Bí Mật Của Hùng Và Tí - Chap 18
Sau vụ “trừng phạt” đầy bất ngờ của Tí, Hùng trở nên cẩn thận hơn trong mọi hành động, không muốn làm Tí giận thêm lần nữa. Cậu nhận ra rằng Tí không chỉ là bạn thân, mà còn là người cậu muốn bảo vệ và trân trọng hơn bất kỳ ai. Tí, dù vẫn giữ vẻ lanh lợi và tinh nghịch, cũng dần bộc lộ sự quan tâm sâu sắc hơn, như thể muốn khẳng định vị trí đặc biệt của mình trong lòng Hùng. Mối quan hệ giữa họ, dù chưa được gọi tên, đã trở thành một thứ tình cảm bền chặt, như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng trong ngôi làng yên bình.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đỏ rực lặn dần sau rặng tre, Hùng ngồi trước hiên nhà, tay cầm một chiếc rìu cũ mài cho sắc bén hơn. Mồ hôi lấp lánh trên cơ ngực săn chắc, làm nổi bật cơ thể vạm vỡ của cậu dưới ánh hoàng hôn. Chiếc quần thun ngắn ôm sát, để lộ dáng vẻ mạnh mẽ mà cậu chẳng bao giờ cố ý phô trương. Tí từ xa bước tới, tay ôm một bọc lá chuối, khuôn mặt rạng rỡ như thường lệ: “Hùng ơi, tao làm bánh bột gạo đây! Mày ăn không, nóng hổi luôn!”
Hùng ngẩng lên, nhếch môi: “Bánh gì mà bánh? Mày làm hoài tao ăn cũng ngán đấy!” Tí phì cười, đặt bọc lá xuống cạnh Hùng: “Ngán gì mà ngán, tao làm ngon thế này, mày không ăn là tao giận!” Hùng nhận lấy một chiếc bánh, cắn thử, gật gù: “Ừ, ngon thật! Mày đúng là khéo tay, tao phục mày khoản này!” Tí ngồi xuống bên cạnh, cười tươi: “Tao không làm cho mày thì làm cho ai? Mày khỏe thế này, tao phải chăm mày chứ!”
Lời nói của Tí nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hùng cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa. Cậu liếc nhìn Tí, thấy thằng bạn đang nghịch nghịch mấy cọng lá chuối, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh chiều tà. Hùng bất giác nghĩ: “Mày cứ ở bên tao thế này, tao chẳng cần gì hơn.” Nhưng cậu không nói ra, chỉ lặng lẽ ăn hết chiếc bánh, rồi vỗ vai Tí: “Mày làm bánh ngon, nhưng đừng có giận tao như lần trước nữa, tao sợ mày thật đấy!”
Tí đỏ mặt, nhớ lại vụ “trừng phạt” hôm trước, bèn gầm gừ giả vờ: “Mày còn nhắc hả? Lần sau mà để ai đụng vào mày, tao phạt mày nặng hơn!” Hùng cười lớn, kéo Tí ngồi sát lại: “Thôi, tao biết rồi! Mày là nhất, tao không để ai làm gì tao nữa đâu!” Tí cười ngượng, cúi đầu: “Mày biết điều thì tốt. Tao… tao chỉ muốn mày là của tao thôi.”
Câu nói của Tí thoáng qua như gió, nhưng lại khiến Hùng khựng lại. Cậu nhìn Tí, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ: “Mày nói gì kỳ vậy? Tao lúc nào chả ở đây với mày!” Tí không đáp, chỉ cười nhẹ, rồi đứng dậy: “Thôi, ăn xong rồi đi dạo với tao đi! Tao muốn ra bờ sông ngắm trăng, tối nay trăng rằm đẹp lắm!” Hùng gật đầu: “Được, mày muốn thì tao chiều. Nhưng mà đừng kéo tao xuống nước, tao không cứu mày đâu!”
Tí phì cười, kéo tay Hùng đứng dậy: “Mày cứ lo, tao không ngốc thế đâu! Đi thôi!” Hùng vác cây rìu lên vai – không phải để làm gì, mà là thói quen – rồi cùng Tí bước ra khỏi làng, hướng về bờ sông nơi ánh trăng đang bắt đầu lấp lánh. Con đường đất đỏ dẫn ra sông mát mẻ trong buổi tối, hai bên là những khóm tre xào xạc dưới gió đêm. Tí đi trước, huýt sáo một điệu nhạc vui tươi, trong khi Hùng bước sau, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của thằng bạn mà lòng bỗng bình yên lạ thường.
Đến bờ sông, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu xuống mặt nước, tạo thành một dải sáng bạc lấp lánh. Tiếng ếch kêu râm ran hòa cùng tiếng gió, mang lại cảm giác tĩnh lặng mà ấm áp. Hùng ngồi xuống một tảng đá lớn, duỗi chân thư giãn: “Trăng đẹp thật. Mày đúng là biết chọn chỗ!” Tí ngồi cạnh, ôm gối, mắt ngước lên trời: “Tao thích ra đây mỗi lần trăng rằm. Ngồi với mày thế này, tao thấy vui lắm!”
Hùng nhìn Tí, thấy khuôn mặt cậu ánh lên dưới ánh trăng, như một bức tranh giản dị mà đẹp đẽ. Cậu bất giác nắm tay Tí, giọng trầm xuống: “Mày vui là tao vui. Nhưng mà… mày đừng giận tao nữa nhé. Chuyện với chị Lan, tao thật sự không muốn đâu.” Tí quay sang, ánh mắt thoáng chút buồn: “Tao biết mày không cố ý, nhưng tao… tao ghen thật. Mày là của tao, tao không muốn ai khác gần mày như vậy.”
Hùng ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Tí, nhưng rồi cậu cười nhẹ, siết chặt tay Tí: “Mày ghen hả? Thằng nhóc này dữ thật! Nhưng mà yên tâm, tao chỉ có mày thôi. Chị Lan hay ai cũng không quan trọng bằng mày đâu.” Tí đỏ mặt, cúi đầu: “Mày đừng nói mấy câu kỳ vậy, tao ngại lắm!” Hùng cười lớn, kéo Tí tựa vào vai mình: “Ngại gì mà ngại, tao nói thật thôi. Mày là… là vợ tao mà!”
Tí giật mình, đấm nhẹ vào ngực Hùng: “Mày nói gì hả? Vợ gì mà vợ, tao đánh mày bây giờ!” Nhưng giọng cậu run run, không giấu được niềm vui. Hùng không đáp, chỉ ôm Tí chặt hơn, để cậu tựa vào vai mình, ngắm ánh trăng sáng rực trên bầu trời. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nước chảy lặng lẽ và tiếng gió đêm thổi qua.
Đột nhiên, Tí lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ: “Hùng này, mày hứa với tao đi. Sau này, dù có chuyện gì, mày cũng không để ai khác xen vào giữa tao với mày, được không?” Hùng quay sang, thấy ánh mắt Tí nghiêm túc lạ thường. Cậu gật đầu, giọng chắc chắn: “Tao hứa. Mày là của tao, tao là của mày. Không ai thay được đâu.” Tí cười nhẹ, tựa đầu vào ngực Hùng: “Mày hứa rồi nhé, không được nuốt lời!”
Hùng xoa đầu Tí, cười lớn: “Tao mà nuốt lời, mày cứ phạt tao như lần trước, tao chịu hết!” Tí đỏ mặt, đấm Hùng thêm cái nữa: “Mày còn nhắc hả? Tao không làm thế nữa đâu, mày đừng chọc tao!” Hùng cười vang, kéo Tí đứng dậy: “Thôi, trăng ngắm đủ rồi, về nhà đi. Tao đói, mày làm gì cho tao ăn nữa không?” Tí gật đầu: “Được, tao làm bánh lá cho mày! Mày khỏe thế này, tao phải chăm mày thật tốt!”
Cả hai cùng nhau bước về làng, ánh trăng soi sáng con đường đất đỏ, làm bóng họ đổ dài trên mặt đất. Hùng nắm tay Tí, bước chân nhịp nhàng, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Tí huýt sáo, Hùng cười đùa, cả hai trò chuyện rôm rả về đủ thứ, từ chuyện trăng rằm đến chuyện ngày mai sẽ làm gì. Dù không cần lời yêu, không cần danh xưng, Hùng và Tí biết rằng họ đã trao nhau một lời hứa – một lời hứa sẽ giữ họ bên nhau mãi mãi.
Về đến nhà, Tí chạy vào bếp, lăng xăng chuẩn bị bánh lá, trong khi Hùng ngồi trước hiên, ngắm ánh trăng dần mờ đi sau mây. Cậu nghĩ thầm: “Mày đúng là tất cả của tao, Tí ơi.” Khi Tí mang bánh ra, Hùng kéo cậu ngồi xuống, cùng ăn dưới ánh đèn dầu leo lét. “Ngon thật, mày đúng là số một!” Hùng nói, ánh mắt lấp lánh. Tí cười ngượng: “Mày ăn đi, đừng khen quá, tao ngại đấy!”
Hùng và Tí, dưới mái nhà tre đơn sơ, chia sẻ từng chiếc bánh, từng nụ cười, từng khoảnh khắc giản dị mà quý giá. Hùng mạnh mẽ như người dẫn đường, Tí dịu dàng như người đồng hành – họ không cần gì hơn, chỉ cần nhau là đủ.