Bí Mật Của Hùng Và Tí - Chap 2
Sau buổi trừng phạt kỳ lạ trong ngôi chùa, Hùng trở về làng với đôi chân hơi run và cơ thể còn mỏi nhừ. Bó củi trên vai nặng trĩu, nhưng tâm trí cậu lại nhẹ nhàng một cách khó tả. Cảm giác sung sướng tột độ mà bà tu sĩ già và đám tu sĩ kia mang lại vẫn còn đọng lại trong từng thớ thịt, khiến Hùng bất giác nhếch mép cười mỗi khi nhớ tới. “Mẹ kiếp, không ngờ mấy lão đó lại có kỹ năng thế,” cậu lẩm bẩm, vừa đi vừa huýt sáo trên con đường làng quen thuộc.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả cánh đồng lúa phía xa. Dân làng bắt đầu nhóm bếp, khói nghi ngút bay lên từ những mái nhà tranh. Hùng đặt bó củi xuống trước sân nhà, định vào nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi từ xa: “Hùng ơi, qua đây chút coi!” Đó là thằng Tí, bạn thân của Hùng từ nhỏ. Tí nhỏ hơn Hùng một tuổi, gầy nhẳng nhưng lanh lợi, lúc nào cũng mang vẻ mặt tinh nghịch. Hùng quay lại, nhướng mày: “Gì đó mày? Tao mệt muốn chết đây.”
Tí chạy tới, cười hề hề: “Mệt gì mà mệt, tao thấy mày đi rừng về mặt cứ tươi rói thế kia. Có chuyện gì kể tao nghe coi!” Hùng phì cười, vỗ vai Tí: “Mày tò mò vừa thôi. Chuyện người lớn, trẻ con như mày không hiểu đâu.” Nói rồi, cậu bỏ vào nhà, để lại Tí đứng ngẩn ra với vẻ mặt hậm hực.
Đêm đó, Hùng nằm trên chiếc giường tre, mắt nhìn lên trần nhà tranh lợp tạm bợ. Cậu cố ngủ, nhưng hình ảnh trong ngôi chùa cứ lởn vởn trong đầu: bàn tay chai sạn của bà tu sĩ già, những cú sục mạnh mẽ, và cả cây que nhỏ thọt vào “cậu nhỏ” khiến cậu sướng đến run người. Hùng lẩm bẩm: “Mình hứa không đái bậy nữa rồi, nhưng sao cứ thấy thèm cái cảm giác đó thế nhỉ?” Nghĩ vậy, cậu đưa tay xuống dưới quần, định tự “giải tỏa” một chút, nhưng rồi dừng lại. “Thôi, để mai tính,” Hùng thở dài, lật người ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hùng lại vác rìu vào rừng như thường lệ. Nhưng lần này, cậu cẩn thận hơn hẳn. Mỗi lần buồn tiểu, cậu đều tìm chỗ khuất trong rừng, tránh xa những nơi có vẻ “thiêng liêng” như hôm qua. “Mình mà lỡ đái bậy nữa, không chừng lại bị lũ tu sĩ đó túm vào hành tiếp,” Hùng tự nhủ, vừa chặt củi vừa cười khẩy. Công việc trôi qua êm ả, đến trưa, Hùng gom được một bó củi kha khá, buộc lại rồi chuẩn bị về.
Trên đường về, Hùng lại đi ngang qua ngôi chùa hôm trước. Cậu định bước nhanh qua để tránh rắc rối, nhưng bất giác dừng lại. Từ trong chùa, một mùi hương trầm thoang thoảng bay ra, kèm theo tiếng tụng kinh đều đều. Hùng đứng ngẩn ra, đôi chân như bị níu lại bởi một sức hút kỳ lạ. “Mình chỉ nhìn chút thôi, có vào đâu mà,” cậu tự nhủ, rồi lén lén bước tới gần cổng chùa, nép mình sau một gốc cây lớn để quan sát.
Bên trong sân chùa, mấy gã tu sĩ hôm qua đang làm việc. Một gã quét lá, gã khác khiêng nước, trông chẳng có vẻ gì là hung dữ như lúc khống chế Hùng. Nhưng điều khiến cậu chú ý nhất là bà tu sĩ già. Bà ta ngồi trên một chiếc ghế gỗ dưới bóng cây đa, tay cầm tràng hạt, mắt nhắm nghiền như đang thiền. Dáng vẻ bà ta lúc này trông hiền từ hơn hẳn, nhưng Hùng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ người bà.
Đang mải nhìn, Hùng bỗng cảm thấy một cơn buồn tiểu ập tới. Cậu nhăn mặt, tự nhủ: “Chết rồi, sao đúng lúc này chứ!” Nhìn quanh, chẳng có chỗ nào khuất gần đó, mà ngôi chùa thì ngay trước mặt. Hùng cắn răng, cố nhịn, nhưng càng nhịn, cảm giác càng mãnh liệt. Cuối cùng, không chịu nổi, cậu lén lút kéo quần xuống, định đái ngay sau gốc cây. “Chỉ một chút thôi, chắc không ai thấy đâu,” Hùng nghĩ, rồi để “cậu nhỏ” cương cứng bắn ra dòng nước quen thuộc.
Nhưng đời không như là mơ. Vừa mới “xả” được vài giây, một tiếng quát vang lên: “Thằng kia! Lại là ngươi à?” Hùng giật mình quay lại, thấy gã tu sĩ hôm qua đang lao tới, tay cầm cây gậy gỗ. Cậu vội kéo quần lên, định bỏ chạy, nhưng mấy gã tu sĩ khác đã nhanh chóng xuất hiện, chặn hết đường lui. “Đưa nó vào đây!” giọng bà tu sĩ già vang lên từ trong chùa, lạnh lùng và đầy uy quyền.
Hùng bị lôi vào trong, lòng thầm chửi: “Mẹ kiếp, mới hứa hôm qua mà hôm nay đã quên rồi!” Lần này, cậu bị trói chặt hơn hôm trước, nằm ngửa trên khung gỗ, tay chân bị kéo căng đến mức cơ bắp nổi rõ từng đường con cu của cậu, như thường lệ, lại chĩa thẳng lên, đầy kiêu hãnh bất chấp tình cảnh. Bà tu sĩ già bước tới, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống Hùng. “Ta đã bảo ngươi không được đái bậy nữa, vậy mà ngươi vẫn không biết điều. Lần này, ta sẽ khiến ngươi nhớ mãi.”
Hùng định mở miệng cãi, nhưng chưa kịp nói gì, bà ta đã ra hiệu cho đám tu sĩ. Một gã bóp mạnh “hòn dái” của Hùng, khiến cậu rên lên vì đau. Gã khác dùng tay đấm liên tục vào cơ bụng sáu múi, mỗi cú đấm làm Hùng giật mình thót bụng. Trong khi đó, bà tu sĩ già cúi xuống, nắm lấy con cu của cậu, sục mạnh với tốc độ kinh hồn. Hùng rên lớn, cảm giác vừa đau vừa sướng lại tràn ngập cơ thể. “Địt mẹ, lão làm gì tao nữa đây?!” cậu gào lên, nhưng giọng đã lạc đi vì khoái lạc.
Bà ta cười khẩy: “Ngươi thích sướng, ta sẽ cho ngươi sướng đến phát điên.” Nói rồi, bà lấy ra một chiếc lông chim nhỏ, mềm mại nhưng sắc nhọn ở đầu. Bà chậm rãi đưa lông chim lướt qua đầu cu của Hùng, từng cái chạm nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cậu rùng mình dữ dội. “Aaa, sướng quá… dừng lại đi!” Hùng hét lên, cơ thể cong lên vì cảm giác lạ lùng. Nhưng bà ta không dừng, tiếp tục dùng lông chim trêu chọc, rồi bất ngờ thọt sâu vào lỗ cu. Hùng gầm lên, mắt trợn ngược, toàn thân run rẩy trong khoái cảm tột độ.
Sau 20 phút “hành hạ”, bà ta cuối cùng cũng sục mạnh tay, để Hùng được giải thoát. Cậu rên lớn, từ đầu cu bắn ra 25 đợt tinh trùng dày đặc, văng khắp sàn chùa như một trận mưa nhỏ. Hùng nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên vẻ thách thức. “Lão giỏi thật, nhưng tao chưa thua đâu,” cậu thều thào.
Bà tu sĩ già nhìn Hùng, nhếch mép: “Coi chừng đấy, lần sau ta sẽ không nhẹ tay nữa.” Hùng được cởi trói, lảo đảo đứng dậy, vác bó củi lên vai rồi rời khỏi chùa. Trên đường về, cậu tự nhủ: “Mẹ nó, phải tìm cách trả thù mới được!”