơn sơ, dưới ánh trăng mờ ảo. Hùng cầm tấm séc, ngắm nghía, giọng đầy phấn khích: “Tí ơi, mày thấy không? 3 tỷ đồng! Tụi mình giàu thật rồi!” Tí ngồi cạnh, tay cầm cây sáo tre, cười rạng rỡ: “Mày giỏi lắm, Hùng! Nhưng mà… mày định làm gì với đống tiền này? Nhiều thế này, tao không tưởng tượng nổi!” Hùng quay sang, ánh mắt lấp lánh: “Tao muốn xây một căn nhà mới, thật đẹp, cho tụi mình ở. Mày muốn sống trong nhà thế nào?”
Tí gãi đầu, ngượng ngùng: “Tao thì sao cũng được, miễn là ở với mày. Nhưng nếu xây nhà, tao muốn có cái sân rộng để trồng rau, với một cái bếp to để tao làm bánh cho mày ăn!” Hùng cười lớn, vỗ vai Tí: “Chỉ thế thôi hả? Tao muốn nhà hai tầng, có hồ bơi, phòng ngủ đẹp, nhà tắm xịn, đầy đủ tiện nghi! Tụi mình sẽ sống như ông hoàng!” Tí trợn mắt: “Mày mơ lớn thật! Nhưng mà… đắt lắm, mày tính sao?” Hùng nhếch môi: “Tao tính rồi. Lấy 1 tỷ 5 xây nhà, còn lại gửi ngân hàng, lấy lãi nuôi mày!”
Tí đỏ mặt, đấm nhẹ Hùng: “Mày đừng nói kỳ vậy, tao tự nuôi được! Nhưng… tao ủng hộ, xây nhà đi, tao muốn thấy mày làm được!” Hùng nắm tay Tí, giọng trầm ấm: “Mày yên tâm, tao làm tất cả vì mày. Tụi mình sẽ có một căn nhà thật đẹp, sống hạnh phúc mãi!” Tí cười nhẹ, tựa đầu vào vai Hùng: “Mày hứa rồi nhé, không được nuốt lời!” Hùng xoa đầu Tí: “Hứa, mày là vợ tao mà, tao không chiều mày thì chiều ai?”
Tí gầm gừ giả vờ: “Mày nói gì hả? Vợ gì mà vợ, tao đánh mày bây giờ!” Nhưng cậu không giấu được nụ cười, để tay mình nằm gọn trong tay Hùng. Dưới ánh trăng, hai người trò chuyện rôm rả về căn nhà mơ ước, như thể cả thế giới chỉ còn lại họ và giấc mơ chung.
Ngày hôm sau, Hùng và Tí bắt đầu kế hoạch. Họ tìm đến chú Tư, người có kinh nghiệm xây dựng trong làng, để bàn bạc. Chú Tư nghe xong, gật gù: “1 tỷ 5 đủ để xây nhà hai tầng đẹp lắm, nhưng phải tính kỹ. Mày muốn nhà thế nào, kể chú nghe!” Hùng hào hứng: “Cháu muốn nhà hai tầng, có hồ bơi, hai phòng ngủ trên lầu, một phòng dưới lầu, một nhà vệ sinh, một nhà tắm to có bồn tắm lớn. Thêm cái sân rộng, bếp hiện đại, và phòng khách thoáng mát!” Tí chen vào: “Với cái vườn nhỏ để tao trồng rau nữa!” Chú Tư cười lớn: “Tụi mày đúng là tham! Nhưng được, chú sẽ gọi đội thợ giỏi, đảm bảo nhà đẹp như ý!”
Hùng và Tí thống nhất bản vẽ với chú Tư. Căn nhà sẽ được xây trên mảnh đất rộng gần bờ sông, nơi Hùng từng mua từ tiền chặt củi tích góp. Nhà hai tầng, mặt tiền ốp gạch trắng sáng, mái ngói đỏ, có ban công rộng trên lầu để ngắm sông. Tầng trệt gồm phòng khách thoáng đãng với cửa kính lớn, một phòng ngủ nhỏ cho khách, một bếp hiện đại với tủ gỗ và bếp gas đôi, một nhà vệ sinh sạch sẽ, và một nhà tắm rộng rãi có bồn tắm lớn như Hùng mơ ước. Tầng hai có hai phòng ngủ lớn, một cho Hùng và Tí, một để dự phòng, cả hai đều có cửa sổ lớn đón gió. Ngoài ra, sân trước lát gạch đỏ, có hồ bơi hình chữ nhật, bên cạnh là vườn rau nhỏ cho Tí. Tổng chi phí dự kiến khoảng 1,4 tỷ, còn lại 100 triệu để mua nội thất.
Công việc bắt đầu ngay tuần sau. Đội thợ của chú Tư, gồm hơn chục người, đến đào móng, đổ bê tông, dựng khung nhà. Hùng, với sức khỏe hơn người, không chịu ngồi yên, thường xuyên ra công trường phụ thợ, khiêng gạch, trộn xi măng, làm mọi người trầm trồ. Tí cũng không kém, cậu lăng xăng nấu nước chè, làm bánh bột gạo mang ra cho thợ và Hùng ăn. “Mày khỏe thật, Hùng ơi! Làm thế này, nhà xong sớm thôi!” một người thợ khen. Hùng cười lớn: “Tao xây nhà cho vợ tao, phải làm nhanh chứ!” Tí đứng gần đó, đỏ mặt, gầm gừ: “Mày đừng nói bậy, tao đánh mày!” Nhưng cậu vẫn cười, lặng lẽ mang thêm bánh cho Hùng.
Những ngày xây nhà, Hùng và Tí gần nhau hơn bao giờ hết. Mỗi sáng, Tí dậy sớm làm bánh, nấu cháo cho Hùng ăn trước khi ra công trường. Hùng, dù mệt, luôn dành thời gian trò chuyện với Tí, kể cậu nghe về tiến độ xây dựng. “Tí ơi, hôm nay đổ xong móng rồi, tuần sau dựng tường!” Hùng nói, giọng hào hứng. Tí gật đầu, mắt sáng: “Mày làm tốt lắm! Tao muốn thấy nhà tắm có bồn tắm, chắc tắm thích lắm!” Hùng nháy mắt: “Thích thì tắm chung với tao, vợ ơi!” Tí đỏ mặt, đấm Hùng: “Mày nói gì hả? Tao không tắm với mày đâu!”
Dù đùa giỡn, cả hai đều cảm nhận được niềm vui khi giấc mơ dần thành hiện thực. Mỗi tối, sau khi thợ về, Hùng và Tí ra công trường, đứng trên nền móng, tưởng tượng căn nhà sẽ thế nào. “Phòng này là phòng khách, kia là bếp, còn đây là phòng ngủ của tụi mình!” Hùng chỉ tay, giọng phấn khích. Tí cười: “Mày tính ngủ chung với tao hả? Tao ngủ một mình được!” Hùng kéo Tí sát lại: “Mày là vợ tao, không ngủ chung thì ngủ với ai?” Tí gầm gừ, nhưng không đẩy Hùng ra, để cậu ôm mình dưới ánh hoàng hôn.
Quá trình xây dựng kéo dài ba tháng, không tránh khỏi khó khăn. Có lúc trời mưa lớn, làm chậm tiến độ, Hùng phải cùng thợ che bạt để bảo vệ vật liệu. Có lúc thiếu xi măng, Tí chạy khắp làng tìm mua, mệt đến thở hổn hển. Nhưng cả hai luôn động viên nhau, cùng vượt qua mọi thử thách. “Mày mệt không, Tí?” Hùng hỏi, lo lắng. Tí cười: “Mệt nhưng vui, vì tụi mình làm cùng nhau!” Hùng nắm tay Tí: “Mày đúng là tốt nhất. Có mày, tao làm gì cũng được!”
Cuối cùng, căn nhà hoàn thành, đẹp hơn cả tưởng tượng. Nhà hai tầng trắng sáng, mái ngói đỏ rực dưới nắng, ban công lầu hai nhìn ra sông lấp lánh. Hồ bơi trong sân lấp đầy nước xanh mát, bên cạnh là vườn rau nhỏ của Tí, đã bắt đầu xanh mướt. Phòng khách lát gạch bóng, có bộ sofa mềm mại và tivi màn hình phẳng. Bếp hiện đại với tủ gỗ, bếp gas, và lò nướng, khiến Tí mê mẩn. Nhà tắm rộng rãi, bồn tắm lớn đủ cho hai người, làm Hùng cười đùa: “Tí, tắm thử với tao đi!” Tí đỏ mặt, gầm gừ: “Mày mơ hả?”
Phòng ngủ trên lầu của Hùng và Tí có giường đôi lớn, đệm êm ái, tủ quần áo gỗ, và cửa sổ đón gió mát. Tí đứng trong phòng, ngượng ngùng: “Mày… tính ngủ chung thật hả?” Hùng cười lớn: “Chứ sao, vợ tao mà!” Tí đấm Hùng, nhưng không giấu được niềm vui. Căn nhà là thành quả của cả hai, là minh chứng cho tình cảm và sự đồng lòng của họ.
Ngày khánh thành, Hùng và Tí mời cả làng đến ăn tiệc. Dân làng trầm trồ, khen nhà đẹp, chúc hai người hạnh phúc. Chú Tư vỗ vai Hùng: “Mày giỏi lắm, xây được nhà thế này, Tí sướng rồi!” Tí đỏ mặt, lăng xăng mang bánh ra mời mọi người. Hùng đứng cạnh, ánh mắt lấp lánh: “Tí là vợ tao, tao phải lo cho tốt chứ!” Tí gầm gừ: “Mày đừng nói bậy!” Nhưng cậu cười, để Hùng nắm tay mình trước mặt mọi người.
Tối đó, Hùng và Tí ngồi trên ban công lầu hai, ngắm dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng. Hùng nắm tay Tí, giọng trầm ấm: “Mày thấy không, tụi mình làm được rồi. Từ nay, tao sẽ chăm mày, không để mày khổ nữa.” Tí tựa đầu vào vai Hùng, cười nhẹ: “Mày làm thế là đủ rồi. Tao chỉ muốn ở bên mày, nhà đẹp hay không, tao không quan tâm.” Hùng siết chặt tay Tí: “Mày là tất cả của tao, Tí ơi.”
Dưới ánh trăng, Hùng và Tí chia sẻ những giấc mơ mới, về một tương lai hạnh phúc trong căn nhà mơ ước. Hùng mạnh mẽ như người dẫn đường, Tí dịu dàng như người đồng hành – họ không cần lời yêu, chỉ cần nhau là đủ để viết tiếp câu chuyện đời mình.